Trường An Thái Bình

Chương 27


Khúc Linh Nhi bám gót Kỳ Lâm ba ngày, y phát hiện người này đúng là một khúc gỗ, lại còn là một khúc gỗ khô quắt, quắt đến nỗi chẳng có chỗ mà mọc mầm nữa.
Ngày nào cũng dậy vào giờ Mão, nghỉ vào giờ Tuất, sau khi thức giấc thì ra sân luyện kiếm một canh giờ, ăn sáng xong tuần tra phòng vệ trong cung Hưng Khánh, đến khi chủ nhân thức dậy thì đi theo như hình với bóng.
Không kỹ viện không rượu chè, không chơi đàn bà càng không chơi đàn ông, Khúc Linh Nhi thật sự không biết niềm vui trong cuộc sống của người này là gì.
Đợi đến đêm hôm thứ ba, Khúc Linh Nhi thấy đèn phòng Kỳ Lâm lại tắt.

Những tưởng lại thêm một ngày trắng tay quay về, nhưng y vừa định bỏ đi thì chợt nghe tiếng cửa phòng vang lên rất khẽ, sau đó một bóng người cao lớn ra khỏi phòng, quan sát hai bên rồi đi về phía cổng.
Cuối cùng cũng hành động, Khúc Linh Nhi cười khẽ, đứng dậy bám theo.
Người đời đều nói phong cảnh trong cung Hưng Khánh trác tuyệt, đình đài san sát, không sao ngờ được một địa lao âm u đáng sợ lại được xây dựng bên dưới những liễu xanh hoa đỏ này.
Khúc Linh Nhi thấy Kỳ Lâm đi xuống cầu thang, do dự tái hồi mới xuống theo.
Vậy mà không có người canh gác? Cánh cổng sắt khép hờ như cố ý để lại cho y.
Khúc Linh Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, một lối cầu thang dài âm u nối liền xuống nơi tăm tối sâu thẳm, bóng dáng Kỳ Lâm đã không còn, tiếng nước nhỏ giọt xuống nền gạch tí tách, không biết là nước hay là máu.

Hơi lạnh từ từ bốc lên từ dưới đất, mỗi một bước đi xuống, Khúc Linh Nhi lại cảm thấy không khí lạnh hơn một chút, đến khi xuống tới đáy thì lớp áo mỏng manh của y đã thấm ướt cả rồi.
Địa lao này nằm sâu hơn ba trượng dưới đất, hẳn là được xây dưới đáy Long Trì.

Địa lao tự sinh hơi lạnh, là nơi nghỉ mát lý tưởng khi hè về, chẳng qua không có ai chủ động muốn xuống nơi này.
Khúc Linh Nhi xuống tới nơi chỉ thấy một bục đá nhô lên bày đủ các dụng cụ như giá treo cổ, roi dài...hẳn đây là nơi hành hình, tra khảo.


Giữa địa lao là một ao nước nhỏ, bên trên móc đầy những sợi xích, là lao thủy hình.
Đi sâu thêm chút nữa là đến từng dãy nhà giam, không biết Kỳ Lâm nhốt người ở đâu rồi, Khúc Linh Nhi nhíu mày, đành phải đi tìm từng gian.
Bỗng chốc, Khúc Linh Nhi cúi người lộn ra sau, lưỡi kiếm sượt qua da đầu, vài sợi tóc còn chưa kịp chạm đất mà Khúc Linh Nhi đã trượt ra xa mấy trượng.

Kỳ Lâm lập tức bám theo, luồng khí lạnh ẩm bao quanh mũi kiếm đánh thẳng vào ngực Khúc Linh Nhi.
May thay Khúc Linh Nhi đã gần khỏe hẳn, y không lùi bước mà tiến lên, ngay khi kề sát miệng đao mới lách mình vọt từ trước ngực ra sau lưng Kỳ Lâm.
Chật vật mãi mới có cơ hội thở d ốc, Khúc Linh Nhi vội nói: "Nghe ta nói trước đã..."
Nhưng bản lĩnh của Kỳ Lâm cũng không tầm thường, mũi kiếm rạch nửa vòng giữa không trung, vững vàng rơi sang tay trái, ngay sau đó, hắn lập tức khua kiếm về phía sau.
Khúc Linh Nhi thầm than "toi rồi", sau mấy lần giao đấu y đã nhận ra, Kỳ Lâm dùng kiếm tay phải dùng đao tay trái, một khi kiếm dời sang tay trái thì tức là hắn muốn giết người.
Y thầm mắng Tô Sầm một vạn lần, gì mà chủ nhân không có lệnh thì Kỳ Lâm không làm gì y đâu, có lẽ với Tô Sầm thì đúng là vậy, nhưng giết y chỉ như giết một con chó, con mèo thôi, hoàn toàn không cần hỏi ý chủ!
Khúc Linh Nhi vội vã lùi lại, cùng lúc đó, hai chiếc ám khí cũng bay ra, Kỳ Lâm không thể không dừng tại né hai chiêu trí mạng kia.

Khúc Linh Nhi thừa cơ nhảy lên, một tay y túm sợi xích sắt trên ao, tay còn lại kẹp hai chiếc tiêu bươm bướm để đề phòng.
"Có thể nói chuyện tử tế được không?" Khúc Linh Nhi vừa thở d ốc vừa nói: "Nói sao thì tên đó cũng là Tô ca ca dẫn tới, ta với ngươi cùng bắt, ta cũng có tranh công với người đâu, chỉ qua hỏi vài câu thôi mà, ngươi có cần dồn ép vậy không?"
Kỳ Lâm lạnh lùng nhìn y, sau đó gõ nhẹ chuôi kiếm lên tường đá.
Xích sắt trên trần rơi xuống loảng xoảng, Khúc Linh Khi không kịp phản ứng, rơi tõm xuống ao cùng mớ xích sắt kia.
Y sặc vài ngụm nước trong ao, bì bõm hồi lâu mới đứng vững được, lúc này y cũng không bình tĩnh được nữa: "Không hiểu tiếng người đúng không?! Con sói kia mi cắn ai, vồ ai đã hỏi ý chủ mi trước chưa?"
Đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm rét lạnh, hắn vừa định giơ kiếm, Khúc Nhi Nhi lập tức xìu xuống: "Ta sai rồi Kỳ ca ca! Ta là sói con, ta là sói con được chưa? Ta không gặp người kia nữa, ngươi coi như ta chưa đến đây được không?"
Thấy Kỳ Lâm vẫn đứng im, Khúc Linh Nhi mới dè dặt leo lên, y giả vờ rũ rũ bộ quần áo ướt sũng, tay kia lại bất chợt rút hai chiếc ám khí bên hông ném về phía Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm bình tĩnh tránh đi như đã đề phòng trước, sau đó lại gõ nhẹ lên vách tường bên cạnh.
"Cạch", một lồng giam cao cỡ một người giáng xuống!
Thấy mình tránh không kịp, Khúc Linh Nhi vớ lấy sợi xích đứt đoạn bên cạnh vung ra, quấn quanh hông Kỳ Lâm, vốn dĩ y định mượn lực trượt ra ngoài, không ngờ Kỳ Lâm lại chủ động bước lên.
"Rầm"...!Lồng sắt chạm đất, Khúc Linh Nhi nhìn Kỳ Lâm cao hơn y một cái đầu phía trước: "..."
Y thà bị Kỳ Lâm nhốt trong này còn hơn!
Thỏ và sói bị nhốt cùng phòng, trong cái lồng nhỏ ba thước này y chẳng trốn đâu mà được!
Khúc Linh Nhi dán lưng lên thành lồng, vội vàng rút Khổng Tước Linh ra chắn trước ngực: "Ngươi đừng qua đây! Trong này có một trăm lẻ tám cây kim đấy, tới lúc đó hai ta cùng chết!"
Thấy Kỳ Lâm vẫn đứng yên, Khúc Linh Nhi mới rụt rè nói: "Kỳ ca ca, huynh nghe ta giải thích, lúc đó ta chỉ tiện tay ném vậy thôi chứ chưa kịp suy nghĩ, huynh xem chúng ta cũng hợp tác vài lần rồi, không phải bạn bè nhưng cũng không đến mức là kẻ thù đâu ha?"
Khúc Linh Nhi nhìn trộm hắn: "Kỳ ca ca, huynh xem thế này có được không, ta đi tìm cơ quan thả chúng ta ra ngoài, ta có thể đưa hết ám khí của ta cho huynh, không đánh lén nữa đâu, hai chúng ta coi như đêm nay chưa có chuyện gì hết, huynh không cần báo với chủ nhân mà ta cũng không nói cho Tô ca ca biết...Có được không?"
"Không có cơ quan." Kỳ Lâm ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Cái gì không có cơ quan?" Khúc Linh Nhi sửng sốt, sau đó thảng thốt nói: "Không có cơ quan kéo lên? Có cơ quan thả xuống sao lại không có cơ quan kéo lên được?"
Thấy Kỳ Lâm lại không để ý đến mình, Khúc Linh Nhi dè dặt chọt vào vai hắn: "Vậy phải làm sao hả?"
Kỳ Lâm mở mắt nhìn y: "Đợi ngày mai lính tuần qua."
"Ngày mai?" Khúc Linh Nhi giật thót, vậy không phải y phải ở chung với tên này mấy canh giờ hả?
Đẩy thử vách lồng, đây rõ không phải thứ sức người lung lay được, y đành bất lực ngồi xổm uống, chấm nước trên bộ trang phục ướt sũng của mình rồi vạch xuống đất: "Vậy thế này đi, ta biết huynh cũng không ưa gì ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một nửa, giữ hòa bình đến sáng mai được không?"
Kỳ Lâm không đáp lời, Khúc Linh Nhi bèn coi là hắn đã đồng ý.

Y ngồi tựa vào thành lồng giam, ban đầu còn giữ chặt Khổng Tước Linh sợ có gì bất trắc, sau thấy Kỳ Lâm không định để mắt đến mình mới cất đi.

Bỗng chốc bốn bề yên ắng, cái lạnh từ từ dâng lên.
Địa lao vốn là nơi âm u, ẩm ướt, người thường còn thấy lạnh huống chi là Khúc Linh Nhi chỉ mặc một bộ y phục ướt sũng, y cạnh đến run cầm cập.

Đống lửa duy nhất cách chỗ họ đến vài trượng, y chỉ có thể tự hong khô y phục...!Khúc Linh Nhi cảm giác mình sẽ chết cóng trước khi bộ đồ khô mất.
Kỳ Lâm nhắm mắt vận hành khí mạch, bỗng cảm giác thấy một cơ thể lạnh cóng rón rén dán lại gần.
"Kỳ...!Kỳ ca ca..." Khúc Linh Nhi run lập cập: "Không phải ta...!cố ý mạo phạm đâu...!nhưng mà thật sự...!sắp...!sắp chết cóng rồi..."
Thấy hắn không phản ứng lại, Khúc Linh Nhi lại bạo gan nhích lên: "Huynh ôm ta...!được không..."
Nghĩ chắc rằng người này sẽ giả vờ không nghe thấy, chính y làm vậy đã là được đằng chân lân đằng đầu rồi, Kỳ Lâm không đẩy y ra đã là may.

Nào ngờ người kia lại khẽ cử động, một tay đặt lên vai y kéo y vào lòng.
"Ơ?" Khúc Linh Nhi sửng sốt, thoắt cái đã được bọc trong một vòng tay ấm áp.
Không thể không nói, thân thể của Kỳ Lâm còn tốt hơn bất cứ ngọn lửa nào vào lúc này.
Kỳ Lâm nhìn người trong lòng mà ngẩn người, vừa rồi khi cơ thể run rẩy kia tựa vào hắn đã nghĩ gì?
Hắn nhớ rồi, là đứa bé kia, nó cũng run rẩy tựa vào hắn như thế, hắn che chở nó trong lòng, nói: "Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nhưng lúc đó hắn còn chẳng bảo vệ được mình.
Đến khi hắn vật lộn với mấy kẻ cầm roi kia suốt một ngày, lấy được nửa chiếc bánh khô quắt về thì thi thể cho đứa bé kia đã đông cứng, dù hắn có ôm suốt cả ngày đêm cũng không ấm trở lại.
Khi đó hắn đã biết, hứa hẹn là một điều đáng sợ, nó có thể khiến người ta mất đi động lực để gắng gượng.
"Này, đêm còn dài lắm, rảnh cũng rảnh rồi, nói chuyện chút đi." Khúc Linh Nhi dần thấy ấm lại, cũng bắt đầu có sức tiếp tục quấy quả.
Chẳng mấy khi Kỳ Lâm tốt tính hỏi lại: "Nói gì?"
"Ta hỏi huynh, hoặc huynh hỏi ta, nói đại cái gì cũng được." Y nghĩ hồi rồi lắc đầu: "Chờ huynh hỏi ta thì chắc đêm nay khỏi nói gì mất, để ta hỏi huynh vậy."
Khúc Linh Nhi nghĩ ngợi một chốc: "Nơi xa nhất huynh từng đến là đâu?"
"Biển Bộ Ngư Nhi[1]."

[1] Hiện giờ là hồ Buir, nằm giữa Trung Quốc và Mông Cổ.
Khúc Linh Nhi sửng sốt, sau đó hiểu ngay.
Biển Bộ Ngư Nhi tuy là biển, nhưng thực chất chỉ là một hồ nước giữa sa mạc, nằm sâu trong sa mạc, dù là người đã quen với địa hình ấy cũng phải đi lạc đà mấy ngày mới tới nơi.
Khi ấy Đồ Đóa Tam vệ của Kỳ Lâm không có lạc đà, cũng không có người dẫn đường mà mò mẫm vào sa mạc, đội cái nắng gay gắt cháy da thịt đi suốt mấy chục ngày mới tìm thấy biển Bộ Ngư Nhi, quét sạch đám tàn quân A Sử, một trận thành danh.
Tuy đó không phải nơi xa nhất hắn từng đến, nhưng e rằng trong lòng hắn, không nơi nào sánh được với hành trình mười mấy ngày ấy.
"Huynh giết tộc nhân của mình thật à?" Khúc Linh Nhi co ro trong lòng hắn.
Đổi lại là một khoảng lặng thật dài.

Thiết nghĩ con người có tàn nhẫn, máu lạnh đến thế nào thì trái tim cũng được hình thành từ máu thịt, Khúc Linh Nhi bèn đổi câu hỏi: "Sa mạc trông như nào thế? Có thật là toàn cát không? Ở đâu ra mà nhiều cát như vậy?"
"Có cát, có cả sao." Kỳ Lâm nói nhỏ: "Có bao nhiêu cát thì có bấy nhiêu sao."
"Thật không?"
"Thật."
"Vậy sau này nhất định ta phải đi xem." Khúc Linh Nhi cười: "Hồi nhỏ ta cũng thích ngắm sao lắm, nhưng chỗ ta ở không thấy được, vậy nên lần nào ra ngoài cùng sư phụ ta cũng rất vui...!Mặc dù sư phụ ra ngoài để giết người, lần nào về cũng dính máu khắp người..."
Khúc Linh Nhi lắc đầu: "Đã bảo là ta hỏi huynh mà, vậy lúc vào sa mạc huynh có sợ không? Không nghĩ đến chuyện mình có thể sống sót trở về hay không à?"
...
Mãi đến khi cảm thấy cơ thể trong lòng từ từ nhũn xuống, tiếng nói cũng nhỏ dần, Kỳ Lâm mới cúi đầu nhìn.

Hàng mi dài ngoan ngoãn rủ xuống, ánh lửa đằng đổ xuống một cái bóng thật dài, run run theo từng nhịp thở êm dịu.
Lúc ngủ đáng yêu hơn khi thức nhiều.
Kỳ Lâm đổi tư thế khác cho người trong lòng nằm thoải mái hơn, sau đó mới nhắm mắt ngủ..


Bình Luận (0)
Comment