Trường Công

Chương 28

“Phương Lục Dương, cái tên hỗn đản đê tiện nhà ngươi, đồ vương bát đản, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Duẫn Giám Phi chửi ầm lên, đến bây giờ hắn hoàn toàn có thể khẳng định chắc chắn rằng A Tam là do Phương Lục Dương bắt đi, thật không ngờ mình hôm qua mới nói muốn đem A Tam tống cho Phương Lục Dương, hôm nay đã trở thành sự thật, hắn còn chưa làm hoàng đế, lão thiên gia sao đã cho hắn trở nên kim khẩu ngọc nha* như thế này được ?

*Nghĩa đen : miệng vàng răng ngọc =)) nghĩa bóng thì mọi người có thể tự hiểu.

Cũng có thể thấy Duẫn Giám Phi đang tức đến lộn ruột. Vân La thôi không hoài nghi nữa, bước khập khiễng tới: “Gia, Phương Lục Dương tại sao lại bắt A Tam vậy, hắn tới bến cảng này, lại đang nửa đêm đã đem đội tàu rời đi luôn, chỉ vì bắt cóc A Tam thôi sao?”

Duẫn Giám Phi cứ bước qua bước lại, hồi lâu sau mới nhíu mày nói: “Chuyện này có gì đó rất lạ, ta nhớ ta đã từng nói với ngươi người Phương Lục Dương hận nhất chính là A Tam đúng không?” Thấy Vân La gật đầu, hắn nói tiếp: “Có thể vô thanh vô tức lẻn vào đội tàu của chúng ta cướp mất một cao thủ như A Tam đi, trong đội tàu bọn họ chỉ có một mình Phương Lục Dương là có khả năng, với thân phận và địa vị của hắn, căn bản là không thể chỉ vì bắt A Tam mà đích thân động thủ a, Phương Lục Dương thích làm náo động, thích khoe khoang, loại người có địa vị tôn quý như hắn sao có thể vì một người thấp hèn mà ra tay cho được? Hơn nữa tuy rằng nói hắn hận A Tam, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lúc mắng chửi quá độc miệng mà thôi, với thân phận của hắn thì cũng chỉ hận ở trong lòng, sẽ không vì chuyện nhỏ đó mà so đo, nếu không A Tam nào dám không kiêng nể gì mà công khai mắng hắn a? Đúng vậy,hai người chúng ta là địch nhân là đối thủ, nhưng đối với chuyện này, trong lòng mọi người đều là rõ ràng cả.”

“A Tam có thể gặp phải nguy hiểm hay không?” Vân La lo lắng hỏi, đối với hắn mà nói, Duẫn Giám Phi phát hiện ra chỗ bất hợp lý này có thể nói là không đáng một xu, A Tam đã bị bắt đi rồi, lúc này nên nghĩ cách làm thế nào để đi cứu hắn, chứ không phải là ở trong này phân tích nguyên nhân chó má gì đó, nói cái gì mà Phương Lục Dương sẽ không hạ mình đi bắt A Tam, vậy còn người bây giờ thì thế nào nào, chẳng phải là đã bị hắn cướp đi mất tiêu rồi hay sao?

Duẫn Giám Phi lắc đầu: “Ưm, điều này...... Khó mà nói được, nếu Phương Lục Dương thật sự đã hận A Tam đến mức ngay cả thể diện cũng không còn cần, thì A Tam đã có thể......” Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng, thấy sắc mặt Vân La liền trắng bệch, hắn cũng thực phiền não, A Tam là đứa con của người hầu trong nhà nghĩa phụ khi hắn được nhận nuôi, hai người từ nhỏ đến lớn, cơ hồ là không có chuyện gì không nói với nhau, hiện giờ hắn bị bắt đi rồi, nghĩ đến con người Phương Lục Dương kia căn bản có thể sẽ không giống như vẻ ngoài quang minh lỗi lạc, mà có thể sẽ dùng cực hình đối với A Tam, hành hạ hắn dã man, Duẫn Giám Phi đau đớn khôn tả, hắn làm sao có thể để cho người bạn nối khố với mình chịu đựng những điều đó, mẹ nó, nói đến cùng cũng đều là do mình để người bị bắt ngay trước mắt, sớm biết như thế, thì đã an bài A Tam ở cùng với mình.

“Vân La, chúng ta phải nghĩ cách cứu hắn a.” Duẫn Giám Phi nói với Vân La, nói xong  hắn liền ngẩn người ra, loại việc này, hắn làm sao có thể cứ như vậy mà bàn bạc với Vân La, hắn chỉ là một đứa ở a. Ảo não bản thân từ đầu đến cuối không thể đối đãi với Vân La như với kẻ ăn người ở bình thường, trong lòng Duẫn Giám Phi thật ra vô cùng rõ ràng, sâu trong tâm, hắn vẫn coi Vân La như ái nhân, thậm chí có thể nói, hắn đã xem đối phương như thê tử, hiện giờ nói như vậy, thật giống với những cặp vợ chồng bình thường khác bàn bạc suy nghĩ mọi việc vậy.

“Gia, có người muốn gặp ngài, nói là Phương Lục Dương giao cho hắn đi gửi một phong thư, ngài có muốn cho hắn vào hay không?” Ngoài cửa vang lên tiếng truyền của thị vệ, Đăng Lung vội ra mở cửa, mang bức thư vào trong, Duẫn Giám Phi giật ngay lấy bức thư, Vân La cùng Đăng Lung cũng chạy đến xem cùng, chỉ thấy trên thư viết một đoạn, bút tích như rồng bay phượng múa, trên thư viết:

“Giám Phi ngô huynh:

Nhờ ngô huynh rong ruổi trên biển tung hoành ngang dọc, nên tiểu đệ mới có thể gặp mặt A Tam, ngày nhớ đêm mong không thể nào quên nổi, người này có thể nói là miệng lưỡi độc địa đệ nhất thiên hạ, chắc hẳn ngô huynh cũng phải đau đầu vô cùng, huống chi việc đêm qua, ngay cả dưới gối cũng giấu hung khí, có thể thấy được tính cách vô cùng hung hãn. Tiểu đệ lường trước được kỳ nhân kỳ sự, không chắc đã khiến huynh thích, nên tiểu đệ đã nghĩ suy rất nhiều, lại trằn trọc, ăn ngủ không yên, nên khi đêm đến, mới đem hắn đến chỗ đệ ở, có chỗ nào mạo muội, vạn lần mong huynh tha thứ. Phương Lục Dương tự tay viết.”

“Đây nghĩa là sao? Tại sao ta lại thấy nó không được tự nhiên?” Đăng Lung hỏi trước, nói thật là hắn xem kiểu gì cũng thấy bức thư này có gì đó kì lạ, thậm chí ngay bản thân bức thư này cũng đã vô cùng quái dị rồi, dù sao việc bắt người cũng chưa hẳn sáng tỏ, Phương Lục Dương lén lút làm, bọn họ cũng không có chứng cớ rõ ràng, không ai có thể khẳng định thật sự là hắn làm, nhưng hôm nay chính hắn lại thừa nhận, chẳng lẽ là sợ Duẫn Giám Phi sau này hỏi tội hắn ư? Hai đội tàu bọn họ mặc dù trước nay bất hòa, nhưng thực lực lại tương đương, rất ít khi dốc toàn lực gây chiến, bởi vì điều đó sẽ chỉ đem lại kết cục đau thương cho cả hai bên, cho nên hắn cảm thấy đối phương tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức khơi mào chiến tranh giữa hai bên.

“Không sai, ta cũng thấy người này tuy nói ra chỗ không tốt của A Tam, nhưng ngữ khí này...... đọc kỹ thì thực ra...... là trái lại giống như đang dung túng vậy.” Vân La cũng chần chờ nói, đã thấy Duẫn Giám Phi vừa ôm bụng, gập người cười to, vừa nói đứt quãng: “Ha ha ha, Phương Lục Dương, ha ha ha, tên ngốc này, ngươi thế lại...... Ha ha ha ha, uổng phí cho thân phận vương tử của ngươi, tuấn nam mỹ nữ vô số, ha ha ha ha, thế nhưng lại bị A Tam nhà này hút mất hồn, ha ha ha ha, nên khi đêm đến, không tồi, ngươi thậm chí cả thể diện cũng không còn cần.” Hắn vừa nói, Đăng Lung và Vân La đều đã hiểu được ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều toát ra thần sắc không dám tin, trong lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm thấp trầm: “Vương Gia, kinh thành gởi thư.”
Bình Luận (0)
Comment