Trường Hận

Chương 12.2

Khi nhìn thấy tôi, trên mặt Dịch Phong thoáng qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó y đã thu mọi biểu cảm về và biến trở lại thành Dịch Phong mà tôi hay thấy thường ngày, rồi liền chậm rãi đứng dậy hành lễ với tôi.

“Quận chúa vạn phúc.”

Tôi xua tay nói: “Khỏi cần đa lễ, hôm nay ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì?”

Dịch Phong đưa mắt liếc nhìn Thẩm Hành, Thẩm Hành liến nói với tôi: “A Uyển còn chưa dùng bữa sáng đúng không? Để ta đi nấu cho con một ít cháo trắng.”

Chờ đến khi bên ngoài tiểu viện chỉ còn lại tôi và Dịch Phong, Dịch Phong mới hờ hững nói: “Mấy ngày nay đại Hoàng tử điện hạ bận rộn đủ điều, khó có cách nào dứt mình ra được, dó đó mới sai ta thay mặt đến đây. Những người tham dự vào chuyện bắt cô hôm qua đều đã được ta đưa tới cả rồi, đại Hoàng tử bảo ta chuyển lời tới cô rằng, tất cả tùy cô xử trí. Còn về Lư Thị lang…” Hơi dừng một chút, y chậm rãi nói tiếp: “Ông ta chết rồi.”

Tôi có chút ngạc nhiên.

Tôi vốn cho rằng Tư Mã Cẩn Du cùng lắm cũng chỉ trừng phạt Lư Thị lang một chút mà thôi, vì hắn tuy đã bắt cóc nhưng còn chưa gây ra chút thương tổn nào cho tôi, tội không đáng chết. Hơn nữa, tuy Tư Mã Cẩn Du là Hoàng tử nhưng Lư Thị lang xét cho cùng vẫn là mệnh quan triều đình, dù có phạm phải sai lầm lớn đến mấy đi chăng nữa thì Tư Mã Cẩn Du cũng không có quyền xử trí.

Tôi hỏi: “Hắn chết như thế nào vậy?”

“Tự sát.” Dịch Phong mặt mày hờ hững nhìn tôi, có điều nhìn ánh mắt y thì cứ như tôi đã phạm phải một tội lỗi tày đình nào đó vậy. “Đêm qua Lư Thị lang bị đại Hoàng tử mắng cho một trận, sau đó hai người lại tranh cãi với nhau một hồi, cuối cùng Lư Thị lang quyết định lấy cái chết để mong đại Hoàng tử có thể hồi tâm chuyển ý. Chỉ tiếc rằng Lư Thị lang tuy đã chết rồi nhưng tâm ý của đại Hoàng tử vẫn không hề thay đổi.”

Nghe xong, tôi bất giác thầm cảm khái, nếu Tư Mã Cẩn Du đăng cơ trở thành Hoàng đế, vị Lư Thị lang này tuyệt đối sẽ là một trung thần có thể lưu danh sử sách.

“Với trí tuệ của đại Hoàng tử thì vốn có thể an bang định quốc, chỉ tiếc rằng y bị lún vào kiếp trước quá sâu, phần lớn tâm tư đều đặt trên người cô cả.” Dịch Phong khẽ cười tự giễu, tôi căn bản chẳng hiểu y đang tự giễu cái gì.

Có điều tôi lại có thể nghe ra được chút ý nuối tiếc bên trong lời của y.

Kỳ thực trong kiếp này bất kể Tư Mã Cẩn Du đặt tâm tư vào đâu, tôi đều cảm thấy ngay từ khoảnh khắc gặp Thẩm Hành thì hắn đã thua rồi. Thẩm Hành tuy cư xử với mọi người rất ôn hòa, nhưng xét về tâm kế và bụng dạ thì thực khó có ai so được.

Tôi chợt hỏi: “Vị tri âm mà ngươi gặp được khi xưa là sư phụ ta sao?”

Dịch Phong hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy ta cư xử với sư phụ cô khác hẳn với người khác ư?”

Tôi khẽ gật đầu.

Dịch Phong lộ vẻ u ám nói: “Chuyện này không liên quan tới ta, đều là tại cô cả đấy.”

Tôi hơi ngẩn ra. “Lời này là ý làm sao?”

Dịch Phong nói: “Chắc cô biết việc cô có một phách nằm trên người ta rồi chứ? Trong kiếp trước chấp niệm của cô với sư phụ quá sâu nên một phách bị tách ra đó dù đã chuyển thế rồi cũng vẫn còn chấp niệm, thành ra vừa nhìn thấy Thẩm Hành lần đầu tiên ta đã không kìm được muốn thân cận với y rồi…” Y khẽ ho một tiếng. “Đương nhiên, Thẩm Hành tinh thông âm luật cũng là một trong các nguyên nhân khiến bọn ta thấy hợp nhau.”

Tôi lại hỏi: “Ngươi có biết phải làm thế nào mới có thể khiến một phách đó quay trở lại trong thân thể ta không?”

Dịch Phong cụp mắt xuống, lại im lặng suốt một hồi lâu rồi mới trả lời: “Không biết.”

Sau khi Dịch Phong rời đi, Thẩm Hành tới cùng dùng bữa sáng với tôi. Do mới nghe xong những lời vừa rồi của Dịch Phong, lúc này ánh mắt tôi nhìn Thẩm Hành liền có hơi là lạ. Thẩm Hành là một người tâm tư tinh tế, khi tôi nhìn y đến lần thứ hai thì liền cất tiếng hỏi: “Vừa rồi Dịch Phong đã nói gì với con vậy?”

Tôi hỏi ngược lại: “Có phải sư phụ cũng biết việc con có một phách nằm trong người Dịch Phong không?”

Thẩm Hành gật đầu.

“Vậy sư phụ có biết phải làm sao mới có thể khiến một phách đó quay trở lại trong thân thể con không?”

Thẩm Hành hỏi lại tôi: “Con có muốn lấy lại một phách đó không?”

Kỳ thực có cũng được, không có cũng được, đều chẳng quan trọng lắm, vì mười sáu năm nay tôi vốn đã sống trong tình trạng này rồi. Tôi nói: “Có hay không đều được.”

Thẩm Hành thở dài than: “Ta đã tìm kiếm không ít phương pháp nhưng đều không thành công, có điều ta đoán Tư Mã Cẩn Du chắc là có cách rồi. Nếu con cho là có hay không đều được, vậy thì cũng chẳng cần lấy lại một phách đó về làm gì. Kỳ thực làm một người không có trái tim cũng rất tốt, ít nhất thì dù sau này có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ không bị tổn thương.”

Chuyện tôi bị bắt cóc chẳng rõ vì sao mà lại truyền ra ngoài, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có rất nhiều món quà được ùn ùn đưa tới, ngay cả Thiện Lăng cũng lựa thời gian mà đến chỗ tôi.

Khi y đến, Thẩm Hành đang dạy tôi cách tự mình tháo dây trói trong tình huống bị dây thừng trói chặt.

Khi tôi đang cố gắng cởi dây trói bằng phương pháp mà Thẩm Hành đã dạy, một tiếng cười khẽ chợt vang lên, tôi bèn ngước mắt nhìn, liền thấy Thiện Lăng từ trên tường nhảy xuống, sau đó bước tới trước mặt tôi.

Vừa nhìn thấy Thiện Lăng, tôi liền nghĩ ngay tới năm chiếc vòng bạc không có duyên với mình kia.

Thiện Lăng cười khẩy nói: “Sư điệt, việc cởi dây trói này chỉ dựa vào sức khỏe thì không ăn thua đâu, cần phải có kỹ xảo mới được. Chắc hẳn sư huynh ta đã nói cho con biết bí quyết rồi, sao con vẫn không cởi được thế?”

Tôi biết mà, Thiện Lăng vốn không hài lòng với tôi, những lời này không phải có ý nói là tôi ngốc sao?

Vừa rồi tôi có hơi nôn nóng, do đó mãi vẫn không cởi được dây trói. Bây giờ Thiện Lăng đang ở ngay trước mặt, tôi không muốn thua về khí thế, bèn lập tức giữ cho lòng bình lặng rồi bắt đầu suy nghĩ về từng câu nói của Thẩm Hành và các động tác mà y đã làm mẫu cho tôi xem.

Con người tôi đây chỉ cần không gặp phải chuyện gì có liên quan tới chữ tình, đầu óc thường không đến nỗi quá chậm chạp.

Sau thời gian chừng nửa tuần hương, tôi rốt cuộc đã cởi được dây trói ra đúng như ý muốn. Tôi xoa bóp cổ tay đã bị siết cho hơi sưng tấy, đang định ném qua phía Thiện Lăng một ánh nhìn đắc chí thì đúng lúc này Thẩm Hành chợt lại nôn nóng nắm lấy cổ tay tôi, trên mặt lộ rõ vẻ xót xa. “Sao lại dùng sức như vậy chứ? Có đau không? Để ta bôi cho con ít thuốc cao!”

Thiện Lăng nhìn tôi và Thẩm Hành bằng ánh mắt mang đầy ý vị.

Tôi vội vàng rụt tay về. “Không đau.”

Ánh mắt Thiện Lăng đột nhiên biến đổi hẳn, cứ như thể tôi vừa làm ra một chuyện gì đó không nên làm vậy. Y cau mày nhìn tôi. “Con gái mà có sẹo thì sẽ không đẹp đâu, cứ nên để sư phụ của con bôi cho một ít thuốc cao thì hơn.”

Tôi nói với Thiện Lăng: “Sư thúc nói quá rồi, mấy vết sưng này ngay đêm nay là sẽ tự tan thôi, làm gì mà khoa trương đến mức cần phải bôi thuốc cao? Hơn nữa thân thể con cũng không yếu đuối như vậy, sư thúc thực sự là đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.”

Rồi tôi lại quay sang nói với Thẩm Hành: “Sư phụ, người vốn tinh thông y thuật, chắc cũng biết những vết thương sưng này chỉ sau một thời gian ngắn là sẽ tự động tan đi đúng không?”

Thiện Lăng càng nhíu đôi mày chặt hơn, sắc mặt xũng không được dễ coi cho lắm. Y há miệng ra, hình như định nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Hành tươi cười cất tiếng cắt ngang: “Ừm, chắc đêm nay là sẽ tan thôi.” Kế đó, Thẩm Hành cố tình chuyển chủ đề sang hướng khác: “Sao đệ lại tới đây vậy?”

Thiện Lăng dường như vẫn còn rất bất mãn, nhưng dưới ánh nhìn của Thẩm Hành thì chỉ đành cố gắng nín nhịn, khuôn mặt bất giác trở nên đỏ bừng.

“Nghe nói sư điệt bị người ta bắt cóc nên đệ mới tới đây xem thử. Huynh yên tâm, không có người nào nhìn thấy đệ đâu.” Rồi Thiện Lăng móc từ trong vạt áo ra một vật, quay qua nói với tôi: “Quà cho con đây.”

Nghe Thiện Lăng nói thế, tôi bất giác cảm thấy có chút khó chịu. Nếu không vì bị y đột nhiên chặn lại giữa đường, tôi đã chẳng bị người ta thừa cơ bắt cóc đi như thế.

Tôi nói: “Năm chiếc vòng bạc mà sư thúc tặng cho con lần trước đã không may thất lạc trong quá trình con bị bắt cóc rồi, một phen tâm ý của sư thúc mà con lại chẳng thể giữ được, thực là áy náy vô cùng.”

Nghe thấy thế, Thẩm Hành lập tức nheo đôi mắt lại.

“Trước khi bị người của Tư Mã Cẩn Du bắt cóc, con từng gặp y sao?”

Tôi khẽ gật đầu, làm ra vẻ cảm khái nói: “Hầy, con vừa mới bước chân ra khỏi cửa sau của Nhất Phầm lâu, còn chưa kịp ủ ấm năm chiếc vòng bạc kia thì đã bị người ta đánh ngất rồi. Chẳng biết năm chiếc vòng đó bây giờ đang ở trong tay ai nữa…”

Dứt lời, tôi đưa mắt liếc Thiện Lăng.

Thiện Lăng hơi sợ hãi nhìn qua phía Thẩm Hành, sau đó vội vàng nói: “Không sao, không sao, chỉ là năm chiếc vòng bạc thôi mà. Con là sư điệt của ta, mấy hôm nữa ta sẽ tặng cho con mười chiếc khác y hệt như thế.”

Thẩm Hành nói: “Sư đệ, ta nhớ là đệ có một món đồ tốt được sư phụ tặng cho trước khi xuống núi cơ mà.”

Thiện Lăng lộ vẻ xót xa, nói: “Sư điệt, mấy hôm nữa ta sẽ tặng cho con thêm một món quà gặp mặt, nhất định là con sẽ thích.”

Nhìn bộ dạng này của Thiện Lăng, tôi đoán chừng đó là một món đồ rất tuyệt.

Tôi cười híp mắt nói: “Đa tạ sư thúc.”

Hôn lễ của tôi và Tư Mã Cẩn Du được ấn định vào ngày Mười sáu tháng Giêng, tính ra thì chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa thôi. Tư Mã Cẩn Du kêu tôi yên tâm ở trong vương phủ chờ đợi, còn phái tới không ít thị nữ và tùy tùng, bề ngoài là để cho tôi sai bảo, nhưng trên thực tế chẳng qua là muốn giám sát nhất cử nhất động của tôi.

Tôi biết việc mưu phản của cha sẽ diễn ra chỉ trong vòng vài ngày nữa, thế là liền ngoan ngoãn ở yên trong phủ làm một vị tân nương tử chờ gả chồng. Biết Tư Mã Cẩn Du không thích Thẩm Hành, tôi cố hết sức hạn chế tiếp xúc với y.

Huynh trưởng có lén đến chỗ tôi một lần, nói cho tôi hay vào ngày mùng Một tháng Giêng Thái tử sẽ xua quân vào cung ép Hoàng đế nhường ngôi, và tin tức này đã lọt đến tai đại Hoàng tử rồi.

Tôi hiểu ngay ý của huynh trưởng, chỉ cần Tư Mã Cẩn Du hay tin Thái tử chuẩn bị ép Hoàng đế nhường ngôi, trong ngày hôm đó hắn nhất định sẽ đến ngăn cản, bởi lẽ đây chính là cơ hội hiếm có cho hắn trở mình.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, xem ra cha muốn dùng tam Hoàng tử làm ve sầu, còn bản thân thì đóng vai con chim sẻ kia.

Mùng Một tháng Giêng rất nhanh đã tới.

Vì hôm nay là ngày tết nên toàn thành Kiến Trung đều vô cùng tưng bừng náo nhiệt, trời còn chưa sáng, tiếng pháo nổ râm ran đã vang lên khắp nơi, trong vương phủ cũng có rất nhiều thứ được bày biện ra cho hợp cảnh. Sau khi thức giấc, tôi còn chưa kịp dùng bữa sáng thì đã phải mặc một bộ cung trang vừa may rồi theo mẹ vào cung. Theo như lệ thường, hôm nay ở Trung cung có hội chầu, các mệnh phụ đều phải tới Trung cung bái kiến Hoàng hậu.

Sau khi vào cung, tôi phát hiện mẹ hình như có chút lơ đễnh. Tôi tính toàn thời gian một chút, thấy chẳng bao lâu sau hoàng cung sẽ trở nên hỗn loạn. Chắc mẹ cũng biết chuyện này rồi, nếu không đã chẳng tỏ ra như vậy.

Trước khi đi bái kiến Hoàng hậu, mẹ kéo tay tôi nhỏ giọng dặn dò: “Đợi lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì con cũng chớ hoang mang, đã có mẹ ở đây rồi.”

Tôi khẽ gật đầu.

Quãng thời gian này Hoàng hậu vì chuyện Tư Mã Cẩn Du bị phế ngôi Thái tử mà tiều tụy đi nhiều, cho dù đã dùng những loại phấn son thượng hạng nhưng vẫn khó mà giấu được nét sầu trên mặt. Sau khi răn dạy qua loa các mệnh phụ một hồi, bà ta liền cho mọi người lui xuống.

Tôi mừng thầm, chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh để có thể rời khỏi chốn thị phi này nhanh một chút.

Chẳng ngờ tôi vừa mới theo mẹ bước chân ra khỏi cung Phượng Thê thì đã có cung nữ đi tới: “Xin Quận chúa dừng bước, Hoàng hậu nương nương có lời muốn nói với Quận chúa.”

Mẹ đưa mắt nhìn tôi vẻ lo lắng, tôi bèn nói: “Mẹ về phủ trước đi, con nói chuyện với Hoàng hậu nương nương xong thì sẽ quay về ngay, mẹ không cần phải lo lắng đâu.” Tôi đã nghĩ kĩ rồi, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu này dù ai là người giành phần thắng cuối cùng thì tôi cũng đều không có mối nguy gì về tính mạng.

Tôi dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của mẹ, sau đó mới cùng cung nữ kia quay trở vào trong cung Phương Thê.

Hoàng hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế như vừa rồi, có điều bên cạnh thì đã xuất hiện thêm Công chúa Văn Dương. Tôi đang định quỳ xuống hành lễ thì Hoàng hậu đã xua tay, nói: “Khỏi cần đa lễ, ngồi đi!”

Tôi không biết Hoàng hậu giữ riêng tôi lại đây là muốn nói những gì, đành lặng lẽ ngồi xuống chiếc đôn trải đệm mềm chờ bà ta lên tiếng.

“Nghe nói Tây Lăng Vương đã tìm cho con một vị sư phủ đúng không?”

Tôi không ngờ Hoàng hậu lại hỏi tới Thẩm Hành, bèn liếc mắt nhìn qua phía Công chúa Văn Dương, thấy cô ta đang nở một nụ cười tủm tỉm nhìn mình. Tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn đáp: “Dạ phải.”

“Là người Đại Phụng triều?”

“Dạ phải.”

“Tình cảm giữa con và sư phụ con phải chăng không tệ?”

Tôi sững ra một chút, đáp: “Dạ, cũng tàm tạm.”

Hoàng hậu hờ hững nói: “Chỉ còn chừng mười ngày nữa là con sẽ trở thành con dâu của bản cung, có một số người và một số việc con cần phải chú ý né tránh một chút, đừng để người ta nói ra nói vào. Con là do Cẩn Du tự mình lựa chọn, bản cung tuy không hài lòng lắm nhưng quả thực không cự lại được tấm lòng của Cẩn Du với con. Đã không còn cách nào khác, bản cung cũng đành chấp nhận thôi, mong con sau khi thành hôn hãy giữ đúng bốn phận, sớm ngày sinh con đẻ cái cho Cẩn Du.”

Tôi đáp “vâng” nhưng trong lòng thì thầm cảm thấy may mắn vì cha chuẩn bị tạo phản, bằng không sau này mà phải ngày ngày đối mặt với Tư Mã Cẩn Du và vị Hoàng hậu nương nương không thích tôi này, chắc sẽ không sống nổi mất.

Sau đó Hoàng hậu lại răn dạy tôi thêm mấy lời, có điều nội dung không có gì đặc biệt, chủ yếu là nhắc nhở tôi phải an phận thủ thường.

Tôi làm bộ cung kính lắng nghe nhưng trong lòng chẳng coi những lời đó ra gì.

Sau khi rời khỏi cung Phượng Thê, tôi tính toán thời gian một chút, thấy mình nếu còn không mau chóng rời khỏi hoàng cung thì chỉ e sẽ bắt gặp đội quân tiến vào cung ép Hoàng đế thoái vị mất. Tôi cố gắng đi nhanh hơn, có điều chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy có tiếng bánh xe ngựa lăn lộc cộc vang lại.

Trong chốn hoàng cung, người có thể ngồi xe ngựa và xuất hiện vào lúc này không còn ai khác ngoài Công chúa Văn Dương. Xe ngựa dừng lại ngay trước mặt tôi, một ả cung nữ vén rèm lên, kế đó giọng nói của Công chúa Văn Dương vang ra: “Để ta tiễn ngươi một đoạn.”

Công chúa Văn Dương dường như có lời muốn nói với tôi, tôi dù muốn cự tuyệt cũng không được, hơn nữa, có xe ngựa chở đi cũng là một chuyện không tệ chút nào.

Sau khi trèo lên xe ngựa, tôi ngó nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói: “Xem ra trời sắp mưa rồi.” Bầu trời lúc này âm u vô hạn, chỉ thoáng nhìn thôi đã khiến người ta không kìm được cảm thấy hết sức nặng nề.

Công chúa Văn Dương chẳng buồn ngước mắt lên. “Mới ngày đầu năm mà đã có mưa, thực không phải là điềm tốt lành gì.”

Cô ta nói thế khiến tôi thực khó tiếp lời, sau khi cười gượng một tiếng, tôi đành nói: “Đa tạ Công chúa đã chở ta đi.”

Công chúa Văn Dương rốt cuộc đã chịu đưa mắt nhìn tôi. “Đa tạ cái gì chứ, chúng ta sắp thành người một nhà rồi mà. Trước đây ta quả thực không thích cô, chỉ tiếc rằng hoàng huynh của ta cứ như đã trúng phải bùa mê thuốc lú của cô vậy, thành ra ta đành học theo mẫu hậu mà chấp nhận thôi. Còn về chuyện trong kiếp trước của mấy người, ta cũng chỉ biết được qua những lời mà bà cố nội để lại trong một cuốn sách ở thư các, có điều bất kể ra sao thì đó cũng là chuyện của kiếp trước, ta thực sự không muốn đòi nợ giúp bà cố nội làm gì, sau này cô cứ hầu hạ hoàng huynh của ta cho tốt là được.”

Tôi rốt cuộc đã hiểu rồi, giống như Phần Nguyên Hoàng hậu, Công chúa Văn Dương gọi tôi lên đây cũng là vì muốn răn dạy tôi một phen. Tôi bất giác cảm thấy khó chịu, thực ra tôi cũng đâu muốn bị chuyện trong kiếp trước quấn lấy, đều là tại Tư Mã Cẩn Du cứ bám lấy tôi, Công chúa Văn Dương nên đi tìm Tư Mã Cẩn Du mà nói chuyện mới đúng.

Công chúa Văn Dương lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa chắc ta sẽ không còn ở lại Thiên Long triều, nhưng dù là như thế cô cũng nhớ phải giữ đúng bổn phận đừng có tùy tiện làm bừa. Riêng về sư phụ cô, có thể không tiếp xúc thì cô tốt nhất là đừng tiếp xúc…”

Về sau Công chúa Văn Dương còn nói thêm những gì, tôi căn bản không nghe rõ.

Trong đầu tôi bỗng nổi lên một suy nghĩ hết sức kinh người, lúc trước Công chúa Vinh Hoa đã nghe ngóng được là Đại Phụng triều có ý chọn đích trưởng nữ của Thiên Long triều làm đối tượng liên hôn, nhưng đâu có ai nói vị đích trưởng nữ này nhất định phải là Công chúa Văn Dương. Hôm nay nếu cha đạt được ý đồ, Tư Mã Cẩn Du hẳn sẽ phải chết dưới tay Thái tử, như thế cha sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ.

Một khi cha đăng cơ trở thành Hoàng đế, vậy đích trưởng nữ của Thiên Long triều còn chẳng phải là tôi ư?

Trái tim tôi bất giác nẩy thình thình trong lồng ngực, trong đầu thì như có một tia chớp đột ngột lóe lên.

Cha dám mưu đồ soán đoạt ngôi báu, sau lưng ắt là phải có chỗ dựa. Mà lúc trước huynh trưởng có thể dễ dàng hãm hại Tư Mã Cẩn Du như thế, công lao của Thẩm Hành hẳn không ít chút nào. Thẩm Hành và Thiện Lăng là sư huynh đệ của nhau, chức quan của Thiện Lăng ở Đại Phụng triều lại là Chính tướng quân nhất phẩm…

Vậy thì với bản lĩnh của Thẩm Hành, chức quan của y sẽ là gì đây?

Cha nói Thẩm Hành ẩn cư nơi núi sâu, cũng có người nói Thái tử Đại Phụng triều ít khi lộ diện. Khi xưa mỗi lần cha nhắc đến Thái tử Đại Phụng triều, trên mặt đều lộ rõ vẻ tự hào vô hạn, dáng vẻ đó có khác gì đang nói tới con rể của mình đâu.

Lại nghĩ đến dáng vẻ cung kính và khách sáo của cha với Thẩm Hành lúc ban đầu…

Tôi bất giác tột cùng kinh hãi.

“Bình Nguyệt, ngươi có đang nghe bản cung nói không đó?”

Vô thức lắc đầu một cái, thấy Công chúa Văn Dương sa sầm mặt mũi tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng gật đầu nói: “Có, có nghe mà.”

Tôi không kìm được suy nghĩ, nếu phán đoán của tôi là chính xác, mà trước đó Công chúa Vinh Hoa lại từng nói Công chúa Văn Dương đã ngưỡng mộ Thái tử Đại Phụng triều từ lâu, vậy sau này Công chúa Văn Dương chắc sẽ hận tôi đến mức không còn lời nào tả được mất.

Sau khi trở về vương phủ, tôi lập tức đi tìm mẹ. Mẹ lúc này có vẻ khá căng thẳng, khi đứng khi ngồi, ánh mắt thì chẳng biết vô tình hay cố ý mà thường xuyên ngó nhìn ra phía bên ngoài, khi nhìn thấy tôi bà mới cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân một chút.

“A Uyển, Hoàng hậu nương nương đã nói với con những gì vậy?”

Tôi đáp: “Chỉ là những lời răn dạy bình thường thôi, không khác gì những lời đã nói với các vị mệnh phụ phu nhân trước đó cả.” Tôi rót cho mẹ một chén trà, nói tiếp: “Mẹ, con thấy mẹ có vẻ tâm thần không yên thì phải, để con kêu Lan Phương cô cô thắp hương an thần lên nhé!”

Mẹ đưa tay đón lấy chén trà, nói: “Cũng tốt.”

Tôi cười híp mắt hỏi: “Cha chắc cũng sắp về rồi đúng không mẹ?”

“Ừm.” Mẹ khẽ đáp.

Tôi lại nói: “Mẹ, A Uyển thực sự không muốn gả cho đại Hoàng tử chút nào.”

Mẹ khẽ mỉm cười, lại đưa tay tới khẽ vỗ vào mu bàn tay tôi. “Ừm, A Uyển nói không gả thì sẽ không gả. Chờ qua hôm nay mọi thứ sẽ tốt lên thôi, tuyệt đối sẽ không có ai ép con phải gả cho đại Hoàng tử.”

Hai mắt tôi sáng rực lên. “Thật thế sao? Mọi thứ thực sự sẽ tốt lên sao?”

Mẹ khẽ gật đầu.

Thứ tôi cần chính là cái gật đầu này của mẹ. Tôi lại nói tiếp: “Vậy phải chăng là con cũng có thể không gả cho sư phụ? Trước đây con không cẩn thận nghe thấy hạ nhân nói là cha có ý gả con cho sư phụ. Mẹ, sư phụ là người Đại Phụng triều, con thì chẳng phải là Công chúa Văn Dương, con thực sự không muốn gả đi xa như thế đâu.”

Bàn tay mẹ bỗng trở nên cứng đờ, rồi bà liền rụt tay về một cách thiếu tự nhiên.

Bà nói: “Cái con bé ngốc này, sư phụ con có chỗ nào không tốt ư?”

Tôi nói: “Sư phụ rất tốt, nhưng con không thích sư phụ.”

“A Uyển, nghe lời cha mẹ tuyệt đối không sai đâu, bởi cha mẹ không đời nào lại đi hại con cả. A Hành thực sự rất tốt, con có thể gả cho y, nửa đời sau ắt sẽ được sống trong sung sướng.” Mẹ vừa nói vừa đưa tay tới khẽ vỗ vai tôi. “Không phải con rất thích đồ ăn mà A Hành nấu ư? Chờ sau khi gả cho y rồi, con sẽ ngày ngày được ăn đồ mà y nấu.”

“Nhưng… nhưng y là sư phụ…”

Mẹ lại nói: “A Uyển của mẹ thật là ngốc quá đi, y có thể làm sư phụ của con, vậy thì đương nhiên cũng có thể không làm sư phụ của con nữa. Vả lại, vốn cũng chẳng có bao nhiêu người biết tới quan hệ sư đồ giữa con và A Hành. A Uyển, mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con bây giờ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa nhìn rõ, cha mẹ sẽ an bài sẵn con đường sau này cho con, để con có thể vô ưu vô lo trong suốt cuộc đời này.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ, sau đó bèn ngẩng đầu lên nói: “A Uyển sẽ nghe lời mẹ.”

Bên khóe miệng thoáng nở nụ cười vui mừng thanh thản, mẹ đưa tay tới khẽ xoa đầu tôi. “A Uyển của mẹ ngoan lắm.”

Biến cố trong thành Kiến Trung xảy ra còn nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, vốn cứ ngỡ phải cần tới nửa tháng là ít, nào ngờ chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi từ trong cung đã truyền ra tin tức Thái tử tạo phản thành công, Hoàng đế đột ngột qua đời.

Điều duy nhất nằm ngoài ý liệu là Tư Mã Cẩn Du không hề dẫn quân đi ngăn cản Thái tử tạo phản như huynh trưởng đã nói, hơn nữa còn mất tích ngay trong ngày hôm đó. Liền mấy ngày sau, một lượng lớn nhân lực được phái đi tìm kiếm, nhưng dù đã đào sâu ba thước đất vẫn chẳng tìm thấy hắn đâu.

Có điều đúng như cha mong muốn, nửa tháng sau đó Thái tử giả đã tuyên bố nhường lại ngôi báo cho cha.

Kể từ lúc này, giang sơn Thiên Long triều không còn mang họ Tư Mã nữa mà đổi thành họ Tiêu. Cha… A không, phải đổi cách xưng hô rồi, nên gọi là phụ hoàng mới đúng. Phụ hoàng lấy lý do Tư Mã Cẩn Du mất tích mà giải trừ hôn ước giữa tôi với hắn.

Cuối tháng Giêng, sứ thần Đại Phụng triều sau một thời gian dài dừng chân tại Thiên Long triều rốt cuộc đã chính thức lên tiếng xin được cưới đích trưởng Công chúa của Thiên Long triều về làm Thái tử phi cho Thái tử Đại Phụng triều. Lúc này tôi coi như đã thấu tỏ tất cả, hóa ra ngay từ đầu mục tiêu của Thiện Lăng đã là tôi.

Phụ hoàng không chút do dự đồng ý ngay lời cầu thân của Đại Phụng triều.

Hôn lễ được ấn định vào ngày mùng Mười tháng Ba, mà thân phận của tôi chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã từ Thái tử phi tương lai của Thiên Long triều biến thành Thái tử phi tương lai của Đại Phụng triều. Kỳ thực tỉ mỉ nghĩ lại thì hai thân phận này cũng không khác nhau là mấy, đều là Thái tử phi, còn hai vị Thái tử thì đều có quan hệ khá sâu sắc với Tạ Uyển của kiếp trước.

Tư Mã Cẩn Du nhắm vào Tạ Uyển mà tới, trong mắt hắn từ đầu chí cuối chỉ có Tạ Uyển.

Thẩm Hành cũng nhắm vào Tạ Uyển mà tới, dù rằng người trong mắt y là tôi, nhưng mục đích cuối cùng của y kỳ thực vẫn là cưới tôi về làm vợ. Phen này tuy cha là chim sẻ nhưng xét từ một phương diện khác, Thẩm Hành há lại chẳng phải là chim sẻ ư?
Bình Luận (0)
Comment