Mới sớm hôm sau đã có vị khách lạ đến thăm nhà, Tô Sầm chưa kịp ăn sáng xong đã bị một công công trong cung đón đi, chỉ nói là Thiên tử nhỏ có hứng với vụ án sĩ tử đợt trước, cố ý vời Tô Sầm vào cung tâu chuyện.
Tô Sầm đến sớm, phải đợi ở điện Tử Thần đến trưa mới thấy mặt Thiên tử. Cậu bé vừa tan buổi triều sớm, đi cùng còn có Hữu tướng Liễu Trình. Tô Sầm quỳ xuống dập đầu, Thiên tử lại non nớt ra vẻ bảo cậu bình thân.
Tuy mới gặp hai lần, nhưng có thể thấy ấn tượng của Thiên tử nhỏ với Tô Sầm rất tốt, cậu bé cười hì hì hỏi cậu: “Đợt trước Trẫm nghe Dương ca ca nói vụ án cống viện là do ngươi phá?”
Tô Sầm thầm nghĩ: Hôm đó thằng ranh Trịnh Dương bán đứng cậu cho Lý Thích, giờ là muốn lập công chuộc tội đây mà. Y muốn giúp cậu lộ diện trước mặt Thiên tử, dễ bề sau này nhập sĩ vào triều.
Tô Sầm khiêm tốn đáp: “Nhờ hồng ân của bệ hạ, thần cũng chỉ may mắn phá được thôi.”
“Nhưng Dương ca ca bảo ngươi phá án trong một ngày mà, mau kể cho Trẫm nghe ngươi phá án thế nào đi?”
Tô Sầm lơ đãng nhìn Liễu Trình, thấy hắn có vẻ không vui bèn mỉm cười: “Trước khi kể về vụ án, thần kể một câu chuyện cho bệ hạ trước nhé?”
“Chuyện kể rằng mấy chục năm trước có một thư sinh vào kinh thi cử, trên đường y phải đi qua một ngọn núi hoang, tạm gọi là núi Vương Mẫu đi. Trên núi Vương Mẫu có một toán sơn phỉ, trùng hợp làm sao, lúc xuống núi thư sinh này lại bắt gặp đám sơn phỉ đang thu tiền qua đường. Thư sinh này vốn là người nghèo khó, không có bạc trên người nên đám sơn phỉ đã trói y đưa lên núi.”
“Khéo ở chỗ thủ lĩnh của đám sơn phỉ ấy lại là nữ, người phụ nữ này thấy thư sinh kia tuấn tú lại tài hoa, ngay tối hôm đó đã trói thư sinh lại bái đường thành thân với mình. Mấy ngày đầu tiên thư sinh kia cũng nản lòng thoái chí, không thiết ăn uống mà chỉ muốn chết, thủ lĩnh sơn phỉ lại rất tốt với y, hầu hạ ăn uống đầy đủ, thấy y không chịu ăn còn tự xuống bếp nấu. Sau này thư sinh cũng thấy cảm động, không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm với thủ lĩnh sơn phỉ.”
Liễu Trình càng nghe càng thấy bất thường, hắn nhíu mày nạt: “Nói năng bừa bãi, Tô Sầm, ngươi đừng có vòng vo!”
Không ngờ Tô Sầm lại nghe lời im lặng thật, chỉ nhìn Thiên tử như xin ý cậu bé.
Quả nhiên Thiên tử nhỏ nhíu mày, nói với Liễu Trình: “Liễu tướng, Trẫm muốn nghe.”
Liễu Trình “hừ” một tiếng nặng trịch.
Tô Sầm mỉm cười, cậu đã đoán kiểu gì Thiên tử nhỏ cũng thích câu chuyện thư sinh với sơn phỉ này, bèn nói tiếp: “Hai người sống vui vẻ trên núi Vương Mẫu mấy năm, nhưng bỗng một ngày nọ, thư sinh nhận được thư nhà nói mẹ già ở quê lâm bệnh nặng, muốn thấy con trai đề tên bảng vàng trước lúc nhắm mắt xuôi tay. Lúc này thư sinh mới nhớ ra ban đầu mình vào kinh là để tham gia khoa cử. Y muốn đi, nhưng cũng không nỡ rời xa thủ lĩnh sơn phỉ, thủ lĩnh sơn phỉ thấy y rầu rĩ cả ngày cũng hiểu được nguyên do. Cuối cùng thủ lĩnh sơn phỉ giải tán đám sơn phỉ trong núi, vào kinh ứng thí cùng thư sinh.”
Thiên tử nhỏ hào hứng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đương nhiên Tô Sầm biết Thiên tử nhỏ đang chờ đợi điều gì, tài tử giai nhân, công thành danh toại, uyên ương sum vầy, nhưng đây vốn là một câu chuyện liên quan đến án mạng.
Tô Sầm cụp mắt: “Sau đó thư sinh chết.”
Cậu Thiên tử nhỏ sững sờ.
“Sau khi vào kinh, không hiểu làm sao thư sinh này lại đắc tội quan lớn trong triều, bị người ta sát hại trong trường thi. Thủ lĩnh thổ phỉ đợi ngoài cổng cống viện ba ngày vẫn không thấy người ra, báo quan cũng vô dụng, cuối cùng đành phải nghĩ cách tự báo thù cho thư sinh.”
Thiên tử nhỏ nghe vậy cũng buồn theo: “Cách gì thế?”
“Nàng bắt đầu giết người.” Tô Sầm nghiêm túc nhìn Thiên tử nhỏ tuổi: “Mượn danh nghĩa oan hồn của thư sinh, chuyên chọn giết hại những sĩ tử đỗ cao, nàng nghĩ rằng người giết hại thư sinh kia chắc chắn sẽ sợ hãi mà làm chuyện gì đó, nghĩ cách xua đuổi tà ma hoặc vội vàng truy bắt hung thủ chẳng hạn, đến lúc đó nàng sẽ biết là kẻ nào đã giết thư sinh.”
Tô Sầm dừng một lát: “Mà đây cũng là căn nguyên vụ án sĩ tử, chỉ khác ở chỗ thủ lĩnh thổ phỉ là phụ thân của thư sinh, mượn danh nghĩa ma quỷ là để báo thù cho con mình.”
“Nói năng hàm hồ!” Liễu Trình chỉ vào Tô Sầm: “Tấu trình thì tấu cho tử tế, bịa chuyện nhố nhăng che mắt người nghe làm gì!”
Tô Sầm lại không biết sợ là gì, chắp tay cười với Liễu Trình: “Hạ quan cũng chỉ muốn bệ hạ nghe dễ hiểu hơn thôi, bệ hạ còn nhỏ tuổi, nghe quá trình phá án sẽ thấy khó hiểu và tàn nhẫn, cũng đâu thể để bệ hạ sợ được.”
“Tô tài tử kể hay lắm, Trẫm hiểu rồi.” Thiên tử nhỏ gật đầu, sau đó lại hỏi Tô Sầm: “Vậy người giết thư sinh thì sao? Đã bắt được chưa?”
Liễu Trình lập tức nhíu mày.
Tô Sầm trông thấy thế bèn mím môi, cúi đầu đáp: “Vẫn chưa ạ.”
“Thế thủ lĩnh sơn… Không, thế không phải cha thư sinh kia chết oan à?”
“Bệ hạ.” Liễu Trình bước lên: “Lão giết hại nhiều sĩ tử vô tội, đúng người đúng tội rồi!”
Tô Sầm trừng mắt: “Thế lẽ nào tên thư sinh kia có tội đấy ư?”
“Ngươi!” Liễu Trình tức đến nỗi tay run rẩy, lão bước lên, chỉ vào Tô Sầm: “Bệ hạ, kẻ này ăn gian nói dối, bệ hạ đừng mắc bẫy hắn, loại người này nên nhốt vào đại lao bộ Hình, tra hỏi kĩ càng!”
Thiên tử nhỏ nhíu mày, gãi đầu hỏi: “Liễu tướng, Tô tài tử đang kể chuyện cho Trẫm thôi mà, sao ngươi phải tức giận?”
“Hắn…” Liễu Trình nghiêng đầu nhìn Tô Sầm, chỉ thấy người nọ vẫn ung dung thong thả, bình tĩnh nhìn mình, hắn hiểu ngay người này đang muốn gài bẫy hắn. Liễu Trình bình tĩnh lại, đáp: “Thần không tức giận, mà kẻ này mưu mô quỷ quyệt, câu chuyện của hắn có sự sai lệch rõ ràng, dẫn dắt bệ hạ theo suy nghĩ của hắn, thần chỉ sợ bệ hạ không biết chuyện lại tin lời hắn.”
Tô Sầm tiếp lời: “Bệ hạ không phải trẻ con, đâu đúng đâu sai tự người biết suy xét, có phải Liễu tướng hơi vượt quyền rồi không?”
Hai thế hệ Trạng Nguyên cũ – mới đang tranh đấu bừng bừng khí thế, một kẻ đa mưu túc trí, một người khí phách hào hùng, hai người chức tước chênh lệch xa vời nhưng Tô Sầm lại không hề biết sợ. Thiên tử nhỏ đã quên bẵng đi mục đích ban đầu, trái lại vui vẻ ngồi xem kịch hay. Nói cho cùng trên triều cũng chẳng mấy ai dám lời qua tiếng lại với Liễu tướng thế này, Tứ Hoàng thúc của cậu bé là một, nhưng Tứ Hoàng thúc xem thường không đôi co với người khác, lúc nào cũng chỉ nói một câu đã chặn xong được rồi, chuyện vui thế này rất hiếm thấy, ấn tượng về Tô Sầm trong lòng Hoàng thượng lại tăng cao thêm.
Cuộc đấu đang lúc sôi trào, bỗng có người mở cửa vào, Tô Sầm và Liễu tướng liếc nhau, sau đó cùng im lặng.
Người đến là thị nữ thiếp thân của Sở Thái hậu, nàng hành lễ với Thiên tử nhỏ, thưa là Thái hậu nương nương đã chuẩn bị xong ngọ thiện, mời Hoàng thượng qua dùng bữa.
Lúc này Thiên tử nhỏ mới quyến luyến không xem nữa, trước khi đi, cậu bé còn nói với Tô Sầm: “Lúc rảnh rỗi Tô tài tử vào cung chơi với Trẫm nhé, Trẫm thích nghe ngươi kể chuyện.”
Tô Sầm cúi đầu, đáp: “Vâng.”
Đợi Thiên tử nhỏ đi rồi, Liễu Trình mới căm tức lườm Tô Sầm, phất tay áo bỏ đi.
Rời khỏi cung Tử Thần, Tô Sầm nhìn Liễu Trình đang xuống lối đuôi rồng đằng xa bèn bước vội theo hắn. Lần này cậu khách sáo hơn nhiều, hành lễ với người ta trước rồi mới nói: “Vừa rồi Tô Sầm vượt quá khuôn phép, ít nhiều mạo phạm đến Liễu tướng, mong Liễu tướng đại nhân đại lượng đừng so đo với hạ quan.”
“Hừ.” Liễu Trình cười khẩy: “Chiêu thay xà đổi cột này của ngươi hay đấy!”
Không kể chuyện Điền bá giết hại sĩ tử thế nào, chỉ nói thư sinh kia chết oan uổng ra sao. Giờ vụ án sĩ tử đã kết thúc rồi, Thiên tử nhỏ hoàn toàn có thể quyết định cho cậu ta xử lý vụ án mười mấy năm trước, cả Liễu Trình cũng không thể không phục Tô Sầm cao tay.
“Liễu tướng quá khen.” Tô Sầm hoàn toàn không quan tâm ý móc mỉa trong lời Liễu Trình, cậu nói tiếp: “Chẳng qua Liễu tướng không thấy vụ án này quen sao? Cũng trùng hợp thật chứ, người chết năm đó tên là Điền Bình Chi, là Cử nhân thi cùng kỳ với Liễu tướng.”
Liễu Trình phất tay áo: “Năm nào cũng có bao nhiêu người tham gia khoa cử, sao ta nhớ được hết?”
“Phải, Liễu tướng không nhớ kẻ thấp kém như Điền Bình Chi cũng bình thường.” Tô Sầm cười: “Thế Liễu tướng còn nhớ đề bài sách luận kỳ khoa cử năm đó không?”