QUYỂN 7: TRƯỜNG AN THÁI BÌNHChuyến đi này kéo ra được tổng đàn Ám Môn, có thể coi là niềm vui bất ngờ, dù Lục Tốn và Tống Phàm đã chạy nhưng sau tổn thương to lớn lần này, chúng cũng chưa thể tác oai tác quái được ngay, cũng coi như được yên ổn chốc lát.
Việc dàn xếp lại Lục Gia Trang giao cho Lương Phương xử lý, Lý Thích dẫn Tô Sầm về Trường An. Về đến kinh đô cũng là tết Trung thu, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hương hoa quế thơm ngát cả thành, vô cùng tưng bừng.
Ngay sau khi hồi kinh, Tô Sầm vào cung cùng Lý Thích trước. Chuyến này đi cậu là khâm sai, tuần tra thay vua, tất nhiên về rồi phải trình lên vua trước. Trước phải thuật lại cho Hoàng thượng tình hình thiên tai ở Từ Châu và việc khắc phục hậu quả, sau lại truyền đạt sự cảm niệm của dân chúng Từ Châu với hoàng ân cuồn cuộn.
Còn Lý Thích chỉ đơn giản muốn xem Thiên tử nhỏ bị chèn ép đến mức nào rồi.
Khi hai người đi vào thì thấy một cậu bé bị vùi sau mấy chồng tấu chương, cậu bé nhíu mày cắn bút, kêu than với thái giám bên cạnh: “Lại là sớ thỉnh an của Hoài Nam, hỏi Trẫm ăn ngon ngủ tốt hay không? Có khỏe mạnh không? Ngày nào cũng đọc mấy lời vớ vẩn này của họ, Trẫm ăn ngon ngủ tốt, khỏe được chắc?”
Thái giám cười đáp “Phải”, liếc thấy người đến, gã vừa định hành lễ thì bị Lý Thích xua tay cho lui. Thiên tử nhỏ vẫn chưa nhận ra, tự nói tiếp: “Ngươi nói xem hoàng thúc thấy những tấu chương này sẽ xử lý thế nào? Có phải trả về đánh cho một trận không?”
Lý Thích: “…”
Hắn bạo lực như thế lúc nào?
Tô Sầm khẽ cười, Thiên tử nhỏ nghe tiếng bèn ngẩng đầu, Tô Sầm vội quỳ vấn an.
“Trẫm vẫn ổn, vẫn ổn. Tô khanh đứng dậy đi.” Thiên tử nhỏ vội khoát tay, quay đầu sang, mắt cậu bé sáng rực nhìn Lý Thích, hệt như thấy cha ruột nhà mình.
“Hoàng thúc…” Thiên tử nhỏ mếu máo, hai hạt đậu vàng chực sẵn trong mắt.
“Được rồi.” Lý Thích mỉm cười: “Cho người mang hết sang cung Hưng Khánh đi.”
Thiên tử nhỏ gục đầu xuống bàn, thở dài thườn thượt, hai quầng thâm dưới mắt mờ mờ.
Cậu bé không biết làm Hoàng đế ngày nào cũng phải xử lý nhiều việc như vậy, tại sao lúc trước hoàng thúc phải làm nhiều việc thế rồi vẫn còn hơi sức dạy dỗ cậu nhỉ?
Lý Thích hỏi: “Mệt thế này sao không giao cho đám Liễu Trình làm?”
Thiên tử nhỏ ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, nghiêm túc nói: “Đứng ở đâu làm việc ở đó, nếu Trẫm đã làm Hoàng đế, sau này cũng phải làm những chuyện như vậy, sao có thể mượn tay người khác mãi?”
Tô Sầm chắp tay cười: “Bệ hạ thánh minh.”
“Thôi được rồi.” Thiên tử nhỏ không vui cúi đầu: “Thật ra là Liễu tướng vẫn luôn muốn Trẫm chọn đại thần phò tá, nhưng ban đầu Trẫm còn thấy mới mẻ không muốn trao quyền, sau này muốn lại không xuống nước được.”
Tô Sầm khẽ cười, chỉ nghe Lý Thích nói: “Những người này là bề tôi của con, con phát bổng lộc hằng tháng cho họ không phải để họ ăn không ngồi rồi du thủ du thực, càng không phải để nuôi ong tay áo, đợi một ngày họ cưỡi lên cổ con. Dùng người thế nào, vận dụng ân, uy thế nào, làm sao để trên bảo dưới nghe, làm sao để họ tình nguyện làm việc cho con mà không hai lòng đều là việc con phải học. Con ôm hết việc vào người như vậy lại để họ ở nhà nâng chén thưởng trăng, còn có cơ hội nắm thóp của con, đây là mẫu mực của người làm vua?”
Thiên tử nhỏ mếu máo, cực kỳ tủi thân. Cậu vất vả hơn một tháng để bảo vệ vị trí Nhiếp Chính Vương cho hoàng thúc, cuối cùng người nọ về chưa khen được câu nào đã phê bình cậu té tát, tuy nói không sai nhưng cũng rất khiến cậu bé tự ái, huống chi còn ở ngay trước mặt Tô Sầm.
Tô Sầm thấy vẻ khổ mà không dám nói của Thiên tử nhỏ mà không khỏi buồn cười, Lý Thích với người ngoài luôn kiệm chữ như vàng, bản lĩnh dạy đời người khác e là dùng hết với Thiên tử nhỏ rồi. Cậu biết Lý Thích kỳ vọng nhiều ở Thiên tử nhỏ, nhưng đứa bé nhỏ thế này sao đã hiểu được nỗi lòng đau đáu ấy, khó tránh khỏi vội vã quá mức. Tô Sầm đành an ủi: “Bệ hạ mới chấp chính lần đầu, có thể giữ vững bản tâm phân biệt đúng sai, không bị người lợi dụng đã là tốt lắm rồi. Vương gia cũng thương bệ hạ vất vả ngày đêm mới nói thế, không tức giận thật đâu.”
Thiên tử nhỏ rụt rè quay lại nhìn Lý Thích, thấy người gật đầu, cậu bé mới vui vẻ trở lại.
Tô Sầm trình lại tường tận chuyện ở Từ Châu, Thiên tử nhỏ nghe mà không buồn chớp mắt. Nghe thấy lũ lụt ở Từ Châu không phải thiên tai mà là nhân họa, cậu bé cảm thán: “Thiên tai vô tình, lòng người càng hiểm ác, Ám Môn coi thường tính mạng của trăm vạn dân chúng, đúng là tội ác tày trời.”
“Còn Tống Phàm kia nữa, hóa ra là người của Ám Môn, vậy mà Tống Nghị còn giúp hắn che giấu trước mắt Trẫm, quả là ác độc.” Thiên tử nhỏ nhíu mày: “Nhưng nhà họ Tống có Đan thư thiết quyển, chẳng lẽ lại kệ họ đó sao?”
“Đan thư thiết quyển không dung thứ tội mưu nghịch.” Lý Thích ngồi xuống, nói: “Hắn cấu kết Ám Môn đã vượt qua phạm vị Đan thư thiết quyển có thể che chở, không ai bảo vệ được.”
Tô Sầm yên lòng, làm vậy cũng coi như cho Lục Gia Trang một câu trả lời, cho Trần đại nhân một câu trả lời.
Nói đến Trần Quang Lộc, Thiên tử nhỏ không khỏi buồn bã. Trước khi cậu bé ra đời Trần Quang Lộc đã đến bảo vệ Lục Gia Trang, cậu bé chưa từng gặp người đứng đầu Hình luật Đại Chu mà Tô Sầm nhắc đến, nhưng nghe câu chữ của Tô Sầm rất dễ nhận ra cậu sùng bái, kính trọng vị tiền bối này. Nghe sự tích về Trần Quang Lộc, Thiên tử nhỏ thổn thức, bèn nói khi nào lên triều sẽ truy phong thụy hiệu cho ông.
“Người đã đi xa, người sống phải bước tiếp.” Lý Thích nói với Tô Sầm: “Vào lúc cuối cùng ông Trần gặp được em, cũng coi như yên dạ mà đi rồi.”
“Em nào có tài đức gì…” Tô Sầm cúi đầu, nhớ lúc trước Trần Quang Lộc bảo cậu đọc “Luật Đại Chu”, cậu chỉ thấy bờ vai nặng trĩu, đè nặng khiến cậu không sao thở nổi.
Tô Sầm đã xong việc bên này, có thể đi trước, vì đêm Trung thu có lễ tế nguyệt, Lý Thích phải ở lại duy trì buổi lễ nên hai người chỉ kịp nhìn nhau một lần, Tô Sầm thấy Lý Thích gật đầu rồi mới xin lui.
…
Mà ở nhà họ Tô lúc này cũng đang đón tết Trung thu, A Phúc đang giã bánh nếp trong bếp.
A Phúc là người Tô Châu chính cống, từ lúc sinh ra rồi lớn lên đều ở nhà họ Tô, đi theo đầu bếp nhà họ Tô học được không ít món ăn vặt phương Nam.
Đồ nếp xong thì giã bằng cối đá, sau đó cho nước ép hoa quế tươi vào, sau mấy lần giã nếp đã dẻo dai, mà mùi thơm của hoa quế cũng lan tỏa, cuối cùng rắc thêm vừng, đậu phộng lên rồi rưới nước đường đỏ, mềm mại dẻo dai, thơm ngon ngọt miệng.
Khúc Linh Nhi nằm bò trên khung cửa nhìn không chớp mắt, chỉ sợ bánh nếp trên thớt chạy đi mất, cuối cùng y không nhịn được chọc tay vào chiếc bánh trắng trẻo tròn vo, m*t ngón tay, thèm thuồng hết sức.
A Phúc nhíu mày mắng Khúc Linh Nhi: “Ngươi đừng có chọc, thiếu gia biết được lại chê đấy.”
“Thế này đi, chúng ta bàn bạc nhé.” Khúc Linh Nhi chỉ vào mấy chiếc bánh in dấu tay: “Đằng nào Tô ca ca cũng không ăn mấy chiếc này đâu, ngươi gói lại cho ta mang đi được không?”
A Phúc trợn mắt: “Ngươi còn vô liêm sỉ hơn nữa được không?”
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn lấy hộp thức ăn bỏ bánh vào cho Khúc Linh Nhi. Cậu ta nghe nói hồi ở Từ Châu, Khúc Linh Nhi xuống vách Hổ Thiếu thay thiếu gia nhà mình, tuy không nói ra ngoài nhưng mấy chiếc bánh nếp này có là gì, Khúc Linh Nhi bảo cậu ta đền mạng cậu ta cũng chịu.
Khi Tô Sâm về nhà bắt gặp Khúc Linh Nhi đang bước ra, y cầm một bó cúc vàng vẫy tay với cậu: “Tô ca ca về đấy à, tối nay không cần đợi cơm tôi đâu.”
Tô Sầm biết tỏng: “Vừa về đã không ngừng nghỉ.”
Đi qua bếp thấy mấy chiếc bánh nếp trắng tròn trên thớt, cậu lại chọt tay vào, m*t một cái, động lòng bảo A Phúc: “Lấy hộp thức ăn để mấy cái bánh này vào cho ta.”
A Phúc: “…”
Sau đó cậu còn chọn một vò rượu hoa quế đúng mùa, vẫy tay với A Phúc: “Tối không cần chờ cơm nữa.”
A Phúc: “…” Hai người bàn trước với nhau đúng không?
Thế là hai người của nhà họ Tô cùng xuất hiện trước cổng cung Hưng Khánh, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn xuống hộp thức ăn của đối phương.
Cùng kiểu dáng, cùng đựng một thứ, thậm chí đến cách bày biện cũng giống hệt.
Khúc Linh Nhi rụt rè hỏi: “Tô ca ca, huynh đến thăm Vương gia à?”
Tô Sầm thầm nghĩ sao mình đã sa sút tới nỗi đi so với Khúc Linh Nhi rồi? Cậu tránh ra mấy bước giả vờ không quen: “Cậu tìm người của cậu, tôi tìm của tôi, coi như chúng ta chưa gặp nhau.”
Khúc Linh Nhi cũng có ý này, thứ độc nhất vô nhị là tâm ý, nhưng hai thứ giống hệt thì là tùy ý rồi. Y co giò lên chạy: “Tôi thấy chợ Đông mới có rượu hoa quế, tôi đi mua cho Kỳ ca ca hai vò!”
Tô Sầm: “…”
Vào cung Hưng Khánh, Lý Thích vẫn chưa về. Tô Sầm đi vòng quanh Long Trì, thấy cúc thu đang nở đẹp, uống cùng với rượu cũng là một loại nhã hứng bèn hái mấy bó, mang vào Hồ Tâm Đình. Hương cúc thoang thoảng, mùi rượu quấn quanh, đến lúc đó đối tửu đương ca, ngắm trăng giữa hồ rồi cùng ăn bánh nếp đường đỏ, chẳng vui hay sao?
Thế là hai người nhà họ Tô cùng hai hộp bánh nếp đường đỏ, rượu hoa quế và hoa cúc giống nhau, đợi hai người từ cung về.
Đợi suốt một đêm, hai người kia đều không về.
Sáng sớm hôm sau, Tô Sầm mới biết tin lễ tế nguyệt đêm qua có chuyện.
Trong lúc tế lễ, Thôi Hạo đánh một quan Hàn lâm lớn tuổi.