Trường An Thái Bình

Chương 50

“Nhất định ta sẽ bắt được hung thủ giết hại thế tử về trước khi trời tối.”

“Không được!” Tô Sầm vừa dứt lời, người áo đen vẫn im lặng nãy giờ lập tức phản đối: “Nhỡ đâu hắn quay về kéo viện binh tới thì sao? Hôm nay không kẻ nào được rời khỏi đây.”

Lý Thích liếc gã, không buồn so đo mà nói với Kỳ Lâm: “Đuổi chó.”

“Ngươi!” Người áo đen vừa bước lên, kiếm của Kỳ Lâm đã rời khỏi vỏ.

Thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau, Tiêu Viêm không vui chắn trước mặt người áo đen: “Đây là quân sư của ta, hắn nói vậy cũng vì nghĩ cho ta thôi, giữ lại đi.”

Lý Thích cũng không gây khó dễ, hắn khoát tay, Kỳ Lâm thu kiếm lui về.

Tiêu Viêm có vẻ vẫn còn phân vân, quả thật thả Tô Sầm đi là việc mạo hiểm, nhưng lão lại không cam lòng để con trai mình chết không rõ ràng như thế, suy nghĩ tái hồi vẫn không quyết định được.

Lý Thích thong dong cười, nói: “Mấy năm không gặp, càng lúc huynh càng nhát gan nhỉ, có ta ở đây huynh còn sợ gì?”

Cuối cùng Tiêu Viêm cũng quyết định được, lão nắm huyết mạch Đại Chu trong tay, cũng không sợ thằng oắt còn hôi sữa này giở trò gì. Lão phất tay, nói: “Trước khi trời tối, ta muốn thấy hung thủ giết hại Thần Nhi.”

Tô Sầm thầm thở phào, lập tức chắp tay: “Hạ quan quyết không phụ sứ mệnh.”

“Lại đây.” Lý Thích vẫy tay, Tô Sầm bèn chạy đến ngồi quỳ trước Lý Thích.

Ngón tay Lý Thích xoa nhẹ lên vết thương bên môi Tô Sầm, hỏi: “Bị thương thế có ổn không?”

Tô Sầm ngẩn ngơ, cảm xúc này giống như một nụ hôn vậy, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt vây quanh, cậu bỗng dưng không nỡ đi nữa. Đợi Lý Thích rút tay về cậu mới hoàn hồn, gật đầu: “Tôi nhất định sẽ quay lại.”

Lý Thích tháo nhẫn ban chỉ đeo lên tay Tô Sầm: “Điều tra thoải mái, tam tỉnh lục bộ đều sẽ hỗ trợ cậu.”

“Được.” Tô Sầm gật đầu, đứng dậy nghiêm túc nhìn Kỳ Lâm, nói từng chữ: “Nhất định phải bảo vệ hắn.”

Kỳ Lâm gật đầu, lúc này Tô Sầm mới xoay người đi. Kỳ Lâm thấy cậu lảo đảo mới đỡ cậu, bỗng nghe Tô Sầm nói bằng âm thanh chỉ hai người họ nghe thấy: “Cẩn thận quân sư kia.”

Khúc Linh Nhi hộ tống Tô Sầm ra khỏi quân doanh, thật ra cũng chẳng ai dám cản họ, chẳng qua muốn ra đường lớn thì phải băng qua một cánh rừng, hai người không ngựa không xe, chỉ có thể cuốc bộ.

Lúc này đã gần giữa trưa, đợi họ đến cổng thành e là đã đến chiều, Khúc Linh Nhi nhìn Tô Sầm, thật lòng nể phục, rõ ràng chẳng có manh mối nào cũng dám hứa hẹn như vậy.

Y tò mò hỏi: “Tô ca ca, chúng ta điều tra từ đâu đây?”

Tô Sầm nhìn Khúc Linh Nhi: “Điều tra cái gì?”

“Hả?” Khúc Linh Nhi ngớ ra: “Không phải điều tra hung thủ giết thế tử kia sao?”

Tô Sầm cười với y: “Tôi lừa họ đó, tôi đi gọi viện binh.”

“…” Khúc Linh Nhi há hốc miệng.

Tô Sầm khẽ thở dài: “Hung thủ được lão nuôi bên cạnh, tôi còn gì để điều tra nữa.”

Cậu cố ý không nhắc đến chuyện sáng sớm mình đã phong tỏa thông tin, vậy nên ngoài cậu, Tiểu Tôn và hai cai ngục ra thì chỉ còn hung thủ biết Tiêu Viễn Thần đã chết. Cậu có thể nhìn ra thông tin của Tiêu Viêm đến từ tay quân sư kia, vậy nên dù gã không tự tay giết Tiêu Viễn Thần thì cũng có liên quan.

Mà sở dĩ cậu không nói ra là vì cậu vẫn còn quân cờ cuối cùng trong tay. Cậu cược Tiêu Viêm không để mặc con trai lão chết không rõ ràng, nên sẽ cho cậu điều tra. Một khi đã nói rồi thì dù cuối cùng Tiêu Viêm đứng về phía ai, cậu cũng không còn giá trị gì nữa.

“Gì vậy trời?” Khúc Linh Nhi chẳng hiểu ra sao, vừa định hỏi tiếp thì mặt y bỗng biến sắc, vội tay đưa tay lên hông tung hai chiếc tiêu bươm bướm ra đánh rơi hai mũi tên.

Khúc Linh Nhi cau mày: “Tô ca ca, xem ra có người không muốn chúng ta đi rồi.”

Đợi cậu đi rồi, Tiêu Viêm mới sai người thu dọn lều, để Lý Thích ngồi trên chủ vị còn lão hạ mình ngồi dưới, gọi người hầu hạ trà nước.

Lý Thích cầm nắp chén gạt bớt bọt trà, nói: “Nếu đám trẻ đã đi cả rồi thì chúng ta nói chuyện chính sự trước nhỉ? Huynh muốn làm gì?”

Tiêu Viêm ngồi thẳng lưng, không vòng vo mà nói thẳng: “Ta muốn Túc Châu và Cam Châu.”

“Hừ.” Lý Thích cười khẩy, đập mạnh chén trà xuống bàn, nước trà văng tứ tung, chén đ ĩa ngổn ngang, nói: “Thứ huynh muốn không phải là Cam Châu và Túc Châu mà là cả Lũng Hữu đạo mà nhỉ?”

Những năm Võ Đức, Hoàng đế Thái tổ bình định thiên hạ, thiết lập mười đạo với ba trăm châu, sau qua những năm Vĩnh Long, Thiên Thú mở mang và củng cố đã tăng lên thành mười lăm đạo, trong đó có Lũng Hữu đạo. Sở dĩ có cái tên này là vì Lũng Hữu đạo nằm phía tây Lũng Sơn, đông giáp Tần Châu, tây là cát bồi, nam nối liền đất Thục và Thổ Phiên, phía bắc là sa mạc, quanh năm qua lại với Thổ Phiên, Đột Quyết, ý nghĩa chiến lược khỏi cần phải nói. Quan trọng hơn là phía đông Lũng Hữu đạo nối thẳng tới Quan Nội đạo, cũng tức là một khi đánh mất Lũng Hữu chẳng khác nào đặt kinh thành và các vùng xung quanh dưới con mắt rình rập của Thổ Phiên, Đột Quyết.

Mà Cam Châu, Túc Châu Tiêu Viêm đang đòi cộng thêm Lương Châu của lão chính là nơi yếu hiểm của Lũng Hữu đạo, mọi quân nhu, lương thực muốn vào Lũng Hữu đều phải đi qua ba chỗ này, đã nắm được Cam Châu Túc Châu thì An Tây đô hộ phủ và Bắc Đình đô hộ phủ đều sẽ nằm chắc trong lòng bàn tay.

“Tham miếng to như vậy e là huynh nuốt không trôi đâu.” Lý Thích tựa ra sau, híp mắt nhìn bên dưới: “Định chia chác với Đột Quyết thế nào?”

“Lãnh thổ Đại Chu là chúng ta cùng nhau đánh được, ta sẽ không chia đất cho chúng, thứ chúng muốn là tiến cống.”

“Tiến cống?” Lý Thích cười khẩy, thứ gọi là “tiến cống” này nói dễ nghe thì là hằng năm phải dâng cống tài vật cho Đột Quyết, nói khó nghe thì là cho phép Đột Quyết cướp bóc trấn lột ngay trên đất Đại Chu, cho bọn Thát tử vênh mặt hất cằm trong biên cảnh Đại Chu. Lý Thích lạnh lùng nhìn xuống: “Võ Uy đại tướng quân anh dũng năm xưa giờ lại chịu li3m chân chó của chúng, Đột Quyết cũng bao dung thật, ngày xưa ta đánh chúng tan tác chim muông mà giờ chúng vẫn chứa chấp huynh cho được.”

Tiêu Viêm ậm ờ lảng tránh, không muốn nhắc lại chuyện cũ, lão nói: “Dù sao cũng từng kề vai chiến đấu, ta sẽ không làm gì huynh, huynh ngoan ngoãn hạ chỉ giao Cam Châu và Túc Châu cho ta rồi tiếp tục làm Nhiếp Chính Vương của huynh đi, ta nói được làm được.”

Lý Thích cười khẽ: “Huynh không sợ ta trở mặt dẫn binh qua diệt sạch Lương Châu sao?”

“Huynh sẽ không làm vậy.” Tiêu Viêm vẫn có đủ tự tin: “Thiên tử còn nhỏ, huynh không đi được, mà Thiên tử cũng sẽ không để huynh mạo hiểm vì chuyện này. Lũng Hữu hay cả Đại Chu, ta tin là hắn có thể cân nhắc được. Nhìn toàn cảnh Đại Chu, người có thể giao đấu với ta chỉ có mình huynh, huynh không ra trận, ta tự tin không ai hạ được Lương Châu.”

“Giang sơn luôn có kẻ tài, Tiêu Viêm, huynh già rồi.” Lý Thích lơ đãng nhìn ra ngoài lều: “Coi thường người trẻ tuổi sẽ thiệt đấy.”

Cùng lúc này, Tô tài nhân gần như đã phải bò lên trên đường, dáng vẻ mệt nhọc, mặt mày xám tro, giày cũng suýt mất một chân.

Khúc Linh Nhi cũng không khá hơn là bao, đám người này bám theo rất gắt, ám khí y mang theo đã dùng hết sạch, trên người cũng bị thương vài chỗ.

May sao vừa lên quan đã thấy cổng thành Trường An ở xa xa, lái buôn và người dân qua lại trên đường cũng không ít, thậm chí còn có đội kỵ binh tuần tra kinh kỳ qua lại, đám sát thủ kia không dám xông lên mà chỉ có thể nghiến răng núp đi.

Hai người dìu nhau vào cổng thành, Tô Sầm quay đầu nhìn lại, quả nhiên đám sát thủ ở đằng xa không đuổi theo nữa. Vừa định thở phào đã có người đứng sau lưng vỗ cậu một phát, sức tay khổng lồ làm cậu suýt cắm đầu xuống đất.

Tô Sầm vội vàng quay lại, tim nảy thót lên. Vóc dáng người này còn cao to hơn Kỳ Lâm, chắn trước mặt Tô Sầm gần như khuất cả bầu trời, hắn cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có một vết sẹo dài vắt ngang, hết sức đáng sợ.

Cảnh tượng ở cổng chợ Đông sắp tái diễn lần nữa sao?

Tô Sầm tức tốc lui lại, chưa được hai bước lại đụng vào một người, vừa quay đầu lại đã đụng ngay một đôi mắt như của loài sói. Cậu vội vàng tìm Khúc Linh Nhi, chỉ thấy Khúc Linh Nhi cũng đang bị hai người bao vây, một kẻ mặt đỏ bừng, một kẻ râu xồm xoàm, thân hình nhỏ bé của y chẳng đáng là bao.

Cướp người ngay tại cổng thành, đám giặc này thật quá hống hách!

Tô Sầm nuốt nước bọt, vừa định kêu cứu thì tên mặt sẹo kia nhe răng cười với cậu.

Nhưng hắn cười trông còn rùng rợn hơn, tiếng kêu của Tô Sầm chưa kịp phát ra đã sợ hãi trôi ngược vào bụng.

Người kia nhìn Tô Sầm, nặn từng chữ bằng chất giọng chưa sõi: “Ngột Xích Cáp… Đồ Đóa tam vệ… Vương gia… bảo chúng ta… đợi… Tô công tử.”

“…” Tô Sầm thử dịch lại lời hắn: “Huynh là Ngột Xích Cáp, là người thuộc Đồ Đóa tam vệ, Vương gia bảo huynh đợi ta ở đây?”

Mặt sẹo gật đầu với nụ cười dữ tợn, vết sẹo trên mặt nhúc nhích như rết, giơ tay định vỗ vai Tô Sầm. Tô Sầm vội vàng lùi lại, vỗ thêm mấy phát nữa là người cậu cũng bị dỡ luôn mất.

Bốn người đứng thành hàng chẳng khác nào một bức tường, khiến người qua đường đều đứng lại nhìn, chẳng trách Lý Thích hay mang Kỳ Lâm ra ngoài như vậy, so ra thì Kỳ Lâm trông dễ nhìn hơn nhiều.

Tô Sầm nhìn bốn người, hắng giọng: “Hiện giờ Vương gia vẫn còn ở doanh địch, ta phải vào cung xin chi viện, nhờ các huynh đưa ta qua đó.”

Tùy không sõi tiếng Quan thoại nhưng may sao mấy người này vẫn nghe hiểu, Ngột Xích Cáp gật đầu.

Sau đó Tô Sầm bảo mặt đỏ và râu quai nón một người đến phủ Anh Quốc công tìm Trịnh Dương, một người về nhà lấy quan phục, xong xuôi thì tập hợp tại cửa cung.

Phân công xong mọi người đều nhận mệnh, Tô Sầm vừa đi vài bước mới nhận ra Khúc Linh Nhi vẫn đứng tại chỗ, đợi cậu quay lại y mới nói: “Tô ca ca, nếu chỗ huynh đã an toàn thì cũng không cần tôi nữa… tôi muốn quay lại.”

Tô Sầm sửng sốt, chợt hiểu ý Khúc Linh Nhi.

Thấy cậu gật đầu, Khúc Linh Nhi bèn mỉm cười quay lại ra khỏi thành.
Bình Luận (0)
Comment