Trường Hận

Chương 11

Sau khi Dịch Phong rời đi, tôi bất giác có chút rầu rĩ vì không có ai dẫn đường. Đúng lúc này chợt có một gã thị vệ chạy ra khom người hành lễ với tôi, lộ rõ vẻ cung kính nói: “Quận chúa, mời đi bên này.”

Một lát sau chúng tôi đã đi vào trong một cái sân rồi gã thị vệ đó xoay người lại, nói: “Xin Quận chúa đợi cho một lát để tiểu nhân đi vào bẩm báo.”

Tôi gật đầu.

Sau khi gã thị vệ đó vào không lâu, có bốn, năm người từ trong phòng bước ra. Nhìn trang phục thì những người này rõ ràng đều là quan viên trong triều, đã thế còn xuất hiện ở chỗ Tư Mã Cẩn Du, tôi đoán họ chính là người thuộc phe Thái tử.

Có điều khi nhìn kĩ thần sắc của mấy người bọn họ, tôi thấy ai nấy đều có vẻ căm phẫn vô cùng, có người thậm chí còn cau mày giậm chân, mặt mày tái mét.

Khi nhìn thấy tôi, vẻ bất mãn trên mặt bọn họ lại càng trở nên nồng đậm, có người còn trừng mắt nhìn tôi nữa. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc tôi đã phải chết không dưới trăm nghìn lần rồi. Đang khi tôi thầm cảm thấy ngạc nhiên, chợt có người khẽ cất tiếng lầm bầm…

“Hồng nhan họa thủy.”

Tôi nghe thấy thế thì không kìm được bật cười thành tiếng. Tôi biết đây là một câu dùng để mắng người, nhưng thực sự thì đây mới là lần đầu tiên có người dùng câu này với tôi, thành ra có chút được yêu quá mà hóa sợ.

“Các vị đại nhân nói quá rồi, bốn chữ này Bình Nguyệt thực lòng không nhận nổi đâu.”

Sắc mặt các quan viên đều trở nên hết sức khó coi, có người khẽ “hừ” một tiếng, không để ý gì tới tôi mà quay đầu đi thẳng, những người còn lại thấy thế thì cũng bỏ đi theo. Bích Dung căm phẫn nói: “Tạm chưa xét tới thân phận Thái tử phi tương lai, chỉ riêng tước hiệu Quận chúa là đã đủ để khiến những người này phải hành lễ chào hỏi rồi, thế mà bọn họ lại vô phép như thế, thực là không coi ai ra gì.”

Tôi thì chẳng cảm thấy việc này có gì đáng phải tính toán, vì bọn họ toàn là những người ở tận đâu đâu, nhọc công suy nghĩ thì chỉ tổ làm mệt mình.

Lúc này, gã thị vệ kia đã trở lại, khom người kính cẩn nói: “Mời Quận chúa vào trong.”

Trong phòng có hệ thống lò sưởi ngầm dưới sàn, tôi vừa bước vào liền cảm thấy hơi nóng, bèn cởi chiếc áo choàng trên người ra. Sau đó, tôi nhìn thấy Tư Mã Cẩn Du đang nửa ngồi nửa nằm trước tấm bình phong ngọc thạch, trên người chỉ có một chiếc áo mỏng manh, đầu không đội mũ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa hững hờ, đôi hàng lông mày dài toát ra một vẻ yêu mị khó mà dùng lời miêu tả.

Tôi nhủ thầm, rõ ràng là chỉ có tấm dung nhan này của Tư Mã Cẩn Du mới xứng với bốn chữ “hồng nhan họa thủy” của gã quan viên hồi nãy.

Tư Mã Cẩn Du ngoắc ngoắc tay với tôi. “A Uyển, lại đây.”

Tôi thoáng do dự, lại đưa mắt liếc nhìn Dịch Phong đang ở cách Tư Mã Cẩn Du không xa, thấy y vẫn có vẻ lạnh lùng như trước, lúc này đang ngồi trước án, đầu ngón tay đặt trên dây đàn, thỉnh thoảng lại gảy ra một vài âm thanh đơn điệu.

Tư Mã Cẩn Du đã có chút khó chịu, sắc mặt liền hơi trầm xuống. “Lại đây.”

Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng tôi vẫn đành đi qua chỗ hắn. Hiện giờ đang là thời khắc quan trọng, tôi không thể để hùng tâm tráng chí của cha xảy ra vấn đề gì được. Nhưng tôi vừa mới ngồi xuống bên cạnh hắn, một cánh tay đã vòng qua eo tôi. Tôi cúi đầu nhìn cánh tay chướng mắt đó, nói: “Thái tử điện hạ, ngài đã quên từng đáp ứng ta điều gì rồi sao?”

“Ta đã đáp ứng gì với nàng?”

Tư Mã Cẩn Du thực là quá ư vô lại, tôi nói: “Ngài từng nói trước khi thành hôn sẽ không đụng vào ta.”

“Ồ, ta nhất thời quên mất.”

Tư Mã Cẩn Du thu cánh tay về, tôi bất giác thầm thở phào một hơi. Chẳng rõ vì sao, tôi rất khó chịu trước sự đụng chạm của Tư Mã Cẩn Du. Hắn vừa đụng vào người tôi là tôi liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, cứ như là bị sâu bọ bò lên người vậy.

Tôi nói: “Không phải Thái tử mời ta đến đây nghe đàn ngắm mai ư?”

Tư Mã Cẩn Du uể oải ngáp dài một cái. “Ngoài cửa sổ có một gốc mai đó thôi, còn về nghe đàn, Minh Viễn đang ở đây còn gì. Nàng muốn nghe gì thì cứ bảo Minh Viễn đàn cho nghe là được.”

Tôi bất giác nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Cẩn Du và Dịch Phong ở cạnh nhau, khi đó trong mắt Tư Mã Cẩn Du chỉ có mỗi bóng dáng của Dịch Phong mà thôi. Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của hắn thì Dịch Phong dường như đã chẳng còn quá quan trọng với hắn nữa.

Có điều, huynh trưởng từng nói rằng Tư Mã Cẩn Du đã mấy đêm liền ngủ chung một chỗ với Dịch Phong rồi.

Tôi ngó nhìn Tư Mã Cẩn Du, rồi lại nhìn Dịch Phong, thực sự không thể nào nhìn thấu được quan hệ giữa hai người bọn họ.

Đột nhiên, Tư Mã Cẩn Du nói: “Đứa a hoàn này của nàng lạ mắt quá, mới tới sao?”

Tôi nói: “Ừm, mới tới.” Tôi không muốn nói nhiều, trong lòng thầm sợ Tư Mã Cẩn Du sẽ lại lôi chuyện kiếp trước ra.

Tư Mã Cẩn Du cất giọng hờ hững hỏi: “Tên là gì vậy?”

Bích Dung quỳ xuống thưa: “Bẩm Thái tử điện hạ, nô tỳ tên gọi Bích Dung.”

Ánh mắt Tư Mã Cẩn Du trở nên sâu thẳm. “Bích Đồng là gì của ngươi.”

Tôi bất giác buồn bực vô cùng, gã khốn Tư Mã Cẩn Du này quả đúng là yêu quái, chẳng qua chỉ là hai cái tên có chút giống nhau thôi, thế mà hắn lại có thể liên hệ chúng với nhau được.

Thân thể hơi run lên nhưng Bích Dung vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trả lời: “Bẩm Thái tử điện hạ, đó là tổ mẫu của nô tỳ.”

Nghe xong câu trả lời, Tư Mã Cẩn Du không hề bảo Bích Dung đứng dậy, tay mân mê một miếng ngọc bội long lanh trong suốt, chẳng biết là đang nghĩ cái gì. Tiếng đàn của Dịch Phong khi có khi không, nhất thời không khí trong phòng trở nên có chút quái dị.

Bích Dung là người của tôi, tôi tuyệt đối không thể để thị phải chịu ấm ức ở đây như vậy, bèn nói: “Bích Dung, qua đây rót cho ta chén trà.”

Tư Mã Cẩn Du không nói gì, xem chừng không phản đối lời của tôi.

Bích Dung y lời đứng dậy nhưng vừa mới đi tới bên cạnh tôi thì Tư Mã Cẩn Du lại mỉm cười, nói: “A Uyển, ta thấy đứa a hoàn này của nàng không tệ, chi bằng hãy tặng cho ta đi.”

Tôi thực sự không rõ gã Tư Mã Cẩn Du đang nghĩ gì. “Lẽ nào trong phủ của Thái tử điện hạ đang thiếu người?”

Tư Mã Cẩn Du nói: “Không thiếu, ta chỉ muốn có người của nàng thôi.”

Câu trả lời này thực là gợi đòn quá! Tôi nói: “Bích Dung thì không được. Nếu Thái tử thực sự muốn có người của ta, sau khi trở về vương phủ ta sẽ chọn cho Thái tử mấy đứa a hoàn ngoan ngoãn lanh lợi.”

Tư Mã Cẩn Du chợt lại trầm mặt xuống. “Thẩm Yến tặng cho nàng thứ gì, nàng liền coi thứ đó như là bảo bối vậy.”

Tôi ngẩn ra, chẳng biết tại sao Tư Mã Cẩn Du lại đưa ra kết luận như vậy.

Tôi cau mày lại nói: “ta không hiểu ý của ngài.”

Tư Mã Cẩn Du nói: “Nàng có dám nói Bích Dung không phải do Thẩm yến đưa tới không?”

Hắn ta trái một câu Thẩm Yến, phải một câu Thẩm yến, khiến tôi nghe mà hết sức khó chịu. Tôi có thể nhận thấy rõ ràng Tư Mã Cẩn Du vẫn bị lún sâu vào trong những mối ân oán của kiếp trước, đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào thoát ra được.

Tôi nói: “Bích Dung là do mẹ ta nhờ cậy sư phụ tìm về, hoàn toàn không liên quan gì tới sư phụ.”

“Nàng chỉ giỏi nói hộ cho hắn thôi.”

Tôi cau mày lại. “Sư phụ…”

“Câm miệng, không được nhắc tới hai chữ sư phụ nữa.” Sắc mặt Tư Mã Cẩn Du đột nhiên trở nên sáng tối bất định, khiến tôi nhìn mà tim đập chân run. Có điều, ban đầu tôi đâu có định nhắc tới Thẩm Hành, rõ ràng là hắn khơi ra trước cơ mà.

Một lát sau, sắc mặt dần dịu dàng trở lại, Tư Mã Cẩn Du quay sang nói với Dịch Phong: “Minh Viễn, gảy một khúc đàn đi.”

Tiếng đàn chậm rãi vang lên. Trước đây, tôi rất thích nghe Dịch Phong gảy đàn nhưng bây giờ có gã khốn Tư Mã Cẩn Du đó ở bên, tôi căn bản chẳng có lòng dạ nào mà nghe. Bích Dung lúc này đang đứng hầu bên cạnh tôi, thân thể không kìm được hơi run rẩy, tôi đưa mắt nhìn về phía thị.

Thị nhìn lại tôi vẻ đáng thương.

Tôi hiểu ngay ý của thị, bèn an ủi thị bằng ánh mắt.

Tư Mã Cẩn Du khẽ “hừ” một tiếng. “Các người đúng là chủ tớ tình sâu.”

Lúc này tôi đã hiểu được Tư Mã Cẩn Du không vui ở chỗ nào rồi, đoán chừng hắn vẫn còn oán hận về việc thanh mai trúc mã của mình trong kiếp trước đã bị Thẩm Hành cướp mất, do đó trong kiếp này mới bất mãn với Thẩm Hành như vậy, tôi chỉ vừa mới nhắc đến là hắn đã lập tức tỏ ra khó chịu rồi.

Tôi khẽ cười một tiếng, nói: “Thái tử nói đùa rồi. Ta vốn là người không có trái tim, lấy đâu ra cái gọi là tình sâu được. Ta chẳng qua là không muốn sau khi quay về lại khó ăn khó nói với mẫu thân mà thôi.” Những lời này của tôi kỳ thực là nhằm nói với Tư Mã Cẩn Du rằng kiếp này tôi không có trái tim, cho nên Thẩm Hành cũng thế Thẩm Yến cũng vậy, tôi đều không thể nào thích được.

Lời vừa dứt, sắc mặt Tư Mã Cẩn Du đã hơi dãn ra, rồi hắn chăm chú nhìn tôi mà nói với giọng chứa chan tình cảm: “A Uyển nói rất đúng, ta chỉ thích A Uyển không có trái tim thôi.”

Tiếng đàn của Dịch Phong đột nhiên hơi run lên, làm vang ra những âm thanh hết sức khó nghe. Khuôn mặt của y thì sớm đã trở nên trắng bệch rồi.

Tôi ngó nhìn Dịch Phong, sau đó lại nhìn chiếc vòng màu đỏ tươi như máu trên tay Bích Dung, không kìm được hơi nheo mắt lại.

Bên trong chuyện này xem chừng có điều cổ quái.

Tư Mã Cẩn Du dường như chẳng mấy để tâm tới sai sót của Dịch Phong, sắc mặt vẫn nguyên vẻ cũ. “Sao lại không gảy tiếp?”

Dịch Phong tới lúc này mới khôi phục lại thần sắc bình thường, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh mà tiếp tục gảy đàn, tiếng đàn du dương lại một lần nữa vang lên. Tôi tỉ mỉ nhớ lại câu nói của Tư Mã Cẩn Du vừa rồi: A Uyển nói rất đúng, ta chỉ thích A Uyển không có trái tim thôi.

…Dường như không có cái gì không ổn cả.

Song nghĩ tới việc mình vốn không hiểu gì về tình cảm, tôi bèn hạ thấp giọng hỏi: “Bích Dung, ngươi có biết vừa rồi vì sao Dịch Phong lại có vẻ khác thường như vậy không?”

Bích Dung cẩn thận ngó nhìn Tư Mã Cẩn Du một chút, sau đó mới ghé đến bên tai tôi mà cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “Quận chúa, e là Dịch Phong công tử đã ghen rồi. Chắc hẳn Dịch Phong công tử thích Thái tử điện hạ, thế mà bây giờ lại chính tai nghe thấy Thái tử điện hạ nói là thích Quận chúa, vậy nên mới biến hẳn sắc mặt.”

Hóa ra là ghen.

Tôi ngó nhìn Dịch Phong, rồi lại nhìn Tư Mã Cẩn Du, càng nhìn càng cảm thấy chuyện chính là như vậy. trước đây tôi cứ nghĩ mãi không biết sau này Dịch Phong sẽ cưới một nữ tử như thế nào, chẳng ngờ đến cuối cùng y lại thích gã Thái tử Tư Mã Cẩn Du mừng giận thất thường này, thực là nằm ngoài ý liệu của tôi.

Tư mã Cẩn Du đột nhiên đưa mắt lườm Bích Dung, khiến cho Bích Dung sợ quá phải vội vàng trốn đến sau lưng tôi.

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, cắt ngang tiếng đàn của Dịch Phong: “Dừng lại, Minh Viễn tạm ra ngoài đi.”

Dịch Phong khẽ đáp “vâng” một tiếng, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn tôi vẻ đầy u oán. Tư Mã Cẩn Du lại nói tiếp: “Những người khác cũng đều lui xuống cả đi.” Bích Dung lo lắng nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu với thị.

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình tôi và Tư Mã Cẩn Du.

“A Uyển.” Hắn khẽ gọi tôi một tiếng. “Quan hệ giữa ta và minh Viễn không giống như nàng nghĩ đâu.”

Tôi nói: “Ngươi biết ta nghĩ thế nào ư?”

Tư Mã Cẩn Du hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Ta với Dịch Phong quả thực là thường xuyên ngủ cùng một chỗ, nhưng bọn ta không hề làm gì cả.”

Mẹ đã nói lời của nam nhân đều không đáng tin, cứ nghe thôi là được, nhưng ngàn vạn lần đừng để vào lòng. Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ừm, nói tiếp đi.”

Tư Mã Cẩn Du xem chừng đã có chút tức giận. “Ta nói thật đấy.”

“Ta biết.”

Hắn đột nhiên chuyển chủ đề: “Ban đầu ta bao trọn Dịch Phong là bởi vì cứ ngỡ Dịch Phong là nàng, sau này nàng xuất hiện ta mới biết mình nhầm. A Uyển, nàng có biết tại sao trong kiếp này nàng lại không hiểu gì về chữ tình không? Có biết tại sao nàng lại là người không có trái tim không?”

Tôi thành thực trả lời: “Không biết.”

Hắn đưa một ngón tay ra chỉ thẳng vào lồng ngực tôi. “Bởi vì trái tim của nàng nằm trên người Dịch Phong.”

Thực… thực là hoang đường quá mức!

Tôi cau mày trừng mắt nhìn Tư Mã Cẩn Du. “Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế? Tại sao trái tim của ta lại vô cớ chạy lên người Dịch Phong?” Nó bây giờ vẫn còn đập nhịp nhàng trong lồng ngực tôi cơ mà.

Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nói: “Không phải thế, trái tim này khác với trái tim kia.”

Tôi lập tức sinh lòng cảnh giác, vì xưa nay tôi vốn chẳng thể đoán được tâm tư của Tư Mã Cẩn Du, mà việc bản thân không có trái tim cũng là do sự gợi ý ngầm của Tư Mã Cẩn Du tôi mới biết, giờ đây hắn lại muốn nói cho tôi biết nguyên nhân tôi không có trái tim, thực chẳng rõ là định giở trò gì nữa.

Tư Mã Cẩn Du chợt lại chuyển chủ đề: “Ký ức về kiếp trước nàng đã nhớ lại được bao nhiêu rồi.”

Tôi lại càng cảnh giác hơn, chỉ còn thiếu nước kiếm lấy một tấm lá chắn che trước mặt mình nữa thôi. Tôi chần chừ một lát rồi mới đáp: “Không nhiều, cũng không ít.”

“Chuyện về Thẩm Yến, nàng nhớ lại được bao nhiêu rồi?”

Tôi trả lời: “Không nhiều, cũng không ít.”

Tư Mã Cẩn Du hơi cau mày lại. Tôi nhủ thầm, rõ ràng là ngươi bảo ta đừng nhắc đến sư phụ, thế mà giờ ngươi lại đi nhắc. Cặp mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn tôi chằm chặp, trông có vẻ khá nguy hiểm, từ trong mũi thì phát ra một âm thanh thật dài…

“Hửm?”

Tôi thành thực nói: “Thực sự là chẳng nhớ được bao nhiêu cả, ta chỉ biết y là sư phụ của ta thôi.” Nói thực lòng, chuyện kiếp trước tôi biết được nhiều nhất vẫn là chuyện về Tần Mộc Viễn, đó còn là bởi vì Tư Mã Cẩn Du đã dùng cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia để ép tôi nhớ lại. Còn chuyện về Tạ Uyển thì tôi cũng chẳng biết nhiều, đến bây giờ cũng chỉ mới tình cờ gặp gỡ cô ta một lần ở địa phủ, lại thông qua một cuộc trò chuyện mà biết rằng cô ta bị nhốt trong một hang động, cuộc sống chẳng dễ chịu gì, ngoài ra thì không biết gì hơn nữa.

Riêng về Thẩm Yến, trước giờ tôi vốn chỉ được nghe nói về y qua miệng của những người khác, còn chưa từng nằm mơ thấy y lần nào. Mà trong giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười sáu năm trời kia tuy cũng có Thẩm Yến nhưng đó lại chỉ là một cái bóng màu trắng mơ hồ, mỗi lần tỉnh lại tôi đều chẳng còn nhớ được bao nhiêu.

Chẳng biết có phải là do Tạ Uyển trước khi chết quá oán hận hay không mà trong kiếp này tôi gần như là không có chút ký ức gì về Thẩm Yến cả.

Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Lời của nàng đều là thật chứ?”

Tôi đáp: “Thật đấy, chuyện về kiếp trước ta căn bản không cần phải lừa dối ngươi làm gì.”

Tư Mã Cẩn Du nhếch môi cười, nói: “Vậy thì tốt, nhớ lại những chuyện về Thẩm Yến căn bản chẳng có lợi gì cho nàng. Nàng chỉ cần nhớ đến ta là được rồi.”

Nghe thấy những lời này của Tư Mã Cẩn Du, tôi hoàn toàn không tán đồng chút nào, vì bây giờ người mà tôi quan tâm tới nhất là Dịch Phong, nhưng Tư Mã Cẩn Du lại cứ nửa úp nửa mở, không chịu nói ra toàn bộ, thật là quá ư đáng ghét. Tôi hỏi: “Dịch Phong rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Tư Mã Cẩn Du cất giọng hững hờ đáp: “Dịch Phong hoàn toàn là một sự bất ngờ. Ta nghe Bích Dung nói nàng trước lúc lâm chung muốn kiếp sau được làm một người không có trái tim nên bèn thỏa mãn nguyện vọng đó cho nàng. A Uyển không biết đấy thôi, con người có ba hồn bảy phách, nếu thiếu mất một phách thì sẽ bị thiếu đi một số thứ mà con người vốn phải có…”

Tôi lập tức hiểu ra. “Ý ngươi là ta bây giờ bị thiếu mất một phách? Mà một phách đó đang ở trên người Dịch Phong?” Cho nên tôi vừa mới gặp Dịch Phong lần đầu đã nảy sinh cảm giác quen thuộc? Tất cả đều bởi vì trong cơ thể y có một thứ vốn thuộc về tôi ư?

Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Tôi nói: “Trong kiếp trước Dịch Phong có quen với Tạ Uyển ư?”

“Nàng chính là Tạ Uyển, Tạ Uyển chính là nàng.” Tư Mã Cẩn Du chữa lại lời tôi, sau đó lại nói tiếp: “Trong kiếp trước, Dịch Phong không có quan hệ gì với nàng cả, có điều khi nàng đầu thai đã xảy ra một số vấn đề. Vốn dĩ ba hồn bảy phách của nàng sẽ cùng đầu thai với nhau, song vì muốn thỏa mãn di nguyện của nàng lúc lâm chung, ta đành mời cao nhân đến thi triển bí thuật, từ đó khiến một phách của nàng bị tách ra. Trùng hợp làm sao, khi đó Dịch Phong lại đầu thai cùng lúc với nàng, thế là một phách bị tách ra kia đã vô tình bay vào trong cơ thể Dịch Phong.”

Tôi bất giác cau mày. “Sở dĩ ta không có trái tim là do ngươi tìm người tới thi triển bí thuật sao?”

Tư Mã Cẩn Du không trả lời, còn cười tươi rạng rỡ. “A Uyển cảm động quá à?”

Thế này… thế này… thế này…

Tôi nhất thời chẳng nghĩ ra được lời gì để đáp lại hắn cả, làm gì có ai lại đi cảm kích kẻ đầu sỏ đã khiến mình biến thành một người không bình thường bao giờ chứ! Không nhảy sửng cồ lên bạt tai cho hắn mấy cái đã là tốt tính lắm rồi!

Tư Mã Cẩn Du lại nói tiếp: “Nàng không cần phải cảm kích ta, vì thực ra ta cũng có lòng riêng. Cho dù trước lúc lâm chung nàng không để lại di nguyện gì, ta cũng sẽ tìm đủ mọi cách để khiến nàng biến thành một người không có trái tim trong kiếp sau.” Trong ánh mắt nhìn về phía tôi của hắn lúc này xuất hiện thêm mấy tia cố chấp và chăm chú. “A Uyển, nếu nàng mà có trái tim, thì sẽ khó tránh khỏi việc động lòng trước người khác. Do đó ta mới muốn nàng không có trái tim, vì khi ấy ta sẽ có thể cướp được nàng về mà chẳng cần lo tới cái gọi là chỉ có được thân xác mà không có được trái tim nàng. Chờ sau khi chúng ta ở bên nhau lâu rồi, nàng tự nhiên sẽ biết được chỗ tốt của ta.”

Trong cơn ngơ ngẩn, tôi bỗng lại nhớ tới khung cảnh tang tóc trong phủ đệ của nhà họ Tạ, khi đó Tần Mộc Viễn nhào thẳng vào quan tài của Tạ Uyển, trên mặt tràn ngập vẻ điên cuồng, khiến người ta nhìn mà kinh sợ.

Tôi bất giác rùng mình một cái, vô thức lui về phía sau mấy bước.

Tư Mã Cẩn Du nheo đôi mắt lại. “Nàng lùi về phía sau làm gì?”

“Ta…”

Tôi vừa nói được một chữ, từ trên người Tư Mã Cẩn Du đã tỏa ra một làn khí lạnh căm, rồi hắn hỏi gằn từng từ: “Nàng-sợ-ta-ư?”

Tôi thực sự có hơi sợ Tư Mã Cẩn Du, có điều trong tình hình hiện tại thì hình như tôi không nên nói thật. “…Đâu có.”

Tư Mã Cẩn Du chẳng chịu tin tôi, cứ thế bước dần từng bước tới. Lưng tôi giờ đã tựa sát vào tấm bình phong lạnh ngắt kia, còn trước mắt là khuôn mặt càng lúc càng ở gần của Tư Mã Cẩn Du, tôi cơ hồ có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt hắn.

Đã từng lãnh giáo thủ đoạn không nói lý của Tư Mã Cẩn Du, thêm vào đó bộ dạng điên cuồng của Tần Mộc Viễn còn sờ sờ trước mắt, tôi nhất thời sợ đến nỗi không dám động đậy, ngay đến việc mình có mang ám khí phòng thân trên người cũng quên mất.

“A Uyển…” Tư Mã Cẩn Du khẽ gọi một tiếng, sau đó liền nắm lấy bàn tay tôi mà đặt lên lồng ngực hắn. “Nàng có nghe ra tình cảm sâu đậm mà ta dành cho nàng không?”

Tôi rất muốn nói, ta chỉ nghe ra được sự cố chấp của ngươi thôi.

Tư Mã Cẩn Du khẽ cười tự giễu. “Ta biết là nàng không hiểu mà, nàng không cần trả lời ta, chỉ việc ở bên cạnh ta là đủ. Nhưng nàng không được sợ ta, ta đã vì nàng mà làm bao nhiêu chuyện như thế, sao nàng lại sợ ta chứ? Nào, gọi ta một tiếng Cẩn Du đi!”

Tôi há miệng ra nhưng lại chẳng nói được thành lời.

Sắc mặt Tư Mã Cẩn Du tức thì trở nên xám xịt, rồi hắn dùng sức mạnh hơn, cổ tay tôi bị hắn bóp cho đau nhói.

Tôi khẽ nói: “Đau.”

Hắn dán sát mặt vào mặt tôi, cùng tôi má ấp tai kề. Tôi có thể cảm nhận được lúc này Tư Mã Cẩn Du dường như đang đắm say trong điều gì đó, có lẽ hắn đang nhớ tới Tạ Uyển cũng nên. Toàn thân tôi trở nên cứng đờ, cảm thấy hết sức khó chịu.

Đột nhiên, Tư Mã Cẩn Du ghé tới cắn mạnh một cái vào môi tôi. Trong miệng tức thì ngợp đầy một mùi tanh nồng, tôi bất giác cảm thấy buồn nôn tột độ. Trước đây Thẩm Hành cũng từng chạm môi tôi, nhưng khi đó tôi được nếm mùi rượu hoa quả ngọt ngào, còn giờ đây nụ hôn của Tư Mã Cẩn Du lại chỉ khiến tôi ngửi thấy mùi máu tanh.

Đặt hai bên lên bàn cân mà so sánh, rất hiển nhiên tôi thích người thứ nhất hơn.

Tôi bắt đầu thấy nhớ Thẩm Hành rồi.

“A Uyển, nàng đừng ép ta. Nếu nàng còn không chịu nghe lời thì chớ trách ta không nể mặt nàng nữa. Ta đã tìm được một vị cao nhân, y biết cách làm thế nào để biến một người thành con rối. Nếu nàng không muốn biến thành con rối thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng có dính dáng gì tới Thẩm Hành nữa, hiểu không?”

Lúc này tôi sợ hãi vô cùng, Tư Mã Cẩn Du trước mắt và Tần Mộc Viễn trong giấc mộng hình như đã hợp thành một thể rồi.

Tôi chỉ còn biết gật đầu thật mạnh, vì những chuyện này tuy nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi biết với tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì ắt sẽ làm ra được.

“Gọi ta một tiếng Cẩn Du đi.”

“…Cẩn Du.”

Tư Mã Cẩn Du buông tôi ra, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên dịu dàng, rồi hắn lại đưa tay tới khẽ xoa đầu tôi. “A Uyển như vậy mới ngoan chứ. Vốn ta định chờ sau khi đăng cơ sẽ cưới nàng về làm hoàng hậu, nhưng bây giờ ta không đợi được nữa rồi. A Uyển về phủ rồi hãy chuẩn bị luôn đi, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trở thành Thái tử phi của ta đấy. Sau khi quay về nàng hãy bảo Bích Đồng nói với Thẩm Yến rằng đừng có nghĩ tới một phách bị thừa ra trên người Dịch Phong nữa, ta sẽ không buông tay đâu.” Hắn chợt nở một nụ cười khinh miệt. “Trong kiếp này, ta muốn hắn tận mắt nhìn thấy người mà mình yêu kết thành phu thê với người khác, để hắn cũng phải cảm nhận nỗi đau khổ mà ta từng phải chịu.”

Tôi rất muốn nói, Tư Mã Cẩn Du, ngươi gọi sai tên rồi, là Bích Dung chứ không phải Bích Đồng, nhưng nhìn thần sắc của hắn, tôi cảm thấy hắn đã bị lún vào kiếp trước quá sâu rồi, có vẻ rất khó rút chân ra được.

Sau khi tôi ra ngoài, Bích Dung lập tức nôn nóng chạy tới, ánh mắt vừa dừng lại trên môi tôi, thị liền không kìm được biến hẳn sắc mặt. “Quận chúa, Thái tử điện hạ…”

Tôi vẫn còn kinh sợ, bèn khẽ lắc đầu. “Về phủ rồi hãy nói.”

Bích Dung bước tới đỡ tôi, khẽ đáp “dạ” một tiếng.

Gã thị vệ vừa dẫn tôi đi vào khi nãy lại một lần nữa xuất hiện. Hắn cung kính nói với tôi: “Quận chúa, Thái tử điện hạ sai tiểu nhân đưa Quận chúa ra ngoài. Mời đi bên này.”

Sau khi đi qua một dãy hành lang dài sơn màu đỏ sậm, tôi nhìn thấy Dịch Phong đang đứng tựa lưng vào gốc cây, trên mái tóc đen nhánh chỉ cài một cây trâm đơn giản làm bằng trúc, gió vừa thổi tới những sợi tóc liền lất phất tung bay, lại kết hợp với tấm thân mỏng manh của y nữa, thực khiến người ta cảm nhận được một sự cô đơn khó mà miêu tả bằng lời.
Bình Luận (0)
Comment