“Gia, ta...... Ta...... Ta chỉ là thích xem vết sẹo thôi mà......” Thật sự không có lý do nào khác để, nếu Duẫn Giám Phi giúp mình tìm một lý do nào đó, cho dù lý do này có nhiều điểm vô lý đến đâu, Vân La cũng sẽ sẵn sàng nhận lấy. Không ngờ vừa mới nói xong, đã bị Duẫn Giám Phi ôm lấy cổ, bên miệng hắn nhếch lên một nụ cười gian, nhiệt tình trong ánh mắt so với lúc Vân La nhìn thấy vết sẹo chỉ có hơn chứ không hề kém: “Ngươi cho là thứ lý do lý chấu này Gia có thể tin nổi à?” Hắn cười không khác gì hồ ly vừa mới trộm được một con gà trống lớn: “Ngươi thích ta, đúng không? Trước ngươi nhất định muốn theo ta rời bến, cho dù chân có tật cũng muốn theo ta rời bến, chính là vì thích ta đúng không? Sở dĩ đánh ta, cũng là bởi vì ngươi cho ta là một con quỷ, yêu càng sâu trách nhiệm càng nặng phải không? Ngươi nhất định muốn biết Minh Châu vì sao lại biết được lai lịch vết sẹo này, nhất định phải nhìn thấy vết sẹo này một lần, là bởi vì tận sâu trong lòng, ngươi không muốn thua kém so với Minh Châu, ngươi hy vọng ở trong trái tim của ta, địa vị của ngươi có thể ngang hàng với Minh Châu bọn họ thậm chí còn cao hơn nhiều, có phải như vậy hay không?”
“Không...... Không phải. Ta...... Ta......” Vân La bối rối phủ nhận, có điều phủ nhận thì có tác dụng gì, trong mắt của Duẫn Giám Phi chỉ thấy ánh lên thần sắc đã thấu tỏ tất cả mọi việc. Vân La cảm thấy được mình ở trước mặt hắn phủ nhận chỉ còn giống như giả bộ giả tịch, thế nhưng không phủ nhận thì còn có thể làm gì đây, hắn thật không thể thừa nhận mà nói “Đúng, Gia những gì ngươi nói đều đúng hết”, những lời đáng xấu hổ như vậy làm sao người ta có thể nói được chứ ? Hắn căng thẳng đến độ gân xanh đều nổi hết lên, Duẫn Giám Phi bỗng nhiên thu lại khí thế bức người kia, thay bằng nét tươi cười bình thản. Vân La thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó, ngay lúc đối phương bỗng nhiên đẩy hắn ngã ra trên giường, bắt đầu cởi bỏ nút thắt quần áo mùa đông, hắn mới phát hiện bản thân thật sự đã yên tâm quá sớm mất rồi.
Vạt áo mở rộng, lộ ra màu da nhờ tĩnh dưỡng đã hơn một năm mà trở nên trắng nõn hơn một chút, trên ngực hai quả hồng anh gặp phải không khí rét lạnh, phút chốc đã dựng đứng lên. Răng môi Duẫn Giám Phi du tẩu trên phần da thịt rộng lớn trước ngực, hơi thở hắn dồn dập lên, bắt được hai tay Vân La đang liều mạng giãy giụa ngăn cản: “Ngoan, Vân La, ngươi có biết rằng ngươi căn bản không cần đem mình ra so sánh với Minh Châu bọn họ, trong lòng ta, ngươi vừa đáng yêu lại sạch sẽ, ngay cả hai má lúc giận dữ đỏ bừng, bây giờ ngẫm lại chỉ thấy động lòng người, ngươi thích ta, là ngươi ban đầu nói cho ta biết sự thật này, vậy không thể trách ta đòi ngươi một đêm nay, bởi vì chính ngươi để ta biết chuyện này, chính ngươi làm cho ta không khống chế được bản thân mình.” Hắn hồ loạn hôn Vân La, một tay vội vàng cởi bỏ tất cả quần áo của hắn, dưới ánh nến sáng ngời, trong trướng lụa mỏng hai bóng người rất nhanh liền dây dưa cùng một chỗ, trong căn phòng nhỏ xíu chỉ trong khoảnh khắc đã tràn ngập tiếng thở dốc rõ ràng, tiếng rên rỉ tiêu hồn, tiếng kêu đau bị đè nén, tiếng an ủi ôn nhu, còn có tiếng va chạm dâm mi chốc chốc lại vang lên, những thanh âm này đan vào nhau, khiến cho hai người đang chìm đắm trong dục vọng hoàn toàn quên hết đất trời ngoài kia.
Đến tận sáng sớm, dương quang trên biển đã chiếu vào nhưng xuân sắc khắp phòng vẫn chưa lui bước. Vân La ngủ say cuộn tròn trong lồng ngực rộng của Duẫn Giám Phi, bên khóe miệng đều phảng phất ý cười thỏa mãn. Duẫn Giám Phi mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của người trong lòng. Hắn chưa từng trải qua sự yên bình thế này, thứ cảm giác yên bình thoải mái không còn muốn nghĩ đến cái gì khác nữa này, chỉ cần lẳng lặng ôm ấp con người này là có thể bình tĩnh coi mọi sự nhẹ tựa lông hồng. Đây có phải là hạnh phúc không? Hắn yên lặng nghĩ, có điều hắn không rõ vì sao lại là Vân La, vì cái gì lại là Vân La đưa đến cho hắn cảm giác này, trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nảy sinh tình yêu đối với Vân La, nhưng đêm qua, khi người này đã cúi đầu nhu thuận, mang theo ngữ khí khẩn cầu hỏi chuyện vết sẹo của hắn, xin được nhìn vết sẹo của hắn một lần, hắn nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của đối phương khi thấy vết sẹo, hắn hiểu được thì ra Vân La ôm ấp thứ tình cảm này với mình, trong lòng cảm giác muốn hắn lập tức liền bạo phát.
Hết thảy sự việc thoạt nhìn đều thấy không thể xảy ra, nhưng lại đều thuận lý thành chương mà xảy ra. Ngay khi đêm qua hắn ôm Vân La, nhớ tới việc, bình thường có thể nói là không đúng tý nào, vì chính mình mà đêm cuối thu luyện tập bơi lội, nhớ tới việc hắn bởi vì thất vọng với mình mà giận dữ, hung hăng đánh mình, nhớ tới lúc trên đầu thuyền, hắn đoạt lấy bình rượu của mình bởi vì sợ mình uống nhiều mà tổn hại đến thân thể. Hắn thầm yêu chủ nhân hắn, có điều cũng nhu thuận yêu như vậy mà quên cả bản thân, hết thảy hết thảy những điều này trong mắt Duẫn Giám Phi đều chỉ làm cho Vân La trở nên vô cùng đáng yêu.
Duẫn Giám Phi cuối cùng cũng hiểu được, vì sao bản thân lúc nào ở trước mặt Vân La cũng không hề đề phòng mà bộc lộ tâm sự, đó là bởi vì trong lòng hắn sớm đã nhận định Vân La là người của chính mình, không phải kiểu huynh đệ đồng sinh cộng tử, cũng không phải người cùng chung lợi ích, một thứ trước kia hắn không biết, hiện tại tất nhiên đã biết, hắn có thể coi Vân La như tình nhân của chính mình, một tình nhân vĩnh viễn sánh bước cùng mình. Không muốn lại được, hắn không hề ôm ấp mục đích xấu xa gì với mình, cho nên hắn dám đánh mình, sau khi đã nghĩ thông suốt những điều này, Duẫn Giám Phi lại càng thêm khoái trá.
Ngoài cửa một tiếng thét kinh hãi làm ngắt quãng luồng suy nghĩ của hắn, người trong lòng bất an động đậy hai cái, tựa hồ sắp tỉnh lại, nhưng cuối cùng bởi vì đêm qua quá mệt mỏi nên vẫn không tỉnh dậy nổi. Duẫn Giám Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vân La dỗ hắn ngủ say, một bên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa, dùng truyền âm nhập mật rít gào nói: “Ngoài cửa là ai, có cái gì trước tiên cứ đứng đó chờ cho ta, đừng gào thét như quỷ như thế.” Hắn nói xong, đối phương cũng dùng thanh âm truyền âm nhập mật kinh ngạc hỏi: “Gia, ngươi ngươi ngươi ngươi...... ngươi lừa gạt......lừa gạt ai thế? Không phải là Vân La đáng thương đấy chứ? Ngươi...... Gia, ngươi sao có thể làm ra cái chuyện nhân thần cộng phẫn, heo chó cũng không bằng* thế này, hắn còn bị bệnh a, hơn nữa thân phận của ngươi...... Ngươi thế này không phải là hại hắn rồi hay sao?” Không cần nói thêm, vừa nghe cái miệng thối này, Duẫn Giám Phi đã biết ngay: là A Tam đến.