Trường An Thái Bình

Chương 145

Tô Sầm từ từ hoàn hồn, chùi đại lên mặt mới biết mình đã khóc, nhưng lại không nghĩ ra là tại vì sao. Có lẽ là vì tình cảm đến tột cùng không thể kiểm soát, cũng có thể là vì câu nói cuối cùng của Lý Thích như nện vào lồ ng ngực, làm cậu nhất thời không thở được, chỉ có thể thay thể bằng nước mắt.

“Khóc cái gì?” Lý Thích nhéo mũi cậu, giọng nói trầm khàn.

“Có lẽ là vì…” Tô Sầm cau mày suy nghĩ: “May mắn chưa chết?”

Hôm nay đứng bên bờ vực mấy lần, cậu tìm lý do thế này cũng hợp tình hợp lý.

Lý Thích lại nhíu mày: “Sau này không được làm bừa thế nữa.”

Làm bừa thế nào cơ? Tô Sầm nhíu mày, hôm nay cậu làm không ít chuyện hoang đường, đúng là phải suy nghĩ lại xem là gì. Phân vân giữa dụ bắt Tống Phàm và xuống vực cứu người, cậu hỏi thử: “Tống Phàm…”

Thấy Ninh Vương nhíu mày cậu lập tức sửa lại: “Không phải em không xuống à?”

“Có ý nghĩ cũng không được.”

Quả nhiên là vụ này. Tô Sầm cười thầm, lão cáo già này quản trời quản đất còn muốn quản cả suy nghĩ của người khác nữa? Cậu giơ tay ôm cổ Lý Thích, cười lấy lòng: “Không phải tại em biết còn có ngài sao? Vương gia phúc cao ngang trời, tất nhiên em cũng được thơm lây rồi.”

Lý Thích được xoa dịu, chuyển sang quệt mũi cậu cảnh cáo: “Sau này để người khác làm mấy chuyện này.”

“Được.” Tô Sầm thấy đủ thì dừng, lập tức đồng ý.

“Phải thưởng Khúc Linh Nhi.” Lý Thích lại nói: “Nghĩ thay y xem muốn gì.”

“Ngài thưởng Kỳ Lâm cho y là hơn tất cả rồi.”

Lý Thích bật cười: “Đòi hỏi thật.”

Tô Sầm bĩu môi, nhưng cũng không để bụng, cậu vừa mở miệng đã đòi thị vệ thân cận theo Ninh Vương mười mấy năm, đúng là hơi “được nước làm tới”, bèn nói: “Vậy có thể tha chết cho y không?”

Lý Thích nhìn cậu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

“Khúc Linh Nhi biết bí mật của Ám Môn, bí mật này đủ để Ám Môn phải đuổi cùng giết tận y, tuy em không biết đó là gì nhưng theo cách nói của Tống Phàm, hẳn là chuyện rất quan trọng.” Tô Sầm dừng lại nhìn Lý Thích, đoạn nói tiếp: “Em hy vọng dù bí mật đó là gì cũng không liên lụy đến Khúc Linh Nhi, y chưa từng nói với ai, sau này cũng sẽ để nó nát trong bụng, ngài coi như y không biết gì hết, được không?”

Lý Thích híp mắt nhìn Tô Sầm, người này quá thông minh, có lúc hắn không biết rốt cuộc sự thông minh này là ưu điểm hay nhược điểm.

Thân phận của Tống Phàm bí ẩn, hơn nữa gã còn biết bí mật của Khai môn, rất có thể bí mật đó liên quan đến thân phận của gã. Nếu thật sự dính líu đến hoàng gia, đến sự ổn định của triều đình, đến lúc cần thiết hắn không ngại giết người diệt khẩu.

Nhưng bây giờ chưa có manh mối gì, con cáo nhỏ này đã tìm đường lui cho Khúc Linh Nhi.

Ninh Vương không nói được cũng không nói không được, Tô Sầm chỉ có thể nín thở chờ đợi, sợ hơi thở của mình làm thiên tuế gia không vừa lòng, bác đi lời xin của cậu.

Đợi hồi lâu, Lý Thích vẫn mãi không nói gì, mặt đỏ bừng vì nín thở, bấy giờ mới nghe Lý Thích nói: “Được.”

Tô đại nhân trút được gánh nặng, thở thào một hơi, nhưng thở nhanh quá lại tự làm mình sặc, vùi đầu ho khù khụ.

Lý Thích ôm người vào lòng vuốt lưng, cười trêu cậu: “Ta mà không nói nữa em định nín thở đến chết luôn đúng không?”

Tô Sầm ho đến đỏ khóe mắt, cậu ngẩng đầu trừng mắt với Lý Thích, kiêu ngạo xen lẫn vài phần thẹn quá hóa giận, chọc Lý Thích cười ầm lên.

Tô Sầm không để phí công ho, ỷ mình chọc cười Lý Thích bèn được nước làm tới: “Khúc Linh Nhi thưởng rồi, có phải cũng nên thưởng Lương đại nhân nữa không? Đầu tiên thì hiểu lầm người ta, sau Lương đại nhân còn có công hộ giá, Vương gia sẽ không bạc đãi Lương đại nhân đâu đúng không?”

“Cậy sủng sinh kiêu.” Lý Thích kết luận.

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Tô Sầm nhẹ nhàng tựa vào Lý Thích, cơ thể như không xương không cốt, giơ tay nhấc chân đều có vẻ chưa hết đ ộng tình: “Em không nhìn ra Lương đại nhân lại giỏi võ công thế đấy, ban đầu không đánh chết em dưới núi luôn cũng may thật.”

“Trước kia Trọng An là võ tăng Thiếu Lâm.”

Tô Sầm hơi ngồi dậy, tò mò hỏi: “Hòa thượng cũng có thể làm quan ạ?”

“Hòa thượng làm Hoàng đế còn được, tại sao không thể làm quan?” Lý Thích nói: “Ta giúp ông ta không phải vì có tin em hay không, chẳng qua trước kia ta từng biết vài điều về ông ta. Trọng An xuất thân Thiếu Lâm, từ lúc trẻ đã có lòng cứu đời, sau phát hiện Phật pháp không thể phổ độ chúng sinh mới hoàn tục, thi khoa cử, trúng tiến sĩ xong lại vì không dâng lễ cho quan lớn mà bị điều đến một địa phương nhỏ xa xôi làm Huyện thừa. Mười mấy năm không ai hỏi đến còn không có suy nghĩ gì sai lầm, ta nghĩ ông ta không thể làm ra những chuyện đó.”

“Vậy sao ban đầu ngài không nói với em?” Tô Sầm ngước mắt trừng hắn: “Hại em suýt bắt nhầm người.”

“Lòng người sẽ thay đổi, ta tin vào bằng chứng.” Lý Thích vỗ nhẹ lên vai Tô Sầm: “Mà ta cũng nói rồi, nếu nhất định phải chọn một, ta tin em.”

Tô Sầm ấm lòng, nhổm dậy hôn lên khóe miệng người kia, hôn xong còn chưa nỡ rời đi, cậu choàng tay lên vai hắn, trán chạm trán, hơi thở vướng vít trong gang tấc, mắt sáng như sao trời.

“Em còn một câu nữa.” Cậu nói.

Lý Thích khẽ “ừ”.

“Cô Ôn chết thế nào?”

“…”

Sự im lặng bất ngờ khiến trái tim vừa đầy tràn của Tô Sầm bỗng khuyết mất một khoảng, một tối này cậu được dỗ dành đến lâng lâng, một cú ngã này cũng đủ thịt nát xương tan.

Lý Thích rút người khỏi cánh tay cậu, chút khoảng cách giữa hai người viết rõ sự xa cách.

Rõ ràng còn đang mùa hạ, Tô Sầm bỗng thấy hơi lạnh.

Thế nào là mũi hếch lên trời, thế nào là không biết điều, bây giờ cậu đang thể hiện nó không thể nhuần nhuyễn hơn nữa.

“Ngủ đi.” Lý Thích dém chăn cho cậu, còn mình thì ra trước bàn ngồi xuống day ấn đường, khuôn mặt mệt mỏi.

Không thể tin hết lời Tống Phàm, nhưng nó cũng không hẳn là giả, nếu gã đã nhắc đến cái chết của Ninh Vương phi thì có lẽ đúng là có vấn đề.

Tô Sầm biết trong cuộc hôn nhân này lý trí nhiều hơn tình cảm, cậu cũng biết sau khi thành thân Lý Thích thường xuyên ở biên cương, hai người vẫn tôn trọng lẫn nhau. Danh nghĩa vợ chồng có tiếng không có miếng, trước khi Ôn Thư chết thì chưa thấy gì, nhưng sau khi chết lại hiệu quả rõ rệt. Sự ủng hộ của Ôn Đình Ngôn, sự giúp đỡ của Ôn Tu, thậm chí khi lâm chung Tiên đế đối địch với hắn nhiều năm còn phải gọi hắn từ biên cương về nhậm chức Nhiếp Chính Vương… Không có căn cơ vững vàng trong triều thì không thể thực hiện được. Cậu không hiểu rõ móc nối bên trong, nhưng chắc chắn Lý Thích biết hết.

Kỳ Lâm từng ám chỉ với cậu cô Ôn chết trong cuộc tranh giành quyền thế, trở thành vật hy sinh của hoàng quyền, nhưng rốt cuộc là chết thế nào thì Kỳ Lâm không nói, cả cung Hưng Khánh đều giữ kín như bưng.

Tô Sầm bất chấp hỏi lại: “Cô Ôn chết thế nào?” Cậu cố chấp gọi Ninh Vương phi ngày trước là cô Ôn, nhưng thực chất cậu cũng không rõ phủ định một cách gọi có tác dụng gì?

Cậu nghĩ rồi, bất kể Lý Thích trả lời thế nào cậu cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện, cho dù hắn nói người giết là Tiên đế, vì sợ hắn cấu kết với nhà họ Ôn, cậu cũng dám phạm tội kỵ húy phê phán Tiên đế.

Nhưng Lý Thích không cho cậu gì hết, hắn để cậu lại phòng, tự mình khoác áo đi.



Đầu tháng tám, nước lũ lui dần, tiền cứu trợ của triều đình đã đến, Ninh Vương Lý Thích khải hoàn về triều.

Tô Sầm là khâm sai tuần tra Hà Nam đạo, phải đi tuần hết các nơi chịu nạn lũ mới có thể về kinh báo cáo, vậy nên hai người đành phải tách nhau ra, gặp nhau chóng vánh rồi ai đi đường nấy.

Chú Tào khó tránh tội, tự nguyện về kinh chịu tội cùng đoàn Ninh Vương thay cả thôn Tào.

Hai đứa bé khóc ầm một trận, không khuyên được chú Tào đã quyết lòng nên chỉ biết khóc lóc tạm biệt. Sau vụ này, Hổ Tử muốn học võ công để sau này bảo vệ cái Hai, đúng lúc Lương đại nhân từng làm hòa thượng không có con nên nhận Hổ Tử làm con thừa tự, chẳng qua vẫn lấy họ Tào, còn đặt cho nó một cái tên rất kêu là Tào Vượng Hưng, ngụ ý Từ Châu sớm ngày vực dậy, vượt qua khó khăn.

Ngụ ý thì hay, nhưng tên thì tục không chịu nổi, Tô Sầm càng nghe càng khó chịu, cuối cùng đổi thành Tào Hữu An.

Cái Hai thì theo họ Tô, đặt tên Tô Thanh Thanh, hai đứa bé hợp ý nhau nên Lương Phương quyết định thay chúng, xem sinh thần bát tự rồi cho định hôn từ bé, coi như liên hôn giữa hai nhà Lương – Tô.

Chú Tào uống chén rượu mừng rồi mới đi, nắng chiều chao nghiêng lấp kín nếp nhăn trên mặt ông lão, ông uống cạn chén rượu rồi thở dài, không còn lưu luyến.

Hôm sau Tô Sầm cũng đi ngay.

Nghe nói huyện Xuyên Lăng cách xa trăm dặm cũng gặp nạn, cậu thích âm thầm hơn là nghênh ngang, bèn cố ý dậy từ sớm, dẫn Khúc Linh Nhi im lặng lên đường không cho ai phát hiện.

Đi suốt hai ngày mới đến ranh giới huyện Xuyên Lăng, Tô Sầm và Khúc Linh Nhi tìm một nhà nông xin tá túc, vừa thu xếp đồ xong thì phát hiện các thôn dân đang kết đàn vác xẻng vác cuốc chạy lên núi.

Tô Sầm cản một người lại hỏi thăm.

Người có đôi mắt tam giác kia nhìn Tô Sầm, thấy cậu là người xứ khác bèn do dự không chịu nói.

“Lưu Ma Tử nhà mi còn làm kiêu nữa.” Chủ nhà Tô Sầm tá túc phun vỏ hạt dưa vào Lưu Ma Tử: “Hai vị đây là thầy lang đi cứu người, có gì mà không nói được? Nhanh nói đi, có chuyện gì?”

Lưu Ma Tử quắc mắt nhìn Tô Sầm hồi lâu nữa mới sáp lại nói: “Núi lở phá hỏng đường núi, ôi cha mẹ ơi, có mấy thi thể bị xối ra bên đường lận!”
Bình Luận (0)
Comment