Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 14

Chu Chính cảm thấy gương mặt mình đang giữ lấy vô thức run lên, trong đôi mắt kia đã tràn ngập lo lắng.

“Em thật sự chưa làm chuyện này bao giờ sao?” Khoảng cách giữa khuôn mặt hai người lúc này chỉ là một ngón tay, nhưng Chu Chính vẫn không nóng vội.

Tưởng Tiệp không nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu.

“Vậy đã hôn ai bao giờ chưa?” Chu Chính đặt một nụ hôn lên môi Tưởng Tiệp, nhẹ nhàng mút lấy, bàn tay đang đỡ lấy gáy cậu từ từ dịch xuống, dừng lại ngay dưới xương bả vai, chỉ hơi ấn nhẹ, cả người Tưởng Tiệp đã áp vào lồng ngực anh, không quá hờ mà cũng không quá chặt. Tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ của cậu thanh niên, cách lớp da thịt nóng hổi, như hòa chung một nhịp với tiếng tim đập của Chu Chính.

Chu Chính cảm giác dường như Tưởng Tiệp đã thuộc về mình, anh nhớ lại lúc Giang Sơn đập đập vào ngực anh bảo:

“Đâu phải nói yêu là yêu, nói không yêu thì là không yêu, anh tự hỏi xem nơi này của anh có Tưởng Tiệp không đi!”

Khi ôm Tưởng Tiệp vào lòng, Chu Chính mới cảm nhận được sự trọn vẹn mà chẳng mấy khi anh có được, đó chính là cảm giác chân thực rằng mình đang sống. Cõi lòng đã quá mệt mỏi vì những đấu đá tranh quyền đoạt lợi của anh, chỉ khi đối diện với Tưởng Tiệp, mới có được phút giây yên bình.

Tưởng Tiệp cảm nhận được sự chuyển động của Chu Chính ở phía sau, nãy giờ Chu Chính vẫn luôn cẩn thận dẫn dắt để làm sao trong cơn đau cậu vẫn có thể đạt được khoái cảm. Chiếc cổ xinh đẹp của Tưởng Tiệp rướn về phía trước như một chú thiên nga, nhưng cậu vẫn im lặng, lần đầu tiên trải nghiệm mùi vị ân ái, ít nhất Tưởng Tiệp cũng biết được người đàn ông ở sau cậu lúc này quan tâm tới cậu nhường nào. Cơ thể của cậu bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ham muốn dục vọng bị cầm tù suốt bao lâu nay như một con quỷ được người đánh cá giải thoát khỏi cái chai vừa mới vớt, bay lên cao hóa thành đám mây đen thật to, bao phủ lấy chiếc vỏ thuần khiết mà thường ngày cậu vẫn khoác lên cho mọi người thấy. Mẹ thân yêu của con, người con thích là đàn ông, chỉ có đàn ông mới có thể mang đến cho con sung sướng hạnh phúc, cũng giống như người chồng mà mẹ đã rũ bỏ vậy. Tưởng Tiệp cảm thấy nước mắt mình lăn trên gò má đã ướt rịn mồ hôi, nhưng đây hoàn toàn không phải là những giọt nước mắt của sự buồn bã.

Đêm đến lạnh căm, không gian quạnh quẽ vắng bóng người, ánh trăng băng giá chiếu rọi xuống trần gian. Chu Chính nằm cạnh Tưởng Tiệp, nhẹ nhàng vén tóc trên trán cậu sang một bên, chăm chú ngắm nhìn cậu. Từ lúc làm xong Tưởng Tiệp vẫn không nói năng gì, cặp mắt đen trống rỗng tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó trong màn sương mờ trắng xóa.

“Em thấy thế nào?” Chu Chính hỏi.

Tưởng Tiệp lặng đi nhìn trần nhà, lệ dâng lên trong đôi mắt:

“Chu Chính, em cảm thấy, dường như mình đang vượt qua một ngọn núi rất cao.”

“Vì sao?”

“Trước giờ, em luôn cho rằng đồng tính luyến ái là ngọn núi chắn ngay trước mặt mình, em không biết phải leo lên như thế nào, có lẽ phải men theo đường vòng mà đi. Em đã mất đi nhiều thứ quý giá, một mình em cô độc, sợ hãi, em ước gì có ai đó nói cho em biết, dạy cho em hiểu phải làm như thế nào.” Tưởng Tiệp vừa nói, vừa nhìn Chu Chính. Lần đầu tiên Chu Chính nhận thấy nơi đôi mắt kia ánh lên niềm hi vọng, “Vậy nên em cám ơn anh, Chu Chính, anh đã dắt em vượt qua một ngọn núi mà em không thể nào tự mình vượt qua được.”

Tưởng Tiệp không ngừng lại mà nói tiếp:

“Hôm nay anh kể cho em chuyện Hiểu Thanh, cũng là vì muốn em biết, một khi quyết định ở cạnh anh thì em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu một ngày nào đó anh rơi vào trường hợp bất khả kháng, có lẽ em cũng sẽ bị hy sinh. Thế nhưng Chu Chính, em không sợ. Tuy còn chưa rõ bản thân mình có yêu anh hay không nhưng em đồng ý ở lại, em thật sự muốn biết, một người như em đây, liệu có thể nhận được tình yêu đích thực không, nếu như có thể, vậy thì tình yêu đích thực là như thế nào.”

Chu Chính hơi sững sờ nhìn sâu vào tròng mắt đen của Tưởng Tiệp, lặng lẽ ngắm nhìn, ngón tay anh đưa lên chạm vào gương mặt cậu, lau đi giọt nước mắt đang lẳng lặng lăn xuống:

“Tưởng Tiệp, nhất định một ngày anh sẽ cho em thấy, tình yêu đích thực rốt cuộc là gì.”

***

Hè năm 1999, Chu Chính và Tưởng Tiệp quay lại căn hộ ven hồ. Việc kinh doanh du thuyền casino của Chu Chính cũng đã được thu xếp ổn thỏa. Vì Tưởng Tiệp chưa học hết năm hai đại học mà đã gặt hái được thành tích xuất sắc nên giáo sư giới thiệu cậu đi thực tập ở một ngân hàng hàng đầu, còn thu thập bản báo cáo điều tra của cậu để làm tư liệu. Vết thương trên vai phải của Tưởng Tiệp tuy đã lành, nhưng cậu vẫn không thể đánh đàn được, việc này khiến Chu Chính cảm thấy áy náy. Hôm nay lúc ăn sáng, Chu Chính cố thuyết phục Tưởng Tiệp đi khám bác sĩ:

“Bác sĩ này rất đáng tin cậy, tay anh bị gãy mà cậu ta còn nối lại được.”

“Tay em vẫn cử động được mà! Khổ quá đã bảo anh rồi, vết thương không sao hết, chơi đàn đâu nhất thiết phải dùng hai tay, với lại em cũng không thích đánh đàn!”

“Ai bảo thế? Trước kia em bài vở bận bù đầu, cuối tuần vẫn đến nhà thờ đánh đàn đấy thôi, vậy mà còn bảo không thích?”

“Đấy là vì cuối tuần nào anh cũng tới, nên em mới đi đánh đàn để tránh mặt anh.”

“Thật hay giỡn vậy?” Chu Chính thấy Tưởng Tiệp đang len lén cười, “Em còn chưa đàn cho anh nghe bao giờ! Chịu khó đi khám một chút, nếu cậu ta bảo không chữa được, vậy thì không cần đi bác sĩ nữa.”

“Không đi là không đi,” Tưởng Tiệp học được cái thói hay cợt nhả của Chu Chính, “Bị bọn họ hành đau muốn chết.”

“Đàn ông đàn ang lớn vậy rồi còn sợ đau?”

“Sao lại không sợ? Anh thử để mấy ông bác sĩ vặn tay anh coi.”

Tưởng Tiệp phải tập vật lí trị liệu, bị bác sĩ giày vò gần hai tháng, vết thương tuy đã bình phục nhưng khả năng vận động có hơi kém đi.

“Nhất định không khám?”

“Không không không không,” Tưởng Tiệp nhấn mạnh liên hồi, “Anh biết lúc ăn em không thích nói chuyện, anh tính không cho em ăn nốt bữa đấy hả?

“Em ăn đi ăn đi, ăn nhiều nhiều một chút!” Chu Chính không dám ho he thêm tiếng nào, trật tự mà ăn cơm.

“Việc khai trương du thuyền anh lo xong chưa?” Tưởng Tiệp ăn xong, lên tiếng hỏi Chu Chính.

“Cũng ổn ổn rồi, Giang Sơn sẽ lo nốt những chuyện còn lại.”

Tưởng Tiệp biết Chu Chính không thích cậu nhúng tay vào việc làm ăn của mình, cho nên cũng không dám hỏi quá cụ thể.

Chu Chính nhìn bát cháo còn hơn một nửa của Tưởng Tiệp, “Em không ăn hết à? Không hợp khẩu vị sao?”

Tưởng Tiệp không đáp gì chỉ cười.

“Em cười cái gì?”

“Cười anh đường đường là lão đại Hồng Môn, vậy mà ngày nào cũng chằm chằm soi chuyện ăn uống của em, không thấy phí phạm tài năng ư?”

“Anh cam tâm tình nguyện, em quản được sao?” Chu Chính liếc Tưởng Tiệp, “Hôm nay em định làm những gì?”

“Tới ngân hàng, làm báo cáo, chiều thì chị Lưu dẫn em đi gặp một khách hàng lớn của chị ấy. Tối nay ba em bảo về nhà ăn bữa cơm. Là về nhà đó, không phải đến cửa hàng đâu!” Giọng Tưởng Tiệp tràn đầy vui sướng. Cậu rất nhớ gia đình, nhưng không được sự cho phép của mẹ cậu cũng không dám về nhà, chỉ đến tiệm ăn gặp ba, hôm nay được “ân chuẩn” như vậy khó trách cậu vui mừng đến thế.

“Lâu lắm rồi không gặp mẹ, em cũng thấy hơi hơi căng thẳng.”

“Việc gì phải căng thẳng? Bà ấy là mẹ em. Hôm nay gọi em đến nhất định là vì có tin tốt gì đấy.” Chu Chính nháy nháy mắt, dương dương tự đắc.

Trước khi đi ra khỏi cửa, Tưởng Tiệp kiểm tra lại tài liệu mang theo người. Chu Chính dựa vào cửa bảo:

“Cái chị gái họ Lưu kia, em cẩn thận một chút, nếu không phải họ hàng thân thích gì thì giữ khoảng cách xa xa ra. Anh thấy bà chị đó nhìn em cứ như ong mật dán mắt vào bông hoa nhỏ!”

“Anh rõ đa nghi, chị ấy còn già hơn cả anh nữa đó.”

“Nói thế nào nhỉ? Trâu già gặm cỏ non? Cái cặp mắt đào hoa của em, em quản lý cẩn thận giùm anh cái!”

Tưởng Tiệp dở khóc dở cười, “Vớ vẩn! Mau tránh ra, em phải đi bây giờ.”

“Không được tắt điện thoại, đi đâu cũng phải để vệ sĩ theo cùng, biết chưa?”

“Rồi rồi! Ông chú!” Hai chữ ‘ông chú’ bị Tưởng Tiệp cố tình nhấn giọng thật mạnh.

Tưởng Tiệp cầm theo chiếc áo khoác mỏng, biến mất ở chỗ ngoặt hành lang. Chu Chính không quay vào nhà mà cứ đứng ở cửa dõi theo Tưởng Tiệp. Hai năm qua cậu đã thay đổi không ít, vóc người cao hơn, đã gần bằng anh, thế nhưng lại khá gầy, cũng may không gầy đến mức thảm thương. Trông Tưởng Tiệp càng ngày càng khôi ngô, tính cách thì vẫn hướng nội trầm lặng như cũ, chỉ khi ở trước mặt Chu Chính mới chịu mở lòng, mang theo sự vui vẻ và phóng khoáng mà ở tuổi cậu nên có. Chu Chính nghĩ đến bóng lưng cao cao cân đối của Tưởng Tiệp lúc rời đi, miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười mỉm.

“Mình đúng là điên vì tình rồi.”

Anh quay vào nhà, chiếc điện thoại di động trên bàn cà phê trong phòng khách có vẻ đã đổ chuông rất lâu, trên màn hình điện thoại hiện tên người gọi tới là Thẩm Binh. Không phải Thẩm Binh đang ở Tokyo sao? Chu Chính nhấc máy:

“A lô, Thẩm Binh đó hả? Có chuyện gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment