Trường Công

Chương 40

Vân La ngạc nhiên dừng cước bộ: “Lão...... Lão bá, ông...... nói gì vậy?” Hắn hỏi xong, bỗng nhiên như là đã hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, lại lẩm bẩm một mình: “Là Thái hậu sao? Ha hả, nàng...... Dĩ nhiên là không chịu buông tha ta rồi, đúng vậy, ta nên sớm nghĩ ra mới phải, thái độ của nàng thay đổi nhanh như thế. Ta đã cho rằng...... cha mẹ nào trong thiên hạ cũng đều giống nhau cả, nhưng...... vẫn là sai rồi.”

“Vân công tử xin mời, đi thẳng về phía trước thôi.” Lão giả cười lạnh một tiếng, tránh đường, trong mắt lại ánh lên hàn quang, hiển nhiên là đã được chỉ lệnh, nếu Vân La chạy trốn, ngay lập tức giết chết. Bất quá không cho hắn cơ hội hạ sát thủ, Vân La sửa sang lại vạt áo, lại ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững đi qua hắn.

Phía trước là một đỉnh núi cao, hắn cũng có chút kỳ quái, Thái hậu muốn giết chính mình, căn bản không cần phải tự mình đến đây tiễn hắn ra đi, chỉ là một tên nam sủng bé nhỏ không đáng kể mà thôi, chỉ cần phái sát thủ ra, không đến nửa khắc là có thể giải quyết xong.

Trong đám sương dần dần xuất hiện một đám người. Thái hậu xiêm y trắng thuần, xinh đẹp đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt, thần sắc quyết tuyệt không ảnh hưởng đến được vẻ tuyệt đại tao nhã của nàng. Phía sau nàng có mấy người cung nữ cùng thị vệ, nhìn thấy Vân La đến, đều nhanh chóng thối lui sang hai bên.

“Ai gia vốn nghĩ, sự tình sẽ không thể thuận lợi như thế.” Thái hậu nhìn Vân La, trong ánh mắt lại có một tia tiếc hận: “Tính tình Giám Phi ta rất rõ ràng, nó sẽ không dễ dàng tin tưởng lời ta nói, bất quá hắn cũng luyến tiếc kế sách vẹn toàn đôi bên này, cho nên hắn nhất định sẽ đáp ứng Ai gia, nhưng hắn cũng nhất định sẽ không cho Ai gia cơ hội xuống tay. Hắn nhất định sẽ tiễn ngươi đến tận thôn trang đó, bởi vậy Ai gia đã hạ chút thuốc ngủ trong trà hắn uống, cũng đủ làm cho hắn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, bất quá thuốc này không để lại vết tích, chờ đến lúc hắn tỉnh lại, cũng chỉ nghĩ đêm qua quá mức hoang đường, làm cho hôm nay dậy muộn mà thôi, vốn dĩ, ly biệt sắp tới, dùng hết phần khí lực cuối cùng, cũng không có gì là kỳ quái cả.”

Vân La mỉm cười, ngay cả hắn cũng kỳ quái bản thân sao có thể bình tĩnh đến như thế: “Thái hậu tựa hồ không cần giải thích cho ta những chuyện này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi hắn buổi sáng hôm nay ngủ say như thế là bởi vì hắn đã hạ quyết tâm muốn giết ta. Bất quá nghe ngài nói như thế, ta cảm thấy thực ấm áp, trong lúc hắn bị trúng mê dược, thế nhưng lại vẫn có thể vì ta mà tỉnh lại, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng vậy là đã đủ lắm rồi.”

Thái hậu thở dài: “Đúng vậy, đứa nhỏ kia vì ngươi, đã thay đổi đến ngay cả ta cũng nhận không ra rồi, cho nên...... Ai gia không hy vọng ngươi hiểu lầm hắn, cũng không hy vọng ngươi vì sự hiểu lầm này mà hận hắn, ở trên đường xuống hoàng tuyền cũng không sống yên ổn. Kiếp sau đầu thai thành một người tốt, biến thành con gái, cũng không phải dính vào quý tộc trong hoàng cung, bình bình đạm đạm sống qua một đời đi. Còn đời này, là Ai gia rất ích kỷ, vì con ta, không thể không làm chuyện có lỗi với ngươi, muốn hận, ngươi cứ hận Ai gia đi, ngươi tuy rằng tướng mạo bình thường, có điều không thể không thừa nhận, có lẽ ngươi có chỗ vĩ đại của ngươi, thế nhưng Ai gia không thể tha cho ngươi, hậu cung không thể tha cho ngươi, liệt tổ liệt tông của Cẩm Tú quốc không thể tha cho ngươi.” Nàng lùi một bước, chỉ vách núi đen ở phía trước: “Ai gia nghĩ tới rất nhiều loại biện pháp, ám sát, bức ngươi uống hạ chẫm tửu, nhưng cuối cùng ta vẫn nhịn không được chọn con đường này, ngươi nhảy xuống đi thôi, nếu thiên bất diệt ngươi, sau khi nhảy xuống vách núi còn có thể không chết, Ai gia sẽ không đuổi giết ngươi lần nữa, đến một nơi không ai biết ngươi hảo hảo sống kiếp sau đi.”

Vân La cười lạnh một tiếng: “Ta nên cảm tạ sự nhân từ Thái hậu dành cho ta sao?” Hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngay cả Thái hậu cao cao tại thượng, cũng không khỏi tránh né ánh nhìn chăm chú như thế: “Ngươi đương nhiên không cần cảm tạ, này cũng không phải nhân từ, từ nay về sau, vô luận ngươi là sống hay đã chết, ta cũng sẽ làm như ngươi đã chết rồi, về phần Giám Phi, ta cũng sẽ nói như vậy cho hắn, vốn ta nghĩ ngươi không biết đường đến thôn trang, tối thiểu cũng sẽ kéo theo Đăng Lung cùng ngươi tới đây, không nghĩ tới ngươi lại bất cáo nhi biệt. Ai gia cả đời này, chứa nhiều mệnh trái (nợ đời) ở trên người, bất quá có thể ít đi một cái, ít đi một cái thật vẫn tốt. Cho nên tại đây, Ai gia nên cảm tạ ngươi.” Nàng cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vân La: “Ngươi...... cũng nên đi thôi, Giám Phi không thể tự mình tiễn ngươi, thì đành Ai gia đến thay hắn. Ai, tạo hóa trêu người, nếu ngươi là một nữ nhi, vô luận như thế nào, Ai gia cũng sẽ......” Nàng không có nói thêm gì đi nữa, chỉ thở dài một tiếng.

Vân La nhìn vách đá cao cao phía trước, trái tim dần dần trầm xuống, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, hắn cùng Duẫn Giám Phi trong lúc đó không cáo biệt trước khi chia tay, thế nhưng chính là vĩnh quyết. Nhớ tới đêm qua hắn ôm lấy chính mình chặt chẽ như vậy, lời thề son sắt sẽ có một ngày gặp lại nhắc đi nhắc lại như thế, hắn cảm thấy cõi lòng đều đã tan nát: “Ta thực hối hận, ” hắn lê bước chân đi đến bên cạnh Thái hậu, bi phẫn nhìn nàng: “Ta không nên cùng hắn bất cáo nhi biệt. Một ngày nào đó, bà sẽ phát hiện ra sự quan tâm mà bà dành cho hắn, sẽ chỉ làm hắn càng thêm thống khổ, trừ phi Duẫn Giám Phi căn bản không thương ta, nếu không bà nhất định sẽ hối hận về quyết định của ngày hôm nay.”

Thái hậu nhìn thân ảnh quật cường kia đi bước một lên vách núi cao phía trước, trong mắt hiện lên tia mờ mịt trong nháy mắt: sẽ như vậy thật sao? Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: không có đau thương nào mà thời gian không thể xóa mờ, nàng xác tín như thế. Bỗng nhiên thấy Vân La xoay người lại, vạt áo màu ngà trên người hắn ở trong gió núi bay phấp phới, giống như sẽ phấp áo mà đi, hắn lạnh lùng nhìn Thái hậu: “Có một câu, ta chưa từng có nói với Duẫn Giám Phi, tuy rằng đây là một sự thật mà hai chúng ta đều biết. Ta vẫn nghĩ là khi nào có cơ hội, cũng không nghĩ đến ta không bao giờ có thể chính mình nói với hắn được nữa, cho nên xin nhờ bà thay ta chuyển cáo cho hắn.”

“Có gì cứ nói” Thái hậu trong lòng cứng lại.

“Nói với hắn rằng, ta yêu hắn.” Vân La nhẹ giọng, từng chữ từng chữ một nói, hắn nói cẩn thận đến như vậy, giống như là sợ bừng tỉnh chim chóc giữa núi rừng, lại giống như là lưu luyến câu nói đó. Nói xong, hắn quay đầu nhìn ngắm bốn phía, nước mắt chậm rãi chảy xuống: “Không thể nữa rồi, Duẫn Giám Phi, rốt cuộc...... Rốt cuộc đợi không thể đợi ngươi tới đón ta được nữa rồi, rốt cuộc...... Không thể đợi được.” Cùng với một tiếng thở dài, Vân La thả người xuống, bất quá là trong nháy mắt, bóng người màu trắng ngà kia liền biến mất ở trước mắt Thái hậu.
Bình Luận (0)
Comment