Trường An Thái Bình

Chương 48

Sớm hôm sau Tô Sầm đã được Khúc Linh Nhi hộ tống đến cổng Đại Lý Tự, tuy cậu đã nhấn mạnh nhiều lần giữa ban ngày ban mặt Càn Khôn chiếu rọi, không ai dám trùm bao bố khiêng cậu đi giữa thành Trường An, song Khúc Linh Nhi vẫn nhất quyết đòi đưa đi. A Phúc cũng hùa theo y, nói cả đêm qua mình mơ ác mộng, giấc mơ nào cũng là nhị thiếu gia nhà cậu ta gặp chuyện, hôm nay là ngày đại hung, không thích hợp để ra ngoài. Để yên lòng dân, Tô Sầm đành để Khúc Linh Nhi đưa đi.

Vừa đến cửa cậu đã thấy Tiểu Tôn hấp tấp chạy ra, Tô Sầm nhíu mày, quả nhiên lại nghe thấy câu mở màn bất di bất dịch: “Không ổn rồi Tô đại nhân, có chuyện rồi.”

Tô Sầm: “Bắc Lương Vương lại đến nữa?”

“Không phải.”

Tô Sầm vừa thở phào đã nghe Tiểu Tôn hít sâu nói tiếp: “Tiêu Viễn Thần chết rồi.”

Đại lao Đại Lý Tự.

Tô Sầm nhìn cảnh tượng trong lao mà đầu óc trống rỗng. Tiêu Viễn Thần bị treo trên xà nhà bằng một mảnh vải rách, trông có vẻ là xé y phục của y nối thành, sắc mặt tím tái, mắt lồi ra, đăm đăm nhìn chỗ Tô Sầm đang đến.

Gai mắt hơn nữa là mấy chữ lớn trên vách tường sau lưng Tiêu Viễn Thần: Tô Sầm vu oan ta!

Chấm máu mà viết, tự tự kinh tâm!

Tô Sầm phải cấu mình thật mạnh mới có thể kéo mình ra khỏi trạng thái mờ mịt.

Cậu thà tin hai mẹ con kia quay về đòi mạng cũng không tin người như Tiêu Viễn Thần lại tự sát. Thật ra muốn kiểm tra cũng đơn giản, dấu siết cổ khi bị giết và tự treo cổ khác nhau rất nhiều, đỡ người xuống kiểm tra là biết. Nhưng việc cấp bách bây giờ không phải kiểm tra Tiêu Viễn Thần có bị giết hay không, mà hậu quả khi Tiêu Viễn Thần chết là gì.

Bắc Lương Vương mới vào kinh hôm qua, Tiêu Viễn Thần chết lúc này chắc chắn không phải trùng hợp.

Tiêu Viễn Thần chết rồi… Vậy binh quyền Bắc Lương Quân làm sao đây?

Tô Sầm choàng tỉnh, hôm qua khi phát hiện hung thủ trực tiếp giết hai mẹ con kia là người khác cậu chỉ nghĩ rằng có người muốn giá họa cho Tiêu Viễn Thần, đẩy y vào tù. Nhưng nếu người đó không chỉ muốn bỏ tù y mà còn muốn y chết thì sao?

Chết ngay trước thời khắc chuyển giao binh quyền, tất thiên hạ đại loạn!

“Còn ai biết chuyện này nữa không?” Tô Sầm hỏi.

Tiểu Tôn nói: “Sáng nay hai cai ngục phát hiện khi đi tuần, tôi đến sớm, họ chạy ra đằng trước nói riêng cho tôi, sau đó thì đại nhân tới.”

“Phong tỏa đại lao, không cho bất kỳ ai ra vào! Còn nữa, phải ngăn chặn tin tức, quyết không để tin Tiêu Viễn Thần đã chết truyền ra!” Dặn dò xong Tô Sầm mới vỗ vai Tiểu Tôn, vội vàng ra khỏi đại lao.

Cậu sai rồi, cậu nên nói cho Lý Thích biết ngay khi phát hiện nguyên nhân chết của hai người kia bất thường, nếu Lý Thích biết sớm, có khi nào hắn sẽ cho người phòng bị trước, sẽ không xảy ra kết quả ngày hôm nay không.

Tại sao không phải tin tưởng? Cả Khúc Linh Nhi cũng không chút do dự nhận định Kỳ Lâm không lạm sát người vô tội, tại sao cậu không tin Lý Thích công bằng vô tư?

Cùng lắm thì gặp mặt đối chất, tại sao cậu chỉ có nghi kỵ mà không dám tiến bước?

Tô Sầm giật con ngựa từ tay Tự thừa vừa tới cửa. Cậu là người Giang Nam, không giỏi cưỡi ngựa, nhưng từ Đại Lý Tự đến cung Hưng Khánh gần như phải đi ngang qua cả thành Trường An, đợi cậu cuốc bộ tới đó thì đã muộn hết rồi.

Lật đật trèo lên ngựa, Tô Sầm cắn răng quất một roi thật mạnh. Con ngựa lập tức hí dài, chở Tô Sầm phóng đi như tên rời cung.

Mới nửa tháng trước cậu còn trách móc Tiêu Viễn Thần giục ngựa trên phố, vậy mà sự đời xoay vần, giờ lại đổi thành cậu. Thảm hơn nữa là kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu còn không bằng Tiêu Viễn Thần lớn lên ở Mạc Bắc, suốt dọc đường chỉ biết ôm cổ ngựa la hét bảo mọi người tránh ra, còn đâu phó mặc cho trời. 

Dọc đường đi gà bay chó sủa, chết nữa là muốn đến cung Hưng Khánh buộc phải đi qua chợ Đông. Chợ Đông vừa mở cổng, thương nhân, con buôn chặn kín cổng chợ, thấy một người chặn ngay trước mũi ngựa, Tô Sầm đành phải giật mạnh cương, vó ngựa vung cao hất bay cậu ra ngoài.

Tô Sầm ngã tối sầm hai mắt, chưa kịp định thần bò dậy cậu đã thấy một chiếc bao bố úp từ trên trời xuống, trùm kín đầu.

Ngay giây sau hai chân đã rời đất, song cậu chưa kịp thét lên tiếng nào đã có thứ gì đó nện mạnh vào gáy, Tô Sầm lập tức mất ý thức.

Suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi bất tỉnh là: Hôm nay đúng là ngày đại hung, vậy mà cậu lại bị trùm bao bố khiêng đi giữa ban ngày ban mặt Càn Khôn chiếu rọi thật.

Tô Sầm tỉnh lại vì đau, cơn đau bén nhọn sau gáy ập đến từng hồi, hẳn là chảy máu rồi. Cậu có thể cảm nhận thấy gáy mình dính dớp, muốn đưa tay sờ lại phát hiện hai tay cậu đã bị trói sau lưng, không thể động đậy.

Cậu bị bắt cóc rồi.

Sau khi biết rõ tình cảnh của mình, Tô Sầm bình tĩnh lại. Ai lại bắt cóc cậu vào lúc này? Đáp án không nói cũng biết. Nhưng tại sao Tiêu Viêm lại bắt cóc cậu? Hôm qua Tiêu Viêm vừa vào kinh đã tức giận đến Đại Lý Tự dạy dỗ cậu cậu còn hiểu được, chẳng lẽ sau một ngày cơn giận không giảm còn tăng, nên lão mới bắt cóc câu về tra tấn?

Một ý tưởng tồi tệ dần xuất hiện trong đầu Tô Sầm, Tiêu Viêm biết rồi… lão biết Tiêu Viễn Thần đã chết rồi.

Nhưng sao lão biết được? Mới sớm nay cậu đã lập tức cho phong tỏa thông tin, vậy Tiêu Viêm nghe tin từ đâu?

Người biết chuyện Tiêu Viễn Thần đã chết ngoài cậu và mấy người trong Đại Lý Tự, thì chỉ còn… hung thủ giết Tiêu Viễn Thần!

Trước tiên, Tô Sầm lắng tai nghe tiếng động xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không có người mới cẩn thận mở mắt. Cậu đang ở trong một túp lều, bên ngoài có tiếng người nhưng không ồn ào, có lẽ là đã ra khỏi thành Trường An, ở gần ngoại ô.

Sau đó Tô Sầm xác định thương tích trên người, gáy đau nhức, hai tay bị trói, tuy mắt vẫn nhìn được nhưng cậu phát hiện mình đã bị bịt miệng.

Rõ ràng có người không muốn cho cậu nói.

Bày trí trong lều không tệ, có một thanh gươm cong gác trên giá kiếm, chủ vị trải thảm lông thú.

Đương nhiên cậu không được may mắn ném xuống thảm, mà là nằm trên đất lạnh.

Đây hẳn là lều chủ soái của Tiêu Viêm, nhưng tại sao Tiêu Viêm vào kinh lại không ở dịch quán cho sứ thần lại chạy ra chỗ hoang vu này cắm quân?

Tô Sầm áp tai xuống đất im lặng lắng nghe, sau đó bỗng giật mình.

Bên ngoài vang từng tiếng bước chân đều nhịp, tràn đầy khí phách, rõ ràng là tiếng hành quân, mà xa xa lại có tiếng đao kiếm va chạm, khẩu hiệu hô vang, hiển nhiên là đang luyện binh!

Tiêu Viêm không tới một mình mà mang theo cả một đội quân tới trú ngoài cổng thành Trường An, rốt cuộc lão muốn làm gì?!

Cậu phải đi, cậu phải báo cho Lý Thích là Bắc Lương Vương Tiêu Viêm lén lút đưa quân đội vào kinh mưu đồ tạo phản!

Song không đợi cậu kịp nghĩ kế thoát thân đã có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiến thẳng về phía này.

Trong lúc hoang mang, Tô Sầm chỉ có thể nhắm mắt giả hôn mê.

Người kia vén rèm vào trong, dường như không quan tâm là cậu tỉnh hay mê mà đi thẳng tới trước mặt đá một cú.

Một cú này hẳn phải dùng đến bảy, tám phần sức, giáng thẳng vào bụng dưới mềm mại của Tô Sầm. Tô Sầm bị đá văng đi, lưng đập vào chiếc bàn đằng sau, chén nước rơi xuống leng keng.

Mắt Tô Sầm tối sầm, lục phủ ngũ tạng như lệch hết cả, vị tanh ngọt xộc lên rồi nghẹn lại trong cổ, mà cậu chỉ có thể phát ra vài tiếng ưm a nhỏ đến không nghe nổi.

Tiêu Viêm không cho cậu kịp thở, lão bước lên đá thêm một cú vào ngực cậu.

Không còn đường lui, sức nặng dồn hết lên ngực, Tô Sầm oằn mình ho sù sụ, cơn đau kịch liệt chạy từ ngực lên não, chẳng mấy chốc đầu cậu đã ướt mồ hôi.

Mọi suy đoán của cậu đã được chứng minh, đúng là Tiêu Viêm đã biết chuyện Tiêu Viễn Thần chết nên trút giận lên cậu, muốn cậu đền mạng cho Tiêu Viễn Thần.

Cậu phải lên tiếng, không thể bị đánh chết tươi mà chưa kịp nói câu nào thế này. Tô Sầm nhọc nhằn chống nửa cánh tay dậy, ú ớ nhìn Tiêu Viêm.

Đổi lại chỉ là một cái tát giận dữ của lão khiến cậu ngã ra đất.

Hai bên tai là tiếng ù chói tai, Tô Sầm lắc đầu, phân vân giữa việc giả chết và thử lại lần nữa, cuối cùng cậu lại cắn răng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén chòng chọc nhìn Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm không chút do dự vung tay giáng về phía Tô Sầm.

Ngay khi bàn tay kề sát, Tô Sầm không trốn cũng không cử động, chỉ ậm ờ nói hai chữ.

Bàn tay thô ráp kia dừng lại bên mặt Tô Sầm, hơi nóng bốc lên làm nhòe đôi mắt, lão nghe thấy rồi, tiếng ấy là gọi “Viễn Thần”.

Thành Trường An, cung Hưng Khánh.

Kỳ Lâm khoác giáp bạc bước vào điện Trường Khánh, hành lễ với người ngồi trên cao, nói: “Vương gia, đã chỉnh trang trong rồi.”

Lý Thích buông bút son, đáp lại: “Ta biết lão già đó bản tính khó dời, không ngoan ngoãn giao binh quyền ra vậy mà.”

“Trinh sát ra ngoài thành bẩm báo lần này Tiêu Viêm dẫn khoảng hai nghìn người qua đây, chút binh đó muốn ép Vua thoái vị là không thể, hẳn mục tiêu của lão là Vương gia.”

Lý Thích không để bụng, khẽ cười: “Ta muốn dùng Tiêu Viễn Thần đổi binh quyền Bắc Lương, lão muốn đổi vận mệnh Đại Chu với ta.” Ngón tay gõ nhịp xuống bàn: “Điều tra xem lão đưa hai nghìn người đến kinh thành bằng cách nào, trên đường có ai biết mà không báo, tự ý cho Bắc Lương Quân vào đều phải xét tội mưu phản.”

Kỳ Lâm ôm kiếm nhận lệnh, cúi người lui xuống. Vừa ra khỏi điện, một thị vệ đã vội vàng chạy đến đứng trước Kỳ Lâm, nói ngoài cửa có người muốn gặp hắn.

Kỳ Lâm chau mày, hỏi: “Kẻ nào?”

Thị vệ kia có vẻ khó xử, ấp úng hồi lâu mới nói: “Y nói… nói là tình nhân của ngài… nếu ngài không ra, y sẽ… ra giữa phố… nói… nói chuyện ngài… không… không cứng được.”

Lúc này Khúc Linh Nhi đang đi quanh quẩn ngoài cổng cung Hưng Khánh, sốt ruột như lửa xém lông mày.

Sáng nay đưa Tô Sầm đến nơi xong, vốn y định nhân lúc chợ Đông mở cửa vào mua ít tai heo về nhậu, nào ngờ vừa đến cổng chợ đã thấy Tô ca ca anh dũng vô song của y người ngã ngựa đổ, nằm xoài ra đất. Song y chưa kịp chạy lên cười nhạo thì người kia đã bị trùm bao bố khiêng đi đúng như y dự đoán rồi. Khúc Linh Nhi đuổi theo một quãng mới phát hiện đám người kia không tầm thường, không chỉ có công phu mà còn không ít người, nếu y hấp tấp xông ra thì không chỉ hại mình, còn có thể liên lụy đến Tô Sầm.

Hoảng hốt ngoảnh lại, ánh mắt y va vào mái lầu Hoa Ngạc Tương Huy Lâu trong cung Hưng Khánh.

Hơn hai nghìn người lặn lội tới đây, giờ vẫn chưa biết đã đứng vững chưa, Ninh Vương từng xông qua thiên minh vạn mã đương nhiên không để vào mắt, thậm chí hắn còn không định tự ra trận, chỉ bảo Kỳ Lâm dẫn người vây đánh.

Thấy Kỳ Lâm quay lại, Lý Thích không khỏi nhướn mày.

Kỳ Lâm mím môi, trầm giọng nói: “Chúng bắt Tô công tử rồi.”

Bút lông trên tay Lý Thích khựng lại, mực đỏ nhòe ra che lấp hàng chữ đen.

Cuối cùng Lý Thích ném bút xuống bàn, đứng dậy nói: “Bảo tướng sĩ án binh bất động, ngươi đi với ta.”
Bình Luận (0)
Comment