Trường Kiếm Tương Tư

Chương 54

Trí Đa Tinh Hứa Đạc trong lòng hoang mang tâm sự nặng nề, bước chân đi dẫn lão đến trước cửa một gian phòng hoa lệ ở dãy Bắc tin lâu, một thiếu nữ vận hồng y đã đứng sẵn ở trước cửa chừng như chờ đợi đã lâu.

Thiếu nữ tuổi chừng mười chín hai mươi, mày liễu mắt hạnh, mũi thẳng môi son, da trắng như ngọc, dáng người yểu điệu mỹ thục, hai mắt ươn ướt cứ như sắp khóc.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc tiến lên một bước, ôm quyền nói:

– Để Triệu cô nương đợi lâu.

Nguyên thiếu nữ này là “Ngọc Yến Tử” Triệu Phù Chi, ái đồ của Thiết phu nhân Thẩm Ngạo Sương. Triệu Phù Chi tuy theo hầu bên người Thẩm Ngạo Sương chưa đầy một năm, thế nhưng rất được phu phụ Thiết Hải Đường yêu thương sủng ái.

Nguyên nhân là cô ta có quan hệ thân thích với Thẩm Ngạo Sương, hơn nữa võ công vốn không tệ, nên được Thẩm Ngạo Sương đích thân chỉ điểm ít nhiều thì đã có thành tựu. Hiện tại Triệu Phù Chi như một viên ngọc trên tay Thẩm Ngạo Sương, được thương yêu cứ như con ruột, đi đâu cũng theo một bên không rời nửa bước.

– Phó trang chủ đến.

Triệu Phù Chi chào một tiếng, rồi cũng thét lên một tiếng đón đầu, nói ngay:

– Phu nhân đang giận.

– A...

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc gật đầu, chừng như hiểu ra nguyên nhân bên trong, gật đầu nói:

– Ta biết, nhờ Triệu cô nương vào thông báo một tiếng, ta muốn yết kiến phu nhân.

– Tôi biết.

Triệu Phù Chi gật đầu đáp, rồi chừng như nhớ ra điều gì, thấp giọng nói:

– Nghe nói Ngân Tâm huynh đệ cả hai người đều bị hạ độc thủ, đã... ?

Hỏi hết câu, đôi mắt ngấn lệ chực khóc.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc ngớ người một chút, giờ mới biết nguyên nhân vì sao cô ta thương tâm như thế, bấy giờ chỉ lẳng lặng gật đầu.

– Chết cả rồi sao?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc thở hắt ra một hơi não nuột, chẳng biết làm gì hơn nhún vai đáp:

– Còn gì nữa... cô nương hẳn đã nghe nói?

Triệu Phù Chi gật đầu nói:

– Chính phu nhân nói, phu nhân vẻ rất đau khổ.

Vừa nói Triệu Phù Chi vừa lôi trong áo ra một chiếc khăn tay lau nước mắt dàn dụa trên mặt, giọng phẫn hận nói:

– Tên họ Khấu này sớm muộn gì ta nhất định cũng gặp mặt hắn, nếu như không phải phu nhân báo ta không được khinh động, nếu không ta đã tìm hắn hỏi tội rồi.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc chỉ âm trầm cười:

– Phu nhân nói không sai, hà tất phải vội nhất thời. Hắn như đã ở lại trong trang thì còn lo chạy đi đâu nữa?

Vừa nói xong, trong phòng bỗng có tiếng người hỏi vọng ra:

– Ai nói chuyện ngoài kia?

– Là tôi...

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc vừa nghe giọng Thẩm Ngạo Sương liền đứng nghiêm túc cúi thấp đầu, đáp:

– Bỉ chức Hứa Đạc.

– Vào đây nói chuyện.

– Vâng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc đáp giọng hết sức cung kính, đầu nghiêng nhẹ liếc nhìn Triệu Phù Chi.

Triệu Phù Chi gật nhẹ đầu, rồi vén rèm sang một bên dẫn Hứa Đạc đi vào.

Phải xuyên qua thêm một hành lang rải thảm đỏ mới đến một gian phòng hết sức hoa lệ.

Thiết phu nhân Thẩm Ngạo Sương chính đang đứng cắm hoa vào bình, quay người vào bên trong nên không nhìn thấy được gương mặt bà ta lúc này biểu hiện như thế nào. Chỉ nhìn thấy một tay cầm những nhánh hoa thủy tiên tim tím, tay kia chọn từng nhánh một lựa thế cắm sâu vào chiếc bình sành cổ trên bàn.

Thẩm Ngạo Sương làm việc này cứ như một cái thú, hết sức chậm rãi, hết sức khoan thai, cơ hồ thời gian với bà ta là vô nghĩa, nhưng ai biết được trong lòng bà ta đang dâng trào những cơn sóng ngầm?

Hứa Đạc ôm quyền cúi người nói:

– Bỉ chức Hứa Đạc khấu kiến phu nhân.

– Ngươi ngồi xuống nói chuyện.

Thẩm Ngạo Sương nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng.

Hứa Đạc ứng thanh đáp một tiếng, hiển nhiên hắn cũng nhận ra cái “lạnh”.

trong ngữ khí của Thiết phu nhân, đến thở cũng không giám thở mạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế trống.

Thẩm Ngạo Sương vẫn chậm rãi cắm từng nhành hoa trong tay, đầu chẳng quay lại nhìn Hứa Đạc lần nào.

Nhìn bên ngoài thì chừng như không có gì xảy ra, nhưng hơn ai cả Hứa Đạc hiểu đang gặp rắc rối.

Thẩm Ngạo Sương càng lãnh tĩnh bao nhiêu thì Hứa Đạc càng thấy nơm nớp lo sợ bấy nhiêu. Hắn thừa biết tính khí của vị lãnh diện phu nhân này, một con người cực kỳ kín đáo, không hề để lộ ra ngoài mặt những buồn vui hỉ nộ trong lòng mình, cho nên ngoài càng lãnh tĩnh bao nhiêu thì trong lòng sóng ngầm càng dữ dội bấy nhiêu.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc ngồi xuống ghế một lúc mà vẫn chưa thấy Thẩm Ngạo Sương lên tiếng, hắn ngồi như ngồi trên đống than, nơm nớp lo sợ phập phồng không yên.

Qua chừng một tuần trà, Thẩm Ngạo Sương lúc này cắm xong những nhánh hoa cuối cùng, bước lùi sau nửa bước, nghiêng đầu ngắm nhìn tác phẩm vừa hoàn thành của mình, cơ hồ như không để ý đến sự có mặt của “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc, ghé đầu hỏi Triệu Phù Chi:

– Ngươi thấy thế nào?

Triệu Phù Chi gật đầu khen:

– Đẹp tuyệt.

– Mang nó đi.

– Dạ.

Triệu Phù Chi đáp một tiếng, bước tới mang bình hoa đặt trên chiếc bàn trang điểm bán nguyệt, nhưng đánh mắt thị ý cho “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc một cái, chừng như muốn bảo hắn phải thận trọng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc thầm hiểu, trong lòng càng thấy lo hơn.

Quả nhiên, vừa lúc này Thẩm Ngạo Sương mới quay người, ướm mắt nhìn hắn với ánh mắt lạnh chừng như không còn gì lạnh hơn:

– Hứa Đạc, ngươi biết tội rồi chứ?

– Phu nhân...

Hứa Đạc cả kinh, mặt thất sắc, lắp bắp được mấy tiếng rồi cứng lưỡi không nói được hết câu.

– Sao ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi không hiểu hết ý ta?

Hứa Đạc dừng nói mắt không dám nhìn Thẩm Ngạo Sương, mà cả người lẫn đầu cúi thấp xuống nói:

– Bỉ chức ngu muội, xin phu nhân khai thị.

Thẩm Ngạo Sương “hừ” một tiếng lạnh lùng, liếc xéo hắn bằng ánh mắt sắc lạnh:

– Hừ... Chả trách mà người ta gọi ngươi là “Trí Đa Tinh”, hôm nay xem ra ngươi đúng là một con hồ ly. Có điều cái tội vì ngươi không chịu hợp tác của ngươi khiến cho Ngân Tâm huynh đệ phải bỏ mạng, người chết thì chẳng làm sống lại được, nhưng để xem ngươi ăn nói thế nào trước mặt Tổng lệnh chủ?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc nghe một hơi mấy câu luận tội này, bất giác cả người run lên, chẳng giữ nổi bình tĩnh rời khỏi ghế chấp tay cúi đầu run giọng nói:

– Bỉ chức đáng chết...

– Ngươi đúng là đáng chết.

Giọng Thẩm Ngạo Sương không một chút tiếc thương.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc đầu vẫn cúi thấp, ấp úng nói:

– Nhưng... trong chuyện này, nghĩ lại do phu nhân truyền âm hơi chậm, đến khi bỉ chức nhận mệnh định ra tay thì không kịp... xin phu nhân minh xét.

Thẩm Ngạo Sương cười lạnh lùng mấy tiếng, trên khuôn mặt trắng bóng giờ lạnh như ngưng sương, chậm rãi buông từng tiếng:

– Ngươi nói cũng thực đấy, nếu không như thế há ta có thể cho ngươi?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc nghe một câu này thì lòng mới nhẹ đi, gật đầu nói ngay:

– Vâng, vâng... xin phu nhân minh xét.

– Có điều...

Thẩm Ngạo Sương giọng lạnh lại:

– Nói thì nói thế, lúc ấy đúng là có chậm một chút, nhưng nếu như ngươi chịu ra tay thì không chừng có thể cứu được một trong hai đứa. Nếu như nhận ra thất cơ không thắng nổi, chí ít bảo toàn được tính mạng con người, điều này thì có thể làm được. Thế nhưng ngươi đã không ra tay ngay, mà thờ ơ cứ như chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến ngươi.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cười khổ:

– Phu nhân. Bấy giờ tình hình không hoàn toàn đơn giản như phu nhân nói.

– Sao chứ? Ngươi nói rõ ta nghe.

– Vâng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc gật đầu, trong lòng đã nhẹ đi, liền nói:

– Phu nhân từ trên cao nhìn xuống quan sát, chỉ thấy toàn cảnh hiện trường nhưng không biết thực tế hiện trường như thế nào. Bỉ chức đứng ngay đó thì nhận ra Khấu Anh Kiệt võ công không phải tầm thường, bỉ chức phải biết người biết ta mà không thể tùy tiện ra tay.

Thẩm Ngạo Sương nghe mấy câu này xong, bất giác im lặng trầm tư, qua một lúc mới gật nhẹ đầu.

Nên biết bà ta là một người hết sức lạnh tĩnh, xét việc minh bạch, nghe những lời này của Hứa Đạc quả là có lý, điều này thì đúng là bà ta chưa nghĩ tới.

Bấy giờ gật đầu nói:

– Thế thì ngươi nói xem, hiện trường bấy giờ tình hình như thế nào?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc chau mày như nghĩ lại một chút rồi nói:

– Theo như bỉ chức thấy, tên Khấu Anh Kiệt này luyện một loại kỳ dị công phu...

– Ngươi nói thế là sao? Cái gì mà kỳ dị công phu?

– Bỉ chức ngu muội.

Hứa Đạc vừa chau mày suy nghĩ, trên mặt hiện một nét hy vọng, nói:

– Đó là một loại khí công rất kì quái... khi hắn đứng yên một chỗ, chung quanh người hắn chừng như có một bức tường tiềm lực bao quanh, nếu như không có được một thời cơ tốt thì khó mà tiếp cận được người hắn...

Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói:

– Cái này người ta gọi là hộ thân tiềm lực, nhưng với một người còn trẻ tuổi như hắn mà đã luyện thành loại dị công này thì quả là không đơn giản. Có điều...

trong võ lâm người luyện được hộ thân tiềm lực cũng không ít, có gì đáng kinh ngạc chứ?

– Phu nhân, xem ra không hoàn toàn đúng như thế.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cố kiếm lời giải thích:

– Hộ thân tiềm lực của tên Khấu Anh Kiệt này không giống như những người khác.

Hắn vừa nói dứt câu, hốt nhiên nhận ra một cỗ tiềm lực ập tới trước người, bất giác cả kinh “A” lên một tiếng.

Thẩm Ngạo Sương đôi mắt đầy hào quang cứ ngưng nhìn chăm vào người Hứa Đạc rồi từ từ đứng lên, hiển nhiên cỗ tiềm lực vừa rồi phát ra từ người bà ta.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc làm sao không hiểu được dụng ý của bà ta.

Thẩm Ngạo Sương lạnh lùng nói:

– Hứa phó trang chủ, ngươi thấy thế nào?

Miệng nói, chân bà ta tiến lên một bước.

Lập tức trong phòng kình lực tăng mạnh, những tấm rèm cửa không gió mà lay động mạnh.

Hứa Đạc nhận ra như có một bức tường vô hình từ từ bức tới trước người hắn, không giữ nổi trấn tĩnh hắn phải bước chân thoái về sau một bước.

Thẩm Ngạo Sương trên mặt lạnh băng băng, chừng như bà ta muốn tìm cho ra đáp án, gằn giọng:

– Ngươi nói đi, hộ thân tiềm lực của họ Khấu kia có giống như thế này không? Hay là còn lợi hại hơn?

Nói hết câu, bà ta lại tiến lên thêm một bước.

Nhất thời kình lực trong phòng lại gia tăng, những tấm rèm cửa trong phòng bay lên phần phật.

– Nói.

Thẩm Ngạo Sương cười lạnh lùng hỏi dồn:

– Hắn có đáng là đối thủ của ta không?

Hứa Đạc bị bức quá phải thoái lui thêm một bước nữa, trong lòng bất giác cũng sinh cảnh giác, sợ Thẩm Ngạo Sương trong lúc bức xúc không kiềm chế được ra tay thì nguy. Đồng thời miệng đáp một cách không cần suy nghĩ:

– Không, không... tuyệt đối không thể là đối thủ của phu nhân, tuyệt đối không thể...

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Ngạo Sương giờ mới thấy hiện lên một nụ cười đúng nghĩa, hai tay từ từ thâu lại phía sau, khi ấy tiềm lực vừa phát ra mới triệt tiêu.

Thẩm Ngạo Sương thong thả ngồi trở lại ghế, nói:

– Tên họ Khấu này mấy năm trước ta đã có lần gặp hắn trên sa mạc, hắn từng là bại tướng của ta, nếu như không có Tiểu Vy che chở cho hắn thì có lẽ hắn đã trở thành quỷ sa mạc từ khuya rồi. Hừ... Không ngờ lần này theo Tổng lệnh chủ đến đây ta lại gặp hắn, chỉ vì một chút nhân từ mà ta để họa lại giờ này, lẽ ra ta không nên... Ai.

Trong câu nói bà ta hết sức tức giận đến tiếc rẻ, cơ hồ chỉ một lần sai lầm khiến giờ phải đau đầu.

Thẩm Ngạo Sương lại buông tiếng thở dài, nói tiếp:

– Đúng là câu nói của cổ nhân không sai “kẻ sĩ ba ngày không gặp, gặp lại đã khác lắm rồi”, không ngờ chỉ có một thời gian ngắn ngủi hai năm mà hắn thân hoài tuyệt học trở lại sư môn, còn giám công nhiên ra mặt đối đầu với Vũ Nội Nhị Thập Tử Lệnh. Hừ. gan của hắn không nhỏ chút nàọ.... “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc vừa rồi lĩnh giáo được bản lĩnh của Thẩm Ngạo Sương, biết thế nào là lợi hại, Hắn vốn định phân tích tình hình vừa rồi bên ngoài hoa lâm để biết Khấu Anh Kiệt lợi hại như thế nào, nhưng lời ra đến cửa miệng đành nuốt trở vào chẳng nói thêm một câu.

Thực tình mà nói thì chẳng phải Thẩm Ngạo Sương không biết tự lượng sức mình, nếu như nói bà ta không biết tự lượng thì vừa rồi ngoài kia khi nào bỏ chạy mà chẳng ra tay với Khấu Anh Kiệt, báo thù rửa hận cho hai cái chết thảm của ái đồ mình?

Có điều biết khó nắm chắc phần thắng, phần nữa Khấu Anh Kiệt mới trở lại Bạch Mã Sơn Trang, còn chưa biết được bản lĩnh chàng cao thâm đến đâu, cho nên bà ta mới chịu nén lửa hận trong lòng, thận trọng trước khi hành động với Khấu Anh Kiệt.

Có thể nói Khấu Anh Kiệt hiện tại đã được coi là “đại địch” của Vũ Nội Nhị Thập Tứ Lệnh, Thẩm Ngạo Sương vốn đến Bạch Mã Sơn Trang để du sơn ngoạn thủy, hưởng thú tiêu khiển, nào ngờ giờ lại bị cuốn hút vào một chuyện không ngờ tới này. Vô tình trở thành người tọa trấn sơn trang, gánh vác trách nhiệm nặng nề này.

Đương nhiên bà ta không phải là một người đàn bà bình thường, ngoài nhất thân tuyệt học ra thì bà ta là một người thông minh lại trầm tĩnh thận trọng, mọi chuyện trước khi hành động đều “tam tư hậu thành” phân tích tính toán hết sức tỉ mỉ.

Cho nên muốn đối phó với một nhân vật “chạm vào phỏng tay” như Khấu Anh Kiệt thì bà ta lại càng phải thận trọng hơn nữa.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Ngạo Sương lên tiếng:

– Ta còn một điều chưa rõ.

– Xin phu nhân cứ nói.

– Ô Đại Dã có trong trang không?

– Có.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc gật đầu đáp ngay:

– Đang ở trong Nhật Nguyệt cung luyện “Như Ý Chưởng”.

Thẩm Ngạo Sương chau mày hỏi:

– Ngươi gặp hắn chứ.

– Có.

Thẩm Ngạo Sương “Hừ” một tiếng lạnh lùng nói:

– Nếu như có mặt trong trang, vì sao sư đệ hắn đến mà không thấy hắn ra mặt xử lý, để cho bổn trang phải thương vong tổn thất nặng thế?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc âm trầm cười nói:

– Lời phu nhân vừa nói khéo đúng với suy nghĩ của bỉ chức, Ô trang chủ lần này im hơi lặng tiếng như ốc thu mình trong vỏ quả rất khác thường, nói thế nào thì Ô trang chủ đối với vị huynh đệ đồng môn Khấu Anh Kiệt ít nhiều cũng có cảm tình...

Thẩm Ngạo Sương mặt hơi lạnh đi, chừng như cơn nộ bộc phát ra ngoài, nhưng rất nhanh chóng biến mất trở lại khuôn mặt lãnh tĩnh cố hữu – Không.

Thẩm Ngạo Sương lắc đầu nói:

– Theo như ta biết giữa huynh đệ bọn chúng ba người phản mặt thù địch với nhau, chẳng ai hợp ai, nhất là Khấu Anh Kiệt lại chẳng khác gì cái gai trong mắt Ô Đại Dã, hắn không thể không nhổ bỏ.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc ngớ người một lúc, nói:

– Thế nhưng... tại sao hắn không ra mặt? Còn cho người giả báo là không có mặt trong trang.

– Đương nhiên bên trong có lý của nó.

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt, nói tiếp:

– Đây chính là cơ hội tốt nhất cho Ô Đại Dã thể hiện thiện chí hợp tác với bổn bang, cho dù thế nào hắn cũng không trút được cái gánh trách nhiệm này. Lại nói, sau khi hắn luyện thành “Như Ý Chưởng” công lực tinh tiến, Tổng lệnh chủ kỳ vọng vào hắn rất nhiều, hắn đương nhiên không phải là con người đơn giản, Hứa phó trang chủ, ngươi không nên coi thường hắn, nếu để hắn có ý hoài nghi gì thì sau này rất khó thành đại sự.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc nghe mấy câu giáo huấn này thì trong lòng không khỏi run lên, thầm nghĩ:

Người đàn bà này thật tinh, chỉ mới đến đây vài hôm mà đã nhận ra được dụng tâm của ta, thật đáng khâm phục.

Bấy giờ vội ôm quyền cúi thấp người nói:

– Phu nhân nghĩ quá sâu xa, bỉ chức không dám.

Thẩm Ngạo Sương thở dài một tiếng, nói:

– Thực ra đây chỉ là phán đoán chủ quan của ta mà thôi, không có thì càng tốt. Huống gì... ngươi chung quy cũng là người của chúng ta, đây cũng là lý do vì sao mà ta và Tổng lệnh chủ đặt hết kỳ vọng nơi ngươi.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cúi thấp người nói:

– Bỉ chức hiểu, bỉ chức không bao giờ quên hảo tâm của phu nhân.

Thẩm Ngạo Sương gật đầu tỏ ý hài lòng nói:

– Ta tuy chỉ mới đến đây có vài ngày, thế nhưng đã nhận ra Ô Đại Dã là một con người dã tâm rất lớn, chừng như nhất cử nhất động hắn đều nghe theo ngươi, luôn nhún nhường hạ mình ở kẻ bề dưới, ngươi nhận ra điều này chứ?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc gật đầu:

– Vâng, bỉ chức biết.

– Vì sao nào?

– Theo bỉ chức nghĩ, nguyên nhân là vì hắn biết bỉ chức là người thân tín dưới trướng của phu nhân.

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt nói:

– Đó mới chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.

– Phu nhân... chẳng lẽ phu nhân cho rằng còn có nguyên nhân nào khác nữa chăng?

– Đương nhiên.

Thẩm Ngạo Sương giọng lành lạnh nói:

– Đương nhiên là còn có nguyên nhân khác mà quan trong hơn nhiều, chính tên Khấu Anh Kiệt kia là một nguyên nhân quan trọng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc chừng như hiểu ra, ngưng mắt nhìn Thẩm Ngạo Sương nói:

– Chẳng lẽ phu nhân cho rằng... Ô Đại Dã mượn tay bổn bang để đối phó...

– Chính là ý đó.

Thẩm Ngạo Sương không đợi Hứa Đạc nói hết câu, gật đầu đáp ngay:

– Có điều trong chuyện này cũng vừa khéo trúng với chủ ý của chúng ta, cho nên chúng ta mới vui lòng hợp tác.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc “Hừ” một tiếng nói:

– Tên Ô Đại Dã này nếu đúng như lời phu nhân nói thì thật không đơn giản chút nào, từ nay về sau bỉ chức cần phải thận trọng hơn với hắn mới được. Có điều trước mắt tên họ Khấu này đến đây càng làm tăng thêm sức ép với Bạch Mã sơn trang, phu nhân thấy...?

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt đáp:

– Ta đã thị ý cho ngươi an trí hắn nghỉ ngơi trong “Nghênh Tân Các”, đương nhiên là đã có chủ ý. Có điều trước tiên ta muốn nghe ý kiến từ phía Ô trang chủ như thế nào rồi mới quyết định.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc nghe thế liền đứng lên nói:

– Nếu vậy bỉ chứa xin đi mời hắn lại.

– Không cần.

Thẩm Ngạo Sương lắc đầu nói:

– Khấu Anh Kiệt trở về Bạch Mã sơn trang là một tin chấn động toàn sơn trang, hắn có lý do nào lại không biết? Cho nên không ngươi đi mời thì hắn cũng phải tự tìm đến gặp ta.

Chẳng ngờ, bà ta vừa nói xong, đầu mày chau lại thay đổi ngữ khí:

– Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.

Thẩm Ngạo Sương nghiêng đầu nhìn ra ngoài hỏi lớn:

– Ai đó?

“Ngọc Yến Tử” Triệu Phù Chi nhanh như chớp lướt người ra khỏi phòng.

Cô ta vừa ngừng chân lại thì đã nhìn thấy một trung niên thân hình to cao, khoát một tấm choàng đen đứng ngay đầu hành lang.

Người này không ai khác chính là “Diệu Thủ Côn Lôn” Ô Đại Dã.

“Ngọc Yến Tử” Triệu Phù Chi “A” lên một tiếng, hô lớn:

– Ô trang chủ đến.

Nói rồi tiến nhanh lên một bước khép người thi lễ.

Ô Đại Dã ôm quyền hoàn lễ xong, giọng hết sức khiêm tốn hỏi:

– Triệu cô nương, có phu nhân trong phòng chứ?

– Có.

Triệu Phù Chi gật đầu đáp:

– Phu nhân chính đang đợi Trang chủ mời Trang chủ vào.

Triệu Phù Chi nói rồi quay người đi trước dẫn đường, vào trong phòng trước mới hô lớn:

– Phu nhân mời Ô trang chủ.

Ô Đại Dã nhẹ nhàng bước chân vào phòng.

Thẩm Ngạo Sương đứng lên chào:

– Ô trang chủ đến thật vừa khéo, nếu không thì tôi cũng cho Phù Chi mời.

Ô Đại Dã ôm quyền nói:

– Lẽ ra bỉ chức phải đến vấn an phu nhân từ sớm.

Rồi nhìn thấy có mặt “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc trong phòng, lại ôm quyền nói tiếp:

– Hứa huynh cũng có mặt ở đây?

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc đứng lên ôm quyền hoàn lễ, chào:

– Ô trang chủ.

Thẩm Ngạo Sương cười nói:

– Cùng ngồi xuống nói chuyện.

Bây giờ phân ngôi chủ khách ba người cùng ngồi xuống ghế, Ô Đại Dã chủ động lên tiếng trước:

– Không biết phu nhân cho triệu kiến có chỉ thị gì chăng?

Thẩm Ngạo Sương mỉm cười nói:

– Những chuyện trong bổn trang, Ô trang chủ hắn đã biết, sao lại phải hỏi ta.

Ô Đại Dã nói:

– Nói như thế, phu nhân muốn nói đến chuyện Khấu Anh Kiệt hồi trang?

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Không sai. Tiểu tử họ Khấu với Trang chủ là huynh đệ đồng môn, lần này hắn hồi trang tất muốn sum họp với Trang chủ cho nên ta muốn trước tiên nghe ý kiến ông như thế nào?

Ô Đại Dã trầm tư một lúc, vừa định đáp thì đã bị “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc ngồi bên cạnh cướp lời:

– Trang chủ vừa rồi ở trong Nhật Nguyệt cung luyện công, có lẽ còn chưa biết, tên tiểu tử họ Khấu kia gây ra đại họa.

Ô Đại Dã cười khổ nói:

– Chính vì chuyện này mà tôi mới mạo muội đến hành cung của phu nhân, nhận tội cùng phu nhân.

Thẩm Ngạo Sương mắt phụng lạnh lại giọng âm trầm nói:

– Nói thế, ngươi đã biết cái chết của Ngân Tâm huynh đệ?

Ô Đại Dã gật đầu đáp:

– Bỉ chức không những chỉ biết, mà đích thân thu xác họ về, cho người tẩm liệm, hiện đang cho đặt quan trong Nhật Nguyệt cung chờ phu nhân phát lạc.

Thẩm Ngạo Sương giọng lành lạnh nói:

– Người chết thì đã chết, còn gì mà phát lạc. Trang chủ cứ xem mà làm, tìm một chỗ đất tốt nào an táng huynh đệ chúng một chỗ là được.

– Tuân lệnh.

Thẩm Ngạo Sương lại nói:

– Còn nữa, thương thế của huynh đệ họ Giang thế nào rồi?

Ô Đại Dã nói:

– Thiên Tả thì thụ thương không nhẹ, còn Thiên Hữu chỉ khiếp sợ một chút mà thôi, không hề hấn gì.

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt nói:

– Huynh đệ họ Giang võ công tinh thâm, thế mà không ngờ cũng bại thảm thế này. Lệnh sư đệ chỉ mới hai năm không gặp, thế mà giờ đã luyện thành nhất thân tuyệt học, nguyên nhân do đâu chứ?

Ô Đại Dã chau mày đáp:

– Đây cũng chính là điều khiến bỉ chức đau đầu.

Thẩm Ngạo Sương nhướn mày hỏi:

– Chẳng lẽ nào Trang chủ lại không biết mảy may gì?

Ô Đại Dã mặt trở nên nghiêm túc, hít sâu một hơi nói:

– Có một điều mà bỉ chức thấy lo sợ, nhưng nói ra thì ngươi thật khó tin.

– Chuyện gì?

– Phu nhân từng nghe nói đến “Kim Lý Hành Ba Đồ”?

Thẩm Ngạo Sương vừa nghe mấy tiếng “Kim Lý Hành Ba Đồ” thì mặt biến sắc, tỏ ra bị chấn động mạnh, phải giữ bình tĩnh gật đầu nói:

– Đương nhiên là có nghe nói... Nhưng sao chứ? Chẳng lẽ tên tiểu tử họ Khấu kia có lên quan gì đến “Kim Lý Hành Ba Đồ”?

Ô Đại Dã cười nhạt nói:

– Đây là điều mà bỉ chức đau đầu nghĩ không ra. Phu nhân hẳn từng có lúc hoài nghi bức “Kim Lý Hành Ba Đồ” nằm trong tay tiên sư, bỉ chức cũng từng nghĩ khả năng như thế.

Thẩm Ngạo Sương ướm giọng hỏi:

– Sự thực thì sao?

Ô Đại Dã lắc đầu nói:

– Sự thực có đúng như thế không, bỉ chức không dám đoán định, tiên sư trước khi ẩn thế không hề nói đến điều này, nhưng không vì thế mà cho rằng “Kim Lý Hành Ba Đồ” không nằm trong tay tiên sư.

Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói:

– Về điểm này thì năm xưa ta và Tổng lệnh chủ cũng từng suy đoán như thế...

ngươi nói tiếp đi.

Ô Đại Dã nói:

– Giả sử như quyển bí kíp này thực sự nằm trong tay tiên sư, vậy thì khả năng trước khi tiên sư lâm chung đã tặng nó cho Khấu Anh Kiệt.

Thẩm Ngạo Sương lạnh giọng:

– Ý ngươi muốn nói Khấu Anh Kiệt có được bản lĩnh thâm hậu như thế là nhờ có được pho bí kíp “Kim Lý Hành Ba Đồ” trong tay?

Ô Đại Dã cười khổ, nhưng không đáp.

Thẩm Ngạo Sương ngớ người một lúc, nói:

– Không đúng.

Ô Đại Dã chau mày hỏi lại:

– Phu nhân vì sao lại nhận định như thế?

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Vừa rồi ta ẩn thân trên lầu nhìn xuống, thấy thân pháp của hắn điêu luyện ảo diệu như du long xuất động, thế nhưng không giống như thân pháp “Ngư Long Bách Biến” trong truyền thuyết. Lại nói cho dù hắn quả thật có được pho bí kíp đó trong tay chăng nữa thì chắc gì đã luyện thành, cứ nhìn lệnh sư Quách Bạch Vân sinh tiền bản lĩnh cao thâm mà vẫn không tham thấu pho bí kíp đó thì Khấu Anh Kiệt tuổi trẻ làm sao có được khả năng đó?

Ô Đại Dã gật đầu nói:

– Phu nhân nói không sai, bỉ chức cũng nghĩ như thế. Có điều không thể phủ nhận là võ công của hắn so với trước đây tăng tiến vượt bực. Chỉ trong một thời gian hai năm mà hắn có được bản lĩnh kinh người như thế thì quả là một điều bất khả tư nghị.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc lúc này mới chen vào một câu:

– Trang chủ với hắn là huynh đệ đồng môn, hẳn đoán ra được lần này hắn trở lại sơn trang với mục đích gì?

Ô Đại Dã cười nhạt đáp:

– Điều này thì có gì khó suy đoán, tên tiểu tử họ Khấu tự cho mình là đệ tử chính thống của tiên sư, nên không chịu để người ngoài nhúng tay vào cơ nghiệp này. Hơn nữa năm xưa hắn từng nếm mùi đau khổ của Tổng lệnh chủ, lần này hắn thế nào cũng báo thù rửa nhục.

Thẩm Ngạo Sương cười nói:

– Không chỉ như thế mà thôi.

Ô Đại Dã mặt hơi đỏ lên, gật đầu nói:

– Đương nhiên, hắn với bỉ chức cũng có thâm thù với nhau.

– Đây mới chính là nguyên nhân quan trọng.

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Hắn nếu như muốn báo thù cho Quách Bạch Vân hay có ý đối đầu với bọn bổn bang thì đã tìm đến tận tổng đàn bổn bang, cần gì phải về đâu. Ta cho rằng lần này hắn hồi trang mục tiêu chủ ý là ngươi, còn chuyện đối đầu với bổn bang chỉ là bước thứ hai của hắn.

Ô Đại Dã nghe không thể không thừa nhận sự thực này, nghe rồi “Hừ” một tiếng lạnh lùng nói:

– Có lẽ phu nhân nói không sai, có điều tên tiểu tử họ Khấu này vừa hồi trang đã ra tay đả thương sát hại nhiều người của quý bang là sự thực, phu nhân lẽ nào lại dễ dàng bỏ qua chuyện này?

Thẩm Ngạo Sương cười nói:

– Ta đương nhiên không bao giờ tha cho hắn, nếu không thì ta đã chẳng bố trí cho hắn nghĩ lại trong “Nghênh Tân Các”.

Ô Đại Dã nói:

– Nước cờ này của phu nhân quả là cao, nhưng không biết nước tiếp theo sẽ thế nào?

Thẩm Ngạo Sương rủa thầm:

Tên cáo già này ma mãnh thật, không ngờ hắn lại muốn thăm dò ý ta trước.

Nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, cười nói:

– Đây chính là điều ta muốn bàn bạc với ngươi.

Vừa nói đến đó, hốt nhiên bên ngoài nghe tiếng chim vỗ cánh mạnh.

Thẩm Ngạo Sương chau mày nói:

– Không lẽ “Kim Đầu” đã trở về.

Triệu Phù Chi lướt người ra khỏi phòng, nháy mắt quay trở lại với một con chim bồ câu đưa thư mình trắng đầu vàng trong tay.

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Quả nhiên là nó.

Triệu Phù Chi nhanh nhẹn tháo từ chân nó ra một ống trúc nhỏ, dốc ống trúc lấy ra một mảnh giấy nhỏ giao cho Thẩm Ngạo Sương.

Thẩm Ngạo Sương mở mảnh giấy ra đọc, phút chốc sắc mặt trở nên quan trọng, nhìn “Trí Đa Tinh” Hứa Đạc nói:

– Thủ lệnh của Tổng lệnh chủ truyền lại, xem ra việc chúng ta an trí tên tiểu tử họ Khấu kia ở đây là một việc làm đúng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cả kinh hỏi:

– Tổng lệnh chủ nói gì?

Thẩm Ngạo Sương hai tay trái mảnh giấy ra trên bàn.

Mọi người vây quanh lại cùng đọc, trên giấy đúng là bút tích của Thiết Hải Đường, viết:

“Bổn bang đã gặp đại địch, Phong Tuyết nhị lão vong mạng, Mạnh nhi bị trọng thương, kẻ thù mệnh danh Tề Thiên Hận đã truy ra không ai khác chính là Khấu Anh Kiệt cải trang. Nghe nói Khấu Anh Kiệt đang trên đường đến Bạch Mã Sơn Trang, phu nhân toàn quyền xử trí. Chỉ nên dụng trí để đấu với hắn, không nên dụng lực. Hết sức thận trọng”.

Mọi người xem xong đều biến sắc, nhất thời chưa biết ai nói được gì.

Thẩm Ngạo Sương trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng.

– Không ngờ đến Phong Tuyết nhị lão cũng bị hắn hạ độc thủ, Mạnh nhi thì thụ trọng thương, tất cả đều là kiệt tác của tên tiểu tử họ Khấu... thật đáng kinh.

“Diệu Thủ Côn Lôn” Ô Đại Dã không giữ nổi nét hoảng hốt:

– Không ngờ Tề Thiên Hận lại chính là Khấu Anh Kiệt hóa trang... thật là một điều khó tin.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cũng ấp úng nói:

– Nói như thế thì những phân đà của bổn bang trước đây bị quấy động cũng chính là một tay hắn?

– Đương nhiên là hắn chứ chẳng nghi.

Thẩm Ngạo Sương từ từ đứng lên, chân thả bước như suy nghĩ rất lung trong đầu, nói:

– Tổng lệnh chủ nói không sai, trước mắt đối phó với tên tiểu tử họ Khấu này phải dùng trí chứ không thể dùng lực, cho nên bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

“Ngọc Yến Tử” Triệu Phù Chi bỗng nhiên chen vào nói:

– Phu nhân sao không tự ra tay cho hắn nếm mùi lợi hại? Lẽ nào hắn địch nổi với tuyệt học “Lạc Hoa Thất Kiếm” của phu nhân?

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt nói:

– Nha đầu, ngươi suy nghĩ quá giản đơn. “Lạc Hoa Thất Kiếm” đúng là tuyệt học bình sinh của ta, ta đương nhiên chẳng tiếc gì mà ra tay, nhưng người ta có câu:

“xuất kiếm thì dễ, thâu kiếm lại khó”. Hừ... xem ra nha đầu ngươi còn quá trẻ để hiểu được đạo lý này.

Triệu Phù Chi im lặng không nói gì thêm, nhưng giữa hai đầu mày hiện nét cương nghị, chừng như trong lòng vẫn chưa phục.

Thẩm Ngạo Sương liếc mắt nhìn cô ta một cái, hỏi:

– Trong lòng ngươi chưa phục chăng?

Triệu Phù Chi ấp úng nói:

– Phu nhân... tiểu tỳ chỉ nghĩ phu nhân đánh giá hắn quá cao, quá đáng sợ.

Nếu phu nhân đồng ý thì tiểu tỳ chấp nhận đi gặp hắn quyết một phen sinh tử.

Thẩm Ngạo Sương “Hừ” một tiếng, cười nhạt nói:

– Ngươi tự so sánh võ công của ngươi với Ngân Tâm huynh đệ như thế nào?

Triệu Phù Chi chỉ im lặng cắn môi không đáp.

Thẩm Ngạo Sương nói tiếp:

– Đương nhiên, nếu lấy võ công của Ngân Tâm huynh đệ để so sánh thì người không phục, thế thì võ công của Phong Tuyết nhị lão lẽ nào cũng không bì kịp ngươi?

Triệu Phù Chi nét mặt sa sầm, nói:

– Đệ tử biết võ công không đến đâu, nhưng quyết không chịu nhục trước đối phương.

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt nói:

– Trong thiên hạ thử hỏi ai cam tâm chịu nhục trước đối phương?

Đôi nhãn châu chuyển nhanh một vòng, bà ta “Hừ” một tiếng lạnh lùng, gật đầu nói:

– Được. Nếu như ngươi đã có tâm nguyện dốc sức vì bổn bang, trước mắt có một cơ hội cho người lập công. Nếu như ngươi là một người thông minh mưu trí thì có thể lấy mạng Khấu Anh Kiệt bất cứ lúc nào báo thù cho bổn bang. Ngươi đồng ý chứ?

Triệu Phù Chi đầu mày chau lại, vừa kinh ngạc vừa vui hỏi:

– Thật ư? Đệ tử tình nguyện, phu nhân xin cứ sai khiến, nếu phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng đề tử cũng không tiếc.

Thẩm Ngạo Sương cười tươi nói:

– Ngươi có lòng trung trinh như thế thật không uổng công ta yêu thương dạy dỗ, thế nhưng không phải ta muốn ngươi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ngươi hiểu chứ?

Triệu Phù Chi gật đầu đáp:

– Đệ tử hiểu, xin phu nhân cứ ra lệnh.

– Được.

Thẩm Ngạo Sương chuyển ánh mắt nhìn Hứa Đạc và Ô Đại Dã, nói:

– Ta có một kế hoạch nhỏ, không biết ý hai người thế nào?

Ô Đại Dã nói:

– Xin phu nhân cứ nói.

Thẩm Ngạo Sương thấp giọng hơn:

– Phù Chi võ công thân thủ được ta chân truyền, ta muốn bố trí nó theo bên người Khấu Anh Kiệt, có thể bất cứ lúc nào tùy cơ hành sự, như thế mới dễ thành công.

Ô Đại Dã ngớ người ra, nhưng một lúc đã hiểu gật đầu tán đồng.

“Trí Đa Tinh” Hứa Đạc cũng tán thưởng:

– Phu nhân quả là tuyệt diệu, kế này đích thực cao minh, có điều...

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Ta hiểu Phù Chi sẽ ở vai tỳ nữ được phân công theo hầu Khấu Anh Kiệt mọi lúc mọi nơi, ta nghĩ lâu ngày tất sẽ có thời cơ ra tay.

Ô Đại Dã vỗ tay tán dương:

– Tuyệt... Chuyện này phải do Triệu cô nương làm mới thành công. Có điều làm thế nào để cho Khấu Anh Kiệt không nghi ngờ, cần phải tính toán cẩn thận trước khi hành động.

Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói:

– Điều này thì đương nhiên... nhưng ta rất tin Phù Chi sẽ hoàn thành sứ mệnh này.

Bà ta mỉm cười rồi chuyển ánh mắt nhìn Triệu Phù Chi nói tiếp:

– Ngươi đồng ý chứ?

Triệu Phù Chi nói:

– Chỉ cần được ra sức cho phu nhân và bổn bang thì có chết đệ tử cũng không từ, xin phu nhân cứ yên tâm hạ lệnh.

Thẩm Ngạo Sương gật đầu hài lòng nói:

– Rất tốt. Nhưng Phù Chi, nhưng không nên xem chuyện này là chuyện nhỏ, nên biết tên tiểu tử họ Khấu không dễ đối phó, chỉ cần một chút bất cẩn thì có thể trả giá bằng cả tính mạng.

– Đệ tử biết.

– Tốt. Ngươi sẽ đóng vai tỳ nữ trong “Nghênh Tân Các” để tiếp cận với hắn, nhưng tính toán là như thế, nếu như hắn quá khó khăn tiếp cận thì ngươi phải báo ngay để ta tính tiếp, chớ nên vội vàng nôn nóng mà ra mặt với hắn sẽ hỏng việc lớn. Điều này ngươi phải hết sức ghi nhớ.

Triệu Phù Chi thường ngày hiểu vị dì họ của mình rất tỉ mỉ thận trọng, xét việc thấu đáo không sơ xuất, cho nên giờ nghe bà ta tài tam tái tứ căn dặn như thế thì không còn tỏ ý khinh thị với Khấu Anh Kiệt nữa.

Thẩm Ngạo Sương nói tiếp:

– Ta có một ngọn thất chủy đoản đao chém sắt như chém bùn, ngươi hãy cất cẩn thận trong áo để sử dụng.

Nói rồi thò tay vào trong áo lấy ra một ngọn thất chủy đoản đao ngắn chừng một xích, bao da mỏng, cán nạm bạc, cứ nhìn cũng biết ngay là một ngọn đao quý.

Trao đao cho Triệu Phù Chi, Thẩm Ngạo Sương lại nói:

– Thanh tiểu đao này nguyên là bảo vật của sư môn ta, sắc bén không tưởng, cho dù hắn có luyện thành kim cương bất hoại cũng phải tiễn huyết đương trường.

Vì nó nhỏ lại mỏng, cứ giấu trong ống tay áo, bất cứ người nào cũng không phát hiện ra được.

Triệu Phù Chi hai tay đón nhận lấy thanh bảo đao, tự nhiên lòng thấy nặng lại. Với thanh bảo đao như một vật trấn sư môn của Thẩm Ngạo Sương, giờ trao lại cho cô ta đủ thấy nhiệm vụ này không phải tầm thường, bất giác lòng có một cảm giác vừa sung sướng vừa nặng nề khó tả.
Bình Luận (0)
Comment