Trường An Trì Mộ

Chương 20

Nhậm Tư câm nín

Hắn ho khan một tiếng, “Chờ lát nữa ta cũng đi.”

Chẳng qua là Thịnh Trì Mộ tiện miệng thắc mắc, nàng cho rằng Tiêu Chiến là một người khá bướng bình và ngang ngược, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội để có thể phô diễn tài năng của bản thân, vậy mà mọi người chờ tới chờ lui vẫn không thấy đâu nên không tránh khỏi kinh ngạc. Nghe được thanh âm chua chát của Nhậm Tư, khóe miệng nàng khẽ giương lên.

Phu quân nàng, lắm lúc…thật đáng yêu.

Nhắc đến Triệu Tuấn và Phàn An, hai người này xưa nay không rời nhau một bước, hai người cùng chạy vào sâu trong rừng, sau đó ngựa của bọn họ đều đạp phải dây mà ngã xuống, hai người nhếch nhác bê bết, Phàn An lập tức mất hết phong độ mở miệng mắng to, “Ai? Tên nào không có mắt dám ám hại ông nội nhà ngươi?”

Nhậm lão nhị lấy lá chuối che kín mặt, lắc lắc đầu “Còn đâu là một quý công tử chăm đọc sách, hiểu lễ nghĩa nữa?”

Lão tam phụ họa, “còn chẳng bằng tên quần là áo lượt như Hoàng huynh.”

“Còn đánh hắn không?”

“Được rồi, hai tên oắt con vô dụng, đại tẩu cũng chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái.”

“Chúng ta về chào hỏi đại tẩu đi.”

Từ khi Thịnh Trì Mộ được gả tới họ còn chưa được tới trước mặt thỉnh an lần nào, mỗi lần có suy nghĩ này toàn bị Nhậm Tư đuổi xa chẳng kịp.

“Hoàng huynh sẽ không tức giận chứ?” lão nhị bày tỏ lo âu.

Lão tam  giễu cợt hắn, “Những lúc chúng ta làm quái, hoàng huynh cũng chẳng là đối thủ, sợ huynh ấy làm gì?”

“Cũng đúng.”

“Đi.”

Mã hoàng hậu ngồi lâu, vẫn không chờ được ai về, chờ tới nhàm chán siết quả quýt trong lòng bàn tay, nghiêng người cười hỏi Thịnh Trì Mộ, “Lúc người Hãn thành Thịnh gia huấn luyện binh mã, ngoại trừ kích cổ tấu nhạc, còn có gì khác nữa không?”

Vấn đề này Tấn An đế cũng cảm thấy rất hứng thú, binh lính do Bình Nam vương Định Viễn hầu huấn luyện ra so với các tướng sĩ khác của Đại Lương thì mạnh hơn rất nhiều, phàm là nghe được lời này, ai cũng tò mò về cách luyện binh.

Nhậm Tư chống cùi chỏ lên lấy điểm tựa cho gương mặt tuấn tú, nở nụ cười hào phóng rồi nghiêng đầu chăm chú nhìn Thịnh Trì Mộ.

Thịnh Trì Mộ thoáng nhớ lại, rồi nhìn đám người phía dưới kia, vô cùng chậm chạp, vô cùng êm ái nói, “Dạ, Trì Mộ thường đàn khúc ‘thập diện mai phục.”

“Hay lắm, hay lắm, Trì Mộ ngươi hãy đàn một khúc đi.” Mã hoàng hậu xem ra đã thực sự nhàm chán lắm rồi, muốn tìm một đế giày để ngồi khâu vá, nhưng dù sao cũng là hội săn mùa thu, tính chất nghiêm túc, ngồi ở vị trí trên cả trăm người, cũng nên quan tâm đến mặt mũi của Tấn An đế một chút. Thế nên dù tay chân có khó chịu cũng phải đè nén mong muốn may giày ngay lúc này xuống, cách tốt nhất là tìm Thịnh Trì Mộ nói chuyện giải khuây.

Kết quả Thịnh Trì Mộ phất nhẹ tà áo bay bay theo gió hệt như đóa hải đường. Hình ảnh đó nhanh chóng rơi vào mắt Nhậm Tư.

Kiếp trước, hắn động tâm với nàng vào lúc nào?

Là lúc ở giữa sơn thuỷ, nàng khoác trên người áo choàng, đứng ở đó hệt như bông sen mọc giữa làn nước xanh trong, thật điềm tĩnh. Nàng dùng sáo thổi rơi ánh trăng xuống mặt sông, lại lạnh lùng như ánh tuyết ngâm sâu dưới đáy hồ, tựa như bó hoa nở rộ trong giấc chiêm bao. Khi đó hắn đứng dựa đầu thuyền lắng nghe, hắn nói, “Thật ra thì, cô nương này chỉ mong đợi có người thấu hiểu được nàng mà thôi.”

Kiếp trước gặp gỡ, hắn hai mươi mốt chưa có thê thất, nàng mười tám, nhưng đã hứa hôn mất rồi.

Có thể do hắn chậm một bước.

Nhậm Tư thất thần, có người đưa lên cho nàng một cây tỳ bà, Thịnh Trì Mộ ngồi dựa trên chiếc ghế nỉ mềm, mười ngón tay thon nhỏ, da thịt trắng như  tuyết giống như ngọc chiếu sáng vào minh đường vậy, thanh nhã mà chói mắt.

Ngay cả Nhậm Trường Lạc đang nóng ruột chờ đợi Tiêu Chiến, ánh mắt lơ đãng  liếc nhẹ một cái, tròng mắt không thể tự chủ mà dừng lại trước một dáng hình xinh đẹp

Trường Nghi thì nghiêng đầu rót đầy một chén rượu hoa quả, nhàn nhạt nhấp môi, hứng thú thưởng thức tẩu tẩu đàn.

Tứ huyền* rạch một đường, tựa như lên tận trời cao, như tiếng của mũi tên từ xa xa đang xé gió phi.

*Tứ (nốt nhạc trong nhạc dân tộc tương đương với số 6 trong giản phổ)

Dòng trăng bị phá vỡ, chỉ còn lại từng trận tên lóe sáng.

Tiếng tỳ bá bỗng chói tai, rồi lại nghe như thanh âm thì thầm, rồi tiếng leng keng vang vọng của binh khí đụng chạm, tiếng vó ngựa xông pha không nề đao thương. Tiếng đàn như một âm thanh báo hiệu chỉ huy tam quân.

Mọi người xung quanh ban đầu thoáng ngẩn người, rồi tên đánh trống cũng không khỏi thất thần, ngầm hiểu được ý tứ trong từng tiếng đàn, nhanh chóng thay đổi nhịp điệu phụ họa theo khúc “thập diện mai phục.”. Từng tiếng trống đánh rền vang giống như tiếng vó ngựa chạy băng băng, lại giống như chảy xiết buông thả, như nhập hồn vào non sông.

Nhậm Tư trầm ngâm, ngược lại tứ phía bị âm thanh mỏng lành lạnh tựa như sợ tơ sắp đứt bao phủ,  trên kia thái tử phi bĩnh tĩnh, ung dung, phong thái của nàng khiến người đối diện cảm thấy tin tưởng, có thể khiến thiên quân vạn mã cảm khái, nàng quả là một nữ trung hào kiệt. Đương nhiên còn có người nghe nói, lúc nhị công tử Tịnh gia luyện binh đều cho phép thái tử phi  ngồi trên đài cao, dùng tiếng đàn tỳ bà phối với tiếng trống làm chỉ lệnh.

Ở đô thành Trường An, đám công tử từ nhỏ sống ở nơi phồn hoa, an dật, suốt ngày đài cao trướng phủ, đến cả khớp xương cũng mềm nhũn cả ra đừng nói đến chuyện tập võ, ngay đến khúc tỳ bà như vậy cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng lúc này nghe xong, e là họ đang cảm thấy hổ thẹn với phụ mẫu, hổ thẹn với những tướng sĩ ngoài biên quan giết địch lập công, chỉ trong giây lát, có không ít người để lộ nét mặt xấu hổ, tủi thẹn.

Nhậm Tư cầm quả quýt trong tay bóp mạnh đến chảy cả nước, một tay xoa xoa mặt thở dài, “Nhìn vào vẻ mặt của đám người kia ta còn tưởng Mộ Mộ đang dọa bọn họ sợ nữa chứ.”

Dần dần, ánh mắt của Tấn An đế thay đổi kỳ lạ.

Thịnh Trì Mộ ngồi ngay chính giữa, dung mạo trầm tĩnh như tranh vẽ, nhưng người phía sau chỉ có thể nhìn thấy bóng y phục phiêu dật như đóa hải đường, lại giống như ánh chiều muộn tình cờ rơi vào đáy mắt, chỉ thể gặp, không thể cầu, phong thái tĩnh mịch lại không thể nắm bắt.

Thịnh Trì Mộ gảy dây, sau một hồi tiếng đàn nhanh mạnh dồn dập, giờ đây khúc nhạc không còn là “thập diện mai phục” mạnh mẽ hùng tráng nữa, mà  chậm rãi uyển chuyển.

Những biến đổi trong khúc nhạc của Thịnh Trì Mộ, Tấn An đế đều hiểu đó là ý đồ riêng của nàng, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mím lại không nói lời nào.

Khúc tỳ bà hơi ngừng, đang lúc lòng người vừa si mê vừa say sưa. Từ xa truyền tới tiếng vó ngựa ào ào khiến hứng thú của mọi người bị quét phăng đi. Bọn họ không vui hướng mắt nhìn về phía âm thanh kia, Nhậm Trường Lạc vui sướng kéo Nhậm Trường nghi cùng nhìn, chỉ thấy một con tuấn mã đen huyền phi như bay về.

Trên lưng ngựa, một chàng trai trẻ- chính là người mà hôm nay Tấn An đế nhắc tới- Tiêu Chiến.

Hình như từ lúc hắn xuất hiện, Nhậm Trường Lạc vui vẻ nhìn theo không rời nửa giây. Nàng ta thực sự ngưỡng mộ hắn, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào ngồi trên lưng ngựa có được phong thái như hắn, chỉ từng nghe nói qua, hắn có thể liên tục chiến đấu, hành quân cả ngàn dặm đường mấy ngày không ngủ nghỉ. Tâm trí hướng về hắn đã lâu, nhất thời càng nhìn càng ngây dại.

Thịnh Trì Mộ hướng phía Mã hoàng hậu và Tấn An đế cúi người hành lễ, trả lại đàn tỳ bà rồi thối lui.

Lúc này, tiếng vó ngựa đã nặng hơn, phía sau Tiêu Chiến có mấy người bám sát không ngừng, bên ngựa của mỗi người đều treo một túi vải lớn màu đen, xem ra là thắng lợi trở về.

Tấn An đế nhìn thấy Tiêu Chiến đang dẫn đầu, con ngươi không khỏi trầm sâu hơn, hắn khẽ thấp giọng nói với Mã hoàng hậu, “Con trai Bình Nam vương Tiêu Chiến, nơi ấy bọn họ huấn luyện binh mã đúng là rất tốt, trẫm thấy hôm nay Thịnh Trì Mộ cũng có ý muốn kêu gọi các vương tôn công tử Trường An học tập võ nghệ. Trẫm thấy sau này nên khuyến khích lớp trẻ trong thành Trường An năng học võ, rồi lựa dịp cho bọn chúng so tài cao thấp.”

Mã hoàng hậu liếc nhìn con trai mình, hắn đối với Tiêu Chiến là kiểu “bất tiết nhất cố”*, nhưng bản thân Mã hoàng hậu lại không thấy vậy nên không vui, “Hoàng thượng có bản lĩnh cho Tư nhi cầm đầu đám công tử phá gia chi tử bậc nhất thành trường An thì còn gì không bắc chước được?”

“Điều này cũng đúng.”

Trọng văn khinh võ là thói lâu đời của tiên hoàng để lại. đến đời Tấn An đế, dân giàu nước mạnh, hắn không có mấy khi để ý, sửa sang lại tư tưởng này, nhưng đến nay cần phải phòng bị Bình Nam vương, còn Định Viễn Hầu không biết là có thể mượn sức được hay cũng phải đề phòng. Yết tộc hung hăng ngang ngược. Bất luận xét về mặt nào cũng đều cần đến thanh niên trai tráng, võ dũng siêu quần. Cái đang thiếu ở đây chỉ có vậy.

Nếu thực sự xảy ra tình thế nguy cấp, triều đình không tướng giỏi chỉ có nước tiêu tùng.

Thịnh Trì Mộ trở lại bên cạnh Nhậm Tư, lẳng lặng chờ đợi. mới lúc vừa rồi còn tài cao mật lớn đàn khúc “thập diện mai phục”  làm người người kinh tâm động phách, mà lúc này trước mặt hắn lại ôn uyển dịu dàng tựa như đóa bích thủy im lặng đợi phu quân lên tiếng trước.

Đây thật là mặt mũi của thái tử gia mà.

Có người vợ hiểu chuyện như thế, đám người kia không khỏi thầm đố kỵ: thái tử thật tốt số, không biết đã đầu thai bao nhiêu lần mà thân phận cao quý, ngay cả mỹ nhân đều bị hắn vơ hết vào trong túi.

Nhậm Tư nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của nàng, nó thật lạnh, Nhậm Tư kín đáo đưa cho nàng một cái lò sưởi cầm tay trông rất tinh tế, hoa văn thanh nhã, cầm trên tay nàng lại càng dễ nhìn hơn. Nhậm Tư khẽ thở dài, “Về sau chỉ có thể đàn cho một mình ta nghe thôi.”

Sau ngày hôm nay, hắn phát hiện mình bỗng dưng có thêm bao nhiêu là tình địch.

Thịnh Trì Mộ dịu dàng gật đầu, “Ta biết rồi, điện hạ.”

“Còn có cầm kỳ thi họa, cái gì cũng không cho phô trương trước mặt người khác nữa.” Nhậm Tư thấp giọng gần kề, giống như đã chạm vào vành tai nàng rồi.

Nhậm Trường Nghi nhìn thấy khẽ cười cười, hâm mộ, từ lúc nào người như hoàng huynh lại đối xử với hoàng tẩu tốt như vậy.

Thịnh Trì Mộ ai oán, không phải nàng muốn phô trương mà là hoàng hậu nương nương muốn nàng đàn tỳ bà trợ hứng. chẳng qua là đã lâu nàng không đến quân doanh quan chiến rồi, tay nghề miễn cưỡng như vậy còn sợ bị Tấn An đế và Mã hoàng hậu chê cười.

Nào ai biết Nhậm Tư dạy bảo xong lại lưu manh cắn vành tai nàng, “Ái phi nhớ kỹ lời vi phu dặn biết chưa.”

Thịnh Trì Mộ bị hắn cầm nay nên chỉ có thể khẽ động một chút phản đối.

Thật ra hắn vẫn luôn hiểu được những gì nàng đang nghĩ.

Trong nháy mắt, lòng nàng sinh ra một loại cảm kích. Có lẽ là đối với cuộc hôn nhân này, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã không ôm một chút hy vọng nào, lúc bị đám phỉ khấu ngăn lại ở núi Tây Tuấn, biết được đó là người hắn phái tới, nàng  cảm thấy hoàn toàn nản lòng với chuyến đi tới Trường An của mình rồi. Thế nhưng vòng vèo quanh co gả cho hắn, ở chung cùng hắn, nàng chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất. So với chuyện yêu đương, nàng càng không thể phụ tâm ý của phụ thân, người là nam nhân đầu tiên hết lòng yêu thương nàng, nàng cũng hiểu được, không có bất kỳ nữ nhân nào có thể cự tuyệt sự sủng nịnh của thái tử điện hạ, muốn gì được nấy.

Lòng Thịnh Trì Mộ bỗng nhiên nhộn nhạo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.

Dịu dàng, xấu hổ, ngượng ngùng, luống cuống… cứ như vậy Thịnh Trì Mộ khiến Nhậm Tư cười rộ lên, cuối cùng thì hôm nay hắn cũng đã cảm giác được, nàng đã tiếp nhận mình.

Thật tốt.

Mộ Mộ, kiếp này, hạnh phúc nhất chính là khoảnh khắc chúng ta quen biết nhau, ta chưa thê thất, nàng chưa cưới gả, mười hộc minh châu ta chưa đem tặng mà nàng đã hiểu tâm ý của ta.

Ta không hối hận dùng một kiếp tan thành mây khói để đổi lấy kiếp này có thể cùng nàng dài lâu.
Bình Luận (0)
Comment