Sáng sớm hôm sau, cửa cung Hưng Khánh vừa mở, Tô Sầm lặng lẽ bước ra.
Trịnh Dương hào hứng chạy lại, vừa khua tay múa chân vừa nói: “Ta biết ngay hôm nay sẽ có người khác đứng ra nữa mà, lại còn nhiều hơn hôm qua hai người nữa, có một vị Ngự sử còn viết cả một cuốn dài vạch tội Lý Thịnh, đọc ngay trên triều luôn. Mắng Lý Thịnh nào là tiểu nhân gây loạn, phá hoại triều cương, còn nói hắn là gian thần hãm hại trung lương, ta nghe mà muốn kêu ngay một câu “Hay” trên triều. Cả Trương đại nhân Trương Quân nữa, sáng nay ông ấy cũng dâng thư từ chức lên, bị Thiên tử nhỏ bác bỏ ngay, còn ra lệnh Lý Thịnh thả hai người hôm qua ra nữa. Bệ hạ nói chức trách của ngôn quan là vào triều nghị sự, không ai được lấy việc công báo thù riêng vì bất cứ lý do gì, nói với Lý Thịnh thế đấy. Huynh vào kia bảo cậu cứ yên tâm đợi chúng ta, chỉ cần chúng ta điều tra rõ ràng, không sợ Lý Thịnh không chịu thả.”
Tô Sầm vén rèm trèo lên xe, không nói không rằng.
“Hôm nay đi đâu đây?” Trịnh Dương theo lên xe, ngồi xuống hỏi Tô Sầm.
Tô Sầm ngẩn ngơ nhìn không gian phía trước, bỗng chốc không biết nên đáp lại thế nào.
Đi đâu? Bây giờ cậu có thể đi đâu nữa?
Tô Sầm thất thần một hồi, mới bảo: “Ta muốn tới Chiêu lăng xem thử.”
“Huynh sao thế?” Trịnh Dương ngạc nhiên vì chất giọng khàn đặc của Tô Sầm, rõ ràng hôm qua vẫn còn ổn, mới một đêm mà giọng nói trong trẻo đã khàn như bị chà giấy nhám.
Nhìn kĩ lại mới thấy trông Tô Sầm tiều tụy đi nhiều.
“Có phải bị ốm không?” Trịnh Dương giơ tay ra định xem thử lại bị Tô Sầm nghiêng đầu tránh đi, họng cậu thật sự rất đau, không muốn nói năng gì, đành nhìn Trịnh Dương ra hiệu cho y quay lại vấn đề.
Trịnh Dương hết cách, đành lắc đầu với Tô Sầm: “Chiêu lăng ở tít núi Tây ngoài thành, chúng ta qua đó cũng mất hơn nửa ngày, e là không kịp về trước giờ giới nghiêm. Vả lại không có lệnh thì người canh lăng cũng không cho huynh vào đâu…”
Trịnh Dương bỗng hoàn hồn: “Huynh đến Chiêu lăng làm gì? Huynh muốn làm gì?”
“Tự ý xông vào lăng…” Tô Sầm nuốt nước bọt mới nói tiếp được: “Đáng tội gì?”
Trịnh Dương nhíu mày: “Để tránh tình trạng lăng mộ Hoàng đế các đời bị trộm cắp, triều ta canh giữ Hoàng lăng rất nghiêm, chưa nói đến chuyện huynh không thể vào được thì dù có vào rồi cũng là tội mất đầu, không phải chuyện đùa đâu.”
“Phá hủy Hoàng lăng thì sao?”
“Ấy là tội tru di cửu tộc đấy.” Trịnh Dương nhíu mày: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?!”
Tô Sầm lắc đầu, không nhắc đến chuyện Hoàng lăng nữa.
“Vào cung đi.” Tô Sầm khẽ nói: “Ta muốn xem ghi chép về bệnh tình của Tiên đế năm xưa.”
…
Trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô phía Tây Bắc, một thanh niên mặc đồ đen xách hộp cơm bước nhanh vào nhà, khi đi tới cửa phòng định giơ tay mở cửa, thì bỗng nghe loáng thoáng tiếng động trong phòng.
Tiếng động sột soạt như tiếng ma sát kim loại, không nghe kĩ rất dễ bỏ sót mất. Dường như người trong phòng cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau một thoáng yên lặng thì tiếng thu dọn cuống quýt vang lên, sau đó lại trở về yên tĩnh.
Thanh niên mở cửa vào, người nằm trên giường trông hơi hốc hác, nhưng mặt mũi vẫn rất tinh tế. Nghe tiếng, y mở mắt, trông nhập nhèm như vừa mới tỉnh, giọng nói cũng hơi khàn: “Hàn Thư? Sao huynh tới đây? Tiểu Hồng đâu?”
Hàn Thư đặt mạnh hộp cơm xuống, bước thẳng lên vén chăn của Khúc Linh Nhi, cười khẩy: “Đừng giả vờ nữa.”
Quấn trên cổ chân trắng nõn kia là chiếc xích sắt sáng loáng, chẳng qua ổ khóa đã bị rạch te tua, loại khóa thép luyện bổ đao không vỡ bị cưa ra một vết nhỏ.
“À… tôi…” Khúc Linh Nhi cười đon đả: “Cái xích này làm tôi lạnh chân, nên mới… làm vậy…”
“Đồ đâu?” Hàn Thư lạnh lùng giơ tay.
Khúc Linh Nhi với Hàn Thư nhìn nhau nửa ngày, y mới không cam lòng nộp lại chiếc tiêu bươm bướm cuối cùng.
Hàn Thư cười khẩy, quay đầu bỏ đi: “Ngày mai tôi bảo họ sang đổi xích mới cho cậu.”
“Hàn Thư, Hàn Thư!” Khúc Linh Nhi vội kéo hắn, nhưng vừa tóm được góc áo thì Hàn Thư bất thình lình rút ra, Khúc Linh Nhi bắt hụt, ngã xuống khỏi giường.
Vết thương cũ trên người bị ảnh hưởng, y đau đến nhe răng.
Hàn Thư khựng lại ngoái nhìn, cuối cùng chỉ thở dài bất lực, cúi người bế y về giường.
“Hàn Thư.” Khúc Linh Nhi bấu lấy cổ tay Hàn Thư không chịu buông, ngón tay mảnh khảnh chỉ muốn siết vào thịt người kia: “Hàn Thư, nghe tôi nói, tôi phải ra ngoài, bọn chúng lợi dụng tôi uy hiếp Kỳ ca ca, huynh phải giúp tôi.”
“Sao mà cậu lại… không biết nhớ đòn thế chứ!” Hàn Thư tức giận nghiến răng: “Đây là người cậu bảo thật lòng tốt với cậu, cuối cùng lại đâm cậu một nhát đấy, có bất ngờ không, thấy vui không?”
Khúc Linh Nhi ôm vết thương trên tim lúc trước, lắc đầu: “Kỳ ca ca không cố ý.”
Hàn Thư chỉ muốn bẻ đầu Khúc Linh Nhi ra xem có gì ở bên trong, cuối cùng chỉ đành thở dài: “Cha tôi tốn bao công sức mới xin được cậu về từ chỗ Môn chủ, cậu đừng nghĩ đến chuyện làm loạn nữa, đừng để ông ấy lo nữa được không?”
Mắt Khúc Linh Nhi sáng lên: “Tôi muốn gặp sư phụ.”
“Đừng có mơ, cha tôi không đồng ý đâu!” Hàn Thư nói chắc nịch: “Cha tôi làm việc cho Thái tử Sùng Đức từ những năm Võ Đức rồi, ông vẫn luôn ở Ám Môn từ khi thành lập tới nay, không có chuyện phản bội đâu.”
“Tôi không biết tình hình bên ngoài sao rồi, nhưng thiết nghĩ cũng chẳng tốt đẹp gì.” Khúc Linh Nhi buồn bã cúi đầu: “Thế nhờ huynh hỏi sư phụ một câu giúp tôi, đây là điều ông ấy muốn thấy sau nhiều năm chờ đợi vậy sao?”
…
Gần đến cuối năm, lễ tế trời được thực hiện đúng ngày. Chẳng qua đoàn tế lễ lần này khác với mọi năm, vị trí của Ninh Vương đổi thành Dự Vương Lý Thịnh, người dâng lễ cũng là một gương mặt mới lạ. Có lẽ vì lần đầu làm việc này, người nọ run lẩy bẩy, dáng không đủ thẳng, mặt mũi cũng không ổn, còn sơ sẩy bước sai, khoác bộ lễ phục đỏ trên người mà như con vượn pha trò.
Tô Sầm đi ngược với dòng người, coi như không thấy đoàn người cuồn cuộn này.
Mấy hôm nay cậu bận rộn ra vào từ hoàng cung, thiên lao, Đại Lý Tự, phân tích từng câu từng chữ về vụ án, điều tra xác nhận từng vấn đề, cũng gầy đi trông thấy. Sắc mặt cậu ngày càng lạnh lẽo, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người khác rùng mình, không ai dám dây vào. Chẳng qua cứ đến giờ giới nghiêm sẽ về cung Hưng Khánh, có lúc thì một ngày hai chuyến, vừa thấy Lý Thích bèn không nói không rằng, nhào lên lột y phục, lần nào cũng làm đến kiệt sức. Nếu Lý Thích không làm cậu sẽ tự ra sức, cuối cùng phải khóc kêu đến kiệt sức mới ngủ yên được một lúc.
Nếu họ bắt đầu bằng một giao dịch xác th1t thì cũng đành kết thúc tại đây, nếu có thể chết luôn trên giường âu cũng là một kết cục tốt.
Ngày nào cũng ra ngoài khi trời chưa sáng, tất bật đến đêm giao thừa cũng chưa ngừng.
Cậu còn bắt gặp Lý Thịnh trong cung, hắn cười cợt hỏi cậu điều tra tới đâu rồi? Mong cậu lên triều hội ngày mai cũng rực rỡ oai phong như lần trước.
Tô Sầm tiều tụy vô cùng, như thể gió thổi qua cũng có thể ngã được, nhưng cậu vẫn nói giọng khản đặc: “Nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương gia.”
“Giọng thế này là không được đâu, e là lúc đó triều thần khắp triều chẳng ai nghe rõ được.” Lý Thịnh bỗng đặt tay lên cổ cậu, không đợi Tô Sầm lùi lại đã siết chặt, xương khớp ở đó mảnh khảnh yếu ớt, cậu chật vật nuốt nước bọt, song yết hầu bị bàn tay kia siết chặt không thể nhúc nhích.
Khi khớp xương nơi đó gần trật đi Lý Thịnh mới từ từ buông tay, cười nói: “Chỗ ta vẫn còn mứt lê hảo hạng, chút nữa sai người mang cho ngươi.”
Tô Sầm cúi người ho sù sụ, xương bả vai nhô lên nhọn hoắt.
…
Trời vừa tối thành Trường An đã giăng đèn kết hoa, toát lên vẻ thái bình giả tạo “
Đào hát không hay buồn mất nước, cách sông vẫn hát Hậu Đình Hoa”.
Hôm nay khác mọi ngày, vừa chập tối Tô Sầm đã xách hộp cơm vào cung Hưng Khánh, còn đem theo hai dây pháo và hai cây pháo hoa. Đêm giao thừa không có gì phải trách, hai thị vệ canh cửa kiểm tra kĩ càng xong thì cho vào.
Tô Sầm đến điện Nam Huân Lý Thích đang ở, chỉ thấy thức ăn trong cung đưa tới đã bày sẵn trên bàn, còn thịnh soạn hơn thường ngày, giống như bữa cuối cùng đưa tiễn.
Tô Sầm bước lên thu dọn hết cả, bày thức ăn mình tự mang tới ra, từng đ ĩa thức ăn đều là cơm nhà, thay sơn hào hải vị bằng cà rốt, củ cải, Tô Sầm bình tĩnh nói: “A Phúc không ở đây, mấy món này là em tự làm, có lẽ không bì được với đồ trong cung đâu, nhưng ăn vào không chết.”
Lý Thích cười, gắp một miếng đậu phụ với rau, bảo: “Em biết nấu ăn nữa à?”
“Học các hòa thượng hồi trên chùa, em chỉ biết nấu món chay thôi, không biết làm món khác.”
Tô Sầm vào kho riêng của Lý Thích chọn thêm một vò rượu, rót đầy chén cho hai người rồi dâng lên.
“Cổ em làm sao đấy?” Lý Thích nhíu mày, Tô Sầm vừa cử động hắn đã thấy vết bầm trên cổ cậu. Lý Thích giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e, như muốn xóa tan vết bầm trên đó.
“Không sao.” Tô Sầm cản lại, tiếp tục dâng rượu: “Chén đầu tiên, cảm ơn Vương gia đã chiếu cố em những năm qua, không có Vương gia, chắc với tính cách này em không sống được tới hôm nay.”
Không đợi Lý Thích đáp lời Tô Sầm đã uống cạn, rượu chảy dọc xuống cổ, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh như nước mắt.
Lý Thích im lặng nâng chén, cũng uống cạn.
“Chén thứ hai xin cảm tạ Vương gia ban cho giấc mộng này, phù hoa đã hết mộng không còn, e rằng em phải tỉnh lại rồi.”
Chén này cậu uống vội, sặc ho mấy hồi. Lý Thích nhích lên ôm cậu vào lòng an ủi, khi chiếc nhẫn ban chỉ kia vuốt dọc lưng cậu, hắn mới phát hiện người này đã gầy đến thế rồi.
“Ngài bày mưu tính kế bao lâu qua, em muốn hỏi một câu, lần này ngài sắp xếp cho em thế nào?” Ho xong, Tô Sầm nắm cổ tay Lý Thích, hỏi.
“Sau ngày mai em đi tìm Trạc Nhi, dẫn nó đi từ cổng Huyền Vũ, sẽ có Ôn Tu đón các em ở đó. Hắn sẽ đưa các em đến nơi an toàn, đợi quân đội ập tới, Lý Thịnh chết rồi các em hãy ra ngoài. Đến lúc đó em có công bảo vệ vua, tất nhiên sẽ được đặc cách làm quan, tiếp tục giúp đỡ Trạc Nhi.”
“Hay, hay lắm.” Tô Sầm hít sâu rồi ngồi thẳng dậy: “Vậy lần từ biệt hôm nay hẳn là vĩnh biệt, chén thứ ba… chén thứ ba này…”
Tô Sầm bỗng nghẹn ngào: “Rượu hợp cẩn hôm đó là uống trên lễ tế trời cùng mọi người, lần này em muốn uống riêng cùng ngài một chén, coi như… coi như hoàn thành một tâm nguyện riêng tư của em…”
Lý Thích cúi đầu nhìn chăm chú, Tô Sầm cảm giác hình như mình say rồi, cậu giơ tay sờ lên đôi mắt kia, dường như ngón tay cậu cũng ướt đẫm.
“Được, ta uống với em.” Lý Thích tự tay rót đầy rượu cho hai người, hai người kề trán, tay quấn quanh, đưa rượu hợp cẩn đến bên miệng như một đôi tân nhân quấn quýt.
…
Nửa đêm, tiếng pháo lục tục vang lên khắp thành Trường An, tiếng pháo vang là một năm qua đi, thoắt cái đã sang năm Nguyên Thuận thứ sáu.
Một tiếng “đoàng” rền vang chợt vang lên, dường như mặt đất cũng chấn động theo, hai thị vệ ngoài cung Hưng Khánh choàng tỉnh, vừa định đi xem thử chỉ thấy pháo hoa nở rộ khắp trời, chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Pháo hoa rực rỡ nổ lốp đốp trên không, chiếu sáng mái nhà Hoa Ngạc Tương Huy Lâu đã nhiều ngày không thấy mặt trời, chiếu sáng mặt hồ Long Trì sâu không thấy đáy, chiếu sáng cả một vết nứt nho nhỏ trên vách tường kiên cố của cung Hưng Khánh.