Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 71

Kỳ thật Bạch Tiểu Vũ vốn cũng không tính để Quý Tinh Lăng diễn cây, dù sao cũng là nam thần cô yêu thầm đã lâu, vẫn muốn để vạn người chú ý đến hắn, nhưng số lượng nhân vật quá nhiều, lại sợ đại thiếu gia sẽ ngại ngốc ngại phiền ngại lời kịch nhiều, cho nên vẫn chưa quyết định được.

Cô đề nghị: “Bằng không chúng ta sửa lời kịch của hoàng tử ít lại.”

Hoàng tử công chúa, là hai yếu tố quan trọng nhất trong truyện cổ tích. Công chúa đã quyết định là La Lâm Tư, còn nhân vật hoàng tử cho dù chưa quyết định, nhưng cả lớp đều cảm thấy, ngoại trừ Tinh ca còn có thể có ai?

Thầy giáo Tiểu Lâm lập tức bác bỏ:“Lần này chúng ta không cần hoàng tử!”

Bạch Tiểu Vũ sửng sốt: “Vậy ai đi cứu công chúa?”

Lâm Cạnh nghiêm giọng: “Công chúa nhất định phải cần hoàng tử tới cứu sao? Quá nhạt quá quen thuộc, chúng ta phải để cho công chúa học cách tự cứu!”

Bạch Tiểu Vũ: “……”

Về phần Quý Tinh Lăng, nếu lão Vương đã quy định hắn phải lên sân khấu, Lâm Cạnh cân nhắc một chút, không bằng để cho bạn trai mình một nhân vật không cần nói quá nhiều. Chủ đề chính của bộ kịch lần này là Magic Mirror, còn chủ đề câu chuyện là” Học tập khiến tôi vui vẻ”, Lâm Cạnh nói: “Chúng ta để Quý Tinh Lăng làm người dẫn chương trình.”

Bạch Tiểu Vũ khiếp sợ: “Hả?”

Lâm Cạnh viết viết trên giấy:“Vốn để cho Tuyết tỷ giới thiệu chương trình, nhưng không phải cô ấy biết kéo đàn violin sao, không bằng thêm một vài đoạn độc tấu đàn violin trong kịch để điều chỉnh không khí. Dẫn chương trình thì giao cho Quý Tinh Lăng, để cậu ấy ngồi trên cao đừng làm gì, cũng đừng nói chuyện, chỉ cần phụ trách nhắc nhở, để cho khán giả hiểu được đã đến màn nào hay bối cảnh gì đó, càng tiết kiệm thời gian.”

Cậu nói chân thành còn đặc biệt hùng hồn đầy lý lẽ, căn bản không có cả một giây do dự, càng chăm sóc đầy đủ hai đặc điểm của Quý Tinh Lăng “Không muốn học lời kịch” cùng “Bề ngoài là giảo thảo cấp bậc siêu đẹp trai”, Bạch Tiểu Vũ cũng cứ mơ màng bị cậu thuyết phục, cảm thấy đề nghị này quả thực siêu cấp hợp lý. Hai người rèn sắt khi còn nóng, lại thương lượng về trang phục Quý Tinh Lăng —— đây là truyệnn cổ tích mà, diễn viên khẳng định phải mặc đồ cho xịn xò một chút, thật ra là hơi ngốc một chút, không thể quá bình thường, nếu không sẽ khó gây bắt mắt.

Bạch Tiểu Vũ suy nghĩ trong chốc lát: “Bằng không chỉ để cho cậu ấy mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà màu nâu? Lông xù xù ấy, nếu chen vào đám cây cối cũng không bất ngờ.”

Nội tâm thầy giáo tiểu Lâm mãnh liệt từ chối, không được, không thể, tôi không cho phép bạn trai tôi mặc quần áo ở nhà đáng yêu như thế xuất hiện trên sân khấu!

Bạch Tiểu Vũ lại nói: “Vậy giả trang thành phủ thủy? Tinh linh? Vampire?”

Lâm Cạnh tìm trên điện thoại: “Cậu cảm thấy bộ này thế nào?”

Bạch Tiểu Vũ nhìn thoáng qua, đó là một bộ âu phục màu đen, kiểu 2 pieces suit, cổ tay áo được thêu, có chút giống hoàng tử thời Trung nhưng kiểu dáng lại đơn giản và bình thường hơn.

“Đẹp đó!”

Lâm Cạnh cất di động: “Tớ cũng cảm thấy đẹp.”

“Vậy cái này đi.” Bạch Tiểu Vũ mở Taobao, “Cậu gửi cái đó cho tớ, đợi đến lúc cùng thống nhất rồi chốt đơn luôn.”

“Không cần.” Lâm Cạnh lập tức cự tuyệt, “Đợi lát nữa gửi cho Quý Tinh Lăng xem, để cậu ấy mua là được.”

Bạch Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Có đắt không?”

Lâm Cạnh mặt không đổi sắc: “Giống nhau, ổn.”

“Được, vậy tớ mặc kệ.” Bạch Tiểu Vũ tiếp tục căn cứ vào kịch bản thống kê trang phục cần, nguyên bộ trang phục kính thần là 58 bao ship, chất lượng váy công chúa tốt hơn một chút nên là trăm. Lâm Cạnh một bên xem cô sửa sang lại, một bên gửi bộ âu phục có giá cao đến 5 con số cho Quý Tinh Lăng, hỏi hắn muốn mặc trang phục hoàng tử 50 đồng, hay là cái này.

Tinh ca: Cái này, gửi mẹ tôi đi, lập tức, cảm ơn.

Lâm Cạnh cười, gửi cho hắn một nhãn dán hôn hôn điên cuồng

Có thể đạt tới: Cậu không hỏi tôi mình phải diện cái gì sao?

Tinh ca: Lười hỏi, dù sao cậu cũng không hố tôi.

Có thể đạt tới: Ừ.

Đâu chỉ sẽ không hố, thầy giáo Tiểu Lâm còn đang điên cuồng thiên vị.

Tạo hình giống hoàng tử, không cần học lời kịch, cả thiếu gia nhà giàu Vu Nhất Chu cũng chỉ được mặc một bộ xanh xanh tốn có 28 nhân dân tệ, còn phải biểu diễn theo gió lay động, mà Tinh ca cùng tồn tại trong một sân khấu, lại có thể mặc một bộ của Balmain mới nhất, đẹp trai vô đối, đãi ngộ thế này, còn có ai, còn có thể có ai!

Sửa bản thảo kịch tốn gần một tuần. Vương Hoành Dư chuyên môn đi xin cho lớp một phòng tập, mỗi tuần có thể tập luyện ba lần, cũng nhắc nhở mọi người thứ năm là đến kỳ thi tháng, kỷ niệm ngày thành lập trường cho dù có quan trọng, nhưng vẫn là phải lấy học tập là chủ.

Đối với lần kiểm tra này, người khác có áp lực hay không không biết, dù sao áp lực của Quý Tinh Lăng rất lớn

Căn cứ qua bao nhiêu kinh nghiệm của học trưởng học tỷ những năm trước, kỳ thi tháng ở Sơn Hải một lần một lần khó lên, vừa không để cho học sinh lạc quan quá mức, cũng rất thích hợp gạt bỏ đi sự kiêu ngạo, mà mọi người đều biết, thi tháng lần trước rất đơn giản.

Thật vất vả mới với được 500, hắn cũng không muốn rớt xuống, thậm chí còn mơ ước được 600.

Lớp học nhỏ ban đêm ở phòng 1301, Lâm Cạnh sau khi làm xong bài tập, dịch ghế lại dựa người vào Quý Tinh Lăng, nhìn hắn làm bài tập một lát, chỉ chỉ sách bà tập: “Cái này, đầu tiên cậu phải tìm giá trị của α”

“Ừ.” Quý Tinh Lăng cầm tay cậu, cũng không buông tay, cứ thế nắm chặt tiếp tục làm bài.

Lâm Cạnh lấy xiên xiên một miếng dưa, đút cho hắn ăn một nửa, mình ăn nửa còn lại:“Ngày mai tôi phải lên trường tập luyện, cậu đi với tôi hay là ở nhà học?”

“Tôi đến trường, không phải nói tất cả mọi người đều phải đến sao.” Quý Tinh Lăng nghiêng đầu, “Cậu muốn ở trường cả ngày?”

“Không sai biệt lắm.” Lâm Cạnh đặt cằm lên trên vai hắn, “Buổi sáng chúng ta cùng đi qua, cậu đi làm việc của mình trước, sau đó có thể về nhà hoặc đến văn phòng Đường hiệu trưởng tự học.”

Khoảng cách hai người rất gần, gần gũi đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương, Quý Tinh Lăng thuận thế hôn cậu một cái, hương vị ngọt của dưa còn lưu lại trên môi, đầy ngọt ngào.

Lâm Cạnh nở nụ cười, giả vờ giáo dục: “Cậu còn chưa học xong 3500 từ đơn.”

“Tôi chưa học xong, nhưng cậu rõ ràng rất muốn hôn.”

“Không có.”

“Gạt người.”

“…… Vậy thì hơi chút có một chút.”

Buổi tối thứ sáu rất dễ khiến bản thân lười biếng, trong phòng đã ấm lại còn rất an tĩnh, Quý Tinh Lăng đã thay bộ đồ rộng mới, chất vải mềm mại trên người làm người không nhịn được mà muốn đến gần.

Hồ Mị Mị cùng Quý Minh Lãng có xã giao, còn chưa có về nhà. Quý Tinh Lăng ném xuống bút trong tay, kéo người kia lại gần mình hơn, cúi đầu hôn xuống.

Đầu tiên là ôn nhu thử, sau đó hôn sâu thêm, thẳng đến khi hơi thở quấn quýt lấy nhau. Những ngọt ngào còn sót lại trên môi bị đoạt lấy, sau khi nhắm mắt lại, cả thế giới đều nóng mất mạng, ngón tay Lâm Cạnh không tự giác nắm lấy ống tay áo của hắn, thẳng đến bị hôn đến thở không nổi, mới đẩy người kia ra.

Hai mắt Quý Tinh Lăng màu đỏ đậm, nhìn thẳng cổ áo ngủ của cậu được mở rộng, đáy mắt là dụng vọng trần trụi không chút nào che lấp.

Yết hầu Lâm Cạnh chuyển động, cảm thấy sau đó có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế thật cẩn thận đứng lên: “Khụ khụ, cậu đọc sách đi, tôi đến phòng bếp lấy gì đó để uống.”

Quý Tinh Lăng tùy tiện “Ừ” một tiếng, giọng nói khàn khàn, cũng không ngăn lại, đứng dậy đi toilet.

Phòng bếp ở 1301 rất lớn, Lâm Cạnh lấy hai ly thủy tinh ra, kỳ thật cậu cũng không biết mình nên làm gì, vừa lúc bên cạnh có bịch trà hoa nhài, liền nấu nước tùy tiện pha hai ly. Một lát sau, Quý Tinh Lăng cũng dẫm lên dép lê đi ra, bốn mắt chạm nhau, hai người đều có chút xấu hổ, Lâm Cạnh cúi đầu tiếp tục đổ nước, đại thiếu gia ăn không ngồi rồi, cưỡng ép tìm cho mình một việc, hắn lấy hộp sữa từ tủ lạnh ra:“Cậu cũng không thích uống trà, bằng không thêm sữa vào.”

Lâm Cạnh đi bưng cốc, lại bị cốc thủy tinh nóng đến mức suýt nữa làm rớt cả ly.

Quý Tinh Lăng nắm tay cậu:“Để tôi làm đi.”

Lâm Cạnh lui sang một bên, nhìn hắn bận rộn làm trà sữa, mười sáu tuổi Quý Tinh Lăng đã rất cao, cao đến mức đầu sẽ đụng vào tủ phía trên, lúc tìm bịch đường đụng phải một lần, khi rửa tay lại đụng phải một lần, cuối cùng ngay cả cái ly cũng rớt vào bồn nước.

“……”

Quý Tinh Lăng giải thích: “Cậu cười cười cái gì chứ, không phải còn thừa một ly sao, vừa vặn để lại cho cậu uống.”

Lâm Cạnh dựa vào bàn ăn, ý bảo đối phương xem thùng rác: “Cái bịch đường mà cậu vừa bỏ vào, phía trên viết salt, cậu biết salt là cái gì đúng không?”

Quý Tinh Lăng: “…… Phải không vậy, tôi không chú ý.”

Trà sữa bỏ muối vào đương nhiên không thể uống, nhưng cùng nhau thu thập tàn cuộc ở phòng bệp lại rất có lợi để nói sang chuyện khác. Quý Tinh Lăng quét những mảnh thủy tinh bị vỡ vào đồ hốt rác: “Sáng mai khi nào tôi tới đón cậu?”

“8 giờ rưỡi, đã nói sẽ tập hợp ở phòng luyện tập lúc 9 giờ.” Lâm Cạnh nói, “Tôi về nhà trước, mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Thẳng đến khi tiếng khóa cửa vang lên, Quý Tinh Lăng mới thở ra một hơi thật nhẹ nhàng.

Hắn tự ném mình lên trên sô pha, một tay để lên trán, còn đang suy nghĩ nụ hôn vừa rồi.

1302 kế bên, Thương Vi để sách trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi con trai: “Mẹ đi làm cho con một ly sữa nóng nhé.”

“Không cần đâu ạ.” Lâm Cạnh nói, “Con ngủ trước, ngày mai còn phải đến trường ạ.”

“Ngày mai không phải cuối tuần sao?”

“Tập luyện kịch bản ạ.”

Thương Vi đi theo cậu vào phòng ngủ, nghi hoặc hỏi: “Mặt cùng cổ sao lại đỏ như vậy?”

Lâm Cạnh không cần nghĩ ngợi: “Con không biết, mới vừa ăn quả xoài ở nhà Quý Tinh Lăng, khả năng bị dị ứng.”

Thương Vi không yên tâm: “Lại đây, để mẹ xem.”

“Mẹ không có chuyên nghiệp.” Lâm Cạnh che lại áo ngủ ý đồ chạy trốn, kết quả không được như nguyện. Thương Vi thân là bác sĩ hăng hái đối phó ở khoa nhi hằng năm, đối phó với đứa không nghe lời như thế chỉ cần một tay, thành thạo đè xuống ghế, xốc áo cậu lên kiểm tra, bệnh trạng dị ứng không phát hiện, nhưng lại thấy được nhẫn của chiếc lá trên cổ hắn: “Đây là cái gì?”

Lâm Cạnh lấy về: “Bùa hộ mệnh ạ, lúc con đi du lịch mua.”

“Du lịch nơi nào?”

“Thành Đô? Hay là ngôi đền nào đó trên núi, lúc vừa tới Cẩm Thành có cùng bạn ra ngoài chơi, nhớ không rõ.” Lâm Cạnh cài cúc áo lại, nhẹ đẩy bà ra “Mẹ ngủ ngon.”

Thương Vi còn muốn hỏi, cửa đã “Ầm” một tiếng khóa trái.

“……”

Nam sinh lớn rồi, chính là khiến mẹ ruột đau đầu như vậy.

Đứng nhất lớp cũng không ngoại lệ.

———–

Buổi sáng ngày hôm sau, khi hai người đến trường, vừa vặn nghe được Vi Tuyết đang nói: “Vu ca, cậu có thể đừng thẳng như vậy hay không.”

Vu Nhất Chu không hiểu logic kia: “Vì sao không thể thẳng tắp, không phải tớ chỉ diễn cái cây sao?”

“Nhưng cậu như vậy rất đột ngột, mọi người còn đang lay động.”

Quý Tinh Lăng người còn chưa vào phòng học, đã dựa vào cửa ha ha cười nửa ngày, lay động.

Vu Nhất Chu: “……”

Cười cái rắm.

Làm như anh không phải lay động như khỉ này.

“Hai cậu tới rồi” Bạch Tiểu Vũ nhìn đến Quý Tinh Lăng, tâm tình cũng không tự chủ được tốt lên, chỉ vào cái kệ bên cạnh, “Cậu đến lúc đó sẽ ngồi bên này, đợi lát nữa tôi sẽ nói cho cậu những màn cụ thể dẫn chương trình, rất đơn giản.”

“Không sao, tôi tự mình xem là được, cậu cứ tiếp tục dạy Vu Nhất Chu vẫy vẫy theo gió đi.” Quý Tinh Lăng lấy kịch bản lại, đưa qua tay thầy giáo Tiểu Lâm.

Bạch Tiểu Vũ có điểm mất mát: “Ồ.”

Vu Nhất Chu hậu tri hậu giác: “Từ từ đã, anh không cần diễn cây sao?”

Quý Tinh Lăng nhướn mày, rất thiếu đánh mà nói: “Không sai, tao chính là không cần diễn.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Bởi vì cây thật sự quá thảm, xanh đến mức không chịu được mày có biết hay không.” Quý Tinh Lăng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, “Không may mắn rồi.”

Vu Nhất Chu: “……”

Các nam sinh khác:?

Quý Tinh Lăng đắc ý dào dạt, ngồi lên trên kệ độc kịch bản.

Lại còn rất đẹp trai.

Hình ảnh trên màn hình lớn, độ phân giải cao còn HD của HD, với các âm thanh ồn ào xung quanh cũng không có góc chết nào.

Vu Nhất Chu: “……”

Này mẹ nó.

Đãi ngộ của việc có người nhà.

Chịu phục thôi.
Bình Luận (0)
Comment