“Sao vậy?” Tô Sầm sửng sốt, cười bảo: “Yên tâm, Kỳ ca ca của cậu không tìm được chỗ này đâu.”
“Không phải.” Khúc Linh Nhi nhíu mày.
“Vậy là hoa khôi này không hợp khẩu vị sao?”
“Cũng không phải.” Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Tô ca ca, có lẽ trên thuyền này có nguy hiểm, chúng ta về thì hơn.”
“Nguy hiểm?” Tô Sầm nhíu mày, lát sau mới hỏi: “Là tôi có nguy hiểm… hay cậu có nguy hiểm?”
“Tôi thấy con thuyền này không đơn giản, Tô ca ca nghe tôi đi, chúng ta về thôi.”
Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Có phải trên này có người quen của cậu không?”
Thấy Khúc Linh Nhi im lặng, Tô Sầm thầm hiểu, cậu nhẹ nhàng vỗ vai Khúc Linh Nhi: “Cậu về trọ đợi tôi vậy, tôi phải đi theo một người, cậu yên tâm, họ không nhận ra tôi, tôi không sao đâu.”
“Nhất định phải đi sao?”
Tô Sầm gật đầu: “Nhất định phải đi.”
Tô Sầm bước lên thuyền ngay trước khi rút ván, thuyền hoa kẽo kẹt rời bờ, chạy dần ra giữa sông. Khúc Linh Nhi cắn răng nhón chân, cuối cùng đạp lên mặt nước phi thân lên thuyền, y nhìn Tô Sầm, thở dài: “Tô ca ca, ta đi theo huynh.”
Tô Sầm cau mày: “Không sợ có người nhận ra sao?”
Khúc Linh Nhi gượng cười: “Là người quen cũ, không phải kẻ địch.”
…
Thuyền hoa cao ba tầng, men theo mái nhà là từng chiếc đèn lồng đỏ rực, chiếu cả con thuyền sáng như ban ngày. Ánh nến hòa cùng vầng sáng long lanh hắt lên từ mặt nước, mười dặm ánh nến đỏ thắm cả bờ sông. Chẳng trách người Dương Châu lại xây thanh lâu trên thuyền, sắc thái rượu chưa say người đã tự say này chỉ có thuyền hoa mới làm được.
Bước vào trong là một sảnh lớn, đây là nơi các cô nương biểu diễn cầm kỳ thi họa. Lên trên nữa là từng gian khuê phòng thơm nức, mục đích không nói cũng rõ.
Khi Tô Sầm và Khúc Linh Nhi đến nơi mọi người đã ngồi hết trong sảnh.
Chỗ ngồi được kê quanh sân khấu chính ở giữa sảnh, dàn dần ra theo hình cánh quạt. Tô Sầm vừa vào đã thấy công tử quần áo lụa là kia ủ rũ ngồi ở vị trí chính giữa gần sân khấu nhất kia, xem ra là muốn thân cận cô nương nọ mà không được.
Tô Sầm vào muộn nhất, tất nhiên là không còn chỗ đẹp. May sao Tô Sầm cũng không đến để ngắm hoa khôi, cậu tìm một chỗ trong góc sát cột nhà, chỗ này có màn sa, cũng tiện che cho Khúc Linh Nhi.
Tô Sầm vừa vào chỗ đã có phục vụ bưng trà lên, nhìn màu trà thì có vẻ là loại trà không tệ. Tô Sầm vừa bưng lên, một bàn tay đã vội vàng giữ lại, Tô Sầm nghiêng đầu nhìn, Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Tô ca ca, tốt nhất là đừng đụng vào thứ gì trên thuyền này.”
Tô Sầm sửng sốt, sau đó gật đầu, buông chén trà không đụng vào nữa.
Tú bà kia lại bước lên sân khấu, sau khi đùa giỡn với các khách làng chơi một hồi mới đứng lên sân, nói: “Khanh Trần cô nương của chúng ta nói hôm nay kết bạn bằng văn thơ, hơn nữa còn chuẩn bị cho các công tử đây một phần quà lớn…” Tú bà bãi dài từ cuối ra hòng gây hồi hộp, đến khi bên dưới nháo nhào lên mới nói tiếp: “Khanh Trần cô nương nói sẽ mời công tử nào thắng ngày hôm nay vào làm khách trong màn, đêm nay chỉ hầu một mình người ấy.”
Đám đông dưới đài ồ lên.
Phải biết trước giờ Khanh Trần cô nương này chỉ mãi nghệ không bán thân, chưa từng nghe nói nàng dẫn ai vào khuê phòng. Cơ hội ngàn năm có một này khiến đám quan khách dưới đài nóng máu, ai nấy nôn nóng xoa tay.
Đúng lúc này một mảnh lụa mỏng giáng xuống, khắp sảnh lớn tức thì yên ắng, sau đó một bóng dáng thướt tha bước ra, khom người đứng trên sân, nói: “Cuộc so tài hôm nay chia ba vòng, lần lượt là đánh trống truyền hoa, nhã ca ném thẻ, tìm khúc làm thơ, mời các quý khách thua cuộc tự giác rời khỏi, tầng trên tầng dưới còn rất nhiều chị em đợi chiêu đãi các vị.”
Tô Sầm nghe xong bật cười, đi thanh lâu cũng chẳng dễ gì, còn phải thi vòng một, vòng hai, vòng ba nữa, so ra chẳng kém gì họ thi khoa cử. Người ta bảo tài tử giai nhân, mà tài tử này phải chọn hết lượt này lượt khác mới được.
Không lâu sau, có người khiêng một chiếc trống lớn cao ngang một người lên sân.
Đánh trống truyền hoa, ban đầu là truyền hoa theo nhịp trống, trống dừng hoa rơi, rơi vào tay ai thì người ấy uống rượu. Nhưng ở đây thì lại khó hơn vài phần, người cầm hoa phải ngâm một câu thơ ca ngợi sắc phù dung của Khanh Trần cô nương, không ngâm được thì chỉ đành phải ủ rũ mà đi.
Chỉ thấy Khanh Trần quay lưng lại, tay áo thụng vung lên sau tấm rèm, tiếng trống chợt vang, một quả bóng lụa được truyền từ trên xuống. Tô Sầm ngồi xa, trong chốc lát chưa đến chỗ cậu được, cậu bèn mượn cơ hội quan sát người sau rèm.
Nhìn lên rồi không khỏi ngạc nhiên, Khanh Trần cô nương này đánh trống không cần dùi, tay áo thụng vung nhanh về chậm, chỉ một ống tay áo thôi đã gõ cho mặt trống rền vang.
Ban đầu cậu đoán không sai, võ công của người này không tầm thường.
Sau mấy vòng đã có bảy, tám người lui xuống. Cũng không phải họ không ngâm được câu nào, mà tiếng trống dừng vội vàng quá, nhất thời hoảng loạn quên mất câu mình chuẩn bị sẵn.
Lại sang một vòng mới, tiếng trống từ nhanh đến chậm, khi dừng lại quả cầu vẫn ở nửa giang sơn bên kia. Tô Sầm vừa định thở phào quả cầu vải kia lại đột ngột giáng xuống, rồi không biết là ai hoảng loạn quá mức tung quả cầu lên, rơi đúng vào lòng Tô Sầm.
Tiếng trống đã dừng, Tô Sầm vừa định đứng dậy thì tiếng trống lại vang lên, Tô Sầm vung tay hất đi, quả cầu vải rơi vào tay một người khác.
Người nọ ngẩn ra một chốc mới nhận ra vấn đề, nhưng lúc này tiếng trống đã dừng, người nọ bèn ai oán nhìn Tô Sầm, đứng dậy rời đi.
Tô Sầm quay sang hỏi Khúc Linh Nhi: “Có phải nàng ta vừa quay lại nhìn chúng ta không?”
“Hả?” Khúc Linh Nhi gãi đầu: “Có à? Tôi không thấy.”
Tô Sầm lắc đầu: “Vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
Vòng đầu tiên – đánh trống truyền hoa đã xong, những người ở lại mừng thầm, còn người đi rồi thì chán nản. Tô Sầm ngước lên nhìn công tử áo lụa ngồi giữa sảnh vẫn còn ở đó, hai người họ đều chưa bắt được hoa lần nào.
Vòng thứ hai là nhã ca ném lọ, một tay sai vặt mang chiếc lọ sứ xanh cổ hẹp thân bầu lên sân, những người còn lại được phát mỗi người năm mũi tên, đứng ngoài vạch kẻ ném tên vào lọ, trúng một trên năm mũi tên là đạt.
Tô Sầm thở dài nhìn mấy mũi tên trong tay, lễ nhạc xạ ngự thư số[1], hôm ấy cậu cưỡi ngựa ở thành Trường An tệ như vậy nhưng đó vẫn chưa phải là tệ nhất…
[1] Lục nghệ thời cổ đại: Lễ phép, ca múa nhạc, cưỡi ngựa, đọc sách, tính toán.
Nhớ lại tài bắn của cậu khi xưa… bắn trúng bia thôi đã là tạ ơn trời đất rồi.
Kết bạn nhờ văn thơ thì ném lọ làm cái gì?
“Tô ca ca, sao vậy?” Khúc Linh Nhi cầm mũi tên trên bàn lên chơi, y vừa nói chuyện với Tô Sầm vừa tiện tay ném, mũi tên bay qua đầu đám đông rơi trúng giữa lọ!
Chiếc lọ thân bầu kia không nhúc nhích chút nào!
Mọi người đồng loạt quay lại, chỗ Tô Sầm là góc xa nhất trong sảnh, khoảng cách từ đó đến chiếc lọ phải hơn một trượng, nếu là người khác đứng đó có khi còn chẳng thấy miệng lọ ở đâu.
Khúc Linh Nhi lại ném thêm mũi nữa, cười bảo: “Thế này có gì khó đâu, tôi thấy phải bịt mắt ném mới thú vị cơ.”
Tô Sầm vội vàng bịt miệng Khúc Linh Nhi, cười xòa xin lỗi mọi người, sau đó cậu quay lại lườm y: Vừa phải thôi, chơi trội đến nghiện rồi đấy à?
May sao vẫn qua được vòng này, sau một vòng lại có thêm một loạt người xuống, trong đó có cả nhị công tử kia.
Nhưng người này cũng có bản lĩnh, cụ thể thì là mặt dày vô địch, rõ ràng cả năm mũi tên không trúng mũi nào vẫn mặt dày ngồi lại không chịu đi, tay sai vặt tuyệt vọng đứng cạnh gã, muốn đuổi cũng không được, sắp khóc tới nơi.
Khanh Trần cô nương phía trong rèm khẽ cười: “Nhị công tử là khách quý, ở lại cũng không sao.”
Tay sai vặt nghe vậy mới thở phào, cúi người lui xuống.
Sau hai vòng chỉ còn bảy, tám người ở lại, chiếc trống trên sân được bê xuống, thay bằng cổ cầm, tiếp tới là vòng thi cuối cùng – tìm khúc làm thơ.
Ngũ âm trong thanh nhạc – cung, thương, giốc, chủy, vũ tương ứng với bốn thanh bằng trắc, cung, thương là thanh bằng, chủy là thanh thượng, vũ là thanh khứ, giốc là thanh nhập. Mà tìm khúc làm thơ tức là Khanh Trần cô nương sẽ đánh ngũ âm bằng cổ cầm, người bên dưới sẽ ngâm thơ với âm tương ứng.
Từ dễ đến khó, đầu tiên là một âm chủy vang ra từ trong rèm, lập tức có người cất tiếng: “Mỹ.”
Tuy dung tục nhưng cũng không thể bắt bẻ.
Cuối cùng Tô Sầm đáp một chữ “Uyển”, vòng đầu trôi qua mà không ai thua cuộc.
Tiếp đến là hai âm rồi đến ba âm, sau đó là ngũ âm, dần dần có người không đáp được bèn nhận thua rời khỏi.
Tô Sầm cũng nhận ra nhị công tử kia là kẻ vá áo túi cơm rồi, từ ba âm đã không trả lời được, nhưng được cái mặt dày mãi không chịu đi.
Khi đến bảy tâm thì chỉ còn lại mỗi Tô Sầm, nhị công tử kia và một bàn khác.
Bảy nốt nhạc véo von truyền ra từ trong rèm.
Vũ, thương, cung, chủy, vũ, cung, thương.
Trắc, bằng, bằng, trắc, trắc, bằng, bằng.
Nhị công tử kia thì chẳng trông mong gì rồi, người ở bàn còn lại cũng há miệng, sau đó im lặng lắc đầu, thở dài rời đi.
Tô Sầm trở thành người ở lại cuối cùng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tô Sầm nâng chén cười với người trên kia: “Mưa sớm Vị Thành ướt bụi bay, kính Khanh Trần cô nương.”
Người trong rèm đứng dậy cười với Tô Sầm: “Chúc mừng công tử giành chiến thắng, xin hỏi quý tính cao danh của công tử là gì?”
Tô Sầm ngẫm nghĩ, đáp: “Kẻ hèn họ Lý, tên một chữ Húc.”
“Xin Lý công tử đợi một lát.” Khanh Trần cô nương khom người, sau đó lui xuống sau tấm màn.
Khanh Trần vừa đi, nhị công tử kia không ngồi yên được nữa. Gã rướn người nhìn theo Khanh Trần đi lên, sau đó mới hậm hực ngồi xuống hung dữ nhìn Tô Sầm, trông như muốn nói “Đừng ai hòng đuổi ông đi.”
Tất nhiên không ai thèm đuổi gã, không bao lâu sau có một người ra hành lễ với Tô Sầm: “Khanh Trần cô nương mời công tử vào noãn các.”
Tô Sầm và Khúc Linh Nhi được người kia dẫn lên tầng, để lại nhị công tử nọ tròn mắt nhìn tay tên cao to gác dưới cầu thang.
…
Vừa rồi Tô Sầm trảm quan chém tướng cũng không cảm thấy gì, giờ bước từng bước lên tầng lại khó xử vô cùng. Không phải cậu chưa từng đến thanh lâu ca phường nghe hát uống trà, nhưng vào khuê phòng của cô nương khác thì mới là lần đầu. Nhưng bây giờ cậu đã ở ngoài cửa rồi, vào trong mà không làm gì liệu người ta có nghĩ cậu không được không? Nhưng nếu mà làm gì thật… Tô Sầm rùng mình, Lý Thích biết chắc chắn sẽ thiến cậu.
Tô Sầm thở dài, tại sao người này trước một Tiêu Viễn Thần sau một Phong Nhất Minh thì được, cậu lại phải thủ thân như ngọc vì hắn chứ?
Đến nước này rồi cũng không thể thắng mà không vào, Tô Sầm đành phải cắn răng vào phòng.
Một làn hương lạ thổi đến, giống như mùi hoa nào đó xen lẫn với cam lộ, khiến người ta bỗng thấy phấn chấn.
Tô Sầm cất bước vào phòng, hành lễ với người kia.
Khanh Trần đã thay một bộ đồ khác, khăn che mặt cũng đã tháo ra. Sắc mặt như ngọc, xinh xắn thoát tục, đúng là một dung nhan khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Nhưng đành chịu thôi.
Tô Sầm ngồi xuống, thở dài: “Ai cũng bảo Phương Bắc có giai nhân, dung nhan đẹp tuyệt trần, không ngờ giai nhân phương Nam cũng không hề kém cạnh.”
Khanh Trần khẽ cười: “Công tử là người phương Bắc?”
“Đúng vậy.” Tô Sầm nói tiếng quan thoại rất chuẩn, không dính chút khẩu âm địa phương nào: “Nhà tôi làm buôn bán lâu đời, không ngờ đến đời tôi lại gia cảnh sa sút, tôi qua đây để nương nhờ họ hàng.”
“Ồ?” Khanh Trần nhướng mày: “Không biết là nhà nào vậy?”
“Thương nhân muối Dương Châu, Giả gia.” Tô Sầm dừng lại, nhìn Khanh Trần: “Cô nương đã nghe bao giờ chưa?”
“Họ Giả sao?” Khanh Trần híp mắt, vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt nàng.
Tô Sầm giả vờ không nhìn thấy, ngại ngùng gãi đầu: “Không giấu cô, lão gia nhà họ Giả là cậu ruột của cô họ ông hai nhà tôi, theo vai vế tôi phải gọi ông ấy là ông trẻ. Nhưng tôi cũng mới đến Dương Châu lần đầu, xin hỏi cô nương danh tiếng nhà họ Giả ở Dương Châu có tốt không, cô nghĩ liệu họ có nhận đứa cháu này hay không?”
Khanh Trần: “…”
Tô Sầm không quan tâm người kia vẫn đang quanh quẩn với mớ quan hệ của mình, nói tiếp: “Nhưng nghe nói ông trẻ của tôi còn có một người con tuổi tác gần giống tôi nữa, không biết có phải người dễ gần không.”
Khanh Trần suy nghĩ cả buổi mới hiểu được, nàng không đáp mà hỏi lại: “Vậy công tử thấy nhị công tử bên dưới có dễ gần không?”
“Nhị công tử bên dưới…” Tô Sầm nhớ lại, giật mình hỏi: “Cô bảo người bên dưới là người chú kia của tôi sao?”
Sau đó lại lắc đầu: “Không đúng, cô họ tôi nói nhà họ Giả chỉ có một con trai, sao các cô đều gọi hắn là nhị công tử?”
Khanh Trần lắc đầu: “Vốn là có một đại công tử nữa, tài hoa tướng mạo đều xuất chúng, chẳng qua mấy năm trước bệnh nặng qua đời rồi, bây giờ nhà họ Giả đúng là chỉ có một con trai.”
Tô Sầm bừng tỉnh: “Bảo sao.”
Có người bưng trà vào phòng, Khanh Trần đứng dậy rót cho Tô Sầm một chén: “Công tử có tài như vậy sao không tham gia khoa cử?”
“Làm quan có gì hay đâu?” Tô Sầm bưng chén trà, đờ đẫn di tay vẽ quanh chén: “Nhiều quy củ như vậy, thế này không được thế kia cũng không được, gặp ai cũng phải hành lễ. Tôi không muốn làm quan, nghe nói nhà ông trẻ tôi ở Dương Châu làm ăn lớn lắm, tôi đang muốn xin làm chưởng quỹ một cửa tiệm rồi bỏ đó, sau này muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, muốn đi lầu hoa cũng được nữa.”
Vừa nói xong Tô Sầm đã thấy Khanh Trần nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường. Có lẽ bây giờ nàng ta đã nghĩ cậu là hạng công tử lụa là ăn chơi đàng đi3m không làm việc tử tế rồi. Tô Sầm đã làm phải làm tới cùng, cậu kéo bàn tay thon thả của cô gái lại, đưa lên mũi ngửi, cười bảo: “Khanh Trần cô nương thơm quá, đợi sau này có tiền tôi sẽ chuộc cô về, cô làm thiếp cho tôi đi, không cần phơi mặt bên ngoài nữa.”
Khanh Trần dồn hết sức bình sinh mới nhịn không đẩy cậu ra, nàng rút tay về, lạnh lùng cười: “Người ta bảo hương nữ nhi thịt nát xương tan, hương ở chỗ tôi là Đoạt Mệnh Hương đấy, công tử không sợ bị chặt xương rút gân sao?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà.” Tô Sầm lại định kéo người lại, nhưng Khanh Trần đã kịp đứng lên trước.
Khanh Trần gỡ cây đàn tỳ bà trên tường xuống, cúi người bảo: “Mời công tử dùng trà, Khanh Trần xin đàn một khúc góp vui cho công tử, không biết công tử muốn nghe bài nào?”
Tô Sầm ra vẻ mất hứng, sau đó phất tay: “Biết đàn Vịnh Điệp Lệnh không? Nhờ cô nương đàn khúc Vịnh Điệp Lệnh đi.”
“Vịnh Điệp Lệnh?” Khanh Trần sửng sốt, sau đó bắt đầu gảy đàn, giả vờ lơ đãng hỏi: “Sao công tử lại muốn nghe bài này?”
“Tôi nghe thuyền chở tôi kể, thấy Vịnh Điệp này có vẻ trữ tình, nghe đâu cũng là câu chuyện của nữ tử trăng hoa và thư sinh. Khanh Trần cô nương không thấy rất giống tình cảnh của chúng ta sao?”
“Công tử nhầm rồi.” Khanh Trần khẽ cười: “Thư sinh trong khúc nhạc này đã đỗ tiến sĩ, hai người hứa hẹn bằng trâm bươm bướm, nhưng cuối cùng lại gửi gắm sai người.”
Ý trong câu nói kia rất rõ ràng, ít ra người ta cũng là tiến sĩ, còn mi chỉ là kẻ phong lưu háo sắc ăn chơi đàng đi3m.
Tô Sầm vờ như không biết, cười bảo: “Đi theo tôi, tôi không phụ lòng mỹ nhân đâu.”
Khanh Trần không thèm đôi co với người này nữa, nàng ấn lên dây đàn, một khúc nhạc du dương ai oán cất lên.
Tô Sầm nâng chén trà nhấp một ngụm, tay gõ lên bàn theo nhịp đàn.
Không lâu sau chợt nghe một tiếng “bịch”, Tô Sầm nằm bò ra bàn bất tỉnh nhân sự.
Khúc Linh Nhi lập tức bước lên: “Chị làm gì huynh ấy rồi?” Tiếng tỳ bà dừng lại: “Chỉ đang ngủ thôi.” Khanh Trần cười với Khúc Linh Nhi: “Linh Nhi, quả nhiên là cậu vẫn còn sống.”