Trường An Trì Mộ

Chương 16

ấn tượng của Nhậm Tư đối với Tiêu Chiến ở kiếp trước  không nhiều, phần lớn bọn họ đều không có liên quan gì đến nhau. Trước khi chết, Nhậm Tư đưa mắt nhìn hắn đứng trên đài cao, thấy hắn mặc một bộ truy y phiêu dật, lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn con dân bên dưới chẳng khác gì nhìn lũ sâu kiến.

Nhậm Tư hận hắn thấu xương, quay đầu nhìn A Tam đang đi bên cạnh nói, “Cử thêm hai người đi theo xe thái tử phi, bảo vệ cho cẩn thận.”

“Vâng”

A Tam biết thái tử coi thái tử phi như bảo bối, chắc sợ nơi đây rừng núi hoang vắng có điều gì bất trắc, điện hạ muốn nương nương được an toàn. A Tam lập tức tuân lệnh cử người đi.

Tiêu Chiến thúc ngựa chạy theo sau Nhậm Tư, lúc đi ngang qua một cỗ xe ngựa, mành lụa khẽ bay, một công tử mặc đồ đi săn anh tuấn bừng bừng đập vào tầm mắt của Thịnh Trì Mộ, nàng khẽ động tâm, chuyển mắt hỏi Tề ma ma, “Ma ma, kia là Tiêu Chiến?”

Dù gì cũng gần mười năm không gặp, Tề ma ma lại đã có tuổi, trí nhớ không còn tốt nữa, chỉ đành lắc đầu nói, “Cái đó nô cũng không rõ.”

Thịnh Trì Mộ nhăn nhăn mày liễu, hạ mành che xuống, đem khói bụi do móng ngựa chạy qua ngăn cách bên ngoài.

Ngựa giẫm qua cành khô phát ra những tiếng lạo xạo rõ ràng, Tiêu Chiến đã đi tới bên cạnh Nhậm Tư, Nhậm Tư cười mỉm, khẽ quẹo sang chắn đường. Tiêu Chiến đành ghìm lại dây cương, đi chậm lại, Nhậm Tư lười biếng cười hỏi, “Đây không phải tiểu quận vương sao?”

“Thái tử.” Tiêu Chiến nắm tay thành quyền, ngữ điệu lạnh buốt.

Nhậm Tư “Ừ” một tiếng, nói, “Đường núi khó đi, Tiêu tướng quân đi xa như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, thật khiến người ta bội phục. Ngày hôm nay bản thái tử sẽ đem hết bạc ra cược cho ngươi, nhất định ngươi phải đoạt giải, đừng khiến ta và ngươi cùng mất mặt nhé.”

Nghe xong lời nói của vị thiếu gia ăn chơi chác táng có tiếng nào đó, Tiêu Chiến nhìu mày, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói, “Tiêu Chiến tới Trường An là vì lễ tổ mà đến nên không có ý muốn sát sinh.”

“À” Nhậm Tư tiếc nuối lắc đầu, “Vậy hôm nay ngươi tới núi Thúy Hoa là để ra mắt sao?”

“Điện hạ, người không cần phải nói đùa như vậy với thần.” Tiêu Chiến nhíu mày càng chặt hơn.

“Làm sao có thể xem như trò đùa?” Nhậm Tư lười biếng, đưa hai ngón tay lên khe khẽ gõ cằm, cả người như được tắm trong ánh sáng trong trẻo như nước, “Chúng ta từ khi khai quốc đều chú trọng giáo dục điều tốt đẹp, phàm là nam nữ đính hôn, đều là nam tử sẽ đi săn cùng với nữ tử nình ngưỡng mộ trong lòng… ài…yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà…”

Tiêu chiến lạnh lùng lướt qua, không nhanh không chậm đáp, “Tiêu chiến sẽ ghi nhớ.”

Tới núi Thúy Hoa đi săn là giả, hoàng thượng có mục đích khác mới là thật.

Nghĩ đến chuyện hoàng thượng cố ý tác hợp mình với với Trường Lạc công chúa hắn liền buồn cười, nhìn lại đã thấy người ngựa bị bỏ lại một đoạn, Tiêu Chiến đi bên cạnh xe ngựa của Thịnh Trì Mộ, tán hải đường đỏ bồng, khói xanh thơm mát từ từ bay ra, gió thổi làm mành che khẽ bay, nàng ngồi thanh nhã ôn nhu, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt mặc kệ người bên cạnh đang thoải mái nói chuyện bày trò.

Nhưng Tiêu Chiến biết, tính nàng từ nhỏ đã vậy, vui sướng buồn giận đều không mấy khi để lộ ra ngoài mặt, có thể làm cho nàng cười, câu chuyện kia chắc rất đáng nghe.

Nhưng chũng chính lúc này, dựa vào kinh nghiệm của một võ tướng trinh chiến trên sa trường nhiều năm mách bảo hắn rằng hộ vệ theo hầu xa giá của thái tử phi nương nương này quá đề phòng hắn, ánh mắt rất không thân thiện, tay nắm chuôi đao chưa hề buông lỏng.

Tiêu Chiến giơ roi ngựa lên, ngầng đầu một cái bắt gặp ánh mắt Nhậm Tư đang nhìn hắn, sau đó lại làm như không có gì mà quay đầu đi.

Nhậm Tư rất đề phòng hắn?

Tiêu Chiến nhất thời không đoán được tại sao Nhậm Tư hắn lại đề phòng mình khi tới gần thái tử phi như vậy. Rõ ràng chưa hề có chuyện gì xảy ra, cùng lắm hằn và Thịnh Trì Mộ chỉ gặp mặt nhau vài lần hồi còn nhỏ, vậy mà Nhậm Tư lại dùng ánh mắt như muốn phanh thây xẻ thịt mà nhìn hắn chằm chằm?

Lại thêm một lúc nữa, sau lưng Tiêu Chiến có một người hục hịch cưỡi con lừa béo đi tới, con lừa này thấp bé khiến cả người đang ngồi trên ngựa cũng thấp hơn người và ngựa Tiêu Chiến một đoạn, hắn ta cười to nói, “Tiêu huynh, huynh dùng loại móng gì cho ngựa vậy. tại hạ đuổi theo không nổi, bị chê cười, bị chê cười rồi.”

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, “Ngươi là ai?”

Người kia nói, “Tại hạ họ La, ngưỡng mộ Tiêu tướng quân oai hùng, hôm nay…” Tiêu Chiến nghe hắn nói vài câu mới nhớ ra, thì ra vị này là La công tử người đã đánh cược cùng người ta rằng hôm nay sẽ săn thêm hai con cáo đỏ đề về nướng, nhưng chỉ tại lời nói mạnh miệng lúc đó mà thôi, sợ bị người ta chế giễu, hắn tới để xin giúp đỡ.

Vô sự không đăng Tam bảo điện, Tiêu Chiến mới tới Trường An không lâu đã có người đến cầu, hắn khiêu khiêu cánh môi, khẽ nghiêng người vỗ vỗ lưng ngựa, không rõ hỉ nộ nói, “La công tử, Cái này xin thứ lỗi Tiêu Chiến cô hậu quả văn*, núi Thúy Hoa này thực sự có cáo đỏ sao?”

*Kiến thức hạn hẹp

“Đương nhiên, đương nhiên” thanh niên họ La nghe xong liền có chút hi vọng, vui mừng ra mặt.

Đám công tử thành Trường An, không gì giỏi hơn cái này.

Tiêu Chiến quay đầu đi, “Được”

“Tiêu huynh, huynh đồng ý rồi?” mắt thanh niên họ La sáng rực. “Tiêu huynh, huynh giúp ta chuyện lớn như vậy, sau này có gì cần đến ta cứ nói, tại hạ nhất định sẽ tương báo.”

Tiêu Chiến phủi chiếc lá rụng đậu trên bờm con ngựa, từ chối cho ý kiến. Nhưng hắn vẫn nghĩ, ở Trường An, bằng hữu nên kết giao nhiều, thanh niên họ La này với Bình bộ thị lang đại nhân sợ là không tránh khỏi quan hệ thân thích.

Thanh niên họ La vui vẻ đi trước.

Đến núi Thúy Hoa, Tấn An đế căn dặn người hạ trại dọc bên sườn núi dọc theo hướng nước chảy, vì trước đó đã làm nhiều lần, hoàng thượng cùng hoàng hậu đi vào trướng rồng, Thịnh Trì Mộ cùng với Kinh Hồng và Tề ma ma tiến vào trong lều vải tạm thời nghỉ ngơi, pha xong chén trà ngon, Nhậm Tư tới.

Hắn đã thay một bộ kỵ trang màu xanh nhạt, dáng người thon cao, ngọc cốt, phảng phất một tầng hào quang khiến người nhìn lóa mắt, bên môi thấp thoáng nét cười chói lọi, tay đang nắm trường cung.

Thịnh Trì Mộ hỏi, “Điện hạ cũng muốn ra ngoài sao?”

“Ừm,: Nhậm Tư khẽ kéo dây cung, cười lộ ra hai hàm răng sáng trắng, “Đương nhiên, đêm nay phu quân ít nhiều gì cũng phải đi săn chứ, Mộ Mộ, nàng không được ngủ trễ đâu, cũng nhớ phải đề phòng xung quanh nữa.”

Thịnh Trì Mộ cụp mắt, gió thổi nhánh hoa ngoài cửa sổ, ẩn ẩn hiện hiện tiếng vọng từ ngôi chùa cổ trên núi xa.

Nàng đi tới, từng bước từng bược giống như giẫm trên những đóa bạch liên, Nhậm Tư thấy nàng nói, “Điện hạ phải cẩn thận, ban đêm trên núi không an toàn, ta sẽ ở lại để đèn chờ điện hạ về.”

Tim Thịnh Trì Mộ đập thình thịch, nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào, nàng cảm thấy nếu nói như vậy sẽ nhìn thấy nụ cười của hắn, vừa ngốc lại ngây thơ, quả nhiên là vậy.

Một tay Nhậm Tư ôm Thịnh Trì Mộ vào lòng, hung hăng hôn một cái, “Được, chờ ta về đem thịt thú rừng về cho nàng.”

Sắc mặt Thịnh Trì Mộ hồng hồng, chậm chạp đưa tay chống lên ngực hắn, Nhậm Tư vẫn thấy không đủ, liên tiếp thu chặt vòng tay, “Mộ Mộ, ta đi đây.”

“Ừm.”

Nàng không hề biết lúc này bản thân có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu quyến rũ. Từ một nữ nhân thanh lãnh, hững hờ, đối với mọi thứ chẳng mấy luyến lưu, nàng của hiện tại này càng có dáng vẻ thành thục của một vị thê tử.

Nhậm Tư đi, trong lều vải trống rỗng chỉ còn lại ánh hoàng hôn đang lượn lờ trên bóng cây.

Thịnh Trì Mộ đợi khoảng chừng một canh giờ, Tề ma ma lấy nước tới để cho nàng thay giặt, nàng vấn im lặng ngồi dựa bên một cây gỗ lim, trầm mặc suy nghĩ chuyện gì đó. Tề ma ma ngồi bên hỏi, “Quận chúa, người đang suy nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt Thịnh Trì Mộ như sao, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của bó đuốc, “Ta nghĩ, nhị ca ta nhận được thư có nghe theo lời trong thư viết hay không.”

Hôm nay nhớ đến lúc Tiêu Chiến tại quan ngoại Hàm Cốc chỉ dùng một mũi tên đã bắn rơi thủ cấp của tướng địch, năm ngàn quân Xích Vũ lăm le Vị Thủy đều bị đánh tan tác, đám tàn quân truyền tai nhau một cái tên mà ai nghe cũng phải kinh sợ, tên tuổi của hắn nổi đến nỗi mà một người không mấy khi ra ngoài như Thịnh Trì Mộ cũng biết mồn một. Nên hôm nay, chỉ thoáng nhìn qua, nàng đã đoán ngay đó là Tiêu Chiến, cao cao tại thượng bễ nghễ chi tâm*

*Nhìn người bằng nửa con mắt.

Nếu như Bình nam vương không an phận có ý làm phản thì Tiêu Chiến nhất định là chướng ngại lớn nhất ngăn cản Lương triều thu phục Bình Nam vương.

Nhị ca là người chân chất, nếu huynh ấy không nghe nàng thì phải làm sao?

Có lẽ, lời Nhậm Tư nói là đúng, phòng trừ rắc rối xảy ra tuyệt đối tốt hơn nhiều so với ngồi yên chờ chết, càng có thể giành được thế chủ động.

Tề ma ma không hiểu, “Người nói gì vậy?”

“À,” Thịnh Trì Mộ chuyển mắt, nhìn lơ đãng xung quanh rồi nói, “Không có gì, ta ra ngoài chờ điện hạ về.”

“Quận chúa, bên ngoài gió lớn.”

“Không sao.” Thịnh Trì Mộ khoác thêm áo choàng lông cáo, đêm thu gió lạnh đang quét qua sơn cốc, cây cối đưa đẩy, nước không gợn sóng lăn tăn.

Nàng giẫm lên lớp lá khô vỡ vụn. Xa xa nhìn thấy mấy chục đống lửa, quân sĩ giơ cao bó đuốc, đi tới đi lui tuần tra. Dưới một gốc cây lớn, Nhậm Tư ngồi gần hai tên thị vệ trò chuyện vui vẻ, không biết trong tay hắn đang cầm cái gì đưa về phía đống lửa để nướng.

Nhìn thấy Thịnh Trì Mộ, hắn lập tức dừng mọi hoạt động đùa cợt, buông thứ đang cầm trong tay rồi đi tới, “Sao ra đây làm gì. Ta đang định nướng xong rồi mới gọi nàng.”

Ngửi được mùi thịt nướng không xa lạ, Thịnh Trì Mộ khẽ liếm bờ môi, “Điện hạ đang nướng cái gì vậy?”

“Nhím đó.” Nhậm Tư thầm thần bí bí nháy mắt, “Chỗ nàng không có cái này à?”

“Không có, Hãn thành không có những thứ này.” Ánh trăng xuyên qua rừng rậm chen chúc, như chảy vào ánh mắt của hắn, rực rỡ như hai đầm nước sâu.”

“Đợi lát nữa là ăn được, mau, Mộ Mộ đến đây ngồi.” thế là thái tử điện hạ trở về, một cước đá bay tên thị về vừa mới cùng mình “chuyện trò vui vẻ” đề nhường chỗ ngồi cho nàng. Thu xếp xong chỗ ngồi cho Thịnh Trì Mộ, nàng áy náy, ngượng ngùng đưa mắt nhìn hai tên thị vệ, lại bị Nhậm Tư lôi kéo ngồi bên cạnh đống lửa.

Ngọn lửa ấm áp, trong đống lửa không ngững phát ra những tiếng nổ tanh tách, Thịnh Trì Mộ ngồi sát bên hắn, nhìn con nhím bị lửa hun sấy tiết ra lớp mỡ dầu bóng loáng nói thật nhỏ, “Điện hạ vừa cùng bọn họ nói chuyện gì vậy?”

“Trò chuyện…” đương nhiên nam nhân ngồi bên nhau thường nói về “Cái đấy” rồi

Nhậm Tư tự xưng mình là người đã trải qua đủ thứ bụi trần, nhìn thấu hết hoa thơm cỏ lạ tứ phía, nhưng vào một số thời điểm nhất định sẽ gặp phải tình huống thẹn thùng nào đó, ví dụ như làm thế nào mà có thể dùng đao thật thương thật mà không cần phải ra vẻ ta đây, hắn biết rõ có khi mình còn kém xa hai tên hộ vệ kia. Thế là hắn đã thỉnh giáo hai tên đó không ít kinh nghiệm giường chiếu, nói đến đoạn hứng khởi nhất, đầu óc Nhậm Tư không khỏi suy nghĩ lung tung, đây chính là cảnh tượng “Trò chuyện vui vẻ” mà Thịnh Trì Mộ nhìn thấy.

Thấy hắn nửa ngày không đáp, Thịnh Trì Mộ càng hiếu kỳ, khuôn mặt tuấn tú của Nhậm Tư lại có vẻ xấu hổ quá mức, Thịnh Trì Mộ lấy làm kinh ngạc, đang muốn tiến thêm một bước để điều tra, lúc này từ nơi xa truyền đến tiếng nói của Trường Lạc công chúa, “Tiêu Chiến, ta nghe nói tài cưỡi ngựa bắn cung của huynh không tệ, hay là chúng ta so tài một chút.”
Bình Luận (0)
Comment