Trường An Thái Bình

Chương 116

Cách thành Trường An ba mươi dặm có ngọn núi Khuê Phong, lưng chừng núi có một đình nghỉ chân tên là đình Vãn Tình, được lấy từ câu thơ nổi tiếng của Lý Nghĩa Sơn – “Trời thương ngọn cỏ tiêu điều, người thương một buổi nắng chiều sau mưa”.

Đương nhiên đình Vãn Tình không nổi tiếng chỉ vì một chòi nghỉ, mà vì đình này vừa khéo nằm giữa một rừng phong. Mỗi mùa thu đến sương phủ rừng phong, khắp núi đỏ rực, lặng lẽ ngồi đây ngắm cảnh trời chiều vô biên, cây lá xào xạc cũng là một ý cảnh. Nếu gặp được lúc trời quang sau cơn mưa chiều, núi vắng sau mưa, trời thu thanh mát thì đúng là thắng cảnh khó gặp trên đời.

Đình Vãn Tình nổi danh vì vậy.

Tô Sầm thấy đình Vãn Tình này cũng chẳng nghĩ nhiều vậy, chỉ thấy trùng hợp vì tên đình trùng với tên chị dâu cậu.

Giờ đang là cuối xuân, cây phong vừa nhú tất nhiên không có thắng cảnh sương phủ mây trôi, vì vậy mà người cũng vắng, ngoài Tô Sầm, A Phúc và Hoàng Miễn ra thì xung quanh không một bóng người.

Diện tích rừng phong này không nhỏ, ba người xuất phát từ đình Vãn Tình tản ra xung quanh tìm kiếm.

Tuy đã xác định trước khi Hoàng Uyển Nhi mất tích từng đến đây, nhưng Tô Sầm không dám chắc sau thời gian dài vậy rồi còn tìm được manh mối gì không. Rất nhiều chứng cứ có giới hạn thời gian, gió thổi mưa gột, cỏ mọc lá rơi, rất nhiều thứ đã không còn toàn vẹn, muốn tìm một manh mối nho nhỏ trong rừng cây lớn thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Nhưng đây là manh mối duy nhất họ đang có.

Đến giữa trưa, ba người đánh dấu lại những nơi đã đi qua rồi tập trung về đình Vãn Tình. Tô Sầm đã dự trước đến trưa vẫn chưa về được, trước khi đi đã dặn A Phúc mang theo lương khô. Vừa khéo lúc này có thể lấy lương khô trên xe ngựa xuống vào đình ăn tạm.

Ăn đến giữa chừng, cậu nghe thấy tiếng chuông vang lên cách đó không xa, vang vọng giữa núi rừng, trống trải xa xôi.

Tô Sầm dừng lại, đứng dậy nhìn về phía tiếng chuông, tiếc là cây cối um tùm không thể thấy rõ.

Tô Sầm quay lại hỏi: “Tiếng chuông ở đâu thế?”

Hoàng Miễn vừa ăn vừa nói: “Tô huynh không biết đấy thôi, đi thẳng chừng một khắc nữa là đến một ngôi chùa, tên là chùa Thảo Đường, chắc là mấy hòa thượng trong chùa đang đánh chuông giờ cơm đấy.”

“Chùa Thảo Đường?” Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ, chỉ thấy cái tên này rất quen, như là đã nghe ở đâu rồi. Nghĩ lại, ngôi chùa Phong Nhất Minh dẫn cậu đi lúc trước không phải chùa Thảo Đường sao? Tô Sầm còn nhớ trong chùa này có một cái giếng rất nổi tiếng, tiếc là lúc đó họ không xem được, còn để lại rất nhiều tiền lễ.

“Chùa Thảo Đường cầu nhân duyên phải không?” Tô Sầm nhớ lại lời Phong Nhất Minh từng nói, sau đó xác nhận lại với Hoàng Miễn.

“Phải, nghe đâu là thiêng lắm, người trong thành Trường An đều tới đó dâng hương hết.” Hoàng Miễn nghĩ tới gì đó, đứng phắt dậy: “Ý huynh là hôm đó Uyển Nhi đến đây dâng hương?”

“Một cô con gái đang tuổi đậu khấu, ưa cầu nhất là nhân duyên.” Tô Sầm ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: “Trên đường về gặp cơn mưa bèn vào trong đình tránh mưa, điều này có thể giải thích được lá phong và bùn trên giày Lưu Tứ. Trong lúc tránh mưa có lẽ cô ấy đã gặp một người, mới gặp như đã quen, trò chuyện vui vẻ, vậy nên mới có chuyện hôm sau đi dâng lễ tạ ơn và hẹn hò. Chỉ không biết sau đó có chuyện gì mà tiểu thư mới không về được.”

“Hóa ra là vậy.” Hoàng Miễn bừng tỉnh: “Hợp tình hợp lý, Tô huynh, huynh đúng là liệu sự như thần!”

“Đây cũng chỉ là suy đoán thôi, không có bằng chứng.” Tô Sầm mỉm cười, ăn nhanh miếng lương khô trên tay rồi uống mấy ngụm nước, đứng dậy nói: “Ăn xong rồi thì tìm tiếp đi, họ từng tránh mưa ở đây, nếu có bằng chứng chắc là cũng quanh đây thôi.”

A Phúc ăn xong cũng đứng dậy, vỗ ngực bảo đảm: “Nhị thiếu gia cứ yên tâm, em bảo đảm không bỏ sót một chiếc lá, hòn đá nào.”

Hoàng Miễn áy náy, khom lưng với hai người: “Xin nhờ hai huynh.”

Mọi người ăn xong thì khẩn trương tìm kiếm tiếp, Tô Sầm vừa tìm thấy chỗ đã đánh dấu ban nãy thì nghe thấy tiếng xuýt xoa từ đâu đó vọng lại.

“Sao thế?” Tô Sầm cao giọng hét.

A Phúc trả lời: “Không sao đâu nhị thiếu gia, em bị vấp thôi.”

Tô Sầm vừa định tìm tiếp đã lại nghe A Phúc thốt lên, sau đó cậu ta hét: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, em tìm thấy rồi!”

Tô Sầm và Hoàng Miễn vội chạy qua, chỉ thấy dưới đất có một khoanh gỗ tròn gồ lên, hở ra một góc nhỏ, nếu không trông kĩ thì chẳng thể phân biệt được với rễ cây, nếu A Phúc không vấp vào nó thì e là cậu ta cũng không nhận ra.

Ba người tất bật một hồi mới đào được khoanh gỗ kia ra, thấy trọn vẹn hình dáng của nó rồi mới biết đây là một bánh xe, Hoàng Miễn bước lên quan sát, sau đó hắn nghẹn họng.

“Đây… đây là xe ngựa nhà tôi.” Hoàng Miễn run rẩy chỉ vào bánh xe: “Bánh xe ngựa nhà tôi luôn được ký hiệu đầy đủ, chỗ này có một chữ Hoàng, đúng là của nhà tôi!”

Mắt Tô Sầm sầm xuống: “Tiếp tục đào xung quanh!”

Biết trước có thể sẽ phải đào đất, cậu đã chuẩn bị sẵn cuốc trên xe ngựa. Không lâu sau họ lại đào thêm được càng xe và dây cương, tất cả đều bị vùi dưới đất. Hoàng Miễn ngày càng chắc chắn đây là xe ngựa nhà mình, chẳng qua hắn không biết tại sao nó lại bị chôn ở đây.

Đầu cuốc bổ xuống rồi vang “phập” một tiếng, Hoàng Miễn biết mình lại đào được thứ gì nữa rồi, vội ngồi xổm xuống xem.

Một lát sau, Hoàng Miễn thét lên, ngồi bệt xuống đất.

Tô Sầm chạy sang, chỉ thấy nửa chiếc đầu lâu đã được đào ra, hai hốc mắt tối om nhìn thẳng vào cậu.



Dù Hoàng Miễn không dám tin đi nữa thì nhìn tình hình này, hắn cũng biết là đã có chuyện. Chuyện dính tới mạng người hắn cũng không kiểm soát được nữa, đành phải báo quan.

Người của Đại Lý Tự đến rất nhanh, dù sao nghe thấy có thi thể ở ngoại ô, lại thêm đại nhân nhà mình đã có mặt ở đó, không ai dám chậm chạp.

Ninh Tam Thông cũng đến cùng với họ, hắn đeo chiếc rương gỗ cồng kênh vượt núi băng đồi, vừa thấy Tô Sầm là kêu ca: “Ngày nghỉ yên lành huynh lại cứ phải đi kiếm chuyện, tôi với Trịnh Dương còn đang bàn xem chút nữa đi uống rượu hay nghe hát đây, bị huynh phá hết rồi.”

Tô Sầm chỉ có thể cười xòa: “Án mạng mà, thông cảm cho.”

Miệng thì bất mãn nhưng tay Ninh Tam Thông không hề dừng lại, hắn mở rương gỗ ra chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, sau đó nhìn Tô Sầm: “Thi thể đâu?”

Tô Sầm chỉ sang khoảng đất kia: “Vẫn đang đào.”

Ninh Tam Thông tò mò hỏi: “Mấy người chết đấy?”

Tô Sầm nhìn Hoàng Miễn, lúc này hắn đã bị nửa cái đầu lâu kia dọa mất hồn mất vía, đang ngồi run rẩy trong đình, không dám mó vào nữa. Tô Sầm thở dài, trả lời: “Chưa rõ.”

Nhân lúc bọn nha dịch Đại Lý Tự đang hùng hục đào đất, Tô Sầm gọi A Phúc lại nói nhỏ mấy câu, A Phúc nghe xong gật đầu, đứng dậy đi trước.

Người của Đại Lý Tự đào hơn một canh giờ mới hết được khoảnh đất này, chiếc xe ngựa kia gần như đã tìm đủ, là bị người ta dỡ ra rồi mới chôn xuống. May sao là từ đầu đến cuối họ chỉ tìm được một thi thể, nhìn trang phục trên người, hẳn đây là phu xe đã mất tích – Lưu Tứ kia.

Ninh Tam Thông bắt tay vào khám nghiệm: “Người chết là nam trung niên, cao bảy thước một tấc, tóc dài một thước chín, trang phục một áo một váy quây, vạt áo trước ngực có vết máu và một vết rách chừng một tấc, nghi là vết thương do kiếm.” Ninh Tam Thông tiếp tục mở y phục người chết ra xem, ngắm nghía hồi lâu, hắn bỗng im lặng.

“Có chuyện gì?” Tô Sầm sáp lại hỏi.

“Không có vết thương.” Ninh Tam Thông nhíu mày, nói.

“Sao lại không có vết thương?” Tô Sầm khó tin nhìn hắn: “Không phải huynh mới bảo nghi bị kiếm đâm sao?”

“Ít nhất là trên thi thể này không có vết thương.” Thi thể bị chôn dưới đât lâu ngày đã chỉ còn bộ xương trắng, Ninh Tam Thông bảo Tô Sầm lại nhìn: “Vết rách trên áo nằm ngay trước ngực, hẳn là đâm một nhát xuyên tim, nhưng huynh xem xương sườn ở quanh vùng này không có vết kiếm nào, điều này chứng tỏ hung thủ không chỉ đâm một nhát trí mạng, hơn nữa còn tránh được xương sườn, đâm qua khe hở giữa hai xương.”

Tô Sầm hiểu: “Là một cao thủ.”

“Hiện giờ chưa nhìn ra được có nguyên nhân nào khác không, phải mang thi thể về Đại Lý Tự kiểm tra thêm mới biết được.”

Tô Sầm gật đầu, sai bọn nha dịch mang hết vật chứng đào được về, sau đó đến chỗ Hoàng Miễn: “Hoàng huynh, huynh về trước đi.”

Hoàng Miễn sợ quá mức, hắn ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Tô Sầm: “Chỗ này không có thi thể của Uyển Nhi, vậy có phải Uyển Nhi vẫn còn sống không?”

Tô Sầm mím môi, chỉ có thể an ủi hắn: “Ít nhất là không chết ở đây.”

Hoàng Miễn ủ ê nói: “Thế Uyển Nhi đâu rồi?”

Tô Sầm cười gượng: “Tôi bảo rồi, tôi có một suy đoán, vừa khéo bây giờ có thể kiểm chứng được.”



Đoàn người về thành Trường An. Lúc này khắp thành đã kháo tin Tô đại nhân phát hiện thi thể trong rừng phong ngoài thành, Đại Lý Tự tức tốc phá án, nay đã bắt được bằng chứng về hung thủ.

Tin tức lan truyền vô cùng kỳ diệu, có người nói Tô đại nhân mở Thiên Nhãn, vừa nhìn thi thể đã biết hung thủ là ai, còn có người nói người chết về báo mộng kêu oan với Tô đại nhân, nói cho Tô đại nhân biết hung thủ. Đáng tin hơn chút thì là Tô đại nhân tìm được vật chứng có thể chứng thực thân phận của hung thủ trên xe ngựa, đợi ngày mai sẽ thăng đường thẩm tra hung thủ.

Đoàn người của Đại Lý Tự vừa vào thành đã bị đám đông vây quanh, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy Tô đại nhân nhà họ vẫn ung dung như đã liệu trước thì cũng đứng thẳng lưng đón nhận sự chào đón của dân chúng hai bên đường.

Chuyện đến nước này tất nhiên Hoàng Miễn không dám về nhà nữa, hắn ngủ tạm một đêm trong phòng của Tô Sầm ở Đại Lý Tự.

Ban ngày hoảng sợ, đến đêm Hoàng Miễn trằn trọc không ngủ được, vốn muốn nói chuyện với Tô Sầm lại thấy Tô Sầm tắt đèn đi nằm từ sớm, có vẻ ban ngày đã mệt rồi, chưa bao lâu tiếng thở đã vang đều đều.

Hoàng Miễn đành phải ngẩn người nhìn xà nhà, trong đầu hắn lúc thì là bộ xương trắng ban ngày, lúc thì là Uyển Nhi. Nhưng dù gì cũng phải đào hố cả buổi trời, gần đến nửa đêm cũng bắt đầu thiu thiu ngủ, vừa mới mơ màng thì bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài.

Hoàng Miễn ngồi vụt dậy, nhìn sang Tô Sầm đã thấy cậu khoác xong áo, đôi mắt như sao sáng giữa đêm đông, trong trẻo rõ ràng, không chút gì buồn ngủ.

Tô Sầm cong môi cười: “Hung thủ đến tận nơi rồi.”

Hai người thắp đèn ra cửa, chỉ thấy có hai bóng đen đang đấu đá ngoài sân, một người cầm kiếm, kiếm pháp sắc bén lóe lên lạnh lẽo, người còn lại di chuyển ảo diệu, linh hoạt lạ thường, thường xuyên tung ám khí ra từ một góc độ không ai ngờ được.

Sau đó, ánh lửa dội đến từ bốn phương tám hướng, bọn nha dịch đã nấp sẵn cầm đuốc bao vây hai người.

Người áo đen biết mình mắc bẫy bèn định rút lui, nhưng Khúc Linh Nhi cứ quấn chặt lấy hắn như bóng ma, tuy không có sát thương gì nhưng cực khó cắt đuôi.

Thình lình, người áo đen dồn lực vào tay phải xoay kiếm, mũi kiếm chuyển hướng lao thẳng về phía Tô Sầm.

“Tô ca ca cẩn thận!”

Khúc Linh Nhi bối rối vội quay về bảo vệ Tô Sầm. Tô Sầm cũng không ngờ người này lại đánh liều chọn ra tay với kẻ không biết võ công như cậu. Tô Sầm hoảng hốt lùi lại, khi mũi kiếm sắp quệt qua cổ cậu thì chỉ nghe “keng” một tiếng, Khúc Linh Nhi ném một chiếc tiêu đuôi yến ra đánh lệch mũi kiếm, suýt soát sượt qua cổ Tô Sầm quét lên khung cửa.

Người áo đen thấy một chiêu thất bại cũng không tham chiến, nhân lúc Khúc Linh Nhi chưa đuổi kịp thì nhảy lên mái nhà, thoắt cái đã biến mất trong đêm.

Khúc Linh Nhi tức tối giậm chân, thấy Tô Sầm không sao thì toan đuổi theo hắn, Tô Sầm lại lắc đầu: “Linh Nhi, thôi.”

Khúc Linh Nhi gục đầu quay lại: “Tô ca ca, tôi không đánh lại hắn.”

“Không sao.” Tô Sầm cười với y: “Đã xong chuyện tôi bảo chưa?”

“Tất nhiên rồi.” Khúc Linh Nhi nở nụ cười ranh mãnh, xòe bàn tay ra, ít vụn bột lân lóe sáng trong bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment