Như chìm xuống hồ nước, khoảng không tối tăm sâu không thấy đáy, cậu không sao thở nổi, chốc lát nước đã tràn vào mũi miệng từ bốn phương tám hướng.
Cậu vùng vẫy nhưng tay chân lại không nghe ý cậu, ngay khi sắp mất ý thức, cậu mới thấy rõ bóng người in xuống mặt nước.
Một bàn tay đưa về phía cậu, cậu vươn tay nắm lấy, nhưng đôi tay ấy lại sượt qua tay cậu, ấn lên lồ ng ngực rồi đẩy cậu xuống đáy hồ tăm tối và sâu thẳm.
Cậu thấy rồi, đó là Cao Miểu.
Khuôn mặt y bê bết máu, dữ tợn cười với cậu, giọng nói truyền qua làn nước.
"Là ngươi hại ta, ngươi phải đền mạng!"
Tô Sầm choàng tỉnh, một hơi xộc lên làm cậu ho sù sụ.
Chưa hết hoảng sợ lại thêm mồ hôi lạnh đầy người, trái lại cũng giống vừa được vớt dưới nước lên.
A Phúc đang gà gật bên giường lập tức bật dậy, mừng rỡ nhìn cậu: "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi."
Tô Sầm nhìn tấm màn quen thuộc trên trần giường, mãi lâu sau cậu mới nhận ra đây là nhà mình.
Mở miệng ra mới phát hiện cổ mình nghẹn khủng khiếp, âm thanh nghẹt hết trong ngực không phát ra được.
"Nhị thiếu gia, cậu làm em sợ chết mất." A Phúc mừng rỡ bật khóc: "Hôm trước mắc mưa, hôm qua lại không ăn gì cả ngày, đêm qua cậu sốt cao nói sảng cả đêm, toàn là gì mà hung thủ với thi thể, làm em sợ gần chết."
Tô Sầm hắng giọng, còn chưa kịp nói gì đã bị A Phúc chặn trước: "Cậu nói xem sao lại thành thế này chứ? Vừa bị ám sát vừa mắc bệnh, nếu lão gia, phu nhân với đại thiếu gia mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.
Theo ý em, chúng ta không làm quan nữa thì thôi, họ không đối xử với chúng ta như người thì sao chúng ta phải bán mạng cho họ chứ? Về nhà lo chuyện buôn bán với đại thiếu gia không tốt sao?"
Tô Sầm giữ A Phúc lại chỉ lên bàn, không đợi A Phúc kịp hiểu ra thì Khúc Linh Nhi đã đưa một chén nước qua.
Tô Sầm nốc vội hai ngụm mới nói được thành lời: "Giờ nào rồi?"
Khúc Linh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Giờ Tỵ ba khắc."
Tô Sầm khựng lại, sau đó vội vàng xốc chăn đứng dậy, A Phúc cản cậu lại: "Em xin nghỉ cho cậu rồi, Tống đại nhân cũng phê chuẩn cho cậu ở nhà nghỉ ngơi rồi, lúc nào khỏe hẳn rồi đi."
"Tất nhiên là gã vui vẻ cho ta ở nhà nghỉ ngơi rồi, tốt nhất là khỏi dậy được luôn mới đúng ý gã." Tô Sầm đẩy A Phúc ra, tự mặc quần áo, xỏ giày.
Vô tình nhìn sang gương, cậu thấy mặt mình trong gương trắng bệch không còn giọt máu, hệt như thi thể mới trèo ra từ quan tài.
Cậu vội vàng rời mắt đi, chỉnh trang quần áo rồi ra cửa.
Khúc Linh Nhi nhanh chân chặn cậu lại, y đưa tay thử nhiệt độ trên trán Tô Sầm, vẫn còn hơi nóng nhưng đỡ hơn đêm qua nhiều rồi.
Trước khi Tô Sầm nổi giận, y thu tay lại, cầm bát cháo trên bàn lên: "Húp bát cháo đã rồi đi."
Tô Sầm sửng sốt, cậu bưng bát cháo lên húp một hơi cạn sạch, sau đó bỏ bát xuống bàn lao ra ngoài nắng.
Khi đến Đại Lý Tự, Tống Kiến Thành đang chuẩn bị áp giải Cao Miểu đến nhà lao bộ Hình.
Đại Lý Tự xử án khắp thiên hạ lại không quyết tội tù đày, xử án xong phải báo lên bộ Hình để xét xử phạt tội.
Với tính cách của Tống Kiến Thành, chắc chắn là gã vừa kết án xong đã giải người đi ngay, như vậy mới không lỡ dở chuyện tranh công xin thưởng tiến chức của gã.
Tô Sầm chặn trước cửa nhà lao: "Nếu hôm nay ngươi muốn đưa người đi thì phải bước qua xác của ta mới được."
Mặt Tống Kiến Thành xị ra, không biết nên nói gì với cậu nữa, gã chỉ vào Tô Sầm "ngươi, ngươi, ngươi" cả buổi, cuối cùng gã hét với nha dịch đứng sau Tô Sầm: "Mau, kéo người này đi cho ta!"
"Ngươi bảo bên trên có người bảo vệ ta." Tô Sầm nhướng mày: "Vậy ngươi nói xem nếu bây giờ ta đâm đầu chết ở đây thì người đó có tha cho ngươi không?"
"Ngươi..." Tống Kiến Thành tức run tay: "Ngươi có biết cái tên...!Ngô Đức Thủy hôi thối hôm qua là ai không? Đó là em vợ của Liễu tướng! Buổi triều sớm nay Liễu tướng nổi trận lôi đình, chê trách Đại Lý Tự chúng ta không phá được án, bây giờ hung thủ đã ở đây rồi mà còn lề mề không chịu kết án, ta mà ăn no rửng mỡ mới để ngươi làm loạn tiếp!"
Tô Sầm thầm nghĩ, Liễu tướng này đúng là chỉ chờ cơ hội để sinh sự, thường ngày mặc kệ người ta ở phường Quy Nghĩa chẳng hỏi han gì, đến lúc chết lại để ý ra phết.
Tô Sầm mềm giọng, nói: "Cho ta thêm mấy ngày nữa, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ thật sự."
"Đâu ra hung thủ thật sự nữa, y chính là hung thủ thật sự! Tống Kiến Thành gần như gầm lên: "Có vụ án nào không có mấy chỗ đáng ngờ đâu? Chính y đã khai rồi, thừa nhận mình giết người rồi, có cần kẻ bao đồng như ngươi lo nữa không?"
Tô Sầm nhìn Cao Miểu được hai tên nha dịch đỡ phía sau, người y loang lổ máu, đã không còn mấy chỗ được lành lặn.
Mới hôm qua y vẫn còn sức biện bạch trên công đường mà giờ đã không còn đứng nổi.
Tô Sầm cắn răng, tra tấn ép nhận tội, dùng đến chiêu này thì ai mà chẳng khai.
"Ngày mai." Biết lúc này có nói gì cũng thừa thãi, Tô Sầm không nói thêm gì nữa, cậu nói thẳng: "Ngày mai ta sẽ cho người một câu trả lời."
Hai người đứng cò kè nhau hồi lâu, cuối cùng Tống Kiến Thành vẫn chịu thua.
Biết mình không chịu nhượng bộ cũng không thể đưa người ra khỏi lao, gã siết chặt nắm đấm, phất áo bỏ đi.
"Vậy thì mai, đến mai mà ngươi không đưa ra được chứng cớ gì thì cút vào đại lao bộ Hình cùng y đi!"
Đợi gã đi rồi, Tô Sầm cũng không gồng được nữa, chân cậu nhũn ra, đầu óc choáng váng, cậu đợi một lát cho bình thường lại rồi đến trước phòng lao của Cao Miểu.
Cơ thể đầy thịt của Cao Miểu gục dưới sàn, vết thương chi chít khắp người.
Thấy cậu đi qua, y mới vịn thanh gỗ đứng dậy, kéo ngực áo của Tô Sầm rồi nhổ một búng máu lẫn nước bọt vào mặt cậu.
Xong rồi, y lại trượt xuống theo lan can gỗ, cười phá lên.
Thành Trường An tốt lắm, chơi bời xa hoa, ngọc ngà tráng lệ, đường lớn liền ngõ hẻm, ngựa trắng thất hương xa.
Chẳng qua cậu chỉ không màng thân phận nhìn trộm một chút thôi lại vô ý bỏ lại cả tính mạng.
Câu nói ấy quả không sai, điều gì thuộc về mình tất là của mình, không phải thì đừng nên cưỡng ép.
Y nên biết điều mở một lớp học tại nhà, hoặc không thì thừa kế tiệm thịt lợn của gia đình cũng vượt xa thế này.
Tô Sầm lau vết máu trên mặt, lẳng lặng nhìn người nằm trước mắt.
Cậu ta cười làm cả người đau điếng, cái đau lại khiến tiếng cười càng thêm dữ tợn và tuyệt vọng, đến cuối cùng chỉ còn một dòng lệ chảy dài, chẳng mấy chốc đã khuất sau tóc mai nhuốm máu.
"Tôi sẽ tìm ra hung thủ trả lại sự trong sạch cho huynh."
Giọng Tô Sầm vô cảm, từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng, quanh quẩn khắp phòng giam.
Đợi khi Cao Miểu ngẩng đầu lên thì người đã khuất bóng từ lâu.
Mặt trời treo cao, ánh nắng chói chang, Tô Sầm nhìn cánh cổng viết mấy chữ vàng "Cổng Sùng Minh" phía trước mà khó thở, đầu óc quay cuồng.
Không biết có phải vì đứng quá lâu rồi hay không mà chân cậu nhũn ra, mắt đăm đăm nhìn hai cánh cổng khép chặt, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Nhưng đã hai canh giờ rồi mà cánh cửa này chưa có động tĩnh gì.
Cậu nói ngày mai sẽ cho Tống Kiến Thành một câu trả lời...!Là câu trả lời, không phải hung thủ, cậu chỉ cần lấy được thánh chỉ tạm hoãn kết án là được.
Thế nhưng Tống Kiến Thành chỉ nói có người bảo vệ cậu, cậu lại không biết người này có thể bảo vệ cậu đến mức nào, thậm chí cả người này là ai cậu cũng không rõ.
Nhưng trông bộ dạng hoảng hốt của Tống Kiến Thành thì cậu dám chắc đây là một nhân vật lớn.
Chỉ có thể qua đây thử vận may thôi.
Cậu rời khỏi Đại Lý Tự đã vào thẳng trong cung, chẳng qua một quan tòng thất phẩm như cậu muốn diện Thánh chỉ có thể đợi tầng tầng lớp lớp thái giám bên ngoài thông truyền vào trong.
Ban đầu họ còn nói Hoàng Thượng đang dùng bữa, sau lại bảo Thiên tử đang ngủ trưa, đến giờ đã qua hơn nữa giờ thân rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Đối mặt với đôi cổng son, Tô Sầm dần dần cảm giác mình không thể đứng được nữa.
Cơ thể khó chịu chỉ là phụ, nhưng thời gian không đợi người, nếu hôm nay cậu không xin được thánh chỉ thì dù ngày mai cậu lại đứng trước cửa lao, cậu cũng không hề nghi ngờ Tống Kiến Thành sẽ đạp lên xác cậu để đưa người đi.
Bạc trên người đều đã đút lót cả rồi, Tô Sầm đứng trước vách tường cao vài trượng, tính toán xác suất mình trèo qua được tường, tiện thể tính luôn xác suất trèo qua xong bị thị vệ đánh chết tại chỗ.
Cuối cùng cậu lắc đầu, thôi thì đợi vậy.
Bực bội nhìn cánh cổng, bỗng có người vỗ cậu từ phía sau, Tô Sầm vừa quay lại đã sững người: "Trịnh Dương?"
"Tôi để ý thấy huynh cả buổi rồi đấy, đứng đây làm gì vậy?"
Thấy mặt cậu, Trịnh Dương đần ra: "Huynh sao thế? Trông mặt mày kém sắc quá."
Lúc này Tô Sầm mới nhớ ra Trịnh Dương làm việc ở Hàn Lâm viện, vốn cũng là ở trong cung, cậu vội vàng kéo tay Trịnh Dương: "Tôi có chuyện gấp muốn diện Thánh, huynh có cách gì không?"
"Chuyện gấp gì?"
"Chuyện liên quan đến mạng người."
Trịnh Dương nhíu mày: "Nói thật với huynh vậy, ngoài buổi chầu sớm ra tôi cũng chưa gặp mặt Hoàng Thượng lần nào."
"Sao lại thế? Các huynh là Đãi chiếu ngự tiền, không gặp được Hoàng Thượng là..."
Tô Sầm tức thì hiểu rõ.
Trịnh Dương gật đầu: "Mọi chuyện lớn nhỏ trong cung này đều là Sở Thái hậu quyết định, những kẻ huynh nhờ thông truyền lúc trước e là còn chưa gặp được Hoàng Thượng đâu."
Vậy nên bảo cậu đợi chỉ là lấy cớ thôi, e rằng cậu có đợi đến tối cũng không được đáp lại.
Cơ thể Tô Sầm khẽ chao đảo, cậu cắn răng bình tĩnh lại, gần như kiệt sức nhìn cánh cổng son trước mắt, móng tay ghim vào da khiến bàn tay đỏ ửng.
"Nhưng không phải không có cách..."
Tô Sầm quay phắt lại.
Cậu nghe thấy Trịnh Dương nói: "Cũng không phải chỉ có mình Sở Thái hậu quyết định được chuyện trong cung, hay là huynh tìm cậu tôi thử xem?".