Trường An Thái Bình

Chương 20


Khuôn mặt dán lên mặt bàn gỗ đàn lạnh lẽo làm Tô Sầm bừng tỉnh, thân là thỏ lại vênh váo tự đắc trước miệng hổ, đúng là sơ suất.
Một tay Lý Thích đè lên gáy cậu, động tác có thể nói là dịu dàng nhưng cậu lại như bị đóng đinh trên bàn, không thể cử động.
"Một ngày." Lý Thích đứng trên cao nhìn người dưới thân mình: "Ta cho cậu một ngày, nếu không tìm ra hung thủ khác thì ta sẽ lấy y ra trấn an lòng dân."
Tô Sầm sững người bật dậy, lại bị người đè xuống, giọng Lý Thích không nhanh không chậm: "Nếu cậu hối hận thì có thể đi."
Đi?
Cậu đi đâu được nữa? Lúc này cậu chỉ cần nhích một ngón tay thôi là Cao Miểu sẽ bỏ mạng.

Đừng nói là ra khỏi cánh cổng này, đến tư cách đứng thẳng lưng nói chuyện với Lý Thích cậu còn không có, bị người đè trên bàn như một con vật.
Tô Sầm cắn răng: "Vậy tôi muốn toàn quyền phụ trách vụ án, tam tỉnh lục bộ đều phải tạo điều kiện cho tôi."
Lý Thích cười: "Lớn lối đấy."
"Tôi còn muốn mượn người nữa, cho tôi mượn thị vệ bên cạnh Vương gia đối phó với tên thích khách hôm nọ."
Phía sau không còn động tĩnh gì nữa, chỉ có một bàn tay nhẹ nhàng nhéo gáy cậu, tựa như đang suy nghĩ, cũng giống như tức giận muốn rút gân cậu.
Bị khống chế, Tô Sầm không dám thở mạnh, nói đến đây rồi chỉ có thể nghe ý trời thôi.
Không biết bao lâu sau, người phía sau lên tiếng: "Sau này đừng huân hương nữa."
"Hả?" Chưa kịp thốt hết câu, một bàn tay đã túm cổ áo Tô Sầm kéo xuống, y phục đã cởi, da thịt trần trụi mượt mà dán trên mặt bàn gỗ đàn hương.

Đồng tử Tô Sầm giãn rộng, cậu hít sâu một hơi rồi từ từ từ thở phào.
Vậy là đồng ý rồi?
Một ngón tay của Lý Thích chạy dọc cột sống thẳng tắp của cậu, chiếc nhẫn ban chỉ ngọc đen trên ngón tay cái lành lạnh làm Tô Sầm run rẩy.
"Lần đầu tiên?"
Tô Sầm sững người, vị Vương gia này cũng đòi hỏi thật đấy, cậu nhắm mắt khẽ đáp: "Vương gia yên tâm, tôi...!chưa làm bao giờ...!Vẫn còn sạch sẽ..."
"Không phải ý đó." Một tay còn lại dịch dần ra sau cổ, khóa cậu giữa hai ngón tay: "Sợ đau không?"
Tô Sầm cắn môi: "Tôi...!A!"
Người phía sau không đợi thêm nữa, lập tức tiến công!
Tô Sầm cảm giác cơ thể mình bị xé làm đôi, cậu vô thức muốn trốn tránh, sống lưng thẳng tắp cong lên lại không thể tránh khỏi bàn tay đè cậu xuống bàn.
"Chịu đựng nào." Người phía sau không nhanh không chậm, nhịp thở ổn định vô cùng.
Cậu sai rồi, cậu muốn trốn, cái đau trút xuống nghiền ép cậu, không chịu nổi!
Thế nhưng cậu chỉ có thể há miệng như cá mắc cạn mà không phát ra được âm thanh nào khác, mùi tanh ngọt sâu trong cổ họng chặn kín những tiếng thét gào.
Cao Miểu...!hung thủ gì đó..liên quan gì đến cậu?
Chỉ là mấy mạng người thôi...!Chỉ là...!mấy mạng người...!thôi mà...
(*Đoạn này trong sách không có, em Sầm đổi với chú là sau này em sẽ đứng về phe chú.


Mình dịch theo bản bên TB)
...
Tấu chương trên bàn rơi lả tả xuống đất, nghiên mực đã bị đánh đổ từ lúc nào, dòng mực loang ra trên mặt bàn gỗ đàn hương, thấm bẩn sườn mặt như ngọc.
Lý Thích nâng khuôn mặt thất thần kia lên, nhìn hàng mi dài run run nhỏ xuống không biết là mồ hôi hay nước mắt, thấm ướt giọt chu sa đỏ thẫm bên môi.
Hắn cúi người khẽ chạm môi li3m đi, mang theo mùi tanh mặn thoang thoảng.
Lý Thích chỉnh trang y phục, đứng dậy ra ngoài.
Khi bàn tay giữ lấy cậu buông lỏng, Tô Sầm cũng trượt xuống, cậu đã không còn biết đau hay cảm giác gì khác nữa, ngửa mặt nhìn tấm rèm rối mắt trên đỉnh đầu, không vui không buồn vô tri vô giác.
Cậu chỉ cảm thấy...!nhếch nhác.
Lý Thích đứng ngoài cửa dặn: "Một tuần hương sau vào dọn dẹp."
Kỳ Lâm gật đầu.
Tô Sầm nghe vậy không khỏi cười khổ, vậy mà cũng tốt bụng thật, còn cho cậu một tuần hương để xử lý.

Nằm trên sàn đợi cảm giác quay về với cơ thể, Tô Sầm từ từ ngồi dậy, mặc lại từng lớp áo tả tơi.
Kỳ Lâm đợi đúng một tuần hương mới mở cửa vào phòng, lúc này Tô Sầm đã chỉnh trang xong xuôi, tùy sắc mặt vẫn có vẻ khó chịu nhưng đôi mắt lạnh lùng đã không khác gì lúc hắn dẫn người vào rồi.

Kỳ Lâm thoáng nhìn cậu: "Tô công tử."
Tô Sầm chắp tay: "Ngày mai xin nhờ Kỳ thị vệ."
"Đã chuẩn bị phòng khách cho công tử rồi, mời đi theo ta."
Tô Sầm sửng sốt: "Ta có thể đi..."
"Ngài cứ đi với tình trạng này?" Kỳ Lâm nhìn lướt qua người cậu, tuy trang phục đầu tóc đã được chỉnh trang lại nhưng dù sao y phục cũng rách rồi, mặt còn dính vết mực chưa lau sạch, đỏ như máu.
Cái nhìn của Kỳ Lâm không có ý xúc phạm nhưng vẫn khiến Tô Sầm khó chịu cau mày, Kỳ Lâm lập tức rời mắt: "Đi theo ta, đây cũng là ý của Vương, những gì Vương gia đã đồng ý thì sẽ làm cho ngài."
Ánh trăng như nước, Kỳ Lâm dẫn Tô Sầm vòng qua già nửa hồ nước.

Hắn cố tình đi chậm lại, nhìn người phía sau chật vật bước đi qua mặt hồ, một tay còn chống eo cố đứng thẳng.
Từ khi về Kinh Vương gia ngày càng giữ chừng mực, đã bao lâu rồi ngài không ra tay ác như thế?
Kỳ Lâm dẫn người đến nơi rồi biết điều lui xuống ngay, trong phòng đã có sẵn nước ấm và thức ăn, Tô Sầm vội vàng cởi đồ xuống nước, chỉ muốn rửa sạch cơ thể nhếch nhác này.
Tựa vào bồn nước ngắm nghía căn phòng, xà khắc cột họa, tinh tế vô cùng, thoạt trông cổ điển hào phóng, nhưng nhìn kỹ lại trướng rủ màn che, bàn gương lược gỗ lại giống như tâm tư thiếu nữ.
Xung quanh còn thoang thoảng mùi thơm từ đâu bay đến, từ từ ăn mòn tâm trí cậu, chẳng mấy chốc Tô Sầm đã thiu thiu ngủ.
Trượt xuống thành bồn tắm, nước ngập quá đầu nhấn chìm cậu bên dưới, không thể kêu cứu.
Sao lại là giấc mơ này nữa?
Lại có một bàn tay đưa về phía cậu, đẹp hơn lần trước nhiều, bàn tay ấy đeo chiếc nhẫn ban chỉ ngọc đen bóng mượt, kéo cậu lên mặt nước.
Thoát khỏi hồ nước, không có Cao Miểu, không có khuôn mặt đẫm máu, khuôn mặt thư thả của người kia nhìn cậu, khoan khoái dịu dàng khó nói thành lời.
Cậu ngủ một đêm yên ổn, không mộng mị.

Hôm sau tỉnh dậy, một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc đen lẳng lặng nằm đầu giường cậu, chất ngọc đen thuần không lẫn tạp chất.
Một ngày.

Cậu phải lật lại vụ án thay Cao Miểu, tìm ra hung thủ trong một ngày này.
Trở mình ngồi dậy, nước tắm hôm qua được cho thêm thảo dược, cảm giác đau nhức khắp mình đã đỡ đi nhiều, cậu ăn ít đồ ăn nhẹ được bày sẵn từ đêm qua, khi ra ngoài đã thấy Kỳ Lâm đang chờ sẵn.
Tô Sầm sai hắn: "Huynh giúp ta tìm một người trước."
Tô Sầm đi thẳng đến Đại Lý Tự, quả nhiên Tống Kiến Thành đã đợi cậu ở đây từ sớm, thấy cậu đến tay không, gã nhướng mày cười: "Trạng Nguyên, hung thủ đâu?"
Tô Sầm cười lại với gã rồi lấy chiếc nhẫn ra: "Vụ án này ta xử."
"Ngươi...!Tô Sầm...!Ngươi..." Tống Kiến Thành trợn mắt há miệng, tất nhiên là gã nhận ra tín vật của Ninh Vương, song gã vẫn không tin nổi cầm chiếc nhẫn: "Nhà ngươi..."
Tô Sầm cất lại vào túi: "Lập tức tìm thầy lang xem bệnh cho Cao Miểu, còn Tống đại nhân thì..." Tô Sầm cười: "Vất vả nhiều ngày rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi."
"Tô Sầm, ngươi..." Tống Kiến Thành nghẹn lời, mãi lâu sau mới hục hặc thốt được một câu, gã trợn mắt nhìn cậu, lúc đi ngang qua Tô Sầm còn nói nhỏ: "Li3m mật đầu dao, cẩn thận lưỡi của ngươi!"
"Lưỡi của ta vẫn ổn lắm, Tống đại nhân lo xa rồi."
Tống Kiến Thành phất áo rời đi.
Đợi người đi rồi, Tô Sầm mới vào chính đường ngồi, cậu nhìn người đứng bên dưới, bảo; "Dẫn hết toàn bộ môn lại trực đêm mùng tám tháng Tư cùng đồng hương của Ngô Đức Thủy ở phường Quy Nghĩa về thẩm vấn, tập trung điều tra những người có thù oán với Ngô Đức Thủy, hỏi rõ gã đã gặp những ai vào ngày mùng tám tháng Tư, uống rượu ở đâu, mấy giờ đến chợ Đông, ra về lúc mấy giờ."
Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhận mệnh: "Rõ."
Đợi mọi người đi hết, Tô Sầm nhìn sang Tiểu Tôn làm việc bưng trà rót nước ở nha môn, nói: "Cậu đến bộ Lễ với ta.".


Bình Luận (0)
Comment