Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 10

‘Người Hàn’ nọ chìa tay ra:

“Chào cậu, tôi là Phó Hiểu Niên.”

“Chào anh, tôi là Tưởng Tiệp.” Tưởng Tiệp thân thiện trả lời.

“Tôi biết, tôi đã nghe đám Giang Sơn nhắc đến cậu từ lâu, bảo cậu trông hơi giống Hiểu Thanh, quả nhiên là hơi giống thật, nhất là ánh mắt.”

“Hiểu Thanh là…”

“Em trai tôi,” Hiểu Niên cướp lời, “Là em trai sinh đôi của tôi. Tôi nhìn giống ba, còn Hiểu Thanh trông lại giống mẹ. Nói thật, nhìn cậu và nó còn giống anh em hơn ấy!”

“Ồ, vậy hả,” Tưởng Tiệp đã từng nghe qua cái tên Hiểu Thanh, nhớ không lầm, Giang Sơn có từng nhắc tới, “Cậu ấy cũng ở đây sao?”

“Nó mất rồi,” một nét bi ai thoáng lướt qua gương mặt của Phó Hiểu Niên, “Qua đời năm năm trước.”

“Xin lỗi, tôi không biết chuyện này.” Tưởng Tiệp cảm thấy bối rối.

“À” Phó Hiểu Niên hiểu ra liếc nhìn Thẩm Binh bên cạnh một cái, “Không sao, đều là chuyện đã qua rồi.”

Hiểu Niên lập tức vỡ lẽ, chưa có ai kể với Tưởng Tiệp về Hiểu Thanh. Đây là lần đầu tiên Chính ca dẫn theo người ngoài tới thắp nhang cho Hồng thúc, xem ra Tưởng Tiệp này không phải người bình thường, Chính ca bảo vệ cậu ta quá kĩ rồi!

Đúng lúc đó Thẩm Binh đi tới trước mặt Tưởng Tiệp, lên tiếng:

“Chắc bên kia Chính ca chuẩn bị cũng sắp xong, chúng ta đi thôi!”

Tưởng Tiệp vội đứng lên, trước khi đi lễ phép nói với Hiểu Thanh:

“Rất hân hạnh được biết anh.”

Tưởng Tiệp cảm thấy trong ánh mắt Phó Hiểu Niên nhìn mình chất chứa một sự chua xót và phán xét khó lòng nắm bắt, phải chăng vì mình giống Hiểu Thanh, nên gợi lại quá khứ đau lòng của anh ta?

Gian chính phòng tối mờ mờ, khói hương lượn lờ nghi ngút, Tưởng Tiệp nhìn xung quanh, đây hẳn là linh đường để bài vị thờ cúng. Có hai nhà sư đang tụng kinh siêu độ, tiếng gõ chuông mõ trầm trầm nối tiếp nhau không dứt. Chu Chính đang đứng quay lưng lại với Tưởng Tiệp, dường như đã đứng đó rất lâu, nghe thấy tiếng bước chân của cậu mới quay đầu lại, nhìn cậu nói:

“Tới đây, thắp cho Hồng thúc nén nhang.”

Tưởng Tiệp nhận lấy nén nhang từ tay Chu Chính, sau khi vái ba lần, đi lên phía trước cắm nhang vào lư hương đặt ở trước bài vị. Trong lư đã cắm sẵn vài nén nhang, cháy được một nửa, phần chóp trên khoác lên một màu đỏ ảm đạm. Tưởng Tiệp ngẩng đầu nhìn tấm ảnh thờ, bên trên là một ông lão mặt mũi phúc hậu, không hề giống dân xã hội đen mà trông còn nhang nhác ông chủ cửa hàng Nam Bắc Hành. Hình ảnh trước mắt khác xa hình tượng Hồng thúc mà Tưởng Tiệp vẫn nghĩ. Đằng sau bài vị của Hồng thúc, đặt lệch về một bên là một bài vị khác, người trong tấm hình là một thiếu niên, Tưởng Tiệp gần như lập tức có thể khẳng định đây chính là Phó Hiểu Thanh.

“Mọi người tạm thời ra ngoài một lát đi.”

Hai nhà sư lui ra trước, sau đó đến mấy vệ sĩ đứng ở góc phòng, cuối cùng là Thẩm Binh. Rốt cuộc trong linh đường chỉ còn lại Tưởng Tiệp và Chu Chính.

“Em không sợ chứ?” Chu Chính mỉm cười dịu dàng nhìn Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp lắc đầu.

“Tôi muốn dẫn em đến gặp Hồng thúc, suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên tôi dẫn người ngoài đến gặp lão nhân gia. Ông ấy là ân nhân của Giang Sơn, Thẩm Binh và tôi. Hồng thúc dạy tôi võ thuật, dạy tôi dùng súng, dạy tôi biết khi nào tấn công khi nào phòng thủ. Ông nói, nếu như con muốn lừa gạt người khác, trước hết phải lừa gạt được chính bản thân mình. Ông còn nói, trên đời này có một số người được trời cao phù hộ, trong số đó có con, A Chính.” Chu Chính đứng chắp tay giữa ánh nến rọi, kể lại chuyện xưa một cách đứt quãng, vừa để cho Tưởng Tiệp nghe, cũng vừa như ôn lại quá khứ một lần. “Đừng bao giờ phơi bày điểm yếu ra cho kẻ thù thấy, A Chính, một khi con vướng vào lưới tình, tức là con đã thua.”

Chu Chính nhắm mắt lại, lời của Hồng thúc tựa hồ còn văng vẳng bên tai, chợt nghe Tưởng Tiệp dè dặt hỏi:

“Hiểu Thanh vì sao mà chết vậy?”

Chu Chính lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi:

“Hiểu Niên đã nói gì với em ở ngoài kia sao?”

“Anh ta nói anh ta và Hiểu Thanh là anh em song sinh.”

“Ừm, Hiểu Thanh là bị người ta giết chết.” Chu Chính thắp thêm một nén nhang vào lư hương trước bài vị Hiểu Thanh. “Năm năm trước có một tổ chức yêu cầu tôi phải mua một lượng lớn hàng hóa, khi đó tôi mới tiếp quản công việc buôn bán của Hồng thúc, gặp phải rất nhiều khó khăn, bị bao cặp mắt chòng chọc dòm ngó, nếu như nhận mua thì sẽ tổn thất một khoản lớn. Bọn chúng bắt Hiểu Thanh đi, uy hiếp tôi phải mua bằng được đống hàng.” Lần này Chu Chính ngừng lại rất lâu, đợi đến khi hơi thở bình tĩnh lại, mới tiếp tục, “Tôi không đồng ý.”

Tuy Chu Chính không nói gì thêm, nhưng Tưởng Tiệp hiểu. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng hẳn lúc đó Chu Chính đã phải tốn rất nhiều tâm tư, thương tâm vô cùng mới đưa ra được quyết định đấy.

“Có phải em thấy tôi tàn nhẫn lắm không?” Ánh mắt của Chu Chính nhìn chăm chú vào Tưởng Tiệp, nhưng không còn vẻ sắc bén như ngày trước nữa.

Tưởng Tiệp lắc đầu, “Tôi nghĩ anh vì muốn giảm tổn hại đến mức thấp nhất có thể, nên mới hi sinh người mình yêu.”

“Người tôi yêu? Ai nói Hiểu Thanh là người tôi yêu?” Chu Chính quay lại nhìn thiếu niên trong tấm hình, “Nếu tôi yêu cậu ấy thật, sao lại cam lòng hi sinh cậu ấy? Hiểu Thanh là một đứa trẻ ngốc, thật sự rất ngốc. Có phải em nghĩ trông em giống Hiểu Thanh nên tôi mới giữ em lại hay không?”

Chu Chính thấy Tưởng Tiệp không có ý định trả lời, mới nói tiếp, “Hai người bọn em tính cách rất khác nhau, càng sống cùng em lâu, càng cảm thấy em không giống Hiểu Thanh. Tính cách của em và cậu ấy tạo ra sự khác biệt giữa hai người.”

“Sao hôm nay anh nói chuyện kì vậy? Cứ như đang cố gắng giải thích chuyện gì ấy.” Rốt cuộc Tưởng Tiệp cũng mở miệng.

“Hả? Thế bình thường tôi nói chuyện kiểu gì?”

“Lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng mắng chửi người khác, mặt mày thì luôn hung dữ nghiêm nghị, y như cá mập trắng.”

“Tôi đã mắng em bao giờ chưa?” Chu Chính cau mày, nhưng lại thấy buồn cười.

“Anh đối với tôi rất tốt, nhưng đối với người khác thì lạnh như băng. Chắc anh sợ tôi bị dọa sẽ trốn mất nên mới đối xử dịu dàng với tôi đúng không?

Chu Chính bật cười, để lộ hàm răng sáng bóng, trông càng giống cá mập kinh khủng:

“Phải, em hiểu tôi thật đấy.”

“Anh không dọa nổi tôi đâu,” Tưởng Tiệp cúi đầu nói, khẽ khàng như thể sợ kinh động đến làn khói đang vấn vít xung quanh.

***

Tưởng Tiệp bước ra từ phòng vệ sinh khách sạn, vệ sĩ đứng chờ bên cạnh liền bước tới nói:

“Chính ca đang đợi cậu dưới hầm để xe.”

“Ơ? Không phải dặn là đợi ở cửa sao?” Trong lòng Tưởng Tiệp dấy lên ngờ vực, cậu nhìn về phía cửa khách sạn, bên đó hình như có mấy bóng người khả nghi đang lượn lượn lờ lờ. Tưởng Tiệp và vệ sĩ đi thang máy xuống hầm để xe, lập tức trông thấy sáu bảy vệ sĩ đang quây quanh Chu Chính ngay ở trước mũi xe, hình như có kẻ nào đó giở trò, cửa xe không mở được. Thẩm Binh nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, sau đó thì thầm vào tai Chu Chính điều gì đấy. Vệ sĩ kéo Tưởng Tiệp bước nhanh về phía đó định nhập hội với nhóm Chu Chính. Tưởng Tiệp bắt đầu căng thẳng, bầu không khí đầy mùi nguy hiểm. Đúng lúc này, có tiếng súng nổ, bên ngoài gara cũng vang lên âm thanh ô tô bẻ lái gấp ken két, theo ngay sau đó là tiếng súng dữ dội, nhắm thẳng về phía Chu Chính, một loạt đạn chuẩn xác chia tách Chu Chính và đám vệ sĩ, tiếp đó kẻ địch nã súng theo hai hướng khác nhau. Thẩm Binh kéo Chu Chính vòng ra sau xe rồi rút chạy theo lối thoát hiểm. Có hai vệ sĩ cũng phá vòng vây chạy theo bảo vệ Chu Chính. Tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, Tưởng Tiệp còn chưa kịp làm gì, vệ sĩ bên cạnh đã trúng đạn, một vệ sĩ khác nhấn đầu cậu bắt cậu nằm xuống, sau đó vừa giơ súng chống trả vừa kéo cậu lui dần về hướng Chu Chính vừa mới rời khỏi. Tưởng Tiệp thấy đạn pằng pằng cắm vào thân xe, bánh xe, và cả trên tường, xung quanh cậu đều là tia lửa và mảnh đạn văng tung tóe. Tiếng súng vẫn liên tục không dứt, có người trúng đạn, có người rên rỉ, tim của Tưởng Tiệp như sắp vọt hẳn ra ngoài, cậu chưa bao giờ lâm vào tình cảnh như thế này, hai chân run cầm cập không còn chút sức. Chu Chính được Thẩm Binh bảo hộ chặt chẽ, âm thầm quan sát tình hình, kẻ địch càng lúc càng rút ngắn khoảng cách, quân số xem ra còn đông hơn cả tưởng tượng.

“Chính ca, anh nhân cơ hội này rút đi, quân của ta sắp đến cửa thoát hiểm rồi.” Thẩm Binh nói vào tai Chu Chính, “Chỗ này cứ giao cho em, chạy mau!”

“Mang Tưởng Tiệp về đây.” Ánh mắt Chu Chính không ngừng tìm kiếm.

Thẩm Binh nhìn khắp xung quanh, thấy Tưởng Tiệp và một vệ sĩ đang cách chỗ bọn họ cả một dãy xe.

“Không được, quá xa, anh chạy trước đi.”

“Mang thằng bé lại đây!” Chu Chính như thể phát điên, giơ súng, nã liền vài phát vào mấy mục tiêu đang để lộ sơ hở, bọn chúng kêu lên rồi ngã gục xuống. Thẩm Binh thấy Chu Chính ngăn chặn hỏa lực của đối phương, nhất định là muốn chạy đi cứu Tưởng Tiệp, lập tức bổ nhào vào Chu Chính:

“Anh điên rồi! Không cứu được cậu ta đâu! Chính ca!”

Vệ sĩ xung quanh cũng đè Chu Chính xuống ép anh phải rút lui. Bởi bên phía Chu Chính chống trả quá quyết liệt, kẻ địch tách ra một nhóm, chuyển hướng tấn công về phía Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp bị vệ sĩ lôi đi lui tới sát rìa làn xe chạy, từ đấy có thể nhìn thấy Chu Chính. Vệ sĩ nạp thêm đạn, nói với Tưởng Tiệp:

“Tôi chặn bọn chúng lại, cậu chạy đến chỗ Chính ca!”

Tưởng Tiệp gật đầu. Vệ sĩ liên tục nổ súng về phía kẻ địch, bọn chúng không thể làm gì khác ngoài ẩn núp. Tưởng Tiệp nhân cơ hội chạy tới chỗ Chu Chính, vốn dĩ bình thường cậu chạy rất nhanh, thế nhưng lúc này một chiếc xe ô tô bật đèn sáng choang bỗng dưng lao vút tới, Tưởng Tiệp phải nghiêng mình né, cả người dựa chặt vào một chiếc cột, đứng im tại chỗ. Chu Chính thấy vậy liều mạng giằng ra khỏi vòng vây của đám vệ sĩ, gào  thất thanh về hướng Tưởng Tiệp:

“Tưởng Tiệp! Nằm xuống! Nằm xuống! Tưởng Tiệp, mau nằm xuống!”

Còi báo động chống trộm của một loạt ô tô kêu lên inh ỏi, đạn xé gió lao đi vùn vụt trong không khí, Tưởng Tiệp nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Chu Chính, nhưng cơ thể lại không tài nào động đậy nổi.
Bình Luận (0)
Comment