Trường An Thái Bình

Chương 142

“Khúc Linh Nhi!” Tô Sầm nhíu mày, quát lên: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu thả tôi ra!”

Khúc Linh Nhi bỏ ngoài tai, tiếp tục bình tĩnh quấn dây thừng lên người, cười tủm tỉm nói với Tô Sầm: “Xuống cứu người cần gì phải liên với chả quan? Ai phù hợp thì xuống thôi.”

Thực vậy, trong những người ở đây Khúc Linh Nhi là nhẹ nhất, lại biết khinh công, đúng là lựa chọn số một. Những y cũng là người không liên quan nhất trong những người ở đây… Nếu phải xếp theo thứ tự liên quan, mọi người luân phiên hết lượt cũng chưa đến lượt y.

Vả Tô Sầm biết Khúc Linh Nhi tiếc mạng vô cùng, chuyện ma quỷ vô căn cứ cũng làm y sợ vỡ mật, lúc trước bảo y xuống giếng thôi y đã suýt khóc rồi, nói chi đến vách núi sâu vạn trượng thế này.

“Khúc Linh Nhi, cậu còn nhận Tô ca ca này thì mau thả tôi ra!”

Khúc Linh Nhi nhắm mắt làm ngơ, buộc xong dây lên hông thì giật thử chỗ đầu nối, xác nhận dây buộc chắc chắn rồi mới vươn vai, đi tới bên vách tìm chỗ đặt chân.

Tô Sầm không dọa được Khúc Linh Nhi, bèn quay sang ra hiệu cho Kỳ Lâm, cậu không tin Kỳ Lâm có thể để mặc Khúc Linh Nhi xuống như thế.

Chỉ thấy Kỳ Lâm bước lên, kéo dây thừng trước người Khúc Linh Nhi cuốn lên cánh tay hai vòng, sau đó xoa đầu y: “Đi nhanh về nhanh.”

Tô Sầm: “…”

Khúc Linh Nhi mỉm cười gật đầu, vẫy tay với Tô Sầm rồi tung mình nhảy xuống.

“Khúc Linh Nhi!” Hốc mắt Tô Sầm cay xè, tầm mắt nhòe đi như bị nước mưa tràn vào.

Kỳ Lâm nắm một đầu dây, ước lượng độ cao Khúc Linh Nhi đã xuống để phối hợp kéo thả dây. Lương Phương và chú Tào thấy vậy cũng vội bước lên, kéo cây giúp.

Vách núi vốn dốc đứng lại thêm mưa lớn, thành ra trơn trượt và khó đặt chân hơn, cũng may Kỳ Lâm phối hợp với y thỏa đáng, một kéo một thả đều vừa đúng nên tốc độ cũng không chậm.

Không biết ai đã giải huyệt cho Tô Sầm, Khúc Linh Nhi xuống đến lưng chừng thì nghe thấy Tô Sầm hét ở bên trên: “Khúc Linh Nhi, cậu mà dám có chuyện gì tôi không đưa cậu về Trường An nữa đâu!”

Khúc Linh Nhi cười khổ, Tô ca ca thông minh tuyệt đỉnh của y tức đến ngốc luôn rồi, nếu y có việc gì thật tất nhiên là không về Trường An được nữa.

Vừa xuống Khúc Linh Nhi vừa nghĩ, thật ra Tô ca ca nói không đúng, cậu nói chuyện này không liên quan đến y, nhưng chỉ cần có liên quan đến Tô Sầm thì tất nhiên là liên quan đến y rồi. Lần trước y đã đánh mất Tô ca ca một lần, có ra sao y cũng không thể để cậu mạo hiểm lần này nữa.

An toàn xuống đến đáy vực, thấy hai đứa bé đều ở đây Khúc Linh Nhi mới thở phào, y giật dây hai lần tỏ ý mình đã đến, Kỳ Lâm ở đây bèn không thả thêm nữa.

Thấy người đến, mắt Hổ Tử sáng lên: “Anh Linh Nhi đến cứu bọn em rồi!”

“Oai lắm đúng không?” Khúc Linh Nhi nhe răng cười với Hổ Tử, thấy bệ đá này tạm thời vẫn an toàn, mới nói: “Một lần một đứa lên được thôi, ai lên trước?”

“Cho em Hai lên trước!” Đến lúc quyết định sống chết Hổ Tử lại khí phách vô cùng, nó kéo cái Hai đã khóc sắp không đứng nổi đến chỗ Khúc Linh Nhi: “Em ấy sợ lắm, cho em ấy lên trước.”

Khúc Linh Nhi gật đầu, cầm sợi dây quấn lên người cái Hai mấy vòng, vừa chuẩn bị bảo người bên trên kéo dây thì nghe thấy tiếng rền vang từ đâu đó vọng lại, tất cả đồng loạt nhìn sang.

Cách đó không xa có sạt lở, cơn lũ xối hủy dòng chảy ban đầu, dồn vào Hoàng Hà với khí thế dời sông lấp biển, mực nước tức khắc dâng cao!

Nước sông cuồn cuộn đánh lên vách đá, núi sông gào thét, cả bệ đá cũng như run rẩy theo. Ngọn sóng cuộn trào xô lên bờ đá, chẳng mấy đã ngập đến nửa đùi Khúc Linh Nhi.

“Sao mà lên nhanh thế?!” Khúc Linh Nhi vuốt nước trên mặt, ngọn sóng xô lên làm y suýt không đứng vững, khỏi nói đến hai đứa bé còn chưa lớn hẳn.

Nhìn sang Hổ Tử, nó bị sóng đánh lảo đảo, dán người lên vách đá, mặt mũi trắng bệch: “Anh… anh Linh Nhi, làm sao đây?”

Khúc Linh Nhi nhíu mày, nhìn gương mặt sợ hãi kinh hoảng của nó, rồi lại mím môi nhìn nước sông cuồn cuộn gào thét dưới chân mình. Như mãi lâu sau, cũng chỉ như một khoảnh khắc, Khúc Linh Nhi đưa tay về phía Hổ Tử: “Lại đây.”

Hổ Tử cẩn thận bước lên, chỉ thấy Khúc Linh Nhi tháo dây quanh hông mình rồi quấn lên người nó.

Khúc Linh Nhi lại giật dây thừng, hét lên: “Kéo!”

Dây thừng từ từ được kéo lên, Hổ Tử cuống cuồng: “Anh Linh Nhi, anh thì sao?”

“Em quên rồi à? Chúng ta từng bắt ve cùng nhau mà, anh biết bay đấy.” Khúc Linh Nhi vẫy tay với hai đứa bé: “Em là anh, phải chăm sóc… nữa hả?!”

Chưa nói hết lời lại có thêm một cơn sóng ập đến, lần này còn nhanh và mạnh hơn lần trước, dội thẳng qua đầu Khúc Linh Nhi. Khúc Linh Nhi đứng không vững, ngã ra bị nước đẩy trôi mấy bước mới dừng lại được, y chưa kịp khép miệng, nước sông tràn vào làm miệng y đầy cát.

Không nể mặt chút nào, Khúc Linh Nhi thầm nghĩ, không thể đợi y ra vẻ với hai đứa trẻ xong được à?



“Thấy người rồi!” Thị vệ trên vách núi hét.

Tô Sầm vội vàng nằm bò ra nhìn, chỉ thấy hai bóng người thấp thoáng giữa sóng nước, cậu mừng húm, vội giục: “Kéo mau lên, mọi người lại giúp hết đi!”

Quan sai đi theo đồng loạt lên giúp, tốc độ nhanh lên không ít, chỉ có Kỳ Lâm vẫn luôn đứng đầu hàng, nắm chặt một đầu dây thừng điều khiển tốc độ, cũng giữ lấy người bên kia đầu dây.

Càng kéo lên Kỳ Lâm nhíu mày càng chặt… Trọng lượng không đúng, hắn biết rõ sức nặng của Khúc Linh Nhi hơn ai hết, tất nhiên cũng biết Khúc Linh Nhi cộng thêm một đứa bé không phải nặng thế này.

Đợi kéo được người lên Tô Sầm lập tức hoảng hốt, ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra tháo dây cho hai đứa trẻ, cậu không hơi đâu để ý đến cái Hai vẫn khóc nức nở mà lay vai Hổ Tử: “Linh Nhi đâu? Khúc Linh Nhi đâu rồi?!”

Hổ Tử nhíu mày vì đau, nó chưa từng thấy anh của nó kinh hoảng bối rối thế này bao giờ, nước mũi chảy ra cũng quên cả lau, ngẩn ngơ chỉ ra sau: “…Vẫn ở dưới.”

Vẫn ở dưới?! Chưa đến mức bất đắc dĩ chắc chắn Khúc Linh Nhi sẽ không cho hai đứa trẻ lên trước, vậy cũng tức là bây giờ bệ đá đó không còn an toàn nữa rồi, thế thì Khúc Linh Nhi còn ở dưới đó làm sao? Y biết đặt chân ở đâu?

Biết chút khinh công lại tưởng mình bay được thật hay sao?!

Khi ấy, nỗi sợ trong lòng đã vượt trên cả tức giận, thậm chí cậu từng nghĩ đến nếu không cứu được hai đứa trẻ lên thì làm sao, nhưng lại chưa từng nghĩ nếu mất Khúc Linh Nhi thì phải làm thế nào?!

Người nọ vừa nhát vừa sợ phiền, ăn nói chẳng câu nào là thật, ở lì nhà cậu ăn chầu uống chực, còn là loài sói mắt trắng nuôi mãi chẳng thân… Nhưng cũng chính người nọ nhiều lần cứu cậu trong hiểm cảnh, nương tựa bầu bạn khi cậu mới đến kinh thành, một từ “bạn bè” đơn giản đã chẳng thể khái quát được về y nữa rồi.

Tô Sầm hoàn hồn lại lập tức đi tìm dây thừng, có ra sao cậu cũng không thể để Khúc Linh Nhi dưới đó một mình được, nhưng vừa quay lại cậu đã thấy Kỳ Lâm buộc lên dây người, thân hình thẳng tắp đứng bên vực thẳm, nhảy xuống mà không hề do dự!



Tay hơi mỏi rồi.

Khúc Linh Nhi nhíu mày, bây giờ y đang đứng trên một tảng đá nhô ra phía trên bệ đá hai trượng, chỉ vừa đủ đặt một chân, y nằm bò trên vách đá như thạch sùng. Sóng dữ bên dưới đáp lên vách đá như muốn đánh tan y, vách Hổ Thiếu họ đứng ban đầu giờ đã biến mất hẳn, mà nước sông dội lên cao nhất đã qua được mắt cá chân y.

Khúc Linh Nhi không dám nhìn xuống mãi đành bất lực nhìn trời, tiện thể nhìn l3n đỉnh núi cao như bầu trời. Với tốc độ này, ước chừng phải hai, ba ngày nữa y mới trèo lên được, mà tiền đề là y không ăn không uống vẫn có sức, hơn nữa còn không bị sóng cuốn đi.

Nước mưa dội xuống không tránh đâu được, nhiệt huyết khi khoác lác lúc trước tắt ngóm, y bỗng thấy hơi lạnh.

Một năm trước y bị Ám Môn truy giết, bị ép ra đến vách núi, khi đó y cũng nhảy xuống không chùn bước như bây giờ. Hôm đó trời cũng mưa, là cơn mưa đầu xuân lạnh lẽo, nước mưa trút xuống lạnh thấu vào xương. Vì vết thương trên hông mà y lỡ mất cành cây đầu tiên, đến cành thứ hai mới với được, y phải nghỉ ngơi rất lâu mới hòa hoãn lại.

Lúc đó y đã nghĩ gì? Đã bò lên bằng cách nào? Khúc Linh Nhi cau mày nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được. Chỉ mới qua một năm mà cuộc sống lúc trước đã như lên men trong ký ức, thay vị, nhạt đi, mơ hồ không rõ, xa vời như chuyện từ kiếp trước.

Y chỉ nhớ mình đã trèo lên, trằn trọc mãi rồi mới lẻn vào thành Trường An nhân lúc trời tối. Y cứ nghĩ giới nghiêm rồi sẽ không còn ai nữa, không ngờ lại bắt gặp Tô Sầm vừa dự Quỳnh Lâm yến xong, ra khỏi cung.

Hình như khi ấy người này hơi say rồi, bước chân xiêu vẹo, miệng lẩm bẩm gì đó, không còn chút khí thế hùng hổ như ở quán trà ban đầu. Y bám đuôi người nọ suốt đường, thấy người nọ đi vào một căn nhà, sân sau nhà là một cây sơn tra rủ xuống như lọng, nở hoa trắng muốt, tỏa hương nửa đêm.

Lúc đó y đã quyết định sẽ ở lại đây.

Cuộc sống ở thành Trường An không giống trước chút nào. Tô ca ca ngoài lạnh trong nóng, tuy mồm mép không tha ai bao giờ nhưng một khi có chuyện vẫn sẽ bảo vệ y. A Phúc nấu cơm rất ngon, dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng, mỗi tội nói hơi nhiều, chẳng qua bỗng chốc không nghe được lại hơi nhớ. Vương gia khí thế mạnh mẽ lạnh lùng, ngoài Tô ca ca ra thì với ai cũng là vẻ không thèm quan tâm. Còn Kỳ ca ca của y nữa…

“Kỳ ca ca…” Khúc Linh Nhi thở dài. Kỳ ca ca của y không phải thanh đao không có tình cảm như người đời thường nói. Đôi mắt hắn chứa cát vàng sa mạc, trong lòng hắn là đại nghĩa nước nhà… và cả y. Lúc trước khi Kỳ ca ca đâm y, nhìn y như đã hôn mê nhưng thực chất đầu óc vẫn tỉnh, vẫn cảm nhận được bàn tay run rẩy ôm lấy y, giọng nói khàn đặc gọi tên y liên tục, cả giọt nước mắt ấm áp rơi trên mặt y.

Kỳ Lâm nghĩ y không nghe thấy, nhưng thật ra y nghe thấy hết, nghe hắn nói không muốn làm y bị thương, thấy y chắn cho Hàn Thư nên mới tức giận, mà khi một người bị sự đố kỵ điều khiển thì làm ra chuyện gì cũng không quá.

Còn nói chỉ cần y không sao, muốn hắn làm gì cũng được, dù là sau này mỗi người một nơi, hắn cũng sẽ cô độc cả đời.

Sao y nhẫn tâm để Kỳ ca ca cô đơn đến già chứ, tất nhiên phải sống cho thật tốt, hai người cùng bạc đầu mới phải.

Khúc Linh Nhi hoàn hồn, nước sông không ngừng dâng lên mà cậu còn tâm trạng dán người lên vách đá cười ngu nữa, đúng là con người không thể an nhàn quá, dễ mất đi động lực kiên trì.

Vừa nghĩ, y vừa tìm một nơi có thể đặt chân. Y phải lên trên kia, ban đầu Tô Sầm nói nếu y có mệnh hệ gì sẽ không đưa y về thành Trường An nữa, thật ra y cũng thích thành Trường An lắm, rượu ở phường Bình Khang rất ngon, chân giò của Thuận Phúc Lâu rất ngon, nhạc ở phường Hồng Tiêu thì rất hay, quan trọng là ở đó còn có điều y bận tâm, sao y nỡ lòng không về chứ?

Mãi mới tìm được một chỗ đặt chân, vừa định mượn lực leo lên thì vách núi bỗng sụp lở, cơ thể y rơi xuống cùng đất đá!

Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay y được một người giữ lấy!

Khúc Linh Nhi ngẩng đầu, mắt sáng rỡ: “Kỳ ca ca!”
Bình Luận (0)
Comment