Liễu Trình lập tức khựng lại, vội ngoảnh đầu, đối mặt với người bên ngoài song gỗ kia, hắn sững ra tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Trình đã đứng dậy quay mặt vào tường, để một bóng lưng cho hai người.
“Trọng Bội…” Thôi Hạo nhíu mày: “Lại đây, lại cho tôi xem đi.”
“Ai bảo cậu quay lại!” Liễu Trình tức giận quát: “Cút đến Huệ Châu của cậu đi, đây không phải chỗ cậu nên ở!”
“Tôi không đi!” Thôi Hạo bấu lên song gỗ: “Ngài ở đâu thì tôi ở đấy!”
Liễu Trình tức giận, nhưng hắn cũng hiểu tính của con lừa này, trông chờ để Thôi Hạo tự đi thì không thiết thực, bèn nói với Tô Sầm: “Tô đại nhân, làm vậy không đúng quy củ đâu nhỉ? Mau đưa cậu ta ra ngoài!”
Tô Sầm bình tĩnh nói: “Ta không đưa hắn đến thì hắn chặn trước cửa nhà ta, lỡ như hàng xóm trông thấy ta sẽ bị liên lụy mất.”
Liễu Trình nghẹn họng, cố nhịn không quay đầu lại chửi Thôi Hạo té tát, nhịn đến nỗi suýt thì hộc máu. Người này không rõ thân phận của mình là gì sao mà còn chạy ra giữa đường giữa phố? Chỗ ở của Tô Sầm là nơi quý tộc quan viên tụ tập, lỡ bị ai nhìn thấy khó mà lường được hậu quả.
Khuyên không được thì chuyển sang đe dọa, Liễu Trình giận nói: “Cậu không đi là tôi gọi người đấy!”
“Gọi đi, gọi đến bắt tôi lại là tốt nhất.” Thôi Hạo khẽ cười: “Rồi nhốt tôi ngay bên cạnh ngài, hai chúng ta lại có thể ở cạnh nhau rồi.”
“Cậu!” Liễu Trình suýt ná thở, chưa kịp nghĩ xong nên chửi tên ngu dốt cứng đầu này thế nào, đã nghe Tô Sầm nói: “Hai người nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.”
Đợi tiếng bước chân của Tô Sầm nhỏ dần rồi ra khỏi lao, giọng Liễu Trình mới nhỏ đi, cuối cùng dừng hẳn lại. Mấy câu vừa rồi đã cạn sạch sức lực của hắn, bây giờ hắn như đã kiệt sức rồi, không khuyên nữa, cũng không mắng nữa, chỉ lẳng lặng đối mặt với tường.
Những tưởng từ biệt ngoài cổng thành là vĩnh biệt, bây giờ người lại đứng ở đây, hắn nỡ lòng nào mà đuổi.
Thôi Hạo khẽ cười. Gã cũng biết người này cứng miệng rất thương gã, bèn giả vờ tủi thân được đà làm tới: “Trọng Bội, quay lại cho tôi nhìn với.”
Liễu Trình do dự một lát, cuối cùng mới giơ tay lau bụi bặm trên mặt, chỉnh lại mái tóc bù xù rồi ngại ngùng quay lại, mím môi nhìn Thôi Hạo.
Đợi mãi vẫn thấy Thôi Hạo bất động, hắn nhíu mày: “Xấu không?”
Thôi Hạo hoàn hồn, mũi cay xè, nước mắt trào ra, gã cố nhịn mỉm cười với người kia: “Không xấu, đẹp lắm.”
“Vớ vẩn!” Mặt Liễu Trình ửng lên, hắn biết bây giờ mình gặp được người là tốt rồi, liên quan gì đến chữ đẹp nữa đâu. Thế là thẹn quá thành giận muốn quay đi, Thôi Hạo vội nói: “Đừng, đừng đi, đẹp thật mà!”
Sau đó lại nhìn Liễu Trình, nghiêm túc nhấn mạnh: “Dù ngài có thành thế nào tôi cũng thấy đẹp.”
“Không biết xấu hổ.” Liễu Trình quở gã, sau đó lại mỉm cười, ánh mắt dịu đi như vầng trăng sáng, là dáng vẻ vẫn còn trong ký ức của gã.
“Tôi không với tới ngài.” Thôi Hạo thò tay qua song gỗ: “Ngài lại đây, cho tôi nhìn kĩ.”
Liễu Trình bước lên mấy bước, vừa tới gần cửa thì bị người kia kéo lại, hắn lảo đảo va vào song gỗ, chưa kịp hoàn hồn người kia đã ôm lấy hắn.
Thôi Hạo kề vào tai người kia hít thật sâu, rồi từ từ thở ra. Gã cắn răng, giọng nói như phát ra từ sâu trong phổi: “Tôi thật sự… không muốn buông ngài ra nữa.”
Giữa hai người là song gỗ lạnh băng, Liễu Trình bị người kia siết đau điếng nhưng cuối cùng vẫn không nỡ cắt ngang. Hai tay hắn chậm rãi vòng lên, vỗ nhẹ lên vai gã, tựa như an ủi, cũng giống như thèm muốn sự ấm áp trong giây phút này.
“Tôi nghĩ kĩ rồi. Đợi ngài ra ngoài chúng ta sẽ ngao du khắp năm bồ bốn bể, đi hết những nơi ngài muốn đi mà không thể đi được trong những năm qua. Nếu mệt rồi chúng ta tìm một nơi ẩn náu, có thể về quê tôi Hồng Châu, không phải ngài vẫn muốn ngắm nhìn nơi ‘đối Ngũ Hồ hội tụ ba sông’ ấy sao? Đến đó rồi chúng ta bao mấy mẫu ao sen, dựng lều tranh bên cạnh, nuôi thêm mấy con vịt nữa, nếu ngài sợ ồn thì nuôi ngỗng cũng được.”
Thôi Hạo nhớ Tô Sầm từng nói, bây giờ Trọng Bội quyết tâm muốn chết, gã phải nhen lại động lực sống tiếp cho hắn. Nhưng vừa thốt thành lời gã mới biết những câu này đã lặp đi lặp lại trong lòng mình ngàn lần vạn lần, trôi chảy như thuyền chạy xuôi dòng, nói đến cuối cùng, gã cũng không biết mình đang thuyết phục Trọng Bội hay đang trút hết những tâm sự chưa dám nói ra.
Liễu Trình ngắt lời: “Ngỗng cũng ồn.”
“Thế không nuôi nữa. Ngài muốn nuôi gì chúng ta nuôi thứ đó.” Thôi Hạo khẽ cười: “Nuôi chó nuôi mèo gì cũng được, quan trọng là chúng ta nuôi cùng nhau.”
Liễu Trình nói: “Nuôi lừa đi.”
“Lừa?” Thôi Hạo sửng sốt, rồi vội nói: “Lừa… lừa cũng được, nó vừa kéo cối xay được vừa cưỡi được nữa, tới lúc nó già không làm được nữa thì thịt ăn, ngài suy nghĩ vẫn thấu đáo hơn tôi.”
Liễu Trình mỉm cười, đứng thẳng dậy khỏi lòng Thôi Hạo, hắn dịu dàng nhìn đối phương: “Thế cậu phải nhớ đấy, cậu phải thay tôi làm hết những việc này.”
Mặt Thôi Hạo lập tức biến sắc: “Sao lại là tôi làm thay ngài? Chúng ta phải làm cùng nhau chứ!”
Liễu Trình lắc đầu: “Cậu ở ngoài tốt lắm, ta không thể kéo cậu xuống bờ vực này được.”
Thôi Hạo sững ra, chợt hiểu ý Liễu Trình.
“Ở ngoài tốt lắm, nhưng không có ngài thì chẳng là gì hết. Nếu dưới vực kia có ngài, tôi cũng quyết không chùn bước!”
Thôi Hạo giơ tay ra kéo hắn, song Liễu Trình lại lùi lại né tránh, cúi đầu nói: “Ta đã giết người, không ra được nữa.”
“Ngài không giết người!” Thôi Hạo tức giận gào lên: “Là hai mẹ con kia sai ngài làm đúng không? Bao nhiêu năm qua họ hại ngài chưa đủ nhiều hay sao? Tại sao còn phải gánh vác hậu quả cho họ nữa?”
“Im miệng!” Liễu Trình nhíu mày, thận trọng nhìn mấy phạm nhân xung quanh, thấy không ai nghe lén bên này mới thở phào, trừng mắt nhìn Thôi Hạo: “Chán sống rồi à?”
Thôi Hạo bướng bỉnh hất đầu: “Mạng tôi là của ngài, ngài mà chết tôi cũng chẳng sống nữa.”
Liễu Trình lại lùi lại, giấu mình trong bóng tối: “Cậu hãy còn trẻ, đường làm quan còn rất rộng. Tuy bây giờ bị giáng xuống Huệ Châu, nhưng ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, đợi hai năm nữa sóng gió qua đi sẽ tìm cách điều cậu về kinh. Đến lúc đó tự khắc có người nâng đỡ cậu, con đường làm quan của cậu sẽ không dừng ở đây, sau này còn gặp được người tốt hơn cả ta nữa, sao phải lãng phí thời gian với ta chứ?”
“Đúng là Liễu tướng có khác, sắp xếp tỉ mỉ thật. Đưa tôi đi giữ mạng cho tôi trước, đợi chuyện qua rồi thì đón tôi về thăng quan phát tài tiếp.” Thôi Hạo bật cười: “Nhưng ngài có từng nghĩ vào ngày ngài bị hành hình, tôi đâm đầu trên đoạn đầu đài chết trước ngài, kế hoạch ngài sắp sẵn còn tiếp tục được không?”
“Hạo…” Cuối cùng Liễu Trình cũng thoáng chút dao động. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi là tim hắn đã run lên, nếu Thôi Hạo thật sự chết trên pháp trường, e là hắn sẽ phát điên.
Do dự tái hồi, đành nói: “Ta… không còn đường thoát nữa. Từ khi bước vào Đại Lý Tự ta đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Ai nói thế?” Thôi Hạo trừng mắt: “Trên triều đình đâu phải chỉ có mình Sở Thái hậu nắm quyền.”
“Ý cậu là…” Liễu Trình khựng lại, sau đó tỉnh táo lắc đầu: “Trước đây ta đối nghịch với hắn đủ bề, hắn là người mong ta chết nhất mới phải.”
“Nhưng hắn có điểm yếu.” Thôi Hạo thoáng nhìn ra sau: “Tô Sầm không quan tâm những chuyện này, huynh ấy chỉ cần chân tướng, chỉ cần chúng ta nói hết ra, huynh ấy sẽ minh oan cho ngài.”
“Tô Sầm…” Liễu Trình trầm ngâm một hồi. Một năm nay Lý Thích ngày càng không che giấu sự yêu chiều dành cho Tô Sầm, thậm chí có những lúc còn chống đối phép tắc tổ tiên. Nếu không có chuyện này, hắn còn định ra tay với Tô Sầm đối phó Lý Thích, vậy mà giờ có vẻ đây lại là lối thoát duy nhất.
“Tại sao cậu ta phải giúp ta?”
“Vì huynh ấy chưa từng thay đổi.” Thôi Hạo nói chắc nịch: “Một năm qua vào triều, mỗi người chúng ta đều có sự thay đổi ít nhiều, chỉ riêng huynh ấy vẫn giữ được khí phách thiếu niên kia. Lúc trước huynh ấy có thể đối chọi quan trên vì một mạng người… Tuy cuối cùng người kia đi rồi, nhưng bây giờ huynh ấy cũng có thể đòi công bằng cho chúng ta.”
Thấy Liễu Trình vẫn còn do dự, Thôi Hạo bổ sung thêm: “Chẳng lẽ ngài không muốn biết hung thủ thật sự giết hại Điền Bình Chi sao?”
Quả nhiên Liễu Trình dao động.
Thôi Hạo thở phào, tim lại đau âm ỉ. Nếu không bất đắc dĩ gã cũng không muốn lôi Điền Bình Chi ra. Gã có thể nhìn ra Liễu Trình có chút gì đó với Điền Bình Chi, nếu không phải Liễu Trình hiểu ra chuyện tình cảm muộn, có lẽ năm đó đã bị Điền Bình Chi cuỗm mất rồi.
May mà năm ấy Liễu Trình phản ứng chậm, cũng may là… gã xuất hiện đúng lúc.
Mãi lâu sau, Liễu Trình mới khẽ gật đầu.