Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 2.2

Nếu anh muốn chuyển đi thì làm sao bây giờ? Nếu anh có Thiên Sư hỗ trợ thì chính mình có phải sẽ vĩnh viễn không tìm thấy anh?

Trầm Vị Ương sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức vọt tới phòng khách. Khi bóng dáng của người kia lọt vào trong mắt, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi mà dừng lại.

Nếu đi qua, để cho anh nhìn thấy mình, anh có thể hay không càng chán ghét mình?

Có lẽ hắn nên chờ anh hết giận rồi nói sau, nhưng vạn nhất chờ một chút anh liền ly khai, vậy hắn nên làm sao bây giờ?

Âm phong nhè nhẹ, oán ý nổi lên.

Phó Trọng Hoa tuyệt đối không có mắt sau lưng, TV LCD 42 inche cũng không phản chiếu được thân ảnh của tên quỷ tuyệt mỹ kia. Nhưng có một cỗ oán niệm, cùng đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh, đều cho anh biết hắn đang ở phía sau lưng.

Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu.

Rõ ràng tình tiết mới rồi còn cười đến đau bụng, hiện tại đột nhiên không tốt để cười.

Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu.

Quảng cáo về bia pha chút tiếng kêu sợ hãi khi được thưởng thức bia ngon, lúc này lại đột nhiên có điểm … chói tai.

Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu.

Rõ ràng đang đến đoạn cao trào, Phó Trọng Hoa càng xem càng cảm thấy không kiên nhẫn.

Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu.

Một cô gái xinh đẹp nổi tiếng chạy ở trên đường phố dài.

Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu…… Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu…… Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu…… Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu……

Thật sự là đủ!

Phó Trọng Hoa nhận thua tắt TV, chấm dứt đấu sức, đứng dậy xoay người tính cùng kẻ phía sau nói chuyện rõ ràng, hắc, quỷ không thấy.

“Trầm Vị Ương, cậu hiện ra cho tôi.”

Bức tường sau lưng không chút rung động, nửa điểm quỷ ảnh cũng nhìn không thấy.

“Trầm Vị Ương, nếu cậu dám trốn, ngày mai tôi liền chuyển đi.”

“Không được!”

Nháy mắt cô hồn dã quỷ kia đã bay đến trước mặt anh, chỉ vào chóp mũi anh, lời lẽ nghiêm khắc ra lệnh.

Phó Trọng Hoa cảm thấy khó chịu trong lòng phút chốc biến mất, thoải mái muốn cười.

Anh nhướng mi, “Vậy cậu nói tôi nghe – vừa rồi cậu ở bên góc tường đứng một canh giờ rốt cuộc muốn làm gì?”

Dọa! “Làm sao anh biết?”

Phó Trọng Hoa nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, “Nói mau.”

Trầm Vị Ương cúi đầu, “Tôi, tôi sợ anh chạy mất.”

Phó Trọng Hoa nhìn hắn run rẩy, vừa bực mình vừa buồn cười, “Tại sao?”

“Bởi vì tôi chọc anh tức giận.”

“Cậu cũng biết cậu làm sai?”

Trầm Vị Ương dùng sức gật đầu, rồi giương mắt nhìn về phía anh cầu xin, “Hoa Hoa, anh đừng tức giận nữa, cũng đừng rời đi được không?”

“Tôi sẽ không rời đi.”

“Thật sự?” Trầm Vị Ương nở một nụ cười tươi vui sướng, tươi cười lấp lánh váng dầu sáng bóng.

Phó Trọng Hoa khinh thường nhìn hắn, “Đây là nhà của tôi, nếu đi cũng là cậu đi.”

Trầm Vị Ương nháy mắt lại ủ rũ gục đầu xuống, “Tôi có chết cũng không đi.”

Phó Trọng Hoa bật cười, nâng tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, “Nhanh đi ăn cơm.”

Trầm Vị Ương đang uể oải dưới động tác vô cùng thân thiết liền cảm thấy an bình, nhất thời tràn ngập năng lượng, hắn nhảy bổ về phía trước ôm chầm lấy nam nhân làm cho hắn ‘nhất kiến như cố’.

“Tôi thích anh.”

Phó Trọng Hoa cảm thấy khuôn mặt lạnh như băng, nháy mắt ngốc lăng.

‘Chụt!’

Ở bên tai vừa vang lên thanh âm hôn môi vừa lớn lại vừa vang dội thì ngay bên má trái liền cảm nhận được một mảnh mềm mại ẩm ướt.

Quỷ ngốc mặt đỏ ngượng ngùng mang theo tươi cười sôi nổi rời đi, để lại một mình Phó Trọng Hoa đứng chết cứng ở nơi đó hơn 5 phút.

Cuối cùng, anh cúi đầu, anh nhận thua.

—-

La Mã không phải một ngày có thể xây dựng thành, nhưng vây thành thì có thể chỉ cần một ngày.

Trầm Vị Ương thiên phú ở chỗ phá hư mà không phải xây dựng, ở khi hắn dùng thời gian tháp Babylon sụp đổ để tàn sát phòng bếp, nhìn những lôi quang thiểm điện kia thì Phó Trọng Hoa giật mình hiểu ra.

Phó Trọng Hoa thực giật mình, cho nên không nói được một tiếng.

Trầm Vị Ương thực sợ hãi, cho nên nửa tiếng cũng không phát ra.

Người ta nói qua: Trầm mặc không phải ở trong tử vong, chính là trầm mặc ở trong nổ mạnh.

Thẳng đến một cái sắp ở trầm mặc trong tử vong – ngủ, một cái khác mới từ từ nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng.

“Đây là chuyện gì?”

Anh cho dù có thể thích ứng với nước đất cây cỏ, lòng nhiệt tình yêu thiên nhiên, cũng chưa đến cảnh giới ‘lấy trời đất làm nhà’.

Này cùng với kẻ lưu lạc xó đường cũng chẳng khác gì, nếu anh đối với chức nghiệp ấy có khát khao thì nhà ga Đài Bắc cũng đủ để cho anh thực hiện giấc mộng, không cần phải lái xe đi vào nơi hẻo lánh hoang dã kêu trời trời không biết, kêu đất đấy chẳng hay này.

Tuy rằng lửa cháy ở dưới quyết định thật nhanh của anh mệnh lệnh Trầm Vị Ương dùng nước dập tắt, nhưng nhìn mãn cháy đen, mãn vỡ vụn, vẫn làm cho anh tốn không ít thời gian tiêu hóa.

Nguyên lai nhà cửa nổ mạnh là cảm giác như thế này.

Chim kêu hai tiếng, bươm bướm lượn hai vòng, châu chấu nhảy hai phát, cảm thấy nơi này không nên ở lâu liền như ong vỡ tổ tháo chạy.

Trầm Vị Ương cũng muốn biến thành chim, biến thành bươm bướm, biến thành châu chấu, hưu hưu hưu ‘trốn chạy’.

Nhưng cuối cùng vẫn là không dám.

“A y ô a” nửa ngày vẫn không nói ra được một câu có ý có nghĩa, hắn ủ rũ tang thương suy sụp bả vai, nước mắt chảy ròng ròng.

Lại khóc!

Thanh âm nghẹn ngào từ nhỏ tăng lớn dần, mặc kệ hắn rốt cuộc có nhẫn nại áp lực hay không, Phó Trọng Hoa đều cảm thấy hắn thực cố ý.

“Không cho khóc!” Anh đau đầu rống giận.

“Ô …. Oa~~~~”

Tựa như là đối nghịch, Trầm Vị Ương sợ tới mức bước lui sau một bước, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, càng nghĩ càng ủy khuất ôm hai đầu gối, khóc rống thất thanh.

“Oa~~ tôi cũng không phải cố ý, anh cần gì phải hung dữ với tôi như vậy? Tôi cũng mất hồn, tôi cũng sợ hãi, tôi cũng bị dọa, anh vì sao không thể thông cảm cho tôi? Bức tôi như vậy anh sẽ thấy vui sao? Tôi thật sự cũng rất sợ hãi nha ….”

Trong lòng Phó Trọng Hoa có điểm muốn phát hỏa, bị cơn đại hồng thủy này ập một phát ngay cả tiềng ‘xèo xèo’ cũng không có, nháy mắt tiêu vào hư không.

Anh nhắc chân có chút nặng nề đi tới, ngồi xỗm bên người hắn.

“Tôi không có trách cậu.”

“Anh gạt tôi, anh rõ ràng đã nghĩ đuổi tôi đi, bằng không sẽ uy hiếp tôi là anh muốn rời đi, anh chỉ biết khi dễ tôi, tôi rất ghét anh, anh là quả trứng thối.” Trầm Vị Ương nâng lên khuôn mặt loang đầy nước mắt, mắng thật hung dữ, nhưng nếu nhìn thẳng vào hai mắt đẫm lệ kia sẽ thấy lộ ra nỗi sợ hãi bất an, “Anh cũng không biết tôi có bao nhiêu sợ hãi, anh thầm nghĩ phải mắng tôi, thầm nghĩ tìm tôi trút giận, trứng thối, này tính là gì?”

Phó Trọng Hoa thở dài, đưa tay nhẹ nhàng áp lên trên khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng, ngón cái lau đi nước mắt của hắn, “Không có việc gì, tôi sẽ tìm người đến xử lý, chúng ta tạm thời đi chỗ khác ở tạm.”

Trầm Vị Ương bắt giữ được một tin tức kinh hỉ, “Chúng ta?”

“Uhm, được rồi, đừng khóc, trước tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai tôi liền mang cậu xuống núi.”

Trầm Vị Ương vươn tay giữ chặt cánh tay anh, “Có khi nào anh cố ý làm cho tôi bị ánh mặt trời đốt chết không?”

“Uhm, tôi sẽ suy nghĩ.” Phó Trọng Hoa thản nhiên trả lời.

Trầm Vị Ương hung tợn ở trên cánh tay anh lưu lại dấu răng, “Không được.”

Phó Trọng Hoa điểm điểm lên trán hắn, “Có khỏe không?”

Trầm Vị Ương nháy nháy đôi mắt trông suốt, “Tôi khóc mệt quá.” Vừa nói vừa vô lực nhích sát vào trong lòng anh, hai tay thực tự động vòng qua ôm lấy cổ anh.

Phó Trọng Hoa thật hết cách với hắn, đành ôm hắn đi lên lầu.

“Chờ chút nữa anh ngủ, tôi có thể dùng máy tính không?”

Phó Trọng Hoa cười nhạo, “Sao đột nhiên nghĩ đến phải xin phép tôi?”

“Bởi vì thời điểm tôi muốn chơi thì anh đang ngủ, tôi không muốn đánh thức anh.” Trầm Vị Ương chu chu đôi môi đỏ mọng, thái độ đương nhiên ‘ta không thể không biết xấu hổ’, hai chân thả lỏng lắc lư trông bộ dáng rất thoải mái tự tại.

“Tôi mua cho cậu một cái?”

“Không cần, thực lãng phí. Dù sao thời điểm tôi muốn chơi thì anh đang ngủ, thời điểm anh cần dùng thì tôi lại ngủ.” Trầm Vị Ương không chút suy nghĩ từ chối, không muốn chỉ vì một cái máy tính mà phá hư cảm tình của bọn họ.

Phó Trọng Hoa rất muốn trả lời hắn rằng ‘không lãng phí’, rất muốn nói với hắn rằng ‘bản thân anh muốn có sự riêng tư’. Nhưng nhìn thái độ đương nhiên của hắn, không giống như đang nhiệt tình thay mình tiết kiệm, mà là hy vọng có thể cùng với mình có ‘cùng sỡ hữu’. Không biết vì cái gì, một cỗ thương tiếc bỗng nảy sinh, không muốn cướp đoạt đi sự khoái hoạt của hắn, hơn nữa hắn mới vừa khóc thực sự rất thảm.

“Ừ.”

Trầm Vị Ương nở một nụ cười mỉm ngọt ngào, “Hoa Hoa, nói thực ra, tôi thật sự cảm thấy chúng ta giống như đã quen biết từ rất lâu.”

“Ảo giác.”

Trầm Vị Ương chu chu miệng, “Cũng đúng a, Anh chưa từng tới nơi này, tôi cũng chưa từng đi ra khỏi nơi này. Thật lâu trước kia, tôi cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, chỉ nhớ rõ tôi từng nghe người khác nói qua – trước khi chết nếu hai người yêu nhau ước định với nhau thì kiếp sau có thể được gặp lại nhau, lời thề tam sinh vững chắc thiên địa làm chứng.” Hắn rũ xuống ánh mắt, nở một nụ cười ôn nhu.

Trầm Vị Ương dừng một chút, lại nói: “Mà người như vậy gặp nhau, sẽ có cảm giác giống như đã từng quen biết.”

Hắn chậm rãi giương mắt, chậm rãi đến hai hàng mi dài đều run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt lại lóe ra ánh sáng kiên định, bên môi tươi cười bởi vì ngượng ngùng mà có chút cứng ngắc, nhưng lại toát lên một loại ôn nhu xinh đẹp khác.

Phó Trọng Hoa nghênh đón ánh mắt của hắn, không có né tránh, nhưng lại thâm trầm làm người ta không hiểu rõ.

Anh chính là thản nhiên hỏi ngược lại: “Phải không? Tôi chưa từng nghe qua.”

Trầm Vị Ương thất vọng, ‘Ác’ một tiếng, “Không sao, hiện tại anh đã nghe. Cho dù anh không có cảm giác, về sau cũng sẽ càng ngày càng có cảm giác.”

Phó Trọng Hoa khom người đưa hắn đặt lên trên giường, “Ừ, tôi đi tắm.”

Trầm Vị Ương càng thất vọng, phất phất tay, ngay cả nói cũng không muốn nói.

Một lát sau, Phó Trọng Hoa ngâm mình trong nước nóng, nhìn chằm chằm vào ngón út của mình, trong truyền thuyết có một loại ‘ước định tơ hồng’ sẽ đem ngón út của hai bên cột lại.

Người cùng quỷ sao? Kia không phải cũng rất hoang đường. Bất quá, nếu mình không phải người ….

Giống như đã từng quen biết sao?

Anh cũng không biết có cảm giác này hay không? Nhưng ở chung với hắn quả thật có loại cảm giác người nhà, rõ ràng quen biết không lâu lại giống như rất rõ tính tình của hắn.

Có lẽ, nói không chừng thật sự có loại khả năng này.

Anh cười.

—end ch.2 —
Bình Luận (0)
Comment