Trường An Thái Bình

Chương 14


Từ biệt ba người, Tô Sầm về thẳng Đại Lý Tự.

Cậu bảo Tiểu Tôn mang danh sách lại, tranh thủ giờ cơm trưa vội vàng đến chợ Đông.
Bốn mặt chợ Đông đều có hai cổng, đều có giờ mở cửa, đóng cửa giống như cổng cung, quá giờ mà vẫn còn lảng vảng trên phố sẽ bị quan lại bắt về luận tội đi đêm.

Thành môn lang phụ trách việc đóng mở cổng mỗi ngày, chìa khóa thì do môn lại giữ, chìa khóa cổng thành thống nhất để tại hành lang phía đông cổng thành, hằng ngày môn lại trực đêm sẽ lấy xuống, đến giờ thì đưa cho Thành môn lang.
Tô Sầm đến hành lang cổng tây bắc thành Đông, gọi một môn lại ra đưa danh sách, sai hắn gọi hết người trong đó ra.
Giữa trưa bị gọi ra, những người này không vui ra mặt.

Thấy quan phục của Tô Sầm chỉ là đồ của quan tòng thất phẩm nho nhỏ, dáng vẻ yếu ớt non trẻ, kẻ nào kẻ nấy càng không biết sợ, đứng chẳng ra hồn, ngả nghiêng dựa dẫm, đứng lác đác khắp hành lang.
Tô Sầm ngước mắt nhìn, sau đó hất cằm về phía một tên gầy như khỉ thành tinh: "Bắt đầu từ ngươi đi, họ tên là gì, nhà ở đâu, đêm mùng tám tháng Tư gác ở cổng nào, trong thời gian đó có những ai ra vào?"
Khỉ thành tinh hếch mắt lên, nhe hàm răng vàng khè ra, nói: "Đại nhân, đã mấy ngày trôi qua rồi ai mà nhớ được nữa chứ? Hay là ngài cho chúng tôi nói chuyện trước, có thời gian nhớ lại đã.

Thế đại nhân tên họ là gì, nhà ở đâu? Cho chúng tôi nghe xem chỗ nào mà nuôi ra được người đại nhân đây?"
Tô Sầm khẽ nhăn mày, cậu nhìn gã một chốc, sau đó gật đầu gập cuốn sách lại, đứng dậy ra ngoài.
"Ô, thế đã đi rồi à? Đại nhân không hỏi nữa đấy à?" Khỉ thành tinh đứng sau giễu cợt, tiếng cười rần rần cả hành lang.
Tô Sầm đã gần tới cửa bỗng dừng lại: "Ta khuyên các ngươi khỏi phải về, đợi ở đây đi, chút nữa Đại Lý Tự qua bắt người cũng tiện.

Nếu không muốn đứng nói chuyện thì về công đường quỳ rồi nói đi."
Đám người trong hành lang lập tức im bặt, nói cho cùng họ cũng chỉ mấy kẻ nghèo khó bình thường kiếm được miếng ăn ở đây, ngày thường tranh cãi thì mau miệng lắm, nhưng bảo đưa lên cửa quan thật lại là chuyện lớn bằng trời.


Thấy Tô Sầm định đi, khỉ thành tinh vội chạy lên kéo tay áo Tô Sầm: "Đại nhân, đại nhân, có gì từ từ nói, chúng tôi nhớ ra rồi, nhớ hết rồi."
Tô Sầm lườm gã, khỉ thành tinh lập tức b ắn ra như hạt đậu: "Tiểu nhân là Hầu Bình, người Hà Mô Lĩnh, đêm mùng tám trực ở cổng đông nam, sau khi đóng cổng không có ai ra vào."
Cả hàng người nhao nhao lên báo cáo chuyện của mình.
Tất bật hơn nửa buổi trưa, cuối cùng cậu đã soát hết một lượt, chỉ có một người không khớp.
"Ngô Đức Thủy đâu?" Tô Sầm nhìn danh sách, hỏi.
"Hắn hả..." Không biết ai bỗng dưng lên tiếng, song Tô Sầm vừa ngẩng đầu lên thì đã im bặt.
"Ngươi." Tô Sầm chỉ khỉ thành tinh: "Nói đi."
"Đại nhân, chuyện này..." Hầu Bình muốn nói lại thôi, ngượng nghịu cả buổi vẫn chưa nói được gì.
Tô Sầm không lên tiếng, chỉ có đôi mắt lạnh như lưỡi băng híp lại khiến họ đứng giữa ngày hè chói chang mà cứ thấy như đang đứng hứng gió hứng tuyết.
Hầu Bình dè dặt bước lên: "Đại nhân, Ngô Đức Thủy này chẳng có gì ngoài tốt số cả, hắn có con em xinh như hoa được gả làm thiếp của một nhân vật lớn trong Kinh, chúng tôi không dám đắc tội đâu.

Hắn ra từ quê lên nhận được chân chạy việc ở đây, huênh hoang lắm, mười ngày thì có đến tám là chả thấy mặt mũi đâu, không phải đang ngất ngây trong men rượu thì ắt bận rộn dưới váy đàn bà."
Tô Sầm cau mày: "Vậy là hôm đó hắn ta không đến trực?"
Lại còn trực cổng tây bắc gần phường Bình Khang nhất.
"Hôm đó thì hắn có đến." Có người nói nhỏ: "Nhận chìa khóa xong thì đi luôn, nhưng đến giờ dần phải mở cổng thì lại mất tăm, may mà chìa khóa vẫn để trên bàn, suýt nữa lỡ giờ mở cổng."
"Hắn ta có hay như vậy không?"
"Chuyện cơm bữa." Hầu Bình bĩu môi: "Lên cơn vã rượu thì giờ tí còn mở cửa thành ra đập cửa quán rượu cũng được nữa là."
Tô Sầm nhíu mày: "Kẻ chống lưng cho hắn ta là ai?"
Lơ là công việc đến vậy vẫn không bị đuổi về quê, có thể thấy nhân vật này là kẻ quyền thế ngợp trời.
Mấy môn lại nhìn nhau một hồi, có người đứng giữa đám đông nhỏ giọng đáp lại: "Liễu tướng."
Tô Sầm sững lại, đúng thật là nhân vật lớn, đâu chỉ mấy môn lại này không rớ được, cả cậu gặp ông ta cũng phải cúi đầu nữa kia.
Chùm chìa khóa đó được đặt lên bàn vào lúc nào? Giữa chừng có ai từng dùng nó mở cửa không? Rốt cuộc hành vi này là vô tình hay cố ý?

"Ngô Đức Thủy sống ở đâu?" Tô Sầm hỏi.
"Ngay phường Quy Nghĩa đấy." Hầu Bình đáp: "Đến đó hỏi Ngô lão lại là biết."
Từ chợ Đông về Tô Sầm mới thấy bụng sôi sùng sục, cậu vừa ăn mỳ trụng nước sôi trong căn bếp nhỏ phía sau Đại Lý Tự, vừa hối hận vì sao ban nãy không ăn bánh trôi phỉ thúy trân châu ở chợ Đông, tiện thể mua một phần bánh đậu đỏ mang về vừa ăn vừa chép.

Giờ thì chỉ có thể đối mặt với bát mỳ trụng nước sôi, tay cầm đũa mà rưng rưng nước mắt.
Ăn được một nửa thì nghe tiếng sấm đánh rần rần, nền trời bỗng chốc tối sầm.
Không hiểu sao Tô Sầm lại thở phào.
Một lát sau, quả nhiên trời đổ mưa, mà mưa vừa rơi đã rơi mãi không ngừng.
Rời khỏi nha môn, Tô Sầm vừa ra khỏi cổng Đại Lý Tự đã khựng lại.

Khúc Linh Nhi mặc một bộ đồ thường ngày của cậu, tay cầm ô đứng ngoài cửa, thấy cậu ra thì lập tức đi lên che ô cho cậu.
"A Phúc đâu?"
"A Phúc thu quần áo giúp con bé nhà ông Trương bên cạnh rồi."
Tô Sầm lườm y: "Cơn mưa này bắt đầu từ giờ mùi rồi, thu quần áo cả canh giờ vẫn chưa xong à?"
"Vậy mà huynh cũng biết?" Khúc Linh Nhi xụ mặt: "Tôi ở nhà chán quá nên kiếm cớ ra ngoài hít thở không khí thôi.

Ban ngày ban mặt tôi đâu dám ra ngoài."
"Hít thở mà phải đến tận Đại Lý Tự để hít, trông cậu chẳng giống không dám ra ngoài chút nào."
"Thì tiện đường qua đây làm quen đường phố thôi mà." Khúc Linh Nhi cười toe: "Nhỡ đâu hôm nào bị huynh bắt vào đây thật tôi còn biết đường nghĩ cách thoát thân."
Tô Sầm trợn mắt: "Cậu không đến đây được đâu, Đại Lý Tự chỉ lo việc thẩm tra án hình sự, người như cậu thì bắt thẳng vào nhà lao bộ Hình chờ đến lúc chém là được."
"Tô huynh ác độc quá đi mất." Khúc Linh Nhi giơ tay áo lên lau giọt nước mắt không tồn tại, sau đó quay lại cười khì.

Y quay người lại đối mặt với cổng Đại Lý Tự, hào hứng bình một câu: "Đại Lý Tự này đúng là khí phách thật đấy, ai cũng bảo là Cửa quan chữ bát triều nam, không tiền có lý chớ vào làm chi, Đại Lý Tự các huynh không phải cũng thế chứ?"
Sau đó y lại lắc đầu lẩm bẩm: "Chắc chắn là không phải, dù sao cũng có huynh trong đó mà."
Tô Sầm không khỏi bật cười: "Tôi ở trong đó, nhưng Đại Lý Tự có phải nhà tôi mở đâu, tôi nào quản được người khác."
"Nhưng chắc chắn huynh sẽ đòi lại công bằng cho thường dân áo vải." Khúc Linh Nhi nói chắc nịch: "Vả lại huynh cũng đâu thiếu tiền, tặng mỹ nhân hay gì đó còn được."
Tô Sầm: "..."
Không đợi Tô Sầm châm chọc, Khúc Linh Nhi đã quay lại cười với cậu: "Huynh không biết dân đen bọn tôi sợ nhất là chỗ này đâu.

Quan lại, thương nhân bảo vệ lẫn nhau, có tiền mới là có lý, chỉ riêng hai con sư tử đá ngoài cửa kia đã đủ vồ người chảy máu rồi.

Nhưng tôi tin huynh không phải hạng người ấy."
"À?" Lời móc mỉa đến bên miệng lại bị Tô Sầm nuốt về, cậu hỏi: "Thế tôi là người thế nào?"
"Huynh là người tốt." Khúc Linh Nhi cười: "Tô huynh, huynh là người tốt."
Người tốt là thế nào? Tô Sầm cười trừ, kẻ ác thong dong, người xấu tự tại, người tốt lại vừa phải bám chặt lễ nghĩa vừa phải kéo tơ lột kén tìm kiếm chút sự thật nhỏ nhoi.

Sống trên đời này, người tốt là khó làm nhất.
Rẽ vào ngõ ngách trong phường, cơn mưa càng lớn thêm.

Nước mưa rơi lộp bộp trên tán ô, màn mưa trượt xuống như tấm rèm, cảnh vật xung quanh mờ ảo như làn khói mỏng.
Khúc Linh Nhi bỗng dừng chân, kéo tay áo Tô Sầm.
"Sao thế?" Tô Sầm vừa hỏi đã thấy Khúc Linh Nhi cau mày nhìn phía trước.
Tô Sầm nhìn theo y, chỉ thấy một người đi về phía họ từ sâu trong màn mưa, người nọ không cầm ô, bộ đồ đen trên người ướt sũng.

Ngay khi đến gần họ, Khúc Linh Nhi đột nhiên nhét ô cho Tô Sầm, đẩy người về phía sau: "Đi mau!"
Luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt vút qua.

Tô Sầm nghiêng ngả sau cú đẩy, cậu vừa đứng vững lại đã thấy Khúc Linh Nhi ngả người ra sau, chật vật tránh né lưỡi đao vút qua.

Tiếp đó y lộn người, trượt đến cạnh Tô Sầm kéo cậu: "Còn ngây ra đó làm gì, chạy mau!"
Cán ô trong tay Tô Sầm suýt bị gió thổi gãy, cậu thầm nghĩ cầm thứ này cũng hao sức thật.

Ngay khi người nọ đuổi đến gần, chiếc ô bay theo sức gió đập vào mặt người kia.
Chộp đúng lúc này, Tô Sầm vừa chạy vừa hỏi: "Ai thế?"
"Sao tôi biết được?" Khúc Linh Nhi bụm vết thương trên hông, cú lộn vừa rồi làm vết thương lại rách ra, máu đỏ thấm ra từng mảng, nhức nhối theo từng bước chân.
Hai người họ một bị thương, một yếu ớt, rõ ràng không phải đối thủ của người kia.

Người áo đen chỉ lộn người một cái là chặn trước mặt họ.
Khúc Linh Nhi vội vàng dừng lại, chắn Tô Sầm sau lưng, nói nhỏ: "Lát nữa tôi giữ chân hắn, huynh chạy đi đừng quay đầu lại, chạy được bao xa thì chạy."
"Cậu có làm được không đấy?" Tô Sầm nhíu mày.
"Đừng nhiều lời, đi đi!"
Khúc Linh Nhi nhún người nhảy lên, Tô Sầm cắn răng quay đầu chạy.
Vừa chạy được hai bước cậu đã nghe thấy tiếng "Rầm", Khúc Linh Nhi va thẳng vào vách tường trước mặt cậu bằng một tư thế kỳ lạ.

Bức tường sập xuống cả nửa, đống ngói sắc bén chèn khắp người y, chưa kịp thở hơi nào y đã phun một búng máu trước.
Tô Sầm: "..."
Vội vàng đi lên đỡ y dậy, cậu hỏi: "Không phải cậu ghê gớm lắm sao? Nhạn đỗ cát bằng, đạp tuyết vô ngân của cậu đâu?"
Có Tô Sầm đỡ, Khúc Linh Nhi mới gắng gượng dậy được, y tận dụng chút sức cuối cùng trợn mắt với cậu: "Tô huynh, tôi chỉ có hai tuyệt chiêu duy nhất là ám khí với khinh công thôi, giết người xong thì chạy.

Ám khi bị anh thu rồi, tôi mà chạy thì huynh phải làm sao?"
"Được rồi." Thấy người áo đen từ từ lại gần, Tô Sầm vớ một hòn gạch bên cạnh, chắn trước Khúc Linh Nhi: "Để Tô huynh đây bảo vệ cậu.".


Bình Luận (0)
Comment