Lăng Phi một bên giãy dụa, một bên rút ra dao nhỏ tùy thân, ở trên cổ tay Phó Trọng Hoa rạch một đường, máu màu tím theo vết rách của đao nhỏ liền chảy ra.
“Đúng, không thể dễ dàng như vậy, nhìn em ấy đáng thương như vậy, làm sao có thể cho các ngươi khoái hoạt?” Phó Trọng Hoa thấp giọng cười, tiếng cười kia như từ địa ngục truyền đến.
Lăng Phi không rảnh đi chú ý cánh tay của mình đang bị tay Phó Trọng Hoa dùng lực kéo mạnh, tựa hồ như muốn đem cánh tay của anh ta giựt đứt khỏi trên người anh ta, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đem lực chú ý của mình đặt ở trên người Trầm Vị Ương.
Anh ta cố gắng đem chất lỏng màu tím từng giọt từng giọt nhỏ vào trong miệng hắn.
Đau đớn vì cánh tay sắp bị kéo rách khiến cho anh ta mồ hôi nhỏ xuống như mưa, rốt cục khi uống đến giọt máu màu tím thứ hai thì Trầm Vị Ương nhíu nhíu mày
“Cậu ấy … tỉnh ….” Cổ bị chế trụ, Lăng Phi cố sức rống lên một tiếng khàn khàn. Giây tiếp theo, một lượng không khí dũng mãnh xâm nhập vào trong miệng.
Phó Trọng Hoa nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ánh mắt anh run run mãnh liệt, kia không phải tay của Lăng Phi, càng không thể là tay của anh, vậy chính là tay của Trầm Vị Ương thoạt nhìn hoàn toàn không cứu được sao?
“Đau …” Âm thanh suy yếu kèm theo tiếng nức nở vang lên, Trầm Vị Ương giống như là nhớ đến cái gì, sợ hãi từ đáy lòng mà khóc rống lên.
Phó Trọng Hoa đau xót, lập tức đem hắn ôm chặt lấy, “Vị Ương không đau, Vị Ương không đau, Lăng Phi, em ấy tỉnh, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại cho ta.”
Lăng Phi vỗ vỗ ngực, mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà tái nhợt, anh ta dùng chân đá con dao nhỏ kia, “Máu của em, cho cậu ấy uống máu của em, cậy ấy có muốn chết cũng chết không được.”
Phó Trọng Hoa như gặp được ánh bình minh, anh cầm lấy dao nhỏ, không nhiều lời liền rạch một đường thật lớn trên tay, rồi đem cánh tay ấy đặt bên miệng Trầm Vị Ương.
Trầm Vị Ương suy yếu bỗng dưng trừng lớn hai mắt, vô lực cự tuyệt bị bắt từng ngụm từng ngụm nuốt xuống chất lỏng màu tím, hắn nhấp nháy mắt, nước mắt chảy xuống càng nhiều, hắn muốn ngăn cản nhưng không có khí lực. Chỉ có thể dùng ánh mắt chứa đầy nước mắt không ngừng ám chỉ cho Phó Trọng Hoa mau ngừng lại hành động tựa như đang tự sát này.
Đôi mắt đầy hơi nước kia trừ bỏ làm rung động lòng người ra thì cái gì cũng đều không rõ lắm, càng đừng nói Phó Trọng Hoa đã gần như điên cuồng, mặc dù nhìn có thể hiểu hắn đang ngăn cản, nhưng Trầm Vị Ương đã như chết trong biển khơi, thật vất vả mới bắt được một khúc gỗ, ai quản nó màu sắc hình dạng gì, bám lấy có được hay không, anh chỉ biết sống chết phải bắt được lấy nó.
Và đây chính là một gốc rễ có thể sinh trưởng.
Đợi cho Trầm Vị Ương có thể nói được chữ đầu tiên thì tay phải của hắn cũng đã mọc trở lại. Hắn bắt lấy tay anh, gần như điên loạn mà khóc rống lên, “Ngừng lại, ngừng lại, anh sẽ chết mất …”
Phó Trọng Hoa nhìn thấy nước mắt của hắn đột nhiên không đau lòng, đột nhiên không mềm lòng, một tay giữ chặt cằm hắn, cường nghạnh đem máu đổ vào trong miệng hắn.
Chuyện anh muốn làm, Trầm Vị Ương cũng không thể ngăn cản.
Đợi cho chân trái của hắn mọc ra, bàn tay Phó Trọng Hoa giữ chặt cằm hắn đột nhiên mất đi khí lực.
Trầm Vị Ương bắt được cơ hội liền đẩy anh ra, hắn khóc lớn lắc đầu, “Em không cần, em không cần, em sống, anh chết, thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Em không cần!”
Lăng Phi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, lẳng lặng nhìn Trầm Vị Ương gần như điên mất, nhìn Phó Trọng Hoa suy yếu, tâm cực kỳ khó chịu như bị cái gì đó bóp nát.
“Em không thể không cần.” Lăng Phi khàn khàn mở miệng
Trầm Vị Ương hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói, chỉ dùng sức muốn đẩy tên xấu xa đang nắm lấy mắt cá chân mình muốn bắt buộc mình lại uống máu, “Em thật sự không cần, Hoa Hoa, em không cần, em không cần anh chết a …”
Lăng Phi hỗ trợ bắt được Trầm Vị Ương, dùng một chút pháp thuật đem quỷ thể của Trầm Vị Ương cố định ở trong lòng mình, “Em không uống cũng phải uống, Vị Ương, em nhìn Trọng Hoa xem, cậu ấy đã điên rồi, trừ khi em khỏi hẳn, nếu không cậu ấy không có khả năng dừng lại. Mà em muốn trơ mắt nhìn máu của cậu ấy bởi vì em giãy dụa mà càng chảy càng nhiều sao?”
Trầm Vị Ương nhìn về phía Phó Trọng Hoa đem cánh tay đặt bên miệng hắn một lần nữa, cặp mắt kia thực chấp nhất, mà đối tượng chấp nhất cũng là hắn, Phó Trọng Hoa không nhìn hắn, chỉ là chuyên tâm nhìn máu của anh có hay không chảy vào trong miệng hắn.
Trầm Vị Ương bỗng mất đi khí lực, hắn một bên khóc một bên uống máu, thẳng đến khi chân phải của hắn cũng mọc ra, toàn thân không một chút vết thương.
Nói cũng kỳ quái, máu của Phó Trọng Hoa cũng nhất thời ngừng chảy, cả người xụi lơ trên mặt đất.
“Trọng Hoa, Trọng Hoa …. Anh Lăng, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trầm Vị Ương chồm qua ôm lấy anh, bởi vì khóc quá nhiều mà yết hầu đau rát như bị đá chà xát qua.
“Cậu ấy không việc gì, em không cần lo lắng, hơn nữa em vừa mới khỏe lại, cho dù cậu ấy có …” Lăng Phi thở dài một hơi, “Dù sao chúng ta mau đem cậu ấy về nhà đi.”
Phó Trọng Hoa cảm giác được thân thể nặng trĩu có một chỗ giống chốt mở được mở ra, cổ nặng trĩu kia như được rót ra ngoài, toàn thân từ từ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Một cỗ hơi thở mới mẻ tiếng vào trong thân thể, máu đình trệ trở nên lưu động, cả người như tràn ngập sức sống.
Anh thần thanh khí sảng mở mắt ra, thân thể cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên trở nên nặng trĩu tựa như có tảng đá ngàn cân đè lên, không thể nhúc nhích.
Anh cố gắng muốn động động ngón tay, thế nhưng ngón tay vừa thoáng động đã bị cái gì đó lạnh lẽo bao lấy chặt chẽ.
Giây tiếp theo ánh vào đôi mắt buồn bực khó hiểu là một đôi mắt con thỏ.
“Em….” Tiếng nói của anh khàn khàn ngay chính anh đều bị dọa nhảy dựng, anh nhìn đôi mắt thỏ của Trầm Vị Ương đang nhìn mình, nhíu mi nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra, đầu lại trống rỗng.
Trầm Vị Ương nhìn anh tỉnh lại, vừa nghe thấy anh nói chuyện, liền mếu máo, bất chấp anh là bệnh nhân, phủ lên ôm chặt lấy anh khóc rống.
“Oa ~~~ Anh dọa chết em, làm sao lại có thể ngủ lâu như vậy? Đồ xấu xa, anh cũng không biết em lo cho anh nhiều thế nào, em nghĩ đến anh, anh, ô ~~~ em chán ghét anh, em vô cùng chán ghét anh ….”
Trầm Vị Ương khóc thật thảm thiết, Phó Trọng Hoa lại nở nụ cười, anh nâng lên cánh tay mệt mỏi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Ngu ngốc.”
“Em mới không ngu ngốc, người ngốc là anh, anh là đầu heo, ngô …” Trầm Vị Ương trừng lớn ánh mắt, đôi môi của mình bị che lấp.
Khối băng bị anh hôn trộm.
Phó Trọng Hoa cong ngón tay búng lên trán hắn một cái, “Bị ngu ngốc mắng là đầu heo, em không biết đây là ô nhục sao …” Lời còn chưa nói xong, Trầm Vị Ương không cam lòng yếu thế che lại môi anh.
Khóe mắt Phó Trọng Hoa mỉm cười, mặc hắn đưa đầu lưỡi lạnh lẽo vào trong miệng anh thăm dò, bàn tay anh đỡ lấy cái ót của hắn để nụ hôn thêm nồng cháy, đồng thời đoạt lại chủ quyền. Ngăn lại nụ hôn không đúng cách của hắn, dẫn dắt hắn cảm thụ mị lực của nụ hôn nồng nhiệt.
Sự thật chứng minh, tình yêu thật vĩ đại.
Phó Trọng Hoa hôn đến đôi môi chỉ còn cảm giác lạnh như băng, vẫn luyến tiếc buông ra miệng của hắn, bên trong ‘miệng’ lạnh như băng là hương thơm ngọt ngào làm cho anh mê luyến. Anh ôm quỷ thể lạnh như băng, quỷ thể lạnh như băng cũng vận dụng tứ chi cuốn lấy anh gắt gao, nguyên bản thân thể hẳn là trừ bỏ lạnh như băng không còn cảm giác, lại đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Phó Trọng Hoa hôn càng thêm xâm nhập, như là muốn đoạt đi hết thấy mà hắn có, bao gồm – hô hấp, nhịp tim đập, ngay cả hồn phách. Tựa như chỉ có Trầm Vị Ương bị anh hôn đến sắp hít thở không thông, vựng huyễn đến không thể nhúc nhích nhuyễn ở trong lòng mình thì mới cảm thấy an tâm.
“Trọng Hoa, em muốn bị đông chết sao?” Khi tiếng đập cửa cùng tiếng ho khan cũng không đủ dùng, Lăng Phi dở khóc dở cười lên tiếng.
Hai gò má Trầm Vị Ương trướng hồng, hai mắt say mê mờ mịt nhất thời trừng lớn, dùng sức đẩy Phó Trọng Hoa ra, khóa ngồi ở trên người anh, trên dưới lung tung sờ loạn, ánh mắt khinh hoảng sợ hãi.
“Anh thế nào? Rất lạnh sao? Có phải không thoải mái không?”
Ánh mắt Phó Trọng Hoa có chút xấu hổ, anh bắt lấy tay hắn, ‘khụ’ hai cái, mấp máy đôi môi đã bị tím đen phát ra tiếng, “Tốt lắm, anh không sao.”
Trầm Vị Ương tránh khỏi tay anh, hướng về phía trước vuốt vuốt môi của anh, “Oa, miệng của anh có phải bị tổn thương do giá rét không? Nguyên lai em thật sự sẽ làm anh cảm thấy lạnh như băng.”
Nói xong hắn cảm giác được không thích hợp, trước dừng lại, sau đó mông lại giật giật, lại dừng lại, rồi lại động một chút, sau đó từng giọt nước mắt chảy khỏi hốc mắt, “Anh đã muốn biến thành khối băng sao?” (=))))
Phó Trọng Hoa ngăn lại thân mình hắn, không cho hắn ở trên bộ vị mẫn cảm của mình tiếp tục cọ xát, sự thật chứng minh mặc kệ ở dưới tình trạng gì, nam nhân đều là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, mặc dù sắp bị đông chết.
“Anh không sao, đừng khóc, em xuống trước đi.”
Trầm Vị Ương không thuận theo, lại tiếp tục giật giật mông, Phó Trọng Hoa bắt lấy vai hắn, thét lớn một tiếng,
“Em đang làm gì?”“Thân thể của anh biến cứng ngắt, anh còn gạt em …” Trầm Vị Ương ủy khuất lên án, đưa tay xuống dưới mông sờ …..
Đồng thời, bên cạnh tuôn ra một trận cuồng tiếu.
Đồng thời, Phó Trọng Hoa bị tức đến mặt đen như lọ nồi.
Đồng thời, bàn tay tìm kiếm ‘chứng cớ’ của Trầm Vị Ương cũng cương cứng ngắt ở trên ‘chứng cớ’ đó.
Ở trong tiếng cười vui vẻ cùng xấu hổ, Phó Trọng Hoa nhắm mắt lại, đưa tay đem bàn tay Trầm Vị Ương đang ‘lưu luyến’ kéo ra, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn xuống giường.
Trầm Vị Ương xấu hổ đến mặt sắp chạm tới trước ngực, yên lặng xuống giường.
Phó Trọng Hoa nhìn bạch tuộc quỷ khó được thẹn thùng, trong lòng nhịn không được cảm giác thương tiếc.
Lăng Phi thấy được ánh mắt yêu thương của Phó Trọng Hoa, một bên lau nước mắt, một bên cố gắng nhịn cười, “Được rồi, được rồi, mọi người đều là nam nhân, cũng chẳng có gì đáng để ngượng ngùng.”
Vì ‘bồi lỗi’, anh ta đem một cái túi hương mang vào trên cổ của Trầm Vị Ương, “Bên trong anh có để một phù chú có thể điều tiết ‘nhiệt độ chênh lệch’ giữa em và Trọng Hoa, đơn giản mà nói – hiện tại cậu ấy chạm vào em cũng giống như chạm vào một người bình thường, sẽ không cảm thấy rét lạnh.”
Trầm Vị Ương mở túi hương kia ra xem, bên trong có một miếng vải đen như mực, kỳ dị là nó thản nhiên phát ra ánh bạc. Túi hương đại khái bằng một nửa bàn tay hắn, phía trên cùng phía bên phải có nữa vòng tròn hình đồ án, thoạt nhìn cũng không quá cầu kỳ, lại có một loại cảm giác đặc biệt, Trầm Vị Ương nhìn nhìn liền nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Phó Trọng Hoa bắt lấy mặt của hắn, quả nhiên có nhiệt độ cơ thể của người bình thường, thật thoải mái.
“Không biết, em rất thích.” Trầm Vị Ương đem túi hương bỏ vào trong áo, đối với Lăng Phi nói lời cảm tạ, “Cám ơn anh, thoạt nhìn giống như túi hương khói trong miếu. Bất quá cái này cần phải làm gì?”
“Cứ đeo như vậy là tốt rồi, bao gồm các em muốn yêu như thế nào liền như thế đó, cam đoan khoái hoạt giống như thần tiên.”
Trầm Vị Ương đỏ bừng mặt, “Túi hương này cũng là do anh làm sao?”
“Không, là một người bạn của anh.”
“Vậy anh có hỏi qua người đó chưa? Cho em có sao không?”
“Hắn ta đã không cần.”
“Ác.” Trầm Vị Ương sờ sờ túi hương dưới áo, “Này thật sự rất tốt.”
Lăng Phi cười nhẹ, “Anh đi ra ngoài chuẩn bị cơm chiều, Trọng Hoa chắc là đói bụng rồi, em chờ một chút rồi đi xuống lấy bữa tối cho cậu ấy.”
Trầm Vị Ương tặng cho anh ta một nụ cười thật tươi, “Được.”
Lăng Phi vừa đi ra, Trầm Vị Ương vừa quay đầu lại, đã bị áp đảo lên trên giường đón nhận một nụ hôn cuồng nhiệt, nụ hôn này so với nụ hôn trước đó thô lỗ mạnh mẽ hơn rất nhiều, tựa như gió mạnh cuốn lấy những cách hoa hương thơm mềm mại.
Trầm Vị Ương có loại ảo giác gần như sắp không thở nổi, không biết có phải là do phù chú hay không, thân thể hắn nổi lên cảm giác nóng rực, những chỗ bàn tay của Phó Trọng Hoa sờ đến đều như lửa đốt, đầu óc trống rỗng, thân thể không chủ động được mà xích lại gần loại cảm giác ấm áp quen thuộc lại xa lạ này, hắn đã rất lâu, rất lâu, lâu đến đã quên cảm giác ấm áp là cái dạng gì.
Ấm áp nhập vào đáy lòng, nước mắt trào ra.
Phó Trọng Hoa cảm giác được một mảng ướt át, nước mắt của quỷ có cái tư vị gì anh chưa kịp nhấm nháp đã cảm thấy đau lòng, “Làm đau em?”
“Không có, thực thoải mái.” Trầm Vị Ương ôm lấy thân thể anh, “Em đã rất lâu không biết cảm giác ấm áp là gì.”
Phó Trọng Hoa hôn hôn lên miệng của hắn, “Vậy sao? Vậy từ giờ trở đi hãy cảm giác một lần nữa.”
“Cám ơn anh.”
Lăng Phi sẽ không vô duyên vô cớ cho hắn cái này, nhất định là do Phó Trọng Hoa yêu cầu.“Ngu ngốc.”
Trầm Vị Ương nở nụ cười, ánh mắt loan loan, hai gò má đỏ hồng.
“Bị mắng còn cười, hết thuốc chữa rồi.”
“Hoa Hoa, em là ngu ngốc, anh mắng không sai. Em vẫn nghĩ anh không thích em, nếu không phải tận mắt thấy anh nguyện ý chết vì em, em nhất định sẽ vẫn tiếp tục ngốc.”
“Anh?” Phó Trọng Hoa nghi hoặc đặt câu hỏi.
Trầm Vị Ương vội vàng thẹn thùng, vội vàng thổ lộ, tiếp tục nói: “Nhưng sau này anh không được như vậy nữa, anh cũng không biết em có bao nhiêu lo lắng, hoàn hảo anh không có việc gì.” Hắn ngước mặt lên hôn nhẹ nhẹ lên miệng anh một cái.
Phó Trọng Hoa sờ sờ miệng, ngọt ngào a ngọt ngào, nhưng anh vẫn là nhịn không được lại hỏi một vấn đề mình thắc mắc, “Anh nghe không hiểu em đang nói cái gì.”
“Chính là chuyện đêm qua em bị lệ quỷ công kích, vốn sẽ hồn phi phách tán, anh hy sinh chính mình để cứu em a.” Hắn dừng một chút, nháy mắt mấy cái trêu đùa, “Anh ngượng ngùng gì chứ.”
“Anh hy sinh chính mình?” Nghi vấn ‘bùm bùm’ càng lúc càng lớn.
“Anh không cần ngượng ngùng a.” Ngọt ngào ‘bùm bùm’ càng ngày càng to.
“….Vị Ương.”
“Hử?”
“Chuyện em nói anh thật sự không nhớ rõ, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Sá?”
“Anh chỉ nhớ rõ em đi ra ngoài mua đồ, còn chuyện sau đó đều không thể nhớ được.”
Bốp bốp bốp
Bùm bùm chíu.
Yên tĩnh quỷ dị làn tràn khắp trong phòng.
— end ch.4—