Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 54

Đầu xuân cũng có mưa phùn.

Mưa phùn, rơi vào trên người nam tử đang chống cằm nằm trên nóc nhà khiến sắc xanh càng thêm thuần khiết. Sắc trời vừa có chút sáng, hắn lặng lẽ mở mắt, trên mặt đã ươn ướt, hồi lâu sau mới đọng thành một giọt nước chậm rãi chảy xuống dưới chân.

Ở trong mưa, hoặc không có trong cơn mưa này.

Chỉ giống như một kẻ nằm ngoài trần tục.

Úc Lưu đứng dậy, hong khô chút ẩm ướt trên người. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể bày kết giới tránh khỏi cơn mưa này, có điều không hiểu vì sao mà lại có phần thú vui tao nhã, mặc cho y phục ướt đẫm, chỉ vì chút cảm giác mát lạnh kia.

Hắn vuốt ve tiêu ngọc, mấy khúc dạo này hay thổi đúng là hơi kiều diễm. Có thể là do tình cảm đã được đáp lại, nhắm mắt, bên tai vẫn là một khúc "Bích Gian Lưu Tuyền" đã khẽ vang lên bên tai, giai điệu đong đầy nỗi tương tư.

Úc Lưu đưa tay vào trong ngực, lấy ra một miếng vải màu xám. Ngày đó trong biệt viện của Huyền Âm giáo, bên bờ hoa sen, hắn cũng thổi một khúc như thế, lúc đó hắn một thân một mình, lần đầu nếm trải hương vị tương tư.

Hắn nhảy vào phòng từ cửa sổ, trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng mập mờ. Có tiếng ngáy đều đều truyền đến từ trong giường, người nào đó đang ngủ rất say. Úc Lưu đi về phía trước mấy bước, có gió thổi màn lụa phất lên, hé ra một đoạn.

Vén màn lụa lên như thế, không khỏi có chút không quân tử. Hắn cau mày, nhưng... vạt áo màu đỏ kia, sao thoạt nhìn như... có chút quen mắt?

Bên trong phòng không có bóng dáng của con hồ ly đần kia.

Úc Lưu giận tái mặt, trở lại bên cửa sổ, đứng lại hồi lâu, đột nhiên xoay người, đánh một chưởng tới, cả màn lụa bay lên, để lộ hai bóng dáng một xanh một đỏ.

Cổ Tiểu Ma ngửa mặt, chân phải gác lên hông thiếu niên hồng y, ngủ đến chổng vó, khóe miệng có nước miếng đang chực chờ, nhỏ vài giọt xuống. Trong khuỷu tay nàng là một thiếu niên hồng y, mi mục hẹp dài, cuộn thành một cục, dường như đã quá quen.

...

Cổ Tiểu Ma bị lạnh mà tỉnh.

Nàng lặng lẽ mở mắt, chỉ cảm thấy mình đang bị ép vào góc, lúc này mới nhìn sang bên cạnh.

Thiếu niên đã lâu không gặp xuất hiện trước mắt nàng, Cổ Tiểu Ma mừng như điên, cuối cùng quả Vãng Sinh đã bắt đầu có tác dụng, hắn có thể hóa hình người, nói vậy đã khôi phục được rất khá rồi.

Nàng chép miệng, vui vẻ xoa lưng, lúc này mới phát hiện không khí lúc này đang vô cùng buốt giá.

Mép bình trà trên bàn đã bị phủ một lớp bang lạnh, thậm chí nước trong chén cũng đã trở thành một cục đá ố vàng. Giấy dầu trên cửa sổ cũng kết một tầng bang mỏng, màn lụa cứng đờ, như chỉ cần đụng vào thôi sẽ vỡ vụn.

Thoáng chốc Cổ Tiểu Ma nhảy dựng lên, xách kiếm gỉ trên đầu giường, rút ra nửa đoạn, cả kinh la lên: "Ai!... Kẻ địch tập kích sao?"

...

Úc Lưu tựa người bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Nàng tỉnh rồi à?"

Nàng còn chưa hoàn hồn, thấy Úc Lưu cười đẹp đến không sao tả xiết, lại sợ đến nổi da gà. Cổ Tiểu Ma nuốt nước miếng, cười gượng mấy tiếng: "Chàng cũng dậy sớm quá."

"Đương nhiên là phải sớm, nếu không thì sao có thể đuổi kịp vị lục sư huynh đó của nàng chứ?" Đầu ngón tay hắn chạm vào tấm màn nơi cửa sổ, nhất thời tấm màn bằng vải thưa vỡ vụn, sự vui vẻ bên khóe môi càng đậm, chỉ cảm thấy khi hắn nói đến ba chữ "lục sư huynh" kia, lại có chút ý uy hiếp không nói nổi thành lời.

Chẳng lẽ lúc Úc mỹ nhân ngủ dậy sẽ dễ cáu ư? Cổ Tiểu Ma không còn thời gian để buồn bực, nuốt nước miếng nói: "Vậy... vậy ta đi rửa mặt."

"Đi nhanh về nhanh." Dường như tâm tình hắn đang rất tốt, chậm rãi đi tới vài bước, không biết lại có thứ gì vỡ vụn trong khí lạnh rét buốt.

Cổ Tiểu Ma không dám quay đầu lại nhìn, chỉ chuồn thật nhanh.

Bên trong phòng chỉ còn lại Úc Lưu và Thiên Nghiêu.

Hồi lâu sau, Thiên Nghiêu mới vừa rồi vẫn còn ngủ say chợt mở mắt.

Hắn không cử động, chỉ mở mắt, một vạt thanh sam hiện ra trước mắt, càng lúc càng gần.

Úc Lưu nhìn Thiên Nghiêu trên giường, đôi mắt xanh thẫm mỗi lúc một lạnh, nụ cười bên khóe môi vẫn còn chưa rút đi.

"Quên mất ngươi..." Đột nhiên Thiên Nghiêu cười cười đầy tà ác: "Lão tử tính sai, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được."

Thấy hắn không hề sợ hãi, Úc Lưu mãi không động, chỉ thản nhiên nói: "Nàng đối xử với ngươi rất tốt."

Thiên Nghiêu rũ mắt xuống, dường như không muốn nói chuyện nhiều: "Ra tay cũng được, cần gì phải nói nhảm."

Mắt Úc Lưu tối sầm, vừa nâng tay phải lên, thanh quang nở rộ, bổ về phía giường.

Lúc Cổ Tiểu Ma lên lầu lại thấy tiểu nhị đang lăn từ trên cầu thang xuống, hớt ha hớt hải, liền tiến tới đỡ hắn, ngạc nhiên nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

Sắc mặt của tiểu nhị này tái xanh, lắp bắp: "Tiểu... tiểu nhân chỉ thấy có một luồng sáng xanh, có yêu... yêu quái."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, vội chạy lên lầu hai, phóng qua hành lang dài, đẩy cửa phòng.

Trong phút chốc, ánh sáng lấp đầy mắt nàng. 

Mà Úc Lưu đang đứng nơi ánh sáng chói mắt nhất, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng.

Trong mắt có chút bi thương.

Hình ảnh mỹ lệ đó trông như ảo giác, Cổ Tiểu Ma ngẩn ngơ, bước vào phòng, nhìn lướt qua một vòng, có chút ngạc nhiên hỏi: "... Nghiêu Gâu Gâu đâu?"

Úc Lưu khựng lại một chút, bi thương trong mắt hắn thoáng qua rồi biến mất.

"Hắn vừa mới hóa hình, có lẽ sẽ phải bế quan để củng cố nguyên thần, mặc hắn, sau này sẽ tới núi A Ni Mã Đức Lặc tìm chúng ta."

"Ồ." Cổ Tiểu Ma ngờ nghệch gật đầu, nếu Úc Lưu đã nói vậy, nàng cũng tin là thật, có điều thấy Thiên Nghiêu đi vội mà chẳng nói với nàng câu nào, không khỏi oán trách mấy câu.

Đoạn đường này không có du sơn ngoạn thủy, cũng không có ngắm hoa dưới trăng, nhưng không thể nghi ngờ chính là hai ngày vui vẻ nhất của nàng và Úc Lưu. Giữa ngày đằng vân lên đường, khát thì uống nước suối, đói thì ăn quả dại, cũng không hề nói nhiều, nhưng Cổ Tiểu Ma luôn nắm chặt tay Úc Lưu, hệt như chỉ cần đứng cạnh hắn là đã cảm thấy vui sướng không nói nên lời. Nếu không phải chuyện của Thập Bát và Mạnh Trạch Hư không thể chậm trễ thì nàng chỉ ước núi A Ni Mã Đức này có thể xa một chút, một đời một kiếp đi không hết thì tốt.

Hôm nay trấn Thái An đã không còn cảnh tượng tiêu điều đầy cương thi như trước, sau khi trấn này được thanh lọc, đã không ít lưu dân đến an cư lạc nghiệp, hiện tại nghiễm nhiên đã có chút dáng vẻ của một trấn nhỏ, số người đến sống cũng tăng dần.

Lần trước đến đây, quỷ chết đói vẫn còn ở chỗ này. Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, không khỏi có chút chua xót, Úc Lưu thấy thế, tiến lên nói khẽ: "Có lẽ qua chuyện lần trước, nơi này đã bình thường hơn rồi."

"Ừ." Cổ Tiểu Ma lên tiếng: "Việc này không thể chậm trễ, giờ chúng ta đi thôi."

"... Nàng cho rằng âm phủ là nhà mình, muốn đi thì đi à?" Úc Lưu vạch đen đầy đầu.

"... Chẳng lẽ không được?" Đầu Cổ Tiểu Ma cũng đầy vạch đen.

"Ngày mười lăm âm lịch mỗi tháng huyễn môn tới âm phủ mới có thể mở ra." Úc Lưu nói: "Cho dù hôm nay có là ngày mười lăm âm lịch, nàng mang dáng vẻ này mà trực tiếp xông vào, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức."

"... Ta chỉ mới mấy ngày không tắm thôi, chẳng lẽ âm phủ không hoan nghênh người ở bẩn sao?"

...

"Ngọc dẫn hồn." Mí mắt Úc Lưu giật giật: "Nơi âm phủ đều là vật đã chết. Có thứ kia, dù có gặp Diêm Vương cũng sẽ không thể nhìn ra nàng là người sống."

"A, bảo bối." Mắt Cổ Tiểu Ma phát sáng: "Chúng ta phải tìm ngọc dẫn hồn ở đâu, sư huynh có không..."

"Hắn đã sớm là ma sát, không cần dùng tới thứ kia." Úc Lưu thản nhiên nói: "Còn ba ngày nữa mới tới mười lăm, chúng ta phải nhanh lên."

Đương nhiên ngọc dẫn hồn ở trên núi A Ni Mã Đức, trấn Thái An khôi phục lại như bình thường, tất nhiên núi A Ni Mã Đức chỉ có thể xuất hiện vào ban chiều. Cả ngày rỗi, Cổ Tiểu Ma dùng hết sức bình sinh để ăn, nhanh chóng bù đắp những bữa cơm khổ cực của mấy ngày nay. Hai người đến gốc liễu ở đầu thôn đợi mặt trời xuống núi, Cổ Tiểu Ma ngồi trên một tảng đá lớn bên gốc cây, Úc Lưu đứng cạnh gốc liễu, ánh trời chiều rất đẹp, cảnh tượng cũ, người cũ, hôm nay lại tái hiện, nhưng đã không còn giống trước.

Cổ Tiểu Ma nhìn Úc Lưu, thấy hắn cũng nhìn nàng, liền nhếch môi, thản nhiên cười.

Cười cười, đột nhiên độ cong bên khóe môi nàng cứng đờ.

Úc Lưu ngẩn ra, không biết vì sao đột nhiên nàng lại thế. Cổ Tiểu Ma đứng lên, cẩn thận đi tới chỗ Úc Lưu.

"Chàng đừng liếc xéo, cũng đừng nhìn lung tung."

Dù Úc mỹ nhân rất muốn nghe theo lời nàng nói, nhưng nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là nhìn sang đầu vai.

Một con sâu béo múp đang xoay tới xoay lui trên đầu vai hoàn mỹ của hắn.

...

Bốn phía yên lặng đến đáng sợ, một đám chim sẻ bị kinh động mà cất cánh bay lên.

Úc Lưu mặt không đổi sắc, chỉ nâng tay phải lên, không biết đã kết ấn gì, mang theo chút ánh sáng của pháp trận vận sức chờ phát động. Hắn giam con sâu kia lại, từ từ dời nó khỏi đầu vai mình rồi đặt xuống đất, sau đó một khắc, một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã khiến chỗ con sâu nằm lún xuống thành một hố đất cực lớn, còn nghi ngút khói đen, chú sâu đáng thương đã không còn hài cốt.

Cổ Tiểu Ma há to miệng, lắp bắp: "Chỉ... chỉ là một con sâu thôi... ta lấy xuống giúp chàng là được... đâu cần phải dùng tới thiên lôi đánh..."

Úc Lưu vẫn mặt không đổi sắc, có điều vẻ mặt hơi cứng nhắc, hừ một tiếng: "Ta ác thế đấy, sau này nàng đừng có dây vào nhiều."

... Cổ Tiểu Ma hậm hực sờ đầu, thật ra nàng muốn nói con sâu nhỏ kia trông cũng khá đáng yêu... song nàng sợ nếu nói như thế, e rằng chỗ nàng đứng sẽ biến thành một hố đất còn to hơn.
Bình Luận (0)
Comment