Trăng sáng như nước, tiếng chim tước nô đùa trong vườn hoa truyền tới. Nhũ mẫu cả kinh, chỉ thấy trước mắt là bộ hỷ phục đỏ tươi được may tinh tế mỗi vạt áo đều lấp lánh ánh vàng thêu, xuống chút nữa là đôi chân thon dài đang bước vào, thái tử năm nay vừa mười chín tuổi, hàng mày đen tuấn lãng, cặp mắt đào hoa sáng rực, nhũ mẫu trong lòng chấn động mạnh. Đây là người mà tiếng xấu truyền xa đến tận Mạc Bắc, thái tử điện hạ sao?
Nghe người ta nói là một tên quần là áo lượt, bất tài vô dụng. Trong đầu nhũ mẫu suy nghĩ, hắn nhất định sẽ ngồi trên ghế dựa, hai chân tréo nguẩy, tay cầm tẩu thuốc …nghĩ đến đấy thôi đã thấy sợ hãi, lỡ thái tử miệng lệch mắt xếch, mặt mũi béo phị giống mấy tên công tử hay ăn chơi đàn đúm thì sao.
Thế nhưng, trước mắt lúc này là một thái tử ngũ quan như được tạc ra từ ngọc đang từng bước nhẹ nhàng đi tới. Bởi vì so với suy nghĩ, thực tế lại chênh lệch quá lớn như thế, nhũ mẫu vẫn chìm trong choáng váng, không thể nói được một từ một chữ nào.
Thịnh Trì Mộ chỉ thấp thoáng nhìn thấy phía dưới khăn trùm đầu xuất hiện một đôi giày bó nạm ngọc quý giá, nếu không sai đây chính là tướng công của nàng.
Bàn tay của Nhậm Tư ở trong tà áo run rẩy, đứng trước mặt Thịnh Trì Mộ, hắn cúi xuống nhìn nàng bằng cặp mắt thâm trầm một hồi lâu. Nhũ mẫu không phản ứng kịp, đang muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại dù gì quận chúa vẫn đang ngồi trước mắt, không thể tùy tiện được. Bà vất vả hồi lâu không nói được câu nào, bỗng nhiên Nhậm Tư chợt khoát tay, “Tất cả lui ra.”
Thanh âm khàn khàn của thái tử điện hạ nghe ra vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng mê người.
Nhũ mẫu nhíu mày, ngửi được trên người Nhậm Tư có mùi rượu gắt mũi, trong đầu lẩm bẩm, “Uống say như vậy, nếu như quận chúa khuyên không được thì phải làm sao?”
Bà vẫn đứng im, như định nói điều gì, Nhậm Tư nhìn thấy rất không vừa ý, “Lui ra.”
Giọng nói lạnh hơn mấy phần, nhũ mẫu nghĩ:không phải vừa tỉnh dậy đã đòi lấy quận chúa cho bằng được hay sao? Thế mà mới đêm động phòng hoa trúc đã không vui vẻ như vậy thì cần gì phải đồng ý hôn sự này. Trong đầu nhũ mẫu dám nghĩ như vậy nhưng thực tế lại không dám trái lệnh thái tử, vâng vâng dạ dạ cúi đầu khom người đi ra.
Thịnh Trì Mộ cố gắng ngó xuống, dưới thân đang ướt đẫm một mảng. Kì sinh lý của nàng tới đúng thời điểm không nên tới, ngón tay bấu chặt nệm đỏ khiến nó xuất hiện không ít nếp nhăn.
Những động tác nhỏ nhặt này đều rơi vào tầm mắt của Nhậm Tư.
Hóa ra nàng là một tiểu cô nương e lệ rụt rè như thế.
Khi nàng cùng nam nhân đó động phòng hoa trúc cũng như thế này…ánh mắt Nhậm Tư chợt ươn ướt, đưa tay gỡ bỏ tấm khăn trùm đầu nàng mang suốt mấy canh giờ xuống.
Tầm nhìn trong nháy mắt thông thoáng, trên có giá nến cao chiếu nhu quang ấm áp, dưới có Thịnh Trì Mộ thanh thoát xinh đẹp, gò má hồng nhuận, đôi môi đỏ tươi ướt át, tóc đen nhánh nằm gọn trong mũ phượng, vài lọn nhỏ rơi xuống bờ vai mảnh khảnh, khăn phủ đầu mở ra phô bày khuôn mặt mĩ lệ không chút tỳ vết, càng lộ vẻ xinh xắn động lòng.
Nàng ở trong căn phòng ngập tràn sắc đỏ có chút né tránh, không ngờ đụng phải ánh mắt của Nhậm Tư.
Nàng kinh ngạc, đứng trước mặt nàng lúc này là phu quân của nàng, dáng người cao ráo thẳng tắp, rắn rỏi kiên cường. Hắn đang nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt kia có chút chấp mê, có chút mừng rỡ, còn có triền miên không dứt, thương tiếc, thống hận…
“Thái tử điện hạ…” Thịnh Trì Mộ khẽ cử động cơ thể một cái, thân dưới lấp tức biến thành cảnh “nước tràn bờ đê”
Nàng không thể không xấu hổ đỏ mặt, ở Mạc Bắc nàng là một nữ tử nhã nhặn, tuy có thể ở trong quân nói cười vẽ tranh, nhưng đều do bọn họ không dám mạo phạm. Là một nữ nhân, nàng chưa từng phải đối mặt với tình cảnh trước mắt, vừa rồi nhũ mẫu không thay nàng mở lời. chẳng lẽ bây giờ nàng nói cho thái tử biết “Ta vừa đến tháng rồi?”, nàng còn cần mạng mà…
Nhậm Tư ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn thê tử khiến mặt nàng càng đỏ, vừa thẹn vừa vội. Chưa từng thấy nàng như vậy, hắn không nhịn được mà tiếp tục trêu đùa nàng.
Hắn không nói lời nào, chờ nàng, xem nàng có thể ngồi để hắn nhìn tới lúc nào,
Xá Yên đợi ngoài cửa đã gần một tuần nhang, thấy nhũ mẫu ở hành lang uốn khúc cứ đi đi lại lại, thầm nghĩ trong phòng không có lấy một người hậu hạ, nếu thái tử điện hạ không biết làm gì thì sao…. Nên làm gì bây giờ?
Thế là Xá Yên nói to, “Điện hạ, người nên cùng thái thử phi uống rượu giao bôi.”
Nhậm Tư nhếch môi, “Ta biết, dặn dò xuống dưới, đêm nay không có lệnh của bản thái tử, không kẻ nào được phép quấy rầy.”
“Vâng.”
Xá Yên nghe lời, nhưng lại cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Thái tử điện hạ tuy là người hay cợt nhả, có chút say mê với những mĩ nhân xinh đẹp, cũng thường hay bắt chuyện vài câu. Thế nhưng chưa từng thấy làm mấy chuyện vượt quá giới hạn, cũng chưa từng nghe nói, thái tử điện hạ thực sự sủng ái ai, việc này là sao?
Thịnh Trì Mộ tránh né rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, nhưng lại không có cách nào đứng lên, nàng rủ mi xuống, gương mặt trắng nõn, gò má hây hây, so với bình thường lúc này nàng như đang phát sáng. Nhậm Tư nhìn nàng một lúc mới thấy đây không phải trêu đùa nàng mà đang chọc ghẹo chính mình. Mồi lửa nóng hổi xông thẳng lên từ bụng dưới, tay chân máu nóng cuộn trào như đang kêu gào rầm rĩ.
Ngươi không dám! Ngươi không dám!
Ngay lập tức hắn cười nhạo thứ thanh âm đến từ giấc mộng kia, nhanh chóng chạy vào hiện thực.
Đúng, kiếp trước hắn không dám, nàng là nữ nhân đã có chồng, hắn yêu nàng nhưng sao có thể cưỡng bách nàng khiến nàng thất tiết chứ? Hắn suy nghĩ cho nữ nhân này suốt một đời, cho dù tương tư tới chết cũng không dám động thủ.
Nhưng hiện giờ không giống, nàng là thái tử phi được hắn cưới hỏi đàng hoàng, là nữ nhân danh chính ngôn thuận của hắn. So với tình cảnh trong giấc mơ, trước mặt hắn bây giờ mới chính là giấc mộng đẹp nhất.
Tối nay, hắn làm sao không dám? Hắn càng muốn để trời cao kia nhìn thấy, hắn muốn nữ nhân này.
Tay Nhậm Tư bắt lấy hai vai của Thịnh Trì Mộ, nam nhân sức khỏe, bóp hai vai nàng tới đau đớn, Thịnh Trì Mộ từ nhỏ chưa từng học võ, mặc dù xuất thân võ tướng thế gia nhưng thân thể mềm yếu không khác gì nữ nhân Giang Nam. Giờ Nhậm Tư bất chợt gây khó dễ, nàng không có lấy một cơ hội trốn thoát. Bị ấn ở vai, chỉ sau một cái chớp mắt, nàng bị xô ngã ra giường, túi gấm đựng hạt sen, long nhãn, đậu phộng… bên dưới làm nàng bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, Nhậm Tư đè nặng lên đôi môi của nàng, ngậm lấy cánh môi mềm mại.
Tên thái tử này đúng là một sắc lang. Thịnh Trì Mộ hai mắt tối sầm, lẽ nào sau này nàng phải sống với người như vậy tới hết đời? Thịnh Trì Mộ vốn tài trí hơn người, là một nữ nhân tài ba nổi danh Mạc Bắc, tuy rằng bình dị, dễ gần, nhưng cốt cách vẫn có chút kiêu ngạo. Nàng chướng mắt những kẻ như vậy, nàng không thể cam tâm tình nguyện giao bản thân cho hắn.
“Thái tử điện hạ!” người hắn nồng nặc mùi rượu khiến nàng khó chịu.
Nhậm Tư ngừng lại, nhạy cảm nhận thấy hình như nàng đang mất kiên nhẫn và tức giận. Hắn chống tay dậy, đôi môi ửng đỏ, nhìn lúc này đúng là vừa hợp đôi với nàng.
Thịnh Trì Mộ lại tránh né, dáng vẻ ngượng ngùng vừa nãy như biến mất hoàn toàn, “Điện hạ, Trì Mộ vất vả mệi mỏi, ngồi xe ngựa ngàn dặm đường mới tới Trường An, chưa được một đêm ngủ ngon. Sợ rằng đêm nay không hầu hạ được điện hạ.”
Một lời rơi xuống, ánh mắt Nhậm Tư theo đó mà đóng băng, mặt mày đen kịt, hắn cắn răng, gằn mạnh từng chữ, “Là không thể hầu hạ hay không muốn hầu hạ?”
Nói thật đi, người trước đây, người bây giờ đều giống nhau. Thịnh Trì Mộ đang muốn nói gì bị Nhậm Tư lạnh lùng cướp lời, “Ngươi nghĩ tới người kia đúng không? Ngươi vẫn muốn gả cho hắn đúng không? Thành thân với ta ngươi thấy ủy khuất lắm đúng không?”
“Điện hạ nói gì, thiếp nghe không hiểu.” Thịnh Trì Mộ căn bản không hiểu nổi hắn đang nói cái gì, gì mà người này, người kia chứ? Nàng không hiểu hắn đang nói tới ai.
Nhậm Tư liếc mắt, “Trong lòng ngươi hiểu rõ.”
Chẳng lẽ thái tử điện hạ này có sở thích là chơi trò đoán đố sao? Thịnh Trì Mộ không rõ lắm, chỉ biết trước mắt bị người như vậy đè dưới thân không chút khách khí khiến nàng cảm thấy rất không quen. Ở Mạc Bắc nàng là An Ninh quận chúa, là viên ngọc quý được Định Viễn hầu nâng niu trên tay. Nhưng ở Trường An này, nàng chỉ là một viên gạch thô bị người ta tùy ý quăng quật mà chẳng dám phản kháng, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Sắc mặt Thịnh Trì Mộ lành lạnh như sương, khiến hắn cảm thấy lúc này nàng như gần mà lại rất xa, tựa như cơn gió mê hoặc lòng người, hắn không sao nắm bắt được.
Tay Thịnh Trì Mộ nhẹ nhàng chặn ở vai hắn, nhẹ giọng nói, “Mẫu thân Trì Mộ quả thực từng có ý muốn tìm một tướng sĩ tốt cho Trì Mộ. Nhưng nữ nhân Bắc Cương bọn thiếp tính tình hào phóng lại kiên định, nếu thực sự đã có người trong lòng, Trì Mộ đã không gả cho người.”
Những lời nàng nói không giả.
Nhậm Tư phản ứng kịp, năm tháng như chó chạy, cũng không biết trời xanh đang mưu tính cái gì, đã là hai kiếp, kiếp này với kiếp trước không giống nhau, nàng hiện là thê tử của hắn, cần gì phải lo sợ Tiêu Chiến?
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nàng đã không phải là thái tử phi của hắn.
Chính tai nghe nàng nói, trong lòng nàng tạm thời không có ngưỡng mộ nam nhân nào. Mặc dù đối với nàng, hắn không khác gì người lạ, nhưng không có tên kình địch Tiêu Chiến kia thật tốt, hắn mới là người gần cận bên nàng, muốn ôm muốn nói, hắn còn dư sức.
Nghĩ vậy mà lòng Nhậm Tư tốt trở lại, dùng vạt áo đỏ lau khóe miệng. Thịnh Trì Mộ bị hắn làm loạn một lúc, bây giờ mới nhớ tới nguyên do không thể hầu hạ hắn ngủ là gì, vội vã rút tay về, “Trì Mộ mới tới Trường An, thân thể không được khỏe, tối nay vừa vặn không đúng lúc, quả thực không thể…”
Nghe nàng nói hắn nhíu lông mày, quan sát nàng vài lần từ trên xuống dưới.
Thịnh Trì Mộ mím môi không nói, ánh mắt tránh né.
“Được.” Nhậm Tư đồng ý.
Hắn nghe theo?
Thịnh Trì Mộ có chút kinh ngạc, lại có chút xúc động không thể kiểm soát. Không nghĩ tới hắn đột nhiên chịu thân thiện, tối nay là đêm động phòng, nàng không phải là quá hiếu kỳ với phu quân của mình, nhưng trước giờ ấn tượng về hắn đã sớm rơi xuống đáy vực từ lâu. Thật không ngờ hắn không tệ đến mức ấy, vẫn biết lắng nghe. Lòng nàng không kìm được khẽ nảy lên.
Nhưng Nhậm Tư lại chống nốt một cánh tay xuống, nàng mở to hai mắt. hai người kín kẽ chồng lên nhau ở một chỗ. Nàng cảm thấy cơ thể hắn có chút biến hóa, khiến người khác thẹn thùng…