Trường Hận

Chương 22

Nửa tháng sau, cái bụng gần bốn tháng của ta cuối cùng cũng nhô lên. Ta vuốt bụng, trong lòng có cảm giác thoả mãn nói không nên lời. Ta kéo tay Cẩn Du phu quân đặt lên bụng, cười tủm tỉm nói:

“Phu quân, con của chúng ta đang ở trong đó. Phu quân thích con trai hay con gái nè?”

Tay Cẩn Du phu quân hơi cứng ngắc, đặt trên bụng ta chưa được vài giây đã vội rút lại.

Chàng thờ ơ: “Sao cũng được.”

Ta nói: “Thiếp còn tưởng phu quân sẽ nói chỉ cần là con của A Uyển thì trai hay gái cũng được cơ.”

Cẩn Du phu quân cầm tay ta, “Ta chính là có ý này.” Ngừng một chút, chàng lại nói: “Ta chuẩn bị phái người đi tìm đại phu để nàng có thể an tâm dưỡng thai.”

Nói đến đại phu, trong đầu ta lập tức nhớ tới Thẩm Hoành.

Quãng thời gian ở phủ Thái tử, y thuật của Thẩm Hoành quả thật cực kỳ hoàn mỹ. Thế nên hiện tại dù ai nhắc tới đại phu hay y thuật, thì ta đều nhớ tới Thẩm Hoành đầu tiên.

Nhưng thân phận của Thẩm Hoành đặc thù, nếu muốn mời hắn đến giúp ta an thai chắc còn khó hơn việc mặt trời mọc ở hướng Tây.

Ta nói: “Nhất định phải tìm người có y thuật cao minh và có y đức vẹn toàn đó.”



Từ sau khi có thai, cơ thể của ta càng ngày càng nặng, mới đi được vài bước đã thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ăn sáng xong, ta bảo Đào Chi đỡ ta đi tới đình viện bên ngoài một lát. Trong đình viện có hồ sen, tuy bây giờ đã là tháng Tám, nhưng hoa sen trong hồ vẫn nở rất đẹp, nhiều bông thanh mảnh màu hồng phấn khiến tâm tình ta cũng thoải mái không ít.

Ta nói: “Năm nay hoa sen nở đẹp thật.”

Đào Chi nói: “Nếu phu nhân thích có thể nói công tử sai người đào thêm vài hồ sen nữa, rồi làm thông tất cả các hồ lại, phu nhân có thể vừa ngồi thuyền vừa ngắm hoa sen trong đó rồi.”

“Ý này không tệ.” Ta liếc Đào Chi, nàng ta đang mặc áo yếm thêu hoa màu hồng đào nhạt, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời rất khiến người ta yêu mến. Từ sau lần trước nàng nói sai, nàng đã bắt đầu không giống với trước kia, nói chuyện cũng giữ quy củ, như đang phải kìm nén điều gì đó. Nhưng ta thấy ánh mắt nàng nhìn Cẩn Du phu quân quả thật có chứa tình ý.

Lần đầu tiên ta gặp phải chuyện như vậy nên cũng không biết phải xử lý thế nào.

Nếu cứ để Đào Chi tiếp tục yêu thầm thì một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện mất. Nhưng nếu đuổi Đào Chi đi thì hình như cũng hơi không ổn. Khi ta còn đang buồn phiền thì có vài giọng nói truyền đến.

Ta nhìn về nơi phát tiếng, phía bên kia hồ sen có vài nha hoàn đang cầm chổi quét lá rụng trên mặt đất. Các nàng vừa nói vừa cười, giọng rất to khiến ta có thể nghe rõ ràng.

“Thật sự sẽ có đại phu chịu đến sơn trang chúng ta hả?”

“Công tử yêu cầu khắc nghiệt như vậy, tôi nghĩ chắc không ai chịu đâu.”

“Phải đó, ai sẽ ngu vậy chứ...”

Ta hơi ngạc nhiên, yêu cầu khắc nghiệt? Ta cũng chỉ nói muốn một người có y thuật cao minh và có y đức vẹn toàn thôi, yêu cầu như vậy cũng được xem là khắc nghiệt? Ta khẽ nhíu mày, hỏi:

“Đào Chi, ngươi cũng biết phu quân ra điều kiện gì chứ?”

Đào Chi trả lời: “Công tử muốn mời một đại phu y thuật có cao minh và chịu được mệt nhọc...”

Ta nói: “Yêu cầu này cũng không xem như khắc nghiệt, chịu được mệt nhọc...” Ta cân nhắc từ này rồi sờ cằm nói: “Cho thêm chút tiền công là được, Cẩn Du phu quân là người hào phóng, chuyện tiền công chắc sẽ không keo kiệt.”

Đào Chi khẽ ho vài tiếng, rồi nói: “Công tử trừ hai yêu cầu kia ra thì không nhắc tới chuyện trả tiền công ạ.”

Ta nghe mà hoa cả mắt.

Yêu cầu như vậy sao có đại phu tự nguyện đưa lên cửa chứ!

Ta chau mày, “Thật à?”

“Đào Chi không dám lừa phu nhân ạ.”

Lúc này ta thật sự không rõ Cẩn Du phu quân đang suy nghĩ gì nữa, yêu cầu như vậy, đại phu tự nguyện đến chắc chắn cũng bị đụng đầu giống ta rồi. Đến bữa trưa, ta khó hiểu hỏi Cẩn Du phu quân vì sao lại ra điều kiện như vậy.

Nhưng Cẩn Du phu quân chỉ cười không nói.

Xong bữa trưa, chàng mới nói với ta: “Sẽ có người chịu tới, không quá ba ngày, chắc chắn con cá sẽ chịu mắc câu.”



Hai ngày sau, “con cá” trong miệng Cẩn Du phu quân đã xuất hiện. Khi đó ta đang lười biếng nằm trên ghế quý phi trong đình, khi đang nhàm chán đếm đủ loại nụ hoa trên cây, thì Cẩn Du phu quân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Chàng kéo ta dậy khỏi ghế quý phi, khẽ cười nói: “Đại phu đến đây.”

Ta cả kinh, sâu ngủ cũng chạy hết, “Thật hả?” Thật sự có người ngốc vậy hả? Không cần một xu cũng tự nguyện tới chịu cực mà còn là đại phu có y thuật cao minh?

Cẩn Du phu quân cười tươi hơn, “Tất nhiên là thật rồi.”

“Đại phu đang ở đâu?”

Cẩn Du phu quân ôm chặt bả vai ta, cánh tay còn lại chỉ vào phía sân cổng chính đằng xa, “Là hắn.”

Ta ngước mắt nhìn, có một nam tử đang đứng trong sân, thoạt nhìn khá trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng có một đôi mắt dịu dàng, mà hình như ta đã từng thấy đôi mắt này ở đâu rồi thì phải.

Nam tử tiến lại, chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ họ Ôn, phu nhân gọi tại hạ là Ôn đại phu là được.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Nam tử này, ta cảm thấy ta có biết. Nhưng trong ấn tượng của ta thì ta lại chưa bao giờ thấy nam tử nào như hắn cả.

Bỗng nhiên, bả vai bị ôm chặt hơn, ta nhìn Cẩn Du phu quân. Chàng nói: “Nương tử của ta đã có thai bốn tháng rồi, còn nhờ Ôn đại phu chăm sóc nhiều hơn.” Rõ ràng là một câu bình thường, nhưng khi phu quân nói ra lại thấy hơi là lạ.

Rõ ràng mới vừa rồi phu quân còn nói chuyện với ta bình thường, nhưng Ôn đại phu vừa tới thì chàng liền lên mặt.

Ôn đại phu nói: “Tại hạ sẽ chăm sóc phu nhân cẩn thận.”

Cẩn Du phu quân lại nói: “Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Nét mặt Ôn đại phu không thay đổi.

“Mời công tử nói.”

Cẩn Du phu quân ôm eo ta, ngón tay cố ý vô tình vuốt ve bên hông ta, chàng mang vẻ mặt cười như không cười, “Ôn đại phu y thuật cao minh, không biết nếu bây giờ ta với nương tử của ta sinh hoạt vợ chồng thì có nguy hại đến đứa nhỏ trong bụng không?”

Ta vừa nghe, mặt liền đỏ bừng, lườm Cẩn Du phu quân một cái, rồi hạ giọng nói: “Nào có người hỏi đại phu loại chuyện này chứ!”

Cẩn Du phu quân khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn hai má ta một cái, “Không hỏi rõ ràng, lỡ buổi tối làm đau con thì sao? A Uyển, vi phu đã rất lâu không chạm vào nàng rồi.”

Mặt của ta càng đỏ hơn.

Ta nói: “Đang là ban ngày đó!”

Cẩn Du phu quân nhíu mày cười hỏi: “Buổi tối là có thể?”

Ta vội nhìn sắc mặt đang có chút khó coi của Ôn đại phu, rồi sẵng giọng nói với Cẩn Du phu quân:

“Không nói với chàng nữa, thiếp mệt rồi, về phòng nghỉ một lát đây.”

Cẩn Du phu quân thả ra ta, rồi sai Đào Chi: “Đỡ phu nhân về phòng đi, cẩn thận chút.”

Đào Chi “Dạ” rồi tới đỡ ta, trước khi rời đi, ta lại lén đánh giá Ôn đại phu. Hắn đứng cô đơn một mình, tay nắm thật chặt dưới tay áo đang rũ xuống, ta nhìn thấy rất rõ gân xanh nổi trên mu bàn tay.

Sau khi về lại phòng, Đào Chi nói với ta: “Phu nhân, thực sự có người chịu đến sơn trang chúng ta làm đại phu à. Nhưng nô tỳ nhìn cách ăn mặc của hắn, thì chắc trong nhà nghèo không có chỗ ở nên mới tới sơn trang chúng ta.”

Trong nhà nghèo không có chỗ ở?

Ta đột nhiên hoàn hồn lại, ta đã biết bất thường chỗ nào rồi. Mới vừa rồi ta nhìn hai tay của hắn, thấy thế nào cũng không giống như nhà nghèo có thể có được, vả lại nhìn khí chất của hắn, cũng tuyệt đối không giống như xuất thân từ nhà nghèo khó.

Ta dám khẳng định, tên Ôn đại phu này, trong nhà tuyệt đối không nghèo. Với lại vải bố hắn mặc trên người tuy chất liệu kém nhưng lại rất mới, nếu nghèo thật thì sao có thể mặc một bộ đồ mới chứ?

Ta liền hiểu được, không có người ngu tự nguyện đưa lên cửa chịu cực.

Ôn đại phu chắc chắn có ý đồ gì đó.

Nhưng hắn có thể có ý đồ với thứ gì?

Ta cảm thấy ta cần phải nói với Cẩn Du phu quân một tiếng, Ôn đại phu này thoạt nhìn không đơn giản, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhưng những lời này không nên để Đào Chi biết, ta đành nói:

“Ta hơi đói bụng, ngươi xuống bếp làm chút điểm tâm cho ta đi.”

Chờ Đào Chi rời đi, ta mới nhẹ nhàng đỡ thắt lưng đi về đường cũ.

Khi đi tới phía sau của một phiến đá, ta bỗng nhiên nghe thấy Cẩn Du phu quân nói: “... Kiếp trước ta đã từng chịu khổ, nên kiếp này ngươi cũng phải chịu một lần. Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết cảm giác cẩn thận gieo mầm rồi tâm tâm niệm niệm ngóng trông nó sẽ đơm hoa kết quả nhưng lại bị người khác cướp đi, ngươi không thể hiểu cảm giác lúc đó của ta, từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng đều chỉ dành cho ngươi, trong mắt chỉ có ngươi, trong lòng cũng chỉ có ngươi, mà ta từ đầu tới cuối chỉ là người dưng nước lã. Nỗi thống khổ và mất mát như vậy, ta đã từng thề ở kiếp trước, muốn ngươi cũng phải nếm thử ở kiếp này! Ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy con của ta và A Uyển được sinh ra, cho ngươi biết ta mỗi đêm đều chạm vào mỗi tấc da tấc thịt của nàng nhưng chỉ có thể bất lực chờ ở ngoài, cho ngươi nhìn rõ trong mắt trong lòng A Uyển cũng chỉ có một mình ta!”

Ta cắn cắn môi.

Lời này của Cẩn Du phu quân... ta nghe mà như lọt vào sương mù.

Cái gì kiếp trước? Cái gì kiếp này? Người không phải chỉ có một kiếp thôi sao? A Uyển Cẩn Du phu quân nói là ta? Nếu thật sự là ta, vậy mới vừa rồi Cẩn Du phu quân nói khi đó từng cái nhăn mày, từng nụ cười của ta đều chỉ dành cho Ôn đại phu, trong mắt chỉ có Ôn đại phu, trong lòng cũng chỉ có Ôn đại phu, rõ ràng chính là đang nói ta từng yêu Ôn đại phu còn gì.

Nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ôn đại phu, hơn nữa, ta không phải là thanh mai trúc mã với Cẩn Du phu quân sao? Ôn đại phu lại là từ đâu chạy tới? Nhưng khi ta thấy Ôn đại phu, trong lòng quả thật có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Đầu ta bừng bừng đau đớn.

Ta ôm đầu, trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Mà lúc này ta bỗng nhiên nghe thấy Ôn đại phu nhẹ nhàng nói một câu.

“Mặc kệ ngươi dùng cách gì, A Uyển cũng chỉ là của ta.”

Ta kinh sợ.

Giọng nói này... không giống Ôn đại phu lúc nãy, mà rõ ràng là của Thẩm Hoành.
Bình Luận (0)
Comment