Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 79

Chờ hai người trở lại nhà thím Chúc Dư thì trời đã hoàn toàn tối đen. Phòng khách có một cái TV đang phát phim hoạt hình của Sơn Hải, hấp dẫn không ít tiểu yêu quái ríu rít chạy tới, các bức tường trong sân phủ đầy cây dây leo, nở hoa, hương thơm tỏa ra trong không khí.

Phu Chư tỷ tỷ nhà kế bên cũng tới, bản thể của cô là một con hươu trắng như tuyết, với cặp sừng dài nhạt màu xanh biếc, trên trán có một viên ngọc lục bảo xinh đẹo, là đại mỹ nhân nổi danh trong giới yêu quái. Anh trai cây dây leo màu đỏ từ trên cây duỗi xuống, thay mỹ nữ rớt xuống người cô một đóa hoa màu hồng trắng xinh đẹp.

Lâm Cạnh cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Quý Tinh Lăng lập tức dùng chiếc đũa gõ gõ ly nước của cậu, phải khiêm tốn kiếm lại độ tồn tại của bạn trai.

Lâm Cạnh: “……”

Thím Chúc Dư làm cả một bàn đồ ăn lớn, cô nói mình không ăn bởi muốn giảm béo. Thần thụ gia gia tuổi đã lớn, cũng không thể ăn nhiều, nghe thấy Lâm Cạnh nói đồ ăn quá nhiều, liền từ phòng bếp lấy ra mấy cái đĩa, mỗi món lấy một ít, nói vừa lúc để lại cho Tiểu Xa gần đây vẫn luôn khổ cực tăng ca.

Rau quả ở thôn trang yêu quái đều dùng nước suối tưới, là màu xanh lục chân chính, hữu cơ, rất tốt cho sức khỏe, nhưng cho dù có như vậy, Lâm Cạnh vẫn đem tất cả cà rốt của mình sang cho bạn trai, kén ăn vẫn thập phần kiên quyết. Sương đêm vừa ẩm ướt lại nặng nề, linh khí trong thôn cũng càng nhiều, Quý Tinh Lăng lười duy trì hình người, cho nên lộ đuôi cùng sừng ra.

Lâm Cạnh ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Sừng của Kỳ Lân nhãi con vị thành niên rất ngắn, vẫn còn một ít màu đỏ, theo lý mà nói hẳn phải tặng một ngàn tấm thẻ “Quý Tinh Lăng cậu siêu đáng yêu”, nhưng đầu đại thiếu gia hơi rũ xuống, tóc mái màu đen rũ loạn qua sừng, lông mày tà phi, mũi cao thẳng, lại ngầu không chịu được.

Thầy giáo Tiểu Lâm cho rằng từ trong nội tâm, bạn trai quá đẹp trai cũng không ổn, dễ dàng suy nghĩ miên man, vì thế cúi đầu, bình tĩnh gắp một lượng lớn rau trộn với lá bạc hà nuốt xuống. Quý Tinh Lăng đối diện thấy mà kinh ngạc, duỗi tay qua lau nước sốt trên khóe môi cậu: “Có đắng hay không, chẳng lẽ cậu không thấy món này rất khó ăn sao?”

“Còn được.” Quai hàm cứng đờ nhai nuốt, giống như một con hamster khổ sở nhai cỏ đắng.

Quý Tinh Lăng giơ ngón tay cái, cậu thật đỉnh!

Thần thụ gia gia tuổi lớn, không theo kịp thời đại mới của người trẻ, rất nhanh đã đi ra ngoài sân hóng mát, không thấy thì tốt hơn, lại thuận tiện gọi điện thoại cho Tiểu Xa, hỏi chú ta khi nào về nhà ăn cơm.

“Bây giờ ạ, cháu mới về từ bệnh viện.” Cửa ” két” một tiếng mở ra, tiến vào một là một nam nhân trẻ tuổi khá gầy, “Hôm nay có khá nhiều trẻ tới, phải tăng ca.”

Tiểu Xa chính là căn xà hàm thảo ở bệnh viện Thước Sơn, y tá nam tính tính tình nóng nảy lực lại lớn. Lúc cánh tay Lâm Cạnh bị thương, chú ta cũng đi theo chủ nhiệm dược thú đến Giang Ngạn Thư Uyển hỗ trợ đổi thuốc, mọi người đều là người quen. Tiểu Xa không nghĩ tới ” Khách” trong lời của thím Chúc Dư nói trong điện thoại, cư nhiên sẽ là đứa nhóc con người cùng Kỳ Lân nhãi con bá đạo khiến ai cũng ngại, thiếu chút nữa tại chỗ chạy lấy người.

Quý Tinh Lăng cũng cảm thấy thật khó tin, vừa thấy đến cây cỏ kia thì tay bắt đầu đau nhức, bóng ma tâm lý phi thường dày. Tiểu Xa bưng đĩa mình lại bàn ăn nhỏ, Tiểu Lâm bên cạnh ăn no không có chuyện gì, lại chưa thấy qua nhiều điều mới lạ, hơn nữa còn có khát vọng muốn cùng yêu quái nói chuyện, nghĩ thầm chị gái là con hươu xinh đẹp không nói được, thì mình tìm người anh em rất gầy này nói hai câu, bạn trai hẳn là không ghen đâu, vì thế rót cho người kia một ly nước, tìm lời nói:“Bệnh viện hôm nay sao lại nhiều người như vậy ạ?”

Tiểu Xa trả lời: “Ngày tiêm vắc xin phòng bệnh, khoa khi của tôi thường xuyên xếp hàng rất nhiều.”

Quý Tinh Lăng vữa nghe được hai chữ ” khoa nhi”, liền cảm thấy tình hình này không ổn rồi, vừa mới chuẩn bị mở miệng ngắt bỏ đề tài nguy hiểm này, xà hàm thảo đã nâng mí mắt lên, hỏi: “Vắc-xin phòng bệnh của cháu cũng nên tiêm rồi đúng chứ?”

Kỳ Lân nhãi con:?

Kỳ Lân nhãi con: Chú không phải vẫn luôn chán ghét tôi sao, vì sao lại đột nhiên quan tâm như thế, nói không phải cố ý thì ai tin?

Kỳ Lân nhãi con: Ai tin?

Quý Tinh Lăng bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn, năm nay cháu đã tiêm xong rồi.”

Xà hàm thảo biểu hiện kiên nhẫn cùng quan tâm trước nay chưa từng có, ân cần nói: “Vắc-xin phòng bệnh ở khoa nhi tổng cộng có năm mũi, cháu năm nay mới tiêm ba mũi ở khoa nhi, còn cần thêm hai mũi nữa. Nếu cháu không tới khoa nhi tiêm hai mũi còn lại, thì nhân viên công tác của khoa nhi sẽ nói cho ba mẹ cháu, nhưng nhân viên ở đấy đã rất bận, cho nên vẫn hy vọng dân chúng có thể tận lực phối hợp công việc khoa nhi.”

Quý Tinh Lăng:“……”

Đậu, má.

Y tá Tiểu Xa uống xong một ngụm canh cuối cùng, tâm tình tốt lắm theo gió bay đi rồi.

Nhà ăn, Lâm Cạnh biểu tình cứng đờ nhìn bạn trai.

Tôi không cười, thật sự đó.

Tôi rất nghiêm túc.

Quý Tinh Lăng duỗi tay bóp chặt mặt cậu: “Cậu đang suy nghĩ gì?”

Lâm Cạnh trả lời: “Cái gì cũng chưa nghĩ, đại não trống không.”

Quý Tinh Lăng đã hiểu đầy đủ tình huống sau khi bản thân tự sa ngã nói hai chữ ” hỏi đi”, thầy giáo Tiểu Lâm chắc chắn sẽ liên tiếp hỏi mười vạn câu hỏi vì sao không có tình người. Sợ lần này sẽ lại có thêm một câu “Vậy cậu có giống con mèo Lý Chiêu hay đuổi theo đuôi mình chạy không”, chuyện này thì mẹ nó thập phần đáng sợ, vì thế lãnh khốc mà “Ừ” một tiếng: “Vậy cậu cứ tiếp tục trống không.”

Nhưng thật ra Lâm Cạnh một chút cũng không trống được, trong đầu cậu toàn là ý nghĩ sặc sỡ, hơn nữa còn tự động não bổ ra khoa nhi của bệnh viện yêu quái, bạn trai mình xếp sau một đám tiểu yêu quái ngoan ngoãn chờ được tiêm như trong phim hoạt hình.

“Quý Tinh Lăng cậu thật là mạnh.”

“Cậu câm miệng cho tôi.”

Nếu không phải bởi vì trình độ học vấn tương đối hạn chế, Tinh ca suýt nữa đã tự biên ra một xã hội yêu quái mới, ví dụ như nói “Khoa nhi chỉ có mãnh nam mới có thể đi” linh tinh gì đó, nhưng sau đó đương nhiên là không thực hiện được, bởi vì mọi người đều biết, thầy giáo Tiểu Lâm độc miệng không lừa được, cho dù có rảnh quá cũng không đến mức tự tìm công kích.

9 giờ tối, trấn thủ thần thụ gọi xe riêng đưa hai đứa nhóc về nhà, ông còn tặng Lâm Cạnh một món quà là một hộp thủy tinh chứa đầy sương mù trong suốt, rất giống bình ước nguyện mini của mấy đứa bé gái.

Quý Tinh Lăng rầm rì: “Vì sao cháu không có?” Tặng quà phải đưa cho cả hai chứ!

Thần thụ gia gia dùng gậy chọc hắn: “Đây là linh khí Gián Kha mang tới từ Côn Luân, cháu là thực vật sao?”

Cháu không phải, nhưng thầy giáo Tiểu Lâm của cháu cũng không phải a! Quý Tinh Lăng không thể hiểu được, vừa mới chuẩn bị nói lý một chút, đã bị Lâm Cạnh kéo lên xe.

Quý Tinh Lăng không có ấn tượng tốt với Gián Kha, chủ yếu là bởi vì bộ tộc Gián Kha có một sự yêu thích cuồng nhiệt với Hồ Ly, mà mẹ hắn chính là một trong hai Đại Mỹ Hồ tuyệt thế, ai cũng không muốn trong sinh hoạt của cha mình lại có thêm một màu xanh, vì thế hắn lải nhải kháng nghị: “Này là quà gì chứ, cậu muốn linh khí từ Côn Luân, ngày mai tôi có thể chứa đầy cả một bể bơi cho cậu, cái thứ này ném đi, cậu thấy bình thủy tinh còn có chỗ bị nứt không, đứt tay thì làm sao bây giờ?”

“Bình thủy tinh có vết nứt tiếng Anh là gì?”

“……” Được thôi, tôi câm miệng.

Bình nhỏ linh khí, cuối cùng bị Lâm Cạnh để lên tầng đầu trên kệ sách, dùng quyển từ điển anh-hán che lấy.

Cũng không biết có phải bởi vì khoảng cách từ tủ sách đến đầu giường quá gần không, mà cậu liên tục mơ những giấc mơ về những hố to đầy linh khí. Vốn muốn đem chuyện này nói cho bạn trai, kết quả mới vừa nói xong “Tôi tối hôm qua nằm mơ”, đại thiếu gia đã tự luyến ngẩng đầu: “Lại mơ thấy tôi sao? Tôi nói cậu nghe, mỗi ngày đều nhìn thấy tôi còn mơ tôi làm gì.”

Lâm Cạnh vô tình trả lời: “Không, tôi không mơ thấy cậu, tôi mơ về nam nhân siêu mạnh có cơ bụng tám múi, như Schwarzenegger ấy.”

[Schwarzenegger, là một nhân vật quan trọng của môn thể hình bắt đầu tập thể hình khi mới 15 tuổi và được coi là một trong những gương mặt quan trọng nhất trong lịch sử môn thể hình, trở thành Mr. Universe trẻ nhất ở tuổi 20 và tổng cộng bảy lần thắng giải Mr. Olympia. ]

“Đây là thẩm mỹ không xong gì.”

“Dù sao cũng không phải thẩm mỹ khoa nhi.”

“……”

Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi.

Mà với những trêu chọc của cặp đôi yêu sớm, bài kiểm tra giữa kỳ của học kỳ tiếp theo cũng kết thúc thuận lợi, Quý Tinh Lăng không chỉ có trở về 500 điểm, còn cao hơn cả 520 một tí. Hồ Mị Mị lần thứ hai nhìn thấy con trai mình trên bảng vàng danh dự, vô cùng cao hứng kéo tay Thương Vi cùng đi đến lớp 11-1 họp phụ huynh.

Tháng năm ở Cẩm Thành rất nóng, ve sầu đã kêu muốn điên rồi.

Tối thứ sáu, Quý Tinh Lăng hỏi Lâm Cạnh: “Ngày mai tôi mang cậu đi bơi?”

“Không đi, có người tiểu ở bể bơi.”

Quý Tinh Lăng thiếu chút nữa phun Coca từ trong miệng ra:“Không phải, sao cậu đều có những suy nghĩ kì lạ như vậy.”

“Có được nói trên báo, đều là những người có tố chất kém muốn trả thù xã hội, cậu tùy tiện tìm là thấy.” Lâm Cạnh nằm xuống sô pha, lười động, “Đưa kem cho tôi.”

“Tôi mang cậu đến bể bơi nhà tôi.”

Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn một lát:“Cậu là kẻ có tiền đáng giận.”

Quý Tinh Lăng vui vẻ: “Có đi hay không?”

“Tôi không biết bơi.”

“Tôi dạy cậu.”

“Ừ, vậy bể bơi nhà cậu ở đâu?”

“Nhà cũ.”

Biệt thự Hoán Khê, ở sân sau chính là bể bơi tư nhân, Lâm Cạnh từ khi sinh ra chưa bơi bao giờ, bởi vì cậu thật sự không có biện pháp chứng minh rằng trong bể bơi không có người tiểu trong đó, tuy rằng khẳng định sẽ được thay nước nhưng thay kiểu này thì không được. Lần này là cơ hội khó có được cho nên cậu cũng không từ chối.

Sáng sớm hôm sau, tài xế đưa hai người đi. Người giúp việc đã chuẩn bị trái cây cùng đồ uống, Quý Tinh Lăng đứng trong phòng bếp trộn milkshake: “Cậu cứ tùy tiện ngồi, đừng khách khí, phòng ngủ đầu tiên trên lầu chính là phòng tôi.”

Lâm Cạnh không quen được phòng khách lớn xa hoa lộng lẫy này, liền đi lên lầu hai. Phòng ngủ của Quý Tinh Lăng là sản phẩm nhỏ hơn của phòng khách, nhưng ít nhất trang trí đơn sơ hơn nhiều, tông màu chính là đen trắng, cộng thêm màu xanh để trung hoà. Trên sô pha là những từ báo chí, trong ngăn tủ là hàng cúp chỉnh tề —— đúng, giáo bá cũng có cúp, bất quá phần lớn chỉ dừng lại ở nhà trẻ, đều là một ít thi đấu chạy bộ, thi bơi linh tinh, duy nhất có một tấm giấy khen họcsinh ba tốt, xem như có liên quan đến học tập. Lâm Cạnh ôm tâm trạng từng trải “Quý Tinh Lăng thế mà có thể đạt được giấy khen học sinh ba tốt”, muốn lấy tấm bằng trân quý này, kết quả đại thiếu gia vừa vặn bưng ly milkshake tiến vào, vừa thấy liền nhắc nhở: “Này, cậu cẩn thận đó, cái thứ đó rất nặng, làm từ vàng nguyên chất.”

Lâm Cạnh hai tay mềm nhũn, thật vất vả mới ôm chặt được tấm giấy khen làm từ vàng 24k trong tay.

[Vàng 24K chứa 99,99% vàng ròng, còn vàng 18K có hàm lượng vàng trong sản phẩm tương đương 75%. Phụ liệu tham gia vào quá trình điều chế từ vàng 24K thành vàng 22K, 18K, 14K… gọi là “hội” (Hợp kim – Alloy) như đồng, bạc… Ví dụ vàng 75% thì trong đó đồng và bạc hoặc một “hội” khác chiếm 25%.]

Quý Tinh Lăng lại giải thích: “Là mẹ tôi nạm.”

Thầy giáo tiểu Lâm thân là nhà giàu của giấy khen, cẩn thận cân nhắc một chút về tâm lý của cô Hồ lúc ấy, quả thực nước mắt cũng sắp rơi xuống, lập tức tỏ vẻ, cậu đêm nay về tiếp tục học từ đơn, không học xong liền không cho phép ngủ.

“Bây giờ tôi đã thi hơn 500 điểm, mẹ tôi đã rất vui mừng có được chưa.” Quý Tinh Lăng đưa ly milkshake cho cậu, “Hơn nữa mẹ cùng tôi đã có một cuộc giao dịch, nếu tôi có thể thi vào đại học điểm thì có thể đổi một chiếc xe.”

“Cậu học lại bình quân 100 lần Bugatti Veyron một ngày sao?”

“Cũng không đến mức sang như vậy.” Quý Tinh Lăng kéo qua hắn, “Cậu thích xe gì?”

“Tôi thích xe nào cậu liền mau xe đó sao, tôi thích Optimus prime.”

“…… Bỏ đi, cậu vẫn nên ngồi xuống tiếp tục uống milkshake thôi.”Optimus prime:
Bình Luận (0)
Comment