Ra khỏi phủ Chương, Tô Sầm càng thêm nghi hoặc.
Lại là Liễu Trình.
Lúc đầu khi điều tra vụ Điền bá, thích khách Ám Môn họ bắt được đã nói Liễu Trình là hung thủ, sau đó, rất nhiều manh mối cũng chỉ về phía Liễu Trình. Bột hạt phỉ trong thức ăn của Liễu Trình do người bên cạnh bỏ vào, tháng Hai năm nào Liễu Trình cũng đến cống viện, bây giờ Chương Hà lại nói với cậu, năm đó Liễu Trình nộp giấy trắng.
Chẳng trách họ không tìm được bài thi của Liễu Trình trong kho của Lễ bộ, thi Hội năm ấy Liễu Trình nộp trắng bài sách luật, tất nhiên không ai giữ lại tờ giấy trắng.
Một sĩ tử nhà nghèo đèn sách vất vả hai mươi năm, thi Viện, thi Hương, đạp bằng chông gai để đến dưới chân Thiên tử, cuối cùng lại nộp giấy trắng môn sách luận cuối cùng. Hắn đã biết trước mình sẽ được đề bạt làm Trạng nguyên, hay thật sự không cầm nổi bút vì giết người như lời Chương Hà nói?
Nhưng tại sao hắn phải giết Điền Bình Chi?
Nếu là ghen tị tài học của Điền Bình Chi, sợ Điền Bình Chi giành Trạng nguyên, nhưng học thức của hai người không thua kém nhau, lại cùng tán thưởng nhau, Liễu Trình không cần phải giết người vì một kết quả chưa chắc chắn. Đọc hai câu thơ kia của Điền Bình Chi còn thấy được hắn có tình cảm ngưỡng mộ dành cho Liễu Trình, chẳng lẽ Liễu Trình không chấp nhận được nên giết người sao?
Tô Sầm đứng lại mới phát hiện mình đã đứng trước cổng cống viện, ngẩng đầu nhìn hai cánh cổng sơn son khép chặt phía trước, vắng bóng ngựa xe chẳng khác gì một năm về trước.
Chẳng qua trước cửa đã không còn mấy bộ bàn ghế kê ngay ngắn và lá phướn chữ “Điền” đã bạc màu kia nữa.
Cậu bỗng nhớ lại khi cậu viết bài sách luận xong ra ngoài, đã uống chè tại chỗ Điền bá này. Khi đó hai người còn nói về Liễu Trình, khi Điền bá nhắc đến chàng trai trẻ nộp bài sớm một ngày nay đã thành Trung thư lệnh kia thì khuôn mặt hiền hòa, lòng không khúc mắc, còn đoán rằng sau này cậu cũng sẽ làm nên chuyện lớn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ Điền bá đã biết Liễu Trình từ trước, bạn thân của con trai lại là người trẻ tuổi xuất sắc như vậy, Liễu Trình có được ngày hôm nay hẳn ông lão cũng thật lòng vui vẻ.
Giờ xem ra may mà Điền bá đi sớm, nếu để ông cụ biết cái chết của con mình có liên quan đến Liều Trình, không biết ông sẽ nghĩ gì.
Cậu nhớ khi Điền bá bị người khác xúi giục giết người còn nói, Điền Bình Chi rước họa sát thân vì “đắc tội người trong triều”, “thấy điều không nên thấy”, nếu không xét đến việc chuyện này do Ám Môn nói ra thì đây đã là cách giải thích duy nhất cho lý do Điền Bình Chi bị hại vào lúc này rồi.
Vậy người này là người nào? Điền Bình Chi đã thấy được gì? Chuyện này có liên quan gì đến Liễu Trình?
Nếu có thể tìm Liễu Trình hỏi tận mặt, có lẽ sẽ có thể giải đáp được một vài điều. Chẳng qua bây giờ Liễu Trình là tể tướng một nước, đứng đầu chúng thần, phía sau còn có Sở Thái hậu chống lưng, không có chứng cứ rõ ràng trong tay thì cậu không làm gì được hắn.
Mà bây giờ cậu có gì? Một bộ xương trắng, suy đoán không được chứng thực, chút chứng cứ duy nhất đã bị Phong Nhất Minh đốt mất, đừng nói là Liễu Trình, cậu còn không thể thuyết phục nổi mình.
Muốn vạch trần chân tướng của vụ án xưa cũ này, e là vừa nặng nề vừa xa xôi.
Tô Sầm đang thất thần thì có người vỗ vai cậu, cậu giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy người kia trông rất lạ, khuôn mặt phúc hậu trắng trẻo, chắp tay với Tô Sầm: “Chủ nhà ta mời Tô đại nhân sang một chuyến.”
“Ngươi nhận ra ta?” Tô Sầm nhíu mày. Người này gọi cậu là Tô đại nhân, tất nhiên là đã biết cậu, bèn hỏi kiểu khác: “Chủ nhà ngươi là ai?”
Người nọ không đáp, chỉ nói: “Tô đại nhân đến nơi sẽ biết.”
Đây là quyết tâm phải dẫn cậu đi đây. Tô Sầm lập tức sinh lòng cảnh giác, cậu vừa đắc tội với Chương Hà, không phải lão ta hoàn hồn lại muốn xử lý cậu chứ? Hay là có kẻ ai đã chú ý hành động của cậu mấy ngày nay, muốn dẫn cậu ra chỗ hẻo lánh diệt khẩu?
Tô đại nhân quen tay hay làm, bệnh lâu cũng thành thầy, bị người ta bắt cóc nhiều rồi tâm tư cũng nhanh nhạy, dày dặn kinh nghiệm, thoắt cái đã nghĩ xong cách đối phó. Chưa tính đến thực lực của cậu với tên béo trắng này chênh lệch thế nào, chỗ này ở gần Hoàng thành, đất rộng người thưa, nơi có thể cầu cứu gần nhất chính là thủ vệ của Hoàng thành.
Từ chỗ này đến nơi có người canh gác còn phải một, hai dặm nữa, cậu phải nghĩ các dẫn người tới đó.
Tô Sầm hỏi: “Chủ nhà ngươi giờ ở chỗ nào?”
Người nọ quay đi, dẫn đường: “Tô đại nhân cứ đi theo là được.”
Đi đúng về phía Tô Sầm muốn đi.
Thấy chỉ còn chừng trăm bước nữa là tới cổng thành, Tô Sầm canh đúng thời cơ đẩy người nọ rồi co chân lên chạy. Cậu vừa chạy vừa quay đầu nhìn, người kia bị cậu đẩy ngã chổng vó, giờ đang bò dậy vừa đuổi theo vừa chửi. Chửi cái gì thì Tô Sầm không rảnh nghe, thấy lính canh cổng thành phía xa, Tô Sầm mừng húm. Cậu nhanh chân chạy lên, đến nơi thì ôm lấy cánh tay lính gác, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng.
Th ở dốc xong, Tô Sầm vừa định lên tiếng thì nghe lính gác cao to kia khó hiểu nhìn ra sau lưng cậu: “Tào công công, chuyện gì thế này?”
Đầu Tô Sầm trống rỗng, cậu ngẩn ngơ quay lại, chỉ thấy người kia đã đuổi tới nơi, giờ đang chống gối thở hổn hển. Tên đó giơ lan hoa chỉ lên run rẩy chỉ vào cậu, giọng vừa chua vừa chói: “Đây là người Thái hậu nương nương chỉ đích danh muốn tìm, thế mà hắn không uống rượu mời thích uống rượu phạt, không mau bắt hắn lại cho ta!”
Tô Sầm ngẩn người nhìn sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện trong tay lính gác, cậu vội vàng buông tay lùi lại: “Đại ca, huynh nghe ta giải thích…”
Cuối cùng, Tô Sầm bị hai thị vệ áp giải vào cung Thanh Ninh, dù cho cậu có nhấn mạnh bao nhiêu lần rằng mình sẽ không chạy nữa, thì thái giám kia vẫn như bị điếc, đanh mặt bỏ ngoài tai những lời Tô Sầm nói. Bản lạnh mặt của gã cộng thêm hai dòng máu mũi kia, trông cực kỳ buồn cười.
Đến trước cổng cung Thanh Ninh Tô Sầm mới được thả ra, cuối cùng thái giám kia cũng chịu nói với cậu một câu: “Chủ nhà ta đợi mi ở trong kia, vào rồi lập tức quỳ xuống, không được ngẩng đầu, không được nhìn thẳng vào mặt chủ nhà ta.”
Tô Sầm lập tức đồng ý, thầm trợn mắt, đến tận đây rồi còn “chủ nhà ta” “chủ nhà ta”, làm như chủ nhà ngươi khó đoán lắm vậy đấy?
Vừa vào trong cậu lập tức quỳ xuống, vẫn là miếng gạch ngũ phúc kia, Tô Sầm nhìn viên gạch chừng nửa chén trà, bên trong mới có tiếng động.
Người nọ thong dong đi tới, ngồi xuống trước mặt Tô Sầm, giọng nói trong trẻo êm tai vang lên trên đầu Tô Sầm: “Ngươi có biết hôm nay ai gia gọi ngươi đến vì chuyện gì không?”
Bất kể là chuyện gì thì cậu cũng đã ở đây rồi, chỉ có thể đáp: “Xin Thái hậu chỉ rõ.”
Sở Thái hậu khẽ cười, nói giọng êm tai: “Ai gia gọi ngươi đến trả ơn.”
Tô Sầm sửng sốt, sực nhớ ra lúc trước thi Đình cậu trẻ người non dạ, ngang nhiên đối đầu với Lý Thích trên điện Hàm Nguyên, lúc đó suýt thì bị lôi ra ngoài đánh chết tại chỗ, là Sở Thái hậu đã giải vây cho cậu.
Sau đó Sở Thái hậu đã đích thân nói rằng cậu là Trạng nguyên được bà khâm điểm, nên nợ bà ta ơn tri ngộ.
Sở Thái hậu nói: “Nghe nói ngươi đang điều tra một vụ án cũ?”
Tô Sầm giật mình, cho dù cậu làm việc có cẩn thận đến mức nào cũng không qua được tai mắt của những người này, cậu khẽ gật đầu thừa nhận.
“Điều tra tới đâu rồi?”
Người của Sở Thái hậu có thể tìm thấy cậu ở cổng cống viện, tất nhiên đã nắm rõ hành tung của cậu trong lòng bàn tay, Tô Sầm nói thật: “Điền Bình Chi ăn phải thức ăn có chứa bột hạt phỉ nên tái phát hen suyễn, lại bị quan chủ khảo kỳ thi đó là Chương Hà tưởng lầm là đột tử nên mới chôn sống. Ngoài ra Chương Hà còn tiết lộ, bài sách luận năm đó Liễu Trình không viết chữ nào, nộp giấy trắng.”
Sở Thái hậu ngẫm nghĩ, nói: “Ngươi nghĩ Liễu Trình giết Điền Bình Chi?”
“Cho đến giờ thì hiềm nghi của Liễu Trình là lớn nhất.” Tô Sầm mím môi, thận trọng nói: “Ơn tri ngộ của Thái hậu thần ghi nhớ suốt đời, nhưng nếu Thái hậu muốn đổi lấy Liễu Trình thì e là vi thần khó mà làm được. Vụ án này không chỉ là vụ án của mình thần, đã không chỉ có một người chết vì nó rồi, mạng người quan trọng, thần không thể quyết định.”
“Hay cho Tô Sầm nhà ngươi, thật to gan!” Sở Thái hậu đanh mặt, đập bàn đứng dậy, trông như sắp nổi trận lôi đình. Song im lặng một hồi, bà ta lại mỉm cười: “Ai gia chỉ muốn thử xem ngươi có còn là Tô Sầm ‘vì chúng sinh thiên hạ tới chết’ hay không thôi, quả nhiên ngươi không làm ai gia thất vọng.”
Tô Sầm nảy sinh ngờ vực, chưa kịp hiểu chuyện gì cậu đã nghe Sở Thái hậu nói tiếp: “Ai gia không cần ngươi trả ơn bằng cách đổi lấy Liễu Trình, mà ta cần một chân tướng. Từ hôm nay, ai gia lệnh cho ngươi toàn quyền phụ trách vụ án này, phải điều tra cho rõ ràng, ngươi cứ điều tra hết sức, nếu có người ngăn cản xử tội kháng chỉ.”
Cuối cùng còn nhấn mạnh: “Hà Chương cũng vậy, Liễu Trình cũng thế.”
Tô Sầm nhíu mày, Sở Thái hậu không bảo vệ Liễu Trình mà muốn cậu điều tra đến cùng. Cậu bỗng không hiểu được Sở Thái hậu đang có ý gì, nhất thời ngẩn ra, không biết trả lời thế nào.
“Sao?” Sở Thái hậu khẽ cười: “Không dám điều tra nữa?”
Tô Sầm mím môi, chung quy vẫn phải điều tra tiếp, có thể ngang nhiên điều tra vẫn hơn phải lén lút. Nếu Sở Thái hậu tình nguyện làm chỗ dựa cho cậu, tội gì mà không làm?
Tô Sầm dập đầu: “Thần lĩnh chỉ, tạ ơn.”