Trường An Thái Bình

Chương 220

Rời khỏi nhà Trần Anh, ba người thong thả bước đi, mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một tâm sự, không ai nói chuyện.

Trịnh Dương lên tiếng trước, vừa rút khăn lau tay vừa nói: “Biết ngay là tên khốn nạn Lý Thịnh kia muốn hại cậu mà, giờ có Trần A Ngưu làm chứng, đã trả lại sự trong sạch cho cậu ta được rồi chứ?”

“Một chiếc nhẫn ban chỉ không chứng minh được gì.” Tô Sầm lắc đầu: “Huynh đừng quên, Vương gia cũng có nhẫn ban chỉ thuần đen.”

“Ý huynh là sao? Sao còn bênh vực người ngoài nữa vậy?” Trịnh Dương dừng lại: “Chẳng lẽ cậu còn tự đổ vấy cho mình được chắc?”

“Ý của Tô huynh là phải có bằng chứng xác thực đã.” Ninh Tam Thông hòa giải: “Chỉ một chiếc nhẫn không thể định tội Lý Thịnh được, muốn lật đổ hắn thì phải có chứng cớ chắc chắn hắn cấu kết với Trần Anh, đúng không Tô huynh?”

Tô Sầm gật đầu, nghi ngờ trong lòng chẳng những không giảm còn tăng. Đúng lý ra Lý Thích và Lý Thịnh đều có nhẫn ban chỉ ngọc đen. Nay Lý Thích bị hại, Lý Thịnh là đáng nghi nhất. Nhưng vấn đề là điều này quá rõ ràng, Lý Thịnh có động cơ lộ liễu, nay mọi bằng chứng đều chỉ về hắn, tại sao hắn còn để cậu điều tra? Cậu điều tra được lợi gì cho hắn?

Trịnh Dương được trấn an, hỏi tiếp: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

Tô Sầm nói: “Ta muốn vào Nội phủ xem thử.”

“Nội phủ?” Trịnh Dương sửng sốt: “Vào Nội phủ làm gì?”

Nội phủ, thực chất là một kho tài liệu, vừa để lưu trữ sách vở, thu thập, chỉnh lý những kinh, sử, tử, tập hiện có để lại cho đời sau. Ngoài ra còn chịu trách nhiệm lưu giữ tài liệu, lý lịch của quan viên, cung nhân, để tiện kiểm tra.

“Tất cả chúng ta đã bỏ sót một vấn đề, từ đầu tới giờ, chúng ta bắt đầu điều tra Trần Anh từ hiện tại. Chúng ta cho rằng Lý Thịnh tìm Trần An, lệnh cho ông ta vu oan Vương gia. Nhưng nghe lời khai của Trần A Ngưu thì chắc hẳn Trần Anh đã quen người đeo nhẫn kia từ rất lâu. Có khi nào Trần Anh vu oan Vương gia không phải ý tưởng bột phát mà đã được ủ mưu từ lâu không?” Tô Sầm ngừng một lát, nói tiếp: “Trần Anh vào cung từ năm Võ Đức thứ mười ba, thời điểm đó cung biến Vĩnh Long chưa xảy ra, Thái tử Sùng Đức còn sống. Trần Anh từng làm việc ở Dịch Đình Cục, Dịch Đình Cục chỉ cách Đông Cung một cung Thái Cực, hai bên không gặp lúc này cũng gặp lúc khác, có thể nào Lý Thịnh đã quen biết Trần Anh từ lúc đó không?”

“Đúng vậy.” Trịnh Dương đấm vào tay: “Có thể tên Trần Anh này cũng nhận ơn tình gì của Thái tử Sùng Đức, giống như… giống như…”

Ninh Tam Thông cười khổ: “Giống như ông cụ nhà ta năm xưa.”

Trịnh Dương nghẹn lời, há miệng không nói gì, cuối cùng đành thì thào: “Ta không có ý đó.”

“Không sao.” Ninh Tam Thông cười: “Sự thật là vậy, chúng ta làm sai, chúng ta nhận.”

Tô Sầm quay lại chủ đề lúc trước: “Ta muốn xem thử xem có tìm được manh mối gì chứng minh suy nghĩ của mình không.”

Trịnh Dương gật đầu, sau lại chau mày: “Chẳng qua ghi chép trong Nội phủ chẳng kĩ càng bao nhiêu, nếu chỉ là ơn huệ nhỏ thôi thì chưa chắc đã có đâu.”

Tô Sầm đi trước dẫn đường: “Đi xem thử là biết.”



Gần cuối năm, các phủ các tự đều bận tối mặt, chỉ riêng Nội phủ vẫn nhàn hạ như bao ngày, tay lại phụ trách ca trực đang gà gật phơi nắng sau giờ trưa, đám Trịnh Dương tới gần cũng không phát hiện.

Đến khi Trịnh Dương gõ lên bàn hắn mới choàng tỉnh, mặt mày khó chịu vì bị đánh thức. Sau khi thấy rõ người tới, hắn lập tức thay đổi, đon đả cười với Trịnh Dương, lễ phép thưa: “Sao thế tử tới đây thế ạ?”

Trịnh Dương không hơi đâu so đo với mấy tên tép riu này, hỏi rõ vị trí để tài liệu năm Võ Đức rồi đi thẳng vào trong. Tay lại kia ân cần dẫn họ tới tận nơi, đứng bên cạnh thêm một lúc, thấy ba người đều không để ý đến mình mới ủ ê quay về ngủ tiếp.

Những năm Võ Đức là thời gian đầu dựng nước, tài liệu lộn xộn, rất nhiều sử liệu không được đầy đủ, rải rác chỗ này chỗ kia, muốn tìm rất phiền phức.

Ba người cũng không để bụng, họ ngồi xuống đất, mỗi người dở một chồng hồ sơ dày, bỗng chốc căn phòng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng giở sách sột soạt.

Xem một lúc, Ninh Tam Thông đột nhiên ngẩng đầu lên ngửi, không phát hiện gì lại cúi xuống đọc tiếp, một lát sau lại ngẩng đầu lặp lại những hành động vừa rồi.

“Huynh làm gì thế?” Trịnh Dương buồn cười.

Ninh Tam Thông cười, bảo: “Huynh không biết thôi, Tô huynh của chúng ta có sẵn thuộc tính mồi lửa, đi đâu cháy đó. Trước đây ta đến nhà kho Lễ bộ tìm bài thi với Tô huynh, cuối cùng cả nhà kho của người ta bị cháy hết rồi. Vậy nên ta phải chú ý thêm vào, không để lần này có chuyện gì xảy ra nữa.”

“Thật ra huynh biết trước rồi đúng không?” Tô Sầm không ngẩng đầu, tiếp tục giở sách: “Một tí bạch lân cũng không thoát nổi cái mũi chó của huynh, Phong Nhất Minh để cả đống ở đó huynh lại không biết chắc?”

Ninh Tam Thông sờ mũi, cười: “Nên chẳng phải ta đã nhắc các huynh sớm rồi sao? Chưa kịp bốc cháy ta đã bảo các huynh chạy rồi, nếu không nhà kho đó dễ cháy như vậy, các huynh chạy kịp không?”

“Kho gì đấy? Bạch lân gì?” Trịnh Dương nhíu mày nhìn hai người: “Sao lại có cả Phong huynh nữa?”

Tô Sầm và Ninh Tam Thông nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng.

Chuyện xảy ra chưa tới một năm trước, mà nay Phong Nhất Minh đã không còn nữa.

Lúc trước, Phong Nhất Minh nghĩ cách cản cậu điều tra vụ án Điền Bình Chi, thiết nghĩ cũng vì biết cuối cùng vụ án này có liên quan đến Lý Thích. Y từ bỏ nguyên tắc, làm nhiều việc vì Lý Thích như vậy, cuối cùng lại có kết cục như thế.

Bỗng chốc căn phòng chìm trong yên tĩnh.

“Tìm thấy rồi.” Ninh Tam Thông chợt thốt lên.

Tô Sầm ngẩng đầu, Trịnh Dương thò đầu sang, Ninh Tam Thông giơ cuốn sách ra: “Tiểu sử của Trần Anh.”

Tô Sầm nhận sách đọc kĩ càng, đúng như lời Trịnh Dương nói, trong này chỉ ghi lại phần nhiều những chuyện quan trọng, giản lược, năm nào làm việc ở đâu, có công gì, tội gì, toàn là những chuyện họ đã biết.

“Cung Thanh Hoa ở đâu?” Tô Sầm bông ngẩng đầu, hỏi.

“Cung Thanh Hoa?” Ninh Tam Thông lặp lại: “Ta không biết rõ về hoàng cung, có chỗ này nữa à?”

“Trong này viết đây, Trần Anh từng làm việc tại cung Thanh Hoa nửa năm, đó là mùa hè năm Vĩnh Long thứ hai, khi vào đông thì được điều về Nội Thị Tỉnh.”

“Năm Vĩnh Long thứ hai?” Ninh Tam Thông nói: “Không phải khi đó cung biến đã xảy ra, Thái tử Sùng Đức đã chết rồi sao?”

Tô Sầm gật đầu: “Ta cảm giác chưa nghe đến chỗ này bao giờ, hơi bất ngờ thôi.”

“Cung Thanh Hoa, sao lại là cung Thanh Hoa?” Trịnh Dương giật lấy cuốn sách, xác nhận lại vài lần mới buông tay, lẩm bẩm: “Sao lại là cung Thanh Hoa?”

Tô Sầm hỏi: “Cung Thanh Hoa có việc gì?”

“Cung Thanh Hoa không ở trong cung mà ở hành cung Ly Sơn, nổi tiếng với nhiều suối nước nóng, hoàng gia vẫn luôn đến đó dạo chơi, nghỉ dưỡng.” Trịnh Dương mím môi: “Năm đó Dung Phi không khỏe, từng được đưa tới cung Thanh Hoa nghỉ dưỡng nửa năm, vừa đúng là năm Vĩnh Long thứ hai, sau khi về không lâu thì mất.”

Ninh Tam Thông hỏi: “Dung Phi là ai nữa?”

Trịnh Dương khẽ cắn môi: “Dung Phi là trắc phi được Hoàng đế Thái Tông cưới về từ khi còn là Vương gia, sinh một trai một gái cho Hoàng đế Thái Tông, một người là công chúa Thái Ninh, cũng là mẫu phi ta, người còn lại là…”

Mắt Tô Sầm trầm xuống: “Là Vương gia.”



Khi Tô Sầm về cung Hưng Khánh thì trời đã tối, cậu đi về phía ánh đèn, thấy Lý Thích đang cầm một cuốn sách ngồi tựa trên giường, hiển nhiên là đang đợi cậu.

Tô Sầm tự giác cởi giày trèo lên, nằm bất động trong ngực hắn.

“Ăn rồi à?” Lý Thích hỏi.

“Dạ.” Tô Sầm đáp lại, giọng nghe hơi uể oải. Một lát sau, cậu xốc tinh thần nói thêm: “Ăn với đám Trịnh Dương, Ninh Tam.”

Một tay Lý Thích cầm sách, tay còn lại vuốt v e tóc Tô Sầm, hỏi: “Điều tra không suôn sẻ?”

“Suôn sẻ.” Tô Sầm mím môi. “Suôn sẻ lắm.”

Lý Thích không hỏi tiếp, gật đầu bảo: “Thế thì tốt.”

Tô Sầm nghe tiếng lật sách khẽ khàng của Lý Thích, bao nóng nảy tích lũy sau một ngày bôn ba bỗng dưng lắng xuống. Lý Thích thường nói cậu là hương an thần của hắn, nhưng lẽ nào Lý Thích không phải hương an thần của cậu chứ? Bất kể có lang bạt bên ngoài bao lâu, đi qua mưa to gió lớn thế nào, về đến đây là có thể trời quang mây tạnh, không còn mưa gió.

“Ngài còn nhớ Trần Anh không?” Tô Sầm ngẩng đầu, hỏi.

Lý Thích vẫn không rời mắt khỏi sách, thờ ơ hỏi: “Trần Anh là ai?”

Tô Sầm ôm cổ Lý Thích kéo dậy, ngồi khóa trước mặt hắn, ngăn cách Lý Thích với sách bằng thân thể mình. Cậu ôm cổ hắn, nhìn xuống hỏi: “Em hỏi Trần Anh là ai? Trả lời tử tế, không được qua quýt với em.”

Ninh Vương khôn ngoan suốt đời, không thể không biết mình ngã trong tay ai được, dù ban đầu không quen biết thì hẳn giờ cũng phải biết rồi.

“Tô đại nhân oai phong quá.” Lý Thích cười, bỏ sách xuống, bàn tay kia lập tức đặt lên eo cậu: “Hơn cả là có một thân thể tuyệt vời.”

“Nghiêm túc đi!” Tô Sầm nhíu mày kéo bàn tay không chịu yên của Lý Thích ra trước, lồ ng tay vào tay hắn rồi giữ trước ngực, làm vẻ nghiêm túc, nói: “Không được nói vòng vo, nếu không… sẽ có cực hình hầu hạ!”

“Ồ?” Lý Thích mỉm cười, mắt nhìn dần xuống dưới: “Cực hình gì thế?”

Tô Sầm bị nhìn tới đỏ mặt, cậu hắng giọng, hỏi: “Nói mau, rốt cuộc ngài có nhớ Trần Anh không?”

Lý Thích không nhìn nữa, gật đầu: “Từng gặp vài lần trong cung.”

Lý Thích trả lời xong càng khiến Tô Sầm khó thở hơn, cậu đang ngồi quỳ trước người Lý Thích, bên dưới nóng rực, vừa cúi đầu là thấy được bờ môi hơi nhếch của Lý Thích. Đến khi hoàn hồn cậu đã cúi người, quấn quýt lấy nó rồi.

Sau một cái hôn, Tô Sầm th ở dốc, song vẫn cố gắng bình tĩnh, nói: “Trả lời tốt lắm, thưởng nhỏ cổ vũ cho ngài.”

Lý Thích chưa hôn đã, li3m môi nói: “Vậy thì chắc chắn ta biết gì sẽ nói, không giấu giếm chút nào.”

“Ngài thấy Trần Anh này là người thế nào?” Tô Sầm hỏi tiếp: “Có phải hạng tiểu nhân tham tiền hám lợi không?”

“Ta không tiếp xúc với hắn nhiều.” Lý Thích lắc đầu: “Nhưng trông mặt có vẻ là người trung thực?”

“Hôm nay em tới nhà ông ta xem rồi, gia cảnh nghèo nàn, cũng không có thứ gì đáng tiền trong nhà. Ông ta ở trong cung cả đời, chỉ cần mang chút gì ra ngoài rồi thì nhà cửa cũng không tới nỗi ấy, vậy nên em cũng nghĩ ông ta không phải kẻ tham tài hám lợi.” Tô Sầm vừa suy nghĩ, vừa nói: “Không phải vì lợi, cũng không bị ép buộc, chẳng lẽ là thù xưa oán cũ thật sao? Hôm nay em với đám Trịnh Dương điều tra ra năm xưa Trần Anh từng làm việc ở cung Thanh Hoa, ngài có ấn tượng gì không?”

Đợi mãi không thấy trả lời, Tô Sầm nghi ngờ nhìn lại, nhìn Lý Thích mãi cậu mới nhận ra vấn đề, đành cúi người xuống chạm nhẹ lên môi hắn, cáu kỉnh nói: “Nói mau.”

Lý Thích hỏi ngược lại: “Em còn nhớ họ tên của người phụ trách quét sân nhà mình hồi tám tuổi không?”

“Em nhớ thật đấy.” Tô Sầm cười gian xảo: “Đó là một người câm cha em nhặt được trên đường, mọi người hay gọi là Tôn câm. Em nhớ được là vì hồi nhỏ em nghịch lắm, thường xuyên trốn học đi chơi với đại ca, nên phải chọn chỗ người câm đó phụ trách mà đi, anh ta không mách cha được nên bọn em đi cũng không ai biết.”

Lý Thích cười, cười xong thì nghiêm túc đáp: “Còn ta không nhớ.”

Tô Sầm: “…”

Kiểu gì cũng có ngày cậu chết vì bị Vương gia nhà mình chọc tức.

Lý Thích kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Khi mẫu phi được đưa tới cung Thanh Hoa thì bệnh nặng lắm rồi, khi ấy ta đã được chuyển sang cho Tào quý phi nuôi, không biết rõ chuyện ở cung Thanh Hoa.”

Tô Sầm nghe xong thì buồn bã. Ở độ tuổi vỡ lòng, cậu có cha mẹ thương yêu, có người anh chiều chuộng, ngày nào cũng chỉ nhảy nhót chống đối thầy, còn Lý Thích thì đã mất sự che chở của mẫu phi, sống nhờ sống gửi, phải sống thận trọng trong hoàng cung ăn thịt người này.

Lòng thấy xót xa, muốn cúi đầu an ủi hắn, nhưng không đợi cậu làm gì người kia đã ôm eo cậu, lật người xuống. “Hời hợt thế kia khó quá.” Chiếc nhẫn ban chỉ lạnh lẽo trượt trên mặt Tô Sầm, rồi lướt qua yết hầu dịch xuống dưới: “Chúng ta dùng hình đi thì hơn.”
Bình Luận (0)
Comment