Trường An Thái Bình

Chương 160

Lối ra là một hòn non bộ, Tô Sầm xác nhận không có ai mới cẩn thận bước ra, cầu gỗ suối chảy, hoa đỏ liễu xanh, chỗ này hẳn là phía chính bắc của tòa nhà, trông giống một vườn hoa.

Tô Sầm không dám nán lại lâu, cậu biết rõ nơi này không có người mai phục là vì người ở đây vẫn chưa nhận ra cậu đã rời khỏi bàn cờ, chưa kịp bố trí người thôi. Đây cũng là nguyên nhân cậu kiên quyết bỏ gần tìm xa đi lòng vòng bàn cờ, chắc chắn lối ra lúc trước đã bị người vây kín rồi, dù đi lối đó có ra được khỏi bàn cờ cũng không vào được tòa nhà lớn.

Càng đi Tô Sầm càng nguội lòng, nhà cửa mái hiên, rường cột chạm trổ ở đây đều theo phong cách hoàng cung, hệt như một ngự hoa viên cỡ nhỏ. Thấy tiếng người, Tô Sầm núp sau gốc cây, không lâu sau thì một nhóm người ăn vận như thái giám, cung nữ vội vàng đi qua.

Bảo Ám Môn không có ý mưu phản, đánh chết cậu cũng không tin.

Trời hãy còn sáng, ngang nhiên đi lại trong này không phải cách, Tô Sầm nấp tạm vào một căn phòng nào đó trông giống nhà kho, định đợi trời tối mới ra thăm dò.

Không khéo làm sao, không biết hôm nay là ngày gì mà căn phòng kho phủ bụi đã lâu này lại có tốp năm tốp ba người tiến vào, liên tục cầm không ít chổi, xẻng đi.

Có vẻ như sắp có ai đó quan trọng đến đây, hoặc là trở về.

Tô Sầm núp vào chỗ tối, tuy không bị phát hiện nhưng cũng rất nguy hiểm, đang nghĩ cách thoát thân thì cửa lại mở ra, một người tiến vào.

Người nọ ăn vận như hoạn quan, vóc dáng không lớn, tương tự như Tô Sầm, mà quan trọng hơn là chỉ đến một mình.

Người nọ đang cúi đầu không biết chọn chổi hay xẻng thì nghe tiếng sột soạt vang lên phía sau, chưa kịp quay đầu, một cây gậy gỗ lớn cỡ cổ tay giáng xuống sau ót, trước mắt tối thui, không biết trời trăng gì nữa.

“Đắc tội.” Tô Sầm vứt gậy đi, nhanh tay lột s@ch xiêm áo của hoạn quan, trước khi đi còn cố ý nhìn xuống bên dưới người nọ, đúng là hoạn quan.

Vừa thay đồ, Tô Sầm vừa nghĩ: “Chủ nhân của tòa nhà này hứng khởi thật đấy, tạo phản không được thì tự xây một hoàng cung ở nơi trời cao Hoàng đế xa thế này. Tám Môn trong Ám Môn tương đương lục bộ trong triều, người dân Lục Gia Trang là dân, làm Hoàng đế thật không được thì làm Hoàng đế một cõi cho đỡ thèm.”

Tô Sầm nhanh tay thay quần áo hoạn quan, trói người lại giấu ra sau đống chổi, vừa xong xuôi thì cửa phòng lại mở, một người áo đen nhìn quanh phòng, cuối cùng nhìn Tô Sầm: “Có thấy người ngoài vào xông vào không?”

Tô Sầm thầm nghĩ, cuối cùng mấy kẻ này cũng nhận ra rồi, rồi cúi đầu lắc đầu.

Người áo đen lại nhìn một lượt, không phát hiện gì khác mới quay người đi.

Tô Sầm vừa thở phào, đã thấy người nọ quay lại thét: “Đừng trốn ở đây làm biếng, nhanh quét dọn đi, không biết Môn chủ sắp về rồi à?”

Môn chủ? Là Lục lão gia kia sao? Mấy hôm nay người đó vẫn không ở Lục Gia Trang? Tô Sầm nghĩ bụng, tay chân vẫn nhanh nhẹn cầm chổi lên, chuồn đi.



Ông lão đợi đến khi chắc chắn Tô Sầm vào tòa nhà rồi mới bỏ đi, ông chắp tay sau lưng, bước trên đường mòn, giữa chừng còn mỉm cười, than: “Trẻ con dễ dạy.”

Giữ lòng như cán cân, lấy lý lẽ làm chuẩn, diệt việc ác trên đời, trả thái bình thịnh thế… Bao năm chưa nghe ai nói câu này rồi, không ngờ sau nhiều năm như vậy lại được nghe một tiểu tử tóc còn để chỏm nói.

Cũng phải, người năm ấy kẻ đã già, người đã chết, giang sơn luôn có người tài, vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi này.

Ông lão nhìn lại thôn xóm tĩnh lặng như chết, biết đâu được lại vô tình dấy được ngọn sóng nào nơi ao tù nước đọng này.

Ông lão về đến nhà vẫn nhóm bếp nấu cơm như mọi ngày, cơm nước xong thì tắm nắng, ngẩn nga một khúc nhạc, rồi lại bóc cho mình một quả trứng vịt muối. Lòng trắng cho gà con, vừa định cho lòng đỏ béo ngậy vào bát thì tay chợt run lên, đánh rơi xuống đất.

Ông lão tiếc của chẹp miệng, vừa định nhặt lại nghe thấy tiếng cát trên bàn cũng “lạch cạch” theo.

Kế đó, cả khoảng sân cùng rung chuyển.

Đám gà vịt trong sân loạn lên, bàn ghế rung chuyển, hàng rào tre cũng rung, như có thiên quân vạn mã chạy qua, lại không thấy một bóng người.

Một lát sau, mọi thứ trở về yên bình.

Ông lão đứng bật dậy, nhìn về phía vách tường cao sừng sững trong thôn, thầm nhủ: “Hỏng rồi…”



Lúc này trong tòa nhà lớn vừa mới lên đèn, nguy nga tráng lệ, sáng như ban ngày. Cánh cổng lớn vững chãi vẫn đóng chặt mở ra, người trong nhà bất kể chức tước to nhỏ đều đứng hầu dưới thềm trước cửa. Người áo trắng nọ cầm đầu, tiếp sau là mấy hàng người áo đen, sau nữa mới đến những người mặc đồ cung nữ, thái giám.

Người tề tụ ở đây cả, hẳn là để đón người được gọi là Môn chủ kia về. Lúc này cả tòa nhà trở nên trống vắng, tất nhiên Tô Sầm không bỏ qua cơ hội này, cậu tìm đại một cái cớ rồi lẳng lặng lẻn trở về.

Kiến trúc trong đây hoàn toàn phỏng theo phong cách hoàng cung, chẳng qua Khúc Linh Nhi chưa vào cung bao giờ, không nhận ra kiến trúc này nên hôm đó mới nói giống cung Hưng Khánh. Thật ra nó không phỏng theo cung Hưng Khánh, mà là toàn thể cung Thái Cực trong hoàng thành.

Cung Thái Cực là cung Đại Hưng của tiền triều, Hoàng đế Thái Tổ lật đổ tiền triều, sau khi vào cung Đại Hưng thì đổi tên thành Thái Cực, hay được gọi là Đại nội kinh thành. Sau này Vũ Văn Khải đưa ra thuyết “Lục hào”, tính ra núi Đầu Rồng sau cung Thái Cực có long mạch, có thể phù hộ Đại Chu hưng thịnh muôn đời, Hoàng đế Thái Tổ mới xây thêm cung Đại Minh bây giờ. Từ đó cung Thái Cực không còn người cở, sửa sang lại làm Đông Cung cho Thái tử.

Những người này phỏng lại cả cung Thái Cực, chẳng lẽ là tàn dư tiền triều?

Nhưng như vậy lại tiện cho Tô Sầm thăm dò, cậu có thể nhận ra khu vực hậu cung ngay tức khắc, xếp đó vào nơi không cần xem xét, trái lại kho chứa đồ thì đáng xem thử.

Bốn bề vắng lặng, Tô Sầm nhẹ nhàng mò vào kho, sau khi thấy rõ đồ đạc bên trong, cậu không khỏi nhíu mày.

Kỳ trân dị bảo la liệt khắp nơi, bạch ngọc nõn nà, châu bảo mượt mà chất đầy khắp phòng, nhìn mãi không hết. Không biết phải cướp bóc bao nhiêu nơi như Dương Châu, Từ Châu mới gom được một phòng toàn báu vật thế này.

Nhớ lúc trước ở Dương Châu, Hà Kiêu chính là người của Ám Môn, cấu kết quan phủ mưu lợi từ muối tư, một phần lớn trong đó đều vào túi Ám Môn cả. Chẳng trách khi cậu niêm phong hiệu muối của Hà Kiêu ở Dương Châu Ám Môn lại giận dữ muốn bắt cậu như vậy, phải kẻ nào bị chọc đúng túi tiền cũng khó chịu thôi.

Đi sâu vào trong còn có thêm mấy chiếc thùng lớn dán giấy niêm phong của quan phủ, chữ viết “Nha môn Hộ bộ niêm phong tháng Mười năm Nguyên Thuận thứ ba”.

Sáu mươi vạn lượng mất tích ở Từ Châu, quả nhiên là đã tới đây.

Ra khỏi kho, Tô Sầm thở dài một hơi, thấy cửa lớn vẫn không động tĩnh gì, cậu do dự một hồi, đi về phía tẩm cung.



Khi màn sương phủ dày, đường phố tĩnh lặng bỗng dấy lên tiếng động, có tiếng vó ngựa lộp cộp, có tiếng ngựa hí dài, mặt đất rung chuyển lại không một bóng người. Thoắt cái, một đoàn người ngựa bỗng xuất hiện, như trồi lên từ dưới đất, người nào cũng mặc áo đen bào đen, như quỷ sai trở về từ địa ngục.

Người đi đầu cưỡi hắc mã, chiếc nón quây màu đen che khuất đôi mắt sắc bén như ưng, cuốn theo bụi bặm cuồn cuộn đạp bóng đêm mà tới. Gần tới nơi, người nọ kéo cương ngựa, nhảy xuống trong tiếng hí dài của hắc mã.

Người áo trắng dẫn đám người quỳ xuống lạy, nhất tề hô: “Môn chủ!”

Người được gọi là “Môn chủ” cởi nón, người áo trắng lập tức nhận lấy, theo sát phía sau vào trong.

Bọn đầy tớ tức thì bước theo, cánh cổng lớn khép lại, chặn màn đêm mù mịt khói bụi bên ngoài.

“Thiếu chủ không về ạ?” Người áo trắng đi theo, hỏi.

Người nọ lắc đầu: “Có kẻ lộ tin, chúng mai phục sẵn rồi, chúng ta mất không ít người.”

“Lộ tin?” Người áo trắng kinh ngạc: “Có kẻ phản bội chúng ta?”

“Vời Môn chủ Hưu Môn đến gặp ta.” Người nọ nói: “Hoặc là tóm kẻ phản bội tới đây, hoặc là bảo hắn xách đầu mình tới.”

Người áo trắng nghiêm mặt, nhận lệnh thưa “Vâng”.

Người kia lại hỏi: “Dạo này trong thôn có động tĩnh gì không?”

Người áo trắng: “Có hai kẻ tự xưng là thầy lang vào thôn, vốn là muốn tới Liễu Phô nhưng lại đi ngược đường tới đây, còn có…”

Giọng hắn nhỏ dần, người nọ dừng bước nhìn lại. Người áo trắng rùng mình, nhỏ giọng thưa: “Có chuột vào nhà…”

“Vào bằng cách nào?”

Người áo trắng hận muốn cúi đầu quỳ rạp ra đất: “Từ bàn cờ dưới đất, hóa Cú nhập Thủy vào.”

“Ngươi canh trận?”

“…Vâng.”

“Xuất mấy toán người?”

“…Sáu.”

“Đối phương thì sao?”

“Một… một đội.”

Tức thì, xung quanh im lặng như tờ, chân người áo trắng nhũn ra, đầu gối run rẩy, vừa định quỳ xuống nhận tội thì nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

“Càng lúc càng thú vị rồi đây.”



Tô Sầm nghĩ chắc chắn trong tòa nhà này có cơ quan điều khiển đường hầm, nếu không họ không thể nhận ra ngay khi cậu bước vào bàn cờ được.

Nhưng vừa đi vừa dò mãi vẫn không có thu hoạch gì.

Tẩm cung này không xa hoa như nhà kho, chỉ có một chiếc giường La Hán kỳ lân bằng gỗ trắc lớn, một tấm bình phong gỗ sưa khắc long li, thêm một bàn và một giá sách, nhìn qua là hết, cực kỳ đơn giản hào phóng. Tô Sầm gõ quanh bức tường, xác nhận không có cơ quan, cửa ngầm hay gì thì định ra ngoài. Vừa ra đến sảnh chính, cậu chợt nghe tiếng nói chuyện bên ngoài!

Không thể tránh được!

Một tay cậu đã đặt lên cửa, Tô Sầm hoảng loạn, nghiêng người trốn ra sau cửa.

Sau đó có hai người đi vào, theo sau còn có một loạt thái giám.

Sau khi vào phòng hai người vẫn mải nói chuyện, Tô Sầm thấy không ai nhìn ra sau cửa mới đợi người vào hết, bước nhanh ra, thong thả nối hàng sau đám hoạn quan đang tản ra bưng trà rót nước, rồi nhận bình trà bên ngoài đưa vào, bước lên rót trà.

Người áo trắng từng thấy cậu, có thể nhận mặt cậu, Tô Sầm chỉ còn cách cúi đầu hết mức, đề phòng bị nhận ra.

May sao người áo trắng cũng không chú ý đến cậu, chỉ cung kính đứng nói: “Lần này chúng ta đã mất chú Tào ở Từ Châu, lại để thiếu chủ bị bắt, chú Tào biết không ít chuyện của chúng ta, có khi nào sẽ khai ra không? Có cần dùng tới người bên Trường An, cứu thiếu chủ ra trước tiện thể giải quyết chú Tào luôn?”

“Không phải vội.” Người ngồi ung dung bưng cốc, nhấc nắp gạt bọt trà: “Lần này đánh lén không được, chắc chắn Lý Thích sẽ tăng cường canh giữ, giờ mà lao lên chẳng khác gì thiêu thân nhảy vào lửa, trái lại hời cho tên Lý Thích kia.”

Tô Sầm bưng bình trà đứng cạnh, nhíu mày, Vương gia bị đánh lén?

Người áo trắng nói nhỏ: “Thế giờ có phải chúng ta dùng quân cờ kia…”

Chưa nói hết lời hắn đã bị ánh mắt của người nọ cắt ngang, người áo trắng lập tức hiểu ra, nói với đám người hầu: “Các ngươi lui đi.”

Bọn hoạn quan chắp tay lùi ra, Tô Sầm đi cuối cùng, lẳng lặng thở phào.

Vừa bước đến cửa, phía sau bỗng có người nói: “Tô đại nhân đến đây rồi, việc gì phải đi vội thế?”

—————

Ông lão: “Thằng cu này được, ta lấy.”

Ninh Dịch: “Đây là đứa bé ta ưng trước.”

Lâm Tông Khanh: “Ta đây mới là thầy chính chuẩn của nó.”

Vương gia: “Mấy người muốn làm gì?”

Ông lão, Ninh Dịch, Lâm Tông Khanh: Chuồn đây, chuồn đây, chồng không dây vào được…
Bình Luận (0)
Comment