Trường An Thái Bình

Chương 139

Hổ Tử cúi đầu im lặng một hồi mới từ từ ngẩng lên: “Anh, có phải anh không tin em không?”

Tô Sầm sửng sốt, nhìn vào cặp mắt kia, trong lòng bỗng như bị một cái gai mềm đâm vào.

Hiểu biết quá sớm khiến người ta học được cách quan sát lời nói sắc mặt, mà ánh lên trong cặp mắt kia là sự tổn thương và xa cách khi bị nghi ngờ.

Tô Sầm mềm lòng xoa đầu nó, mái tóc ngắn cứng cáp chọc vào làm bàn tay cậu ngứa ran, Tô Sầm khẽ nói: “Anh tin em, anh chỉ lo cho an toàn của các em, không muốn các em chịu tổn hại thêm nữa.”

“Đúng là đại nhân kia giết người, em không lừa anh.” Hổ Tử nhìn Tô Sầm, nghiêm túc nói: “Em sợ vì chuyện khác cơ, nhưng em không nói dối đâu.”

“Không định cho anh biết em sợ điều gì à?”

Hổ Tử mím môi suy nghĩ, rồi lắc đầu.

“Được, anh biết rồi.” Tô Sầm cười với nó: “Về đi, ở đây không ai làm hại được các em đâu, chăm sóc cho cái Hai.”

Đợi nó về phòng Tô Sầm mới đứng dậy, dặn quan sai phía sau: “Triệu tập người soát núi, nhất định phải tìm cho ra Lương Phương.”



Ra khỏi phòng thì thấy người hầu của Lý Thích đang đợi bên ngoài, mời cậu về dùng cơm sáng.

Lúc ăn cơm Tô Sầm lại bắt đầu lơ đãng, cầm đũa gắp thức ăn còn suýt chọc vào bát Lý Thích, Lý Thích nhướng mày: “Sao? Ăn của ta ngon hơn à?”

Bấy giờ Tô Sầm mới nhận ra mình vượt phép, ỷ Lý Thích không tức giận, cậu được nước làm tới xẻo một đũa trong bát Lý Thích, ăn xong thì gật đầu: “Ngon hơn.”

Lý Thích đẩy bát mình ra chỗ Tô Sầm, rồi lấy lại cái cơm đã bị chọc tơi tả của cậu, nói: “Ăn không hết xử tội khi quân.”

Cuối cùng Tô Sầm cũng tập trung lại, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, càng ăn càng thấy bát của Lý Thích đúng là ngon hơn của mình.

Không ngờ cậu không nghĩ ngợi nữa lại đến Lý Thích hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ đến Lương Phương.” Tô Sầm cắn đũa nhìn lên: “Rốt cuộc ông ta chạy bằng cách nào? Chính mắt em nhìn thấy ông ta vào trong hành cung, chỉ một nén hương sau đi tìm đã không thấy đâu rồi, thủ vệ các cửa đều nói không nhìn thấy, dù ông ta có biết tiên tri, xuyên tường bỏ trốn thì ngoài hành cung đông nạn dân như vậy, không lý nào ông ta tránh được hết tai mắt mọi người chứ?”

Lý Thích gật đầu: “Đúng là bất thường.”

“Nếu Lương Phương không biết độn thổ thì em nghi ông ta vẫn còn trong hành cung, trốn tạm ở một nơi mà chúng ta không tìm được.”

Lý Thích ngừng đũa, bảo: “Có gì nói thẳng.”

Tô Sầm buông đũa, híp mắt cười: “Em nghĩ kĩ lại, cả hành cung này chỉ còn mình tẩm cung của Vương gia là chưa soát thôi.”

“To gan.” Lý Thích đập đũa xuống bàn.

Hắn xử sự bao năm nay, chưa một ai dám đòi lục soát tẩm cung của hắn, cũng chưa từng có ai dám nghi ngờ hắn che giấu phạm nhân.

Tô Sầm nhanh trí bỏ đũa xuống, mông hơi nhấc lên, vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Em cũng chỉ nghĩ cho an nguy của Vương gia…”

Không đợi cậu nói hết Lý Thích đã ném đũa, Tô Sầm nhảy lên chạy ra ngoài.

Nhìn người nọ vọt đi như thỏ, Lý Thích mới yên lại, day ấn đường, càng ngày con cáo nhỏ này càng khó đối phó.

Tô Sầm ra khỏi tẩm cung của Lý Thích thì bước chậm lại, nhếch mép cười, thầm mắng một câu “cáo già”, để cậu xem con cáo này còn giấu đuôi được đến lúc nào.



Vốn cũng chưa ăn no lại thêm pha hành động vừa rồi, Tô Sầm xoa bụng nghĩ ngợi, quyết định tìm chỗ khác ăn ké.

Lều cháo vừa mới qua giờ cao điểm nhận cháo, mãi mới được rảnh tay, người phụ trách chia cháo vừa ngồi xuống ăn miếng cơm nóng thì bị vị khách không mời mà đến này quấy rối.

“Cứ ăn đi, mặc kệ ta.” Tô Sầm tự nhiên đi lấy bát múc cháo, sau đó vào trong tìm mãi mới thấy một bàn có ghế trống, bèn qua hỏi người đối diện: “Ta ngồi đây, không để bụng chứ?”

Người kia ngẩng đầu, chính là chú hai Tào bên thôn Tào, ông lão vội đứng dậy khom người: “Mời đại nhân.”

“Gọi ta Tô Sầm là được.” Tô Sầm đặt bát rồi ngồi xuống, thử một miếng thấy cũng không tệ, bèn vừa ăn vừa tán gẫu với chú Tào: “Sao ông lại ở đây?”

Chú Tào nói: “Người ở đây là đại diện hương thân các nơi cả, đều là người có tiếng nói, ở lại đây cốt để bảo đảm việc chia phát cho công bằng. Thôn Tào ít người nhưng cũng phải có người đứng ra, mọi người thấy ông già này rảnh rang nên là bảo ta qua đây.”

“Ông khiêm tốn quá.” Tô Sầm nói: “Ông là thôn trưởng thôn Tào, mọi người đều muốn vậy mà.”

“Thôn Tào mất lâu rồi, còn thôn trưởng cái gì nữa.” Chú Tào lấy điếu thuốc sau lưng ra, gõ lên góc bàn: “Sao tự dưng đại nhân nhớ mà tới đây?”

Tô Sầm không thể nói mình chưa ăn no bị đuổi đi được, đành cười bảo: “Quan sát dân tình.”

Hai người tán gẫu câu được câu chăng, nói về tình hình bố trí cho người dân thôn Tào, rồi cũng tự nói sang chuyện hai đứa nhỏ. Tô Sầm nhìn điếu thuốc trên tay chú Tào, miệng hút và nõ đều làm từ đồng thau, thân điếu là gỗ sưa, bị ma sát lâu ngày đã bám một lớp dầu sáng loáng, trông đã lâu năm lắm rồi.

Tô Sầm lại chú ý chiếc túi đựng lá thuốc, trên đó có thêu hai hình người nho nhỏ xiêu vẹo, đường khâu cũng không đều, nhưng một đứa tóc để chỏm, một đứa tết bím, có thể nhìn ra là Hổ Tử và con Hai.

Cây thuốc nặng trịch đi cùng túi thuốc đáng yêu này chẳng hợp rơ chút nào, Tô Sầm chỉ vào nó, hỏi: “Đây là cái Hai thêu à?”

Chú Tào nhìn theo, cũng cười: “Lúc con bé mới học nữ công thêu cho tôi, đeo lên rồi không cho tháo ra nữa.”

Tô Sầm nhớ lại đứa bé trèo tường leo cây, ngày nào cũng đi theo Hổ Tử như con trai, không khỏi cười: “Không ngờ cô bé còn từng học nữ công đấy.”

“Cũng chỉ thêu món này thôi.” Chú Tào áng chừng túi thuốc, vui vẻ bảo: “Thêu xong mười ngón tay sưng hết, từ đó không thấy nó đụng vào kim chỉ nữa.”

Tô Sầm cũng cười theo, ánh nắng mới lên hắt lên gò má cậu, soi rõ từng lỗ chân lông rất nhỏ, xương cung mày nhô lên, khóe mắt hơi cong, vô cùng bắt mắt. Chú Tào ngẩn ra, nụ cười từ từ tắt lịm, người này đã không còn là cậu thanh niên cùng chung hoạn nạn với họ lúc trước nữa, giữa họ như cách cả rãnh trời, không còn tư cách ngồi chuyện trò cười đùa với nhau nữa.

Tô Sầm như nhìn thấu được suy nghĩ của ông lão, nụ cười tắt dần, cậu thong thả ăn cháo, hờ hững nói: “Hôm qua có người bỏ thuốc mê cho hai đứa bé.”

Chú Tào không có vẻ gì là bất ngờ, gật đầu: “Là ta làm.”

“Tại sao?”

Chú Tào gỡ túi thuốc thêu hình người xuống, lấy hai lá ra, vừa nhét thuốc vừa trả lời: “Hai đứa bé bị sợ, tôi muốn cho chúng nó ngủ ngon một giấc.” Chốc sau lại nói tiếp: “Nói nhiều sai nhiều, tôi cũng không muốn chúng rước họa vào thân.”

Tô Sầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dân gian có câu tục ngữ rằng “sống không vào phủ quan, chết không xuống địa ngục”, rất nhiều người không muốn có dính líu gì tới quan phủ, nói nhiều còn dễ bị hung thủ để mắt, tự dưng vướng phải thị phi.

“Hai đứa bé không cha không mẹ, nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn, chúng có hơi bướng bỉnh, trước ở trong thôn cũng từng làm nhiều chuyện mất dạy, nhưng đều không có ý xấu.” Chú Tào đưa điếu thuốc vào bếp để châm lửa: “Có thêm phiền cho đại nhân cũng mong đại nhân đừng so đo với chúng.”

“Không phiền đâu.” Tô Sầm lắc đầu: “Chúng giúp ta phá án, tất nhiên ta sẽ bảo vệ an toàn cho chúng…”

Chú Tào lắc đầu ngắt lời cậu: “Thằng Hổ hơi già dặn hơn chút, nhưng nói sao cũng chỉ là trẻ con, có những lúc nói năng xử sự không được ổn thỏa, đại nhân nên khoan dung nhiều hơn. Con bé Hai thì thẳng tính, không biết mưu mô gì, nghĩ gì cho lên mặt hết. Hai đứa bé sau này ở bên nhau thật thì cũng thôi, nếu là đổi người khác ta còn sợ nó bị hiếp đáp.”

“Có chuyện gì thế?” Tô Sầm nhíu mày, không hiểu sao cậu cảm giác chú Tào như đang trăn trối vậy, có điều gì đó lờ mờ chực hiện ra mà cậu chưa nắm bắt được.

“Ta già rồi.” Chú Tào chậm rãi hút thuốc: “Chả còn được bao năm nữa, chỉ sợ không thấy được lúc chúng nó lớn lên thành người. Ít nhiều gì thôn Tào cũng có ơn cứu mạng đại nhân, ta muốn cậy già xin đại nhân một cái ơn tình, sau này đại nhân có thể giúp ta chăm sóc hai đứa bé không?”

Tô Sầm nhìn cặp mắt như bỗng đến tuổi xế chiều kia, ngẩn ra một chốc rồi ma xui quỷ khiến gật đầu.

Nếp nhăn trên mặt chú Tào giãn ra, ông lão cười nhẹ nhõm, cầm điếu thuốc lên thong thả ra khỏi lều.

Tô Sầm nhìn theo đến khi bóng lưng của chú Tào khuất hẳn, mãi sau mới rời mắt ăn tiếp, nhìn nhúm tàn thuốc ở góc bàn, không hiểu sao lòng chợt siết lại.



Chiều bỗng trở trời mà không hề báo trước, mây đen dày đặc tụ lại, từ phía chân trời xa xôi dần kéo đến trên núi Tê Phượng. Mưa rơi núi thẳm gió khắp lầu, từng đợt gió núi thổi tung rèm trướng trong hành cung, chất vật đóng được ô cửa thì cũng bị gió lay run lập cập.

Lại sắp có cơn mưa to.

Dân chúng trong hành cung đều căng thẳng, mãi mới nắng được vài ngày, nước lũ vừa có dấu hiệu rút đi, giờ lại mưa không biết phải đến bao giờ, những ngày trôi dạt khắp nơi không biết kéo dài đến bao giờ cho hết.

Đám quan sai tất bật tìm đá núi dựng lũy cao ngất ngoài hành cung, ở trên núi sợ nhất là đất lở bất ngờ, tuy khi xây hành cung đã chọn ở nơi tránh khe núi, sông suối nhất có thể rồi, nhưng vẫn nên chuẩn bị cho kĩ, âu cũng sợ đến lúc cần lại trở tay không kịp.

Tô Sầm đi tuần quanh cùng Lý Thích, bảo đảm mọi việc trong ngoài đã chắc chắn cả rồi lại trấn an dân chúng, ổn định lòng dân. Gió giật điên cuồng thổi tung tà áo, thấy mưa sắp trút xuống, Lý Thích bảo Tô Sầm về trước.

Ninh Vương muốn đồng hành với dân, tất nhiên Tô Sầm không chịu đi, cậu cứng đầu đứng trong gió nhìn hắn, đất cát bay mù mịt làm mắt không mở nổi, nhưng đôi mắt kia vẫn như ghim trên người cậu không hề di dịch.

Trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Lý Thích im lặng trùm áo choàng lên đầu Tô Sầm, đẩy người ra sau, sai thị vệ bên cạnh đưa cậu đi.

Tô Sầm trơ mắt nhìn Lý Thích biến mất giữa màn mưa, thị vệ bên cạnh không tiện kéo cậu, nhưng cũng không cho cậu tiến lên nửa bước. Tô Sầm hung dữ lườm bóng lưng kia rồi quay người rời đi.



Tô Sầm không về tẩm cung Lý Thích cũng không về phòng mình mà đến thẳng thư phòng, cậu cảm giác có vài thứ đã gần như rõ ràng rồi, nhưng vẫn thiếu một sợi dây kết nối tất cả manh mối lại. Nếu Lý Thích không chịu nghỉ ngơi thì cậu cũng không muốn phòng đơn gối chiếc, không bằng qua đây xâu chuỗi lại manh mối.

Kết quả vừa mở cửa ra Tô Sầm đã bực mình, cửa sổ sát bàn không đóng, sách giấy bị thổi bay tán loạn, còn bị cả nước mưa hắt vào, mặt đất hỗn độn.

Gọi hạ nhân canh thư phòng vào quở một trận, người nọ nhỏ giọng giải thích “Rõ ràng tôi đóng rồi mà”, nhưng ngẩng đầu thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tô đại nhân liền không dám thở mạnh nữa.

Tô Sầm đóng cửa sổ, đanh mặt thu dọn thư phòng, ngoài mấy thứ sách ít dùng đến ra, cả chứng cứ Hoàng Miễn mang tới hôm đó cũng bị thổi bay, nếu không cậu cũng không nổi giận như thế.

Người hầu khó xử ngồi xổm cạnh cửa sổ: “Đại… đại nhân… hình như cái này… rách rồi.”

“Cái gì rách?” Tô Sầm nhíu mày đi qua, nhìn là nhận ra ngay văn thư giao nhận năm mươi vạn lượng của Từ Châu, vì ở gần cửa sổ nên bị mưa tạt ướt cả, nét mực lem đi, chỗ nối tiếp giữa chữ viết và ấn quan còn có vết rách.

Tô Sầm nhíu mày, đây là chứng cứ quan trọng bậc nhất, giờ nhìn thôi cũng thấy khó cầm lên nổi, còn dùng thế nào?”

Hết cách, cậu đành hong khô tại chỗ trước, sau rồi xem xem có cách nào sửa lại không.

“Lấy nến sang đây.” Tô Sầm nhíu mày bảo.

Người hầu thấy áy náy vô cùng, nhanh chân đi lấy nến, định bụng lấy công chuộc tội, nhưng vừa nhún người định lại gần thì Tô Sầm lại nhận lấy nến, xua tay bảo hắn lùi xuống.

Độ cao ngọn nến phải phù hợp, vừa phải mượn được nhiệt độ từ ngọn lửa vừa không được làm cháy giấy, còn phải cẩn thận không cho sáp rơi xuống giấy, đây là việc rất cần tỉ mỉ, cậu không yên tâm giao cho người khác.

Tô Sầm cẩn thận nửa quỳ đợi giấy khô, cậu nương theo ánh nến quan sát số bị hư hỏng, nghĩ xem có cách nào sửa lại không, không ngờ nhìn một lúc lại nhận ra vấn đề.

“A Xuân!” Tô Sầm gọi người hầu, đưa nến qua rồi nằm rạp ra đất, dí mắt vào tờ giấy mỏng.

Một lát sau Tô Sầm mới thò tay ra, nhẹ nhàng đưa tay tới chỗ rách rồi nhấc một lớp giấy mỏng lên. Tờ giấy này không bị rách mà vốn là hai tờ chập lại, nước mưa làm keo chảy nên mới bong ra.

“Sao lại thế này?” A Xuân cũng trố mắt, không tưởng tượng nổi hai tờ giấy dính vào nhau khít như vậy bằng cách nào.

“Ta biết rồi.” Tô Sầm nâng tờ giấy mỏng kia đứng dậy: “Ta biết năm mươi vạn lượng kia gặp chuyện gì, cũng biết mười vạn lượng còn lại đi đâu rồi.”

Tiếng vỗ tay giòn giã bỗng vang lên phía sau: “Lâu ngày không gặp, Tô đại nhân vẫn thông minh như cũ.”

Tô Sầm quay phắt người, lồ ng ngực nghẹn lại: “Tống Phàm…”
Bình Luận (0)
Comment