Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 15

Editor: Sakura Trang

Tần Phong ăn ý rơi xuống một nụ hôn ở trên bụng hắn y. Cởi quần nam nhân, dò hướng tiểu thú trong rừng rậm. Đem nam nhân nắm trong tay, chơi đùa, xoa ấn, kích thích, dục vọng tới cực nhanh, không quá lâu dưới người hai nam nhân liền dữ tợn vĩ ngạn đứng lên.

“Ngô... A... Ách... Ách a...” Nam nhân rên rỉ âm ách câu người. Trên mặt hiện lên động tình đỏ ửng. “Phong... Cho ta... A a... Ta... Ta không chịu nổi... Nữa... A... Ách...”

Tần Phong tăng nhanh động tác trong tay, tần số nam nhân thở dốc thay đổi “Ừ a... Phong... Ừ... Ách...”

Cảm giác được vật kiện trong tay kích động, nam tử siết chặt lực đạo, kích nam nhân càng khó chịu đựng. Trong mắt là tình dục nồng nặc, yêu kiều thủy quang. Rên rỉ một tiếng so với một tiếng triền miên uyển chuyển, thân thể một chút so với một chút căng thẳng.

Cuối cùng, khi nam tử mơn trớn chóp đỉnh của nam nhân, dục vọng mãnh liệt phun ra. Nam nhân run giọng phóng thích. Cặp mắt thần nhìn chăm chú hư không, miệng mở to cố gắng hô hấp tuột xuống lũ lũ chỉ bạc.

Nam nhân Mê mệt ở trong mắt nam tử động lòng người cực kỳ. Không nhịn được nghĩ cấp cho y vui vẻ mãnh liệt hơn, nhìn y ở trong tay mình vỡ thành pháo bông đầy trời.

Khi nam nhân thả ra tinh hoa, Tần Phong mơn trớn sau lưng trơn bóng của nam nhân. Dù trải qua vô số lần hoan hảo, rõ ràng thường xuyên trắng đêm bọc lấy mình, chỗ kia nhưng thủy chung sít chặt như xử tử, mỗi lần để cho người điên cuồng.

Dò vào, đi sâu vào, ngón tay cảm thụ mềm mại lửa nóng kia. Chỉ một cái, hai ngón tay, thuần thục câu dấn mỗi một nơi khát vọng của nam nhân. Đè xoa bóp gãi đâm, kích thích mãnh liệt làm cho nam nhân khó mà tự kiềm chế, nước mắt, nước bọt chảy mặt đầy. “A... Không muốn... Quá sâu... A... Nhẹ... Ách a... Ô... Nhanh...”

Tần Phong nhìn chăm chú nam nhân, nhìn y lắc đầu, tóc tai tán loạn, trên mặt tràn đầy cuồng loạn, trong miệng phát ra thanh âm mắc cỡ. Trong lòng tràn đầy. Trên tay càng ra sức.

“A a... Không... Ách... A!” Nam nhân thét lên đến đỉnh điểm, chỗ sâu linh hồn tách ra bạch quang.

Nam tử cũng không vào lúc này bỏ qua cho y.

Ánh nắng vẫn dài. Một lần lại một lần, đẩy nam nhân về phía đỉnh khoái cảm.



Ánh mặt trời cực tốt, khung cảnh tuyệt vời.

Trên giường bên trong phòng, nam nhân anh tuấn bụng lớn rên rỉ, thở hào hển, run rẩy, thẳng tới cuối cùng ở trong tay nam tử áo trắng như trích tiên hao hết thể lực sau cùng, mất hết thần trí.

Nam nhân Bất tỉnh, mồ hôi cùng nước mắt thấm ướt, chật vật tới cực điểm cũng hấp dẫn tới cực điểm, tình thái yếu ớt như muốn bể nát động lòng người.

Giường nhỏ xốc xếch, dịch trắng tán loạn, dính xung quanh, đậm mùi ái muội.

Nam nhân kiệt lực lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, Tần Phong cảm thấy, lúc này vui chơi, lại không đi lo âu ngày mai.

Một đôi người, hai trái tim, uyên ương cùng ôm nhau ngủ.



Khí trời dần nóng bức lên, đảo mắt thai này đã tám tháng.

Tiêu Trường Hà nằm ở trên giường, dưới người là thật dầy đệm mềm mại như mây bằng băng tằm, vì lo y không thoải mái. Bên trong phòng cũng thả bồn băng, đi vào dường như ngăn cách nóng bức bên ngoài.

Dù là như vậy, Trường Hà vẫn là khó chịu đến không được. Bụng lớn tám tháng thành gánh nặng, cấu tạo trong cơ thể không khỏi bị chèn ép, thân thể nam tử càng thiếu sự mềm dẻo của nữ nhân đến thích ứng các loại thay đổi. Trời bước sang mùa hè nóng như thiêu này, dựng phu vốn là nhiệt độ cơ thể cao, từ lúc mang thai may là Tiêu Trường Hà chưa phải chịu nóng. Chính là mát mẽ như vậy dù ở yên bất động cũng cảm thấy lòng buồn bực dị thường không thở nổi. Huống chi đã ở trong này thật lâu, trong lòng trên người chị đựng không cần phải nói.

Mang theo bụng lớn Tiêu Trường Hà sớm đã không cách nào tự mình hành động, vóc người mất thăng bằng nghiêm trọng, hai chân đã sớm không chống đỡ được sức nặng. Nếu không có người ngoài đỡ, ngồi dậy xoay người đều rất khó khăn, chớ đừng nhắc tới đứng đi bộ. Vì vậy mỗi ngày đại đa số thời gian cũng vùi lấp ở trên giường hiếm thấy động.

Chỉ có Tần Phong thực lo lắng thiếu vận động như vậy thai nhi lại quá lớn sẽ xảy ra khó sinh, mỗi ngày cường ngạnh đỡ y đi ra ngoài đi hơn nửa giờ.

Hoàng hôn càng thâm, nhiệt độ ngoài phòng giảm bớt, chính là lúc dẫn dựng phu đi dạo tốt nhất.

Tóc Tiêu Trường Hà tùy ý buộc, trên người khoác một tố ti trường bào, cả người giống như một cái bình bụng tròn chân cao. Một cái tay Tần Phong xuyên qua dưới nách chống y đứng dậy, một cái tay eo của y. Cả người sinh phu gần như đều tựa vào nam tử đỡ mình, chỉ tự đỡ lấy bụng mình, dựa vào người yêu vô cùng chậm vô cùng chậm bước đi.

Tiêu, vẫn khỏe chứ” Tần Phong ân cần hỏi. Đi vẫn chưa tới mười bước, y phục của nam nhân trong ngực đã ướt mồ hôi, có thể biết mất sức bao nhiêu.

“Còn... Còn chịu đựng được... Đừng lo lắng ta.” Tiêu Trường Hà ráng nặn ra một nụ cười. Nhưng cảm giác nhưng một chút cũng không tốt. Bụng trụy đến hoảng, lòng buồn bực, đau hông, lưng cứng, trên đùi không có sức lực, đi một bước cũng khó khăn vạn phần. Tuy có Tần Phong chống, nhưng vẫn là cả người trên dưới không một nơi thoải mái. Các loại khó chịu hành hạ để cho y gần như nghĩ muốn thất thường không đi, nhưng nhìn một cái ánh mắt tha thiết của người yêu, cái gì cũng không nói ra. Dù sao thì coi là không hiểu cũng khó chịu cũng giống vậy, Tiêu Trường Hà tự giận mình nghĩ.

Một ngày này, Tiêu Trường Hà lần nữa khó chịu tỉnh lại. Theo sản kỳ đến gần, thời gian y có thể ngủ cũng ngày càng ít đi. Trước còn có thể dựa vào Tần Phong trêu đùa vuốt ve sau mệt mỏi gây ngủ, mà nay chỉ ngủ không lâu lắm liền tỉnh dậy.

Cảm thấy trong bụng lại đau đớn khó chịu khác thường. Sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment