Trường An Thái Bình

Chương 185

Hạ triều, Tô Sầm xuống lối đuôi rồng, vừa ra khỏi cổng Đan Phượng đã thấy một cỗ xe ngựa che lọng đợi bên ngoài, rèm trúc rủ xuống, có thể thấy bóng người lờ mờ bên trong.

Tô Sầm lại chỗ cỗ xe, vén rèm vào trong, quả nhiên trông thấy Lý Thích đang bưng chén trà nóng tựa lên chăm thêu. Thấy cậu, hắn nhìn lên, nói: “Sao ra chậm thế?”

Tô Sầm ngồi xuống cười với người kia: “Biết ngài sẽ đợi em mà, em cố ý đợi để ra cuối cùng đấy.”

Xe ngựa thong thả khởi hành, Tô Sầm nhận chén trà, phết bọt nhấp một ngụm, nói: “Thật ra cũng không phải cuối cùng, còn hai người nữa cơ. Em không đợi nổi bọn họ nên ra trước luôn.”

Rồi lại cười ranh ma: “Ngài đoán xem đó là ai?”

Lý Thích nhấp trà, tiện nói: “Liễu Trình và Thôi Hạo.”

“Chán chết.” Tô Sầm bĩu môi, lại nói: “Hôm nay trên triều hội có vụ gì thế, nháo nhào hết lên.”

Lý Thích hỏi: “Nhìn ra gì rồi?”

Tô Sầm cười: “Tính nết Liễu Trình khá hơn rồi, như trước đây chắc hắn đã vung tay bỏ đi rồi.”

Lý Thích cũng bật cười: “Thế thôi à?”

“Tất nhiên còn cái khác nữa.” Tô Sầm thôi cười, nghiêm túc nói: “Chuyện kho lương dự trữ đã qua mấy tháng rồi, ban đầu chính bọn họ cực lực thôi thúc mới được thi hành, bây giờ lại tự dưng lôi ra, rõ là có người cố ý dẫn dắt. Sở Thái hậu nói không che chở cho Liễu Trình nữa hẳn là thật rồi, hơn nữa nhìn thái độ của đám quan viên kia hôm nay thì e rằng không đơn giản là không bao che nữa.”

Tô Sầm nhíu mày: “Có lẽ bà ta muốn bỏ Liễu tướng rồi.”

Lý Thích buông chén trà, gật đầu: “Không có Sở Thái hậu cho phép, họ không dám làm vậy.”

“Từ sau khi Tiên đế băng hà, Liễu Trình bị đẩy ra đối đầu với ngài, nhưng thực tế gốc rễ không sâu. Ngoài Thôi Hạo ra thì tất cả đều nhờ có Sở Thái hậu chống phía sau, người ghen tị với hắn rất nhiều. Nay Sở Thái hậu vừa rút đi, tường đổ người xô, có kết cục thế này cũng không làm gì khác được.” Tô Sầm nhíu mày: “Nhưng em không hiểu điều gì khiến Sở Thái hậu lựa chọn vứt bỏ Liễu Trình? Bà ta tiễn Liễu Trình đi có lợi ích gì cho bà ta?”

Lý Thích sờ chiếc nhẫn ban chỉ: “Không phải lúc trước em nói rồi sao? Sở Thái hậu yên tâm để em điều tra vụ Điền Bình Chi chỉ có thể là hai nguyên nhân. Một là Liễu Trình vô tội, bà ta không sợ em điều tra, hai là bà ta đã có người thế chỗ Liễu Trình.”

Tô Sầm im lặng hồi lâu, mím môi: “Xem ra là thứ hai rồi.”



Khi Liễu Trình về phủ đã là tối khuya, vốn dĩ mắt đã quen với bóng tối, vừa rẽ vào ngõ nhà mình hắn lại thấy một chiếc đèn lồng đỏ trước cửa.

Liễu Trình sửng sốt, đi về phía ánh sáng. Tới gần hắn mới phát hiện có người đứng sau đèn lồng, cái bóng bị ánh nến chiến xuống kéo dài, nến trong lồng đã chảy gần hết, không biết là đã đợi hắn bao lâu.

Thấy người đã về, cuối cùng Thôi Hạo cũng yên tâm. Gã vội bước lên, đến bên cạnh Liễu Trình, đoạn nhíu mày: “Ngài uống rượu?”

Liễu Trình đẩy gã, thoáng chốc không kiểm soát được sức lực đẩy cho Thôi Hạo lảo đảo. Vừa định giơ tay đỡ, bàn tay bỗng khựng lại giữa không trung, sau đó từ từ rụt về, khó chịu hỏi: “Cậu tới làm gì?”

Ánh nến trong lồng đèn chớp tắt, suýt thì tắt hẳn, ánh sáng mỏng manh càng phóng đại sự ấm ức trên mặt Thôi Hạo: “Tôi lo cho ngài mà.”

“Ta có phải trẻ con nữa đâu, có gì mà lo.” Liễu Trình rời mắt khỏi biểu cảm của Thôi Hạo, thất thểu vào cửa, song lại bị thềm cửa ngáng chân suýt ngã.

Liễu Trình lập tức nổi trận lôi đình: “Ai làm thế này? Thềm cửa cao thế này để làm gì?”

Đám người hầu nghe tiếng chạy ra, oan ức nói: “Không phải thềm cửa ông thích nhất đây sao?”

Nhà cao cửa rộng, tư thái hơn người, năm xưa Liễu phủ này quả thực chói lọi vô cùng, người qua đường đều phải ngước mắt nhìn lên. Nhưng nay đã chẳng bằng xưa, vinh quang ngày trước giờ đã thành những cái bạt tai vô tình đánh trở lại cả.

“Dỡ hết, dỡ hết đi cho ta!” Liễu Trình vung tay, nổi giận đùng đùng, xong lại hung hăng đá vào bậc cửa mấy lần rồi mới tức tối bỏ đi.

Đám người hầu không biết làm sao đành nhìn sang Thôi Hạo. Thấy người nọ gật đầu, họ lập tức dỡ bậc cửa.

Thấy Liễu Trình đã đi xa, Thôi Hạo vội vàng đuổi theo, mầy lần muốn chạy lên đỡ đều bị hất ra. Đêm khuya gió cả, Thôi Hạo cảm giác mỗi viên gạch dưới chân đều thành trở ngại, thế là hắn vứt quách lồng đèn đi, chạy lên ôm người từ phía sau.

“Làm gì đấy?!” Liễu Trình vùng vẫy, nhưng làm sao được khi Thôi Hạo trẻ trung nhiều sức, đôi cánh tay như đúc từ đồng sắt ghì người vào lòng, mặc cho Liễu Trình đấm đá thế nào bước chân vẫn vững vàng, như đạp trên gió.

Thấy cổng phủ đã khép chặt Liễu Trình mới từ từ thôi giãy dụa, vừa rồi nổi giận, bây giờ đầu hắn căng ra choáng váng, thấy mình không giãy ra được đành tựa luôn vào lòng người kia nghỉ ngơi.

Khi Thôi Hạo bế người về phòng, Liễu Trình đã thiu thiu ngủ. Gã vừa thả người xuống giường, Liễu Trình bỗng nhíu mày như sắp tỉnh, Thôi Hạo đành đợi đến khi nhịp thở của người nọ đều đều trở lại mới dám đứng vậy, lại phát hiện một tay Liễu Trình đang giữ chặt vạt áo mình, ngủ rồi cũng không định buông ra.

Thôi Hạo nhìn mãi không khỏi bật cười, nằm sát cạnh hắn, hôn nhẹ lên tóc mai.

Sao gã không biết lý do Liễu Trình xa cách mình vì sợ liên lụy đến mình chứ? Nhưng nếu thành Trường An rộng lớn không có người này, gã ở lại đây còn có ý nghĩa gì?



Nửa đêm Liễu Trình thức dậy, đờ đẫn nhìn vào bóng đêm hồi lâu mới thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng khát khô như bốc khói. Vừa ngồi dậy, một bát nước đã kề đến bên miệng, Liễu Trình sửng sốt rồi nhấp một ngụm, không nóng không lạnh, ngọt mát thích miệng, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ lâu.

Liễu Trình uống hết bát canh giải rượu mới ngẩng đầu, mượn bóng đêm quan sát người trước mặt, lát sau hắn mới hắng giọng, nói giọng khàn khàn: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

“Tôi đi rồi ai chăm sóc ngài đây?” Thôi Hạo nhận bát không rồi đưa khăn sang, thấy Liễu Trình lau miệng xong lại nhắm mắt, bèn hỏi nhỏ: “Đỡ hơn chưa?”

“Ta không sao rồi, cậu đi đi.” Liễu Trình nhắm mắt xua tay, sau đó lại dặn: “Nhớ đi cửa sau, đừng để người khác thấy.”

Thôi Hạo vẫn đứng tại chỗ, hỏi tiếp: “Thái hậu nói gì với ngài rồi?”

Nghe đến Sở Thái hậu, Liễu Trình lại chau mày: “Đây là chuyện cậu nên quan tâm à?”

Giọng điệu hơi nặng nề, hai người bỗng cùng im lặng. Liễu Trình híp mắt, hắn biết mình nén giận trong lòng, cũng biết không nên trút giận sang Thôi Hạo, nhưng cơn tức dâng lên hắn cũng không kiểm soát được. Vừa định dịu giọng an ủi mấy câu, lại nghe Thôi Hạo nói nhỏ: “Tôi biết mình không nên quan tâm những chuyện này, cũng chẳng muốn nhúng tay làm gì, tôi chỉ muốn nói với ngài nếu ở thành Trường An này không vui nữa thì ta rời đi. Cho dù là nơi thâm sơn cùng cốc cũng được, chỉ cần có ngài tôi không quan tâm gì khác. Ngày mai tôi sẽ xin từ quan…”

Liễu Trình trợn mắt, nhảy cẫng khỏi giường: “Từ quan? Từ quan cái gì? Ai cho cậu từ quan!”

Thôi Hạo hơi nhíu mày: “Trọng Bội…”

Ngọn lửa trong lòng Liễu Trình bùng lên dữ dội, hắn chỉ vào mặt Thôi Hạo mắng: “Ta tốn công tốn sức nâng đỡ cậu, giúp cậu dần dần đứng lên trên bao người là để cậu ngồi đến trên cao rồi bỏ đi sao? Bà mẹ già mù lòa dệt lưới đưa cậu đến thành Trường An là để cậu xin từ quan à?!”

Thôi Hạo buột miệng nói: “Tôi không tự đi, chẳng lẽ đợi người ta đuổi tôi đi sao?!”

Vừa dứt lời, căn phòng bỗng yên tĩnh lại.

Thôi Hạo hối hận cũng không kịp nữa rồi, gã đành cười khổ: “Gián Viện nói muốn phái một người xuống Huệ Châu làm Tư mã, tuy chưa có thánh chỉ nhưng chắc tám phần là tôi rồi.”

“Huệ Châu? Tư mã?”

Huệ Châu nằm ở Lĩnh Nam, là vùng đất khỉ ho cò gáy trước giờ chỉ có quan viên phạm tội nặng mới bị đày tới đó. Chàng Thám hoa hắn vất vả nâng đỡ, xuất chúng hơn người, sao có thể tới đó!

Những phẫn nộ hoàn phẫn nộ, hắn cũng bừng tỉnh, Gián Viện thuộc quản lý của Trung thư tỉnh, bây giờ Trung thư tỉnh có quyết định gì cũng không cần hỏi ý hắn nữa rồi, hắn chỉ là một con rối không có thực quyền, mong ước chi bảo vệ được ai nữa? 

Mãi sau Liễu Trình mới day trán, nói: “Tư mã… cũng được, cậu hãy còn trẻ, vẫn còn cơ hội thăng tiến, chịu khó vài năm cũng…”

“Trọng Bội.” Thôi Hạo ngắt lời: “Đi đâu cũng được, làm quan gì tôi cũng không để bụng, tôi chỉ quan tâm đến ngài!”

Liễu Trình sửng sốt, rồi không khỏi bật cười: “Thái hậu nói Thiên tử còn nhỏ, vẫn cần giữ ta lại trọng dụng, sao ta có thể đến Huệ Châu với cậu được?”

“Giữ lại trọng dụng?” Thôi Hạo lặp lại, biểu cảm khó tin nhìn Liễu Trình, cuối cùng không nhìn ra sơ hở gì thì đành hỏi lại: “Ngài nói thật không?”

Lưng Liễu Trình cứng đờ, song vẫn cố giữ cho thẳng tắp: “Ý chỉ của Thái hậu, tất nhiên là thật.”

Sau một hồi im lặng, Thôi Hạo bỗng mỉm cười: “Được, Huệ Châu thì Huệ Châu, rồi sẽ có ngày tôi trở lại tìm ngài.”
Bình Luận (0)
Comment