Duẫn Giám Phi gần đây cảm thấy bản thân thật sự đang rất hạnh phúc, kế hoạch mưu đồ suốt sáu năm, kế hoạch vì nó mà phải trả giá biết bao nhiêu tâm huyết, hiện giờ lại dễ như trở bàn tay, bên người còn có người mình yêu làm bạn, có cả giang sơn và mỹ nhân, trên đời có thể có mấy người. Ừm, không cần cùng hắn tranh luận cụ thể Vân La rốt cuộc là đẹp hay xấu, chẳng lẽ không biết đạo lý tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Buổi chiều hôm nay, ánh nắng ngày xuân rất đẹp, không quá nóng bỏng mà lại rất ấm áp chiếu rọi lên người, thoải mái ấm áp hết mức. Duẫn Giám Phi nửa nằm trên tháp quý phi, thích ý nhìn Vân La ngồi trên ghế đá trong viện tử, chăm sóc một chậu hoa mai cảnh, không thể không thừa nhận, tuy rằng một chân của Vân La bị phế đi, thế nhưng hai tay của hắn lại thật sự rất linh hoạt, nếu để cho hai bàn tay này ở chỗ đó của bản thân nhẹ nhàng cọ sát, hắn cảm thấy được nhiệt huyết chính mình lại có chút dâng lên, không có cách nào, những lúc ở cùng Vân La, mặc kệ lãng mạn đến thế nào, cuối cùng hắn cũng đều liên tưởng đến việc vận động ban đêm, ngay cả chính hắn cũng phải hoài nghi, phải chăng mình kiếp trước là một tên sắc quỷ.
“Đây là người ngươi si mê sao?” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm, quen thuộc, hắn sau khi sửng sốt mất một giây đột nhiên lấy lại tinh thần, gần như là lập tức đứng lên, nhìn lại, quả nhiên đứng phía sau là vị mẫu hậu đại nhân không biết giá lâm từ khi nào. Lúc này trên khuôn mặt nàng đầy vẻ hoang mang nhìn Vân La.
“Mẫu hậu?” Duẫn Giám Phi quỳ xuống: “Con không biết mẫu hậu giá lâm, thỉnh mẫu hậu thứ tội.” Hắn cung kính nói, ngay sau đó đã thấy mẫu hậu hắn nâng váy phượng, từ trước mặt mình vội vàng đi qua, xem phương hướng là thẳng đến chỗ Vân La, hắn vội vàng đứng lên, chợt nghe Thái hậu hoảng sợ kêu lên một tiếng, tiếp theo chửi ầm lên nói: “Duẫn Giám Phi, ngươi cái đồ hỗn trướng, đây là người ngươi thích sao? Phi, phí cho ngươi là một hoàng tử, thế mà...... thế mà mắt mũi chỉ đến thế này thôi sao? Đệ đệ của ngươi tốt xấu gì cũng coi như chọn được một nam nhân anh tuấn chút đỉnh, nhưng còn ngươi......” Thái hậu kêu lên the thé, hoàn toàn không thèm để ý gì đến phong độ của một người thân đứng đầu hậu cung, nghe ngữ khí của nàng, dường như hoàn toàn có thể té xỉu ngay sau một khắc nữa.
“Mẫu hậu......” Duẫn Giám Phi mở miệng, đã thấy mẫu hậu của hắn một tay kéo y phục của Vân La đang ngây ra như phỗng lại: “Nói, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Vương Gia?” Nàng xoay người trừng mắt nhìn Duẫn Giám Phi một cái: “Ngươi đứng yên ở đó cho Ai gia, không được nhúc nhích, nếu không Ai gia chặt chân ngươi.” Nàng quay đầu lại, đã thấy trên mặt Vân La khôi phục lại vẻ vân đạm phong thanh.
“Thái hậu đã thấy bộ dáng của ta rồi đấy thôi, đối với việc ta có năng lực mê hoặc Vương Gia hay không, không phải là đã rất rõ ràng rồi hay sao?” Vân La thản nhiên nói, không biết vì sao, hắn một chút cũng không chán ghét vị Thái hậu đang chửi rủa, miệt thị mình hết sức cực đoan này, lúc trước không phải chính mình cũng chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài mà đánh Duẫn Giám Phi hay sao? Người đang giận dữ vẫn luôn dùng trực giác để làm việc, cho dù có là quý vi Thái hậu, xem ra cũng không ngoại lệ. Hắn quỳ xuống: “Thảo dân Vân La, tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thái hậu bất ngờ sửng sốt một chút, phản ứng của Vân La nằm ngoài dự kiến của nàng, ngượng ngùng buông lỏng bàn tay ngọc nhỏ, dài đang kéo y phục của người ta ra: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, đích xác cũng không có bản lĩnh mê hoặc Vương Gia, thế nhưng ngươi tại sao không có tự mình hiểu lấy, ngươi cũng không ngẫm lại, ngươi dựa vào cái gì để có thể đứng ở bên người Vương Gia quấn chặt lấy hắn không chịu buông tay, ngươi có điều gì có thể lấy lòng Vương Gia, ngươi......” Lời còn chưa dứt, trước mặt Vân La đã xuất hiện một người, là Duẫn Giám Phi vừa mới bị đe dọa chặt chân, hắn một tay nâng Vân La dậy, quay qua Thái hậu, trầm thanh nói: “Mẫu hậu, xin Người đừng vũ nhục Vân La như vậy, mặc dù trong mắt của Người hắn tướng mạo bình thường, có điều trong trái tim ta, hắn lại vô cùng rực rỡ sáng chói. Còn có, Người nói sai rồi, không phải Vân La mê hoặc ta, quấn lấy ta, là ta một mực quấn lấy hắn, ta không cho phép hắn rời khỏi ta, bởi vì...... Ta đã càng ngày càng không thể rời khỏi hắn, thỉnh mẫu hậu đừng xét đoán vội vàng, áp đặt loại tội danh này lên Vân La.”
“Ngươi ngươi ngươi......” Thái hậu có chút giận dữ hồ đồ, tại sao, tại sao trong lòng nàng có một cảm giác bất an, lúc trước tiểu nhi tử của nàng, cũng vẻ mặt nghiêm nghị như vậy chắn giữa nàng cùng người nam nhân tên A Ly kia, tràn đầy khí thế quân lâm thiên hạ nói với nàng. Thậm chí lúc bản thân nổi giận rống lên, nói rằng trong hoàng cung Cẩm Tú tuyệt không cho phép có nam sủng hoặc nam chủ, đứa con mà trước nay vẫn xem rất trọng, giữ rất vững ngôi vị hoàng đế thế nhưng không chút do dự đáp ứng nhường lại ngôi vị hoàng đế. Sẽ không, Giám Phi tuyệt sẽ không như vậy, đây là giang sơn hắn mưu đồ đã sáu năm a, không thể có bất luận kẻ nào hoặc là việc gì có thể ngăn cản dã tâm hắn hết.
“Ngươi cũng biết, vương cung Cẩm Tú của chúng ta tuyệt không cho phép nam sủng hoặc nam chủ.” Thái hậu khôi phục bình tĩnh, hiện tại không phải là lúc kêu gào là có thể giải quyết vấn đề: “Ngươi cũng đã biết, đệ đệ của ngươi vì sao lại cam tâm nhường lại ngôi vị hoàng đế, Giám Phi, ngươi nói cho Ai gia, chẳng lẽ ngươi muốn bước theo vết chân của hắn, vì một người nam nhân như vậy mà buông tha đại kế ngươi khuynh tẫn toàn bộ tâm huyết tỉ mỉ bày ra suốt sáu năm quyết trục thiên hạ hay sao?” Nàng từng chữ từng chữ nói, mỗi một lời đều đập thẳng vào tâm khảm Duẫn Giám Phi, hắn nhìn Vân La, thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mẫu hậu mình: “Ta muốn thiên hạ, ta cũng muốn Vân La, hắn cùng giang sơn, ta cái nào cũng không muốn buông tay.”