Chuyễn ngữ: Mơ
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Hàn Kỳ Minh cảm thán một câu từ đáy lòng: "Đạo môn thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Bạch Tiên Tiên khiêm tốn giải thích: "Cái này thật ra rất đơn giản, tôi cũng chỉ sửa lại một chút tuyến đường cùng mạch điện, thao tác cơ bản của thợ máy thôi."
Cơ bản hay không Hàn Kỳ Minh không biết, dù sao để máy hút bụi trong nhà vẽ bùa là ông thấy lần đầu.
Vợ Hàn Kỳ Minh ở nhà làm cơm tối, Bạch Tiên Tiên cũng ở lại cùng ăn cơm.
Bởi vì chuyện ma quỷ gây rối, cả nhà đều rất âu sầu, chỉ có con gái mới ba tuổi của bọn họ không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn qua ngây thơ vô lo.
Có lẽ là tối qua Bạch Tiên Tiên chém giết một trận có tác dụng làm bọn chúng khiếp sợ, tối nay cô chờ ở nhà họ Hàn tới mười một giờ cũng không thấy có gì bất thường, lúc này mới tạm biệt rời đi.
Quận Đông cách nội thành quá xa, hai ngày hôm nay cô bắt xe tới cũng tốn không ít tiền.
Bạch Tiên Tiên tặc lưỡi tính toán, trước đó Hàn Kỳ Minh trả một ngàn thù lao hoàn thành đơn hàng, gọi xe thêm mấy lần nữa thì hết sạch mất.
Ôi, kiếm tiền không dễ! Tiên Tiên thở dài.
Trở lại ký túc xá đã sắp mười hai giờ, Bạch Tiên Tiên nhanh chóng rửa mặt rồi chui vào chăn.
Thời tiết lạnh dần, núp trong chăn ngủ là thoải mái nhất.
Kết quả vừa mới ngủ chưa lâu thì điện thoại reo lên.
Bạch Tiên Tiên mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, nhìn thấy là Hàn Kỳ Minh gọi tới, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Bọn yêu ma này có thôi đi không!!! Phiền chết mất!!!
Quả nhiên, bên kia điện thoại Hàn Kỳ Minh khóc không ra nước mắt nói: "Đại sư, bọn chúng lại tới."
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Thiết bị của tôi hoạt động không?"
Hàn Kỳ Minh liên tục gật đầu: "Có, có, nhìn thấy máy hút bụi hoạt động tôi mới biết.
Vừa rồi còn có tiếng đập cửa, tiếng niệm kinh của đại sư vang lên thì biến mất, nhưng bên ngoài vẫn có tiếng loạch xoạch, cành cây ngoài cửa sổ cũng đong đưa."
Bạch Tiên Tiên lại nằm xuống, ngáp một cái: "Vậy đừng để ý chúng nó, ngài đi ngủ đi."
Hàn Kỳ Minh ưu sầu hỏi: "Đại sư, khi nào thì hết cái này?"
Bạch Tiên Tiên nhắm mắt lại: "Mau "
Bọn yêu ma này làm cô tốn tiền còn quấy rối giấc mộng đẹp của cô, cô phải cho bọn chúng nếm thử hậu quả chọc giận truyền nhân của nhà họ Bạch!
Ngủ một giấc đến ngày hôm sau báo thức vang lên, Bạch Tiên Tiên cảm giác mình ngủ không đủ, nhưng việc này không nên chậm trễ, chuyện này không thể kéo dài được nữa, Hàn Kỳ Minh phiền, cô cũng phiền.
Hôm nay nhất định phải giải quyết dứt khoát, làm rõ vấn đề!
Tối hôm qua Hàn Kỳ Minh gọi đến cũng khiến cô tìm ra một quy luật là lúc cô ở đó, yêu ma không hề tới cửa.
Cô vừa đi là nó bắt lấy thời gian tới.
Cảm giác này, thật sự giống như có cái gì đó vẫn luôn theo dõi hoạt động của nhà này.
Bạch Tiên Tiên vừa rửa mặt vừa gọi cho Nhị trưởng lão, nói qua tình hình cho Nhị trưởng lão nghe một lần rồi cuối cùng khiêm tốn thỉnh giáo: "Nhị trưởng lão, với kinh nghiệm hành nghề mấy chục năm của ông, mấu chốt là ở chỗ nào ạ?"
Nhị trưởng lão im lặng một lúc: "Theo như lời con nói, những con yêu ma này còn chưa tu thành ý thức, nhưng xuất hiện thành đàn thì hẳn là có người giật dây sai khiến.
Bọn chúng không có ý hại người, chỉ làm việc theo lệnh."
Bạch Tiên Tiên thở dài: "Con cũng từng nghĩ vậy, nhưng con không nghĩ ra là ai, mục đích của nó là cái gì."
Nhị trưởng lão nói: "Chỉ để đuổi người nhà này đi, vấn đề chắc là ở căn nhà.
Trong căn nhà này có gì đó làm bọn chúng hứng thú?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Nhưng mà trước đó không có mà, sao nhà họ Hàn chuyển vào lại có rồi? Nửa năm thôi, chẳng lẽ căn nhà ấy có thể đẻ ra báu vật gì sao?"
Nhị trưởng lão cười nói: "Nửa năm quả thật không thể, nhưng có phải trước đó vẫn luôn ở đó, chỉ là thời cơ chưa chín muồi, mãi tới nửa năm sau cuối cùng mới có thành tựu?"
Bạch Tiên Tiên: "!" Cô nhanh chóng chùi bọt kem đánh răng ở khóe miệng: "Không hổ là Nhị trưởng lão! Sao con không nghĩ tới nhỉ!"
Nhị trưởng lão ôn hòa dạy bảo: "Con chỉ chú tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ hạn chế trong nửa năm, về sau phải nghĩ rộng ra!"
Bạch Tiên Tiên: "Con biết rồi ạ!"
Trước khi tắt máy, Nhị trưởng lão lại bổ sung một câu: "Tiên Tiên, yêu ma bị sai khiến có khả năng lớn chủ mưu phía sau cũng là yêu ma.
Mà yêu ma giỏi ngụy trang, không giống hồn ma mở thiên nhãn là có thể nhìn ra, con cần để ý nhiều hơn."
Đây đều là kinh nghiệm tích lũy theo thời gian, tuy Bạch Tiên Tiên đánh nhau giỏi nhưng dù sao thì vẫn trải qua quá ít chuyện, vẫn chưa đủ kinh nghiệm, được Nhị trưởng lão nhắc cho thì trong lòng lập tức hiểu rõ hơn rất nhiều.
Chuẩn bị xong thì xuất phát tiến về nhà họ Hàn.
Gần đây cô thường xuyên chạy qua bên này, bảo vệ tiểu khu đều biết cô, cũng không biết Hàn Kỳ Minh nói gì với bảo vệ mà bảo vệ thấy cô còn mỉm cười nói: "Cô giáo Bạch lại tới dạy học này!"
Tôi dạy cái gì? Dạy kỹ thuật sử dụng máy hút bụi vẽ bùa bắt ma như thế nào sao?
Bạch Tiên Tiên mỉm cười gật đầu.
Lúc tới nhà họ Hàn, vợ chồng Hàn Kỳ Minh đã chuẩn bị bữa ăn nhẹ xong, Bạch Tiên Tiên nói cảm ơn vừa ăn vừa hỏi về bảo vệ.
Hàn Kỳ Minh ngượng ngùng giải thích: "Không muốn để hàng xóm xung quanh cảm thấy nhà chúng tôi có vấn đề về tinh thần nên nói với bọn họ cô là cô giáo dạy kèm tại nhà cho Nguyễn Nguyễn."
Bạch Tiên Tiên hiểu rõ nhướng mày.
Hàn Kỳ Minh lo lắng hỏi: "Đại sư, hôm nay thật sự giải quyết xong hết à?"
Lại thế rồi, năng lực nghiệp vụ của mình lại bị nghi ngờ!
Bạch Tiên Tiên kiên định gật đầu: "Có thể!"
Ăn xong bữa ăn nhẹ, Bạch Tiên Tiên tìm kiếm ở trong nhà trước.
Nếu như theo cách nói của Nhị trưởng lão, trong phòng này có cái gì đó hấp dẫn yêu ma, chắc chắn là có thứ trợ giúp bọn chúng tu hành.
Bảo vật liên quan tới tu hành phần lớn chứa linh khí, tuy cô mở thiên nhãn nhìn không thấy, nhưng trong số bùa gia truyền của cô có một loại bùa tên là bùa thăm dò, vốn có tác dụng xem phong thủy, nhưng mà đúng lúc phù hợp dùng ở nơi này.
Bạch Tiên Tiên dùng mực đỏ vẽ bốn tấm bùa thăm dò, dán bốn góc Đông Tây Nam Bắc ở dưới mặt đất, sau đó ngồi xổm cẩn thận quan sát.
Nửa giờ trôi qua, tất cả bình thường.
Con gái của Hàn Minh Kỳ - Nguyễn Nguyễn còn lại gần hỏi cô: "Chị, chị đang nhìn con kiến à?"
Rất tốt, linh khí không có, con kiến quả thực có.
Báu vật được giấu trong phòng, gạch bỏ.
Nếu không phải cầu lợi, chỉ đơn giản muốn đuổi người ở nhà này đi, vậy là có thù.
Không sớm không muộn, lại cố ý chờ cả nhà Hàn Kỳ Minh vào ở mới bắt đầu đe dọa, nhưng mà lại không liên quan tới nhà Hàn Kỳ Minh, vậy chỉ có thể là có thù với căn nhà này.
Bọn chúng không hi vọng nhà này có người ở.
Bị theo dõi hành động, mỗi đêm yêu ma tới cửa, cô mở thiên nhãn cũng không phát hiện ra khác thường...!Nếu như không phải trong nhà có cái gì, chẳng lẽ trong phòng trấn cái gì ư? Tu thành chính quả trong nửa năm nên sai yêu ma tới đuổi cả nhà ở nơi này đi.
Nhưng nó đã bị trấn áp thì không tới mức còn bản lĩnh sai khiến yêu ma.
Nhị trưởng lão nói chủ mưu sai bảo yêu ma có khả năng lớn cũng là yêu ma.
Mà yêu ma giỏi ngụy trang ẩn náu, có phải thật ra nó đang ở chỗ nào đó xung quanh đây vẫn luôn theo dõi bọn họ?
Cho nên mỗi lần cô xuất hiện, bọn yêu ma trốn nhanh như vậy là có người mật báo từ trước cho chúng nó à?
Bạch Tiên Tiên nhớ tới tối hôm qua lúc cô hùng hổ chém giết, có mấy con yêu ma chui vào trong lòng đất rồi biến mất hút.
Lòng đất?
Cô nhìn mặt đất một chút, vỗ hạt sương ướt nhẹp trên cỏ xanh dưới đất.
Lòng đất có cái gì?
Có con giun, có con kiến, có nước, còn có...!rễ hoa cỏ cây cối.
Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Công trình phủ xanh ở tiểu khu được làm rất tốt, ngoại trừ hoa và cây cảnh nhân tạo, còn có cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp, tán cây giống như một cái ô lớn xòe ra, che vùng trời trên đỉnh đầu.
Trước cửa nhà Hàn Kỳ Minh cũng có một cây, đó là cây đa lớn nhất kia, thân cây lớn tới mức cần hai người ôm mới hết.
Tiểu khu này tu sửa từ mười năm trước, cái cây này chắc chắn đã ở đó trước khi căn nhà tu sửa.
Bạch Tiên Tiên bảo Hàn Kỳ Minh gọi bên bất động sản hỏi, quả là vậy.
Nhân viên bất động sản còn tự hào: "Cây cổ trên trăm năm đó! Lúc ấy chủ xây dựng còn đặc biệt báo lên chính phủ, nhất quyết giữ cái cây này lại, còn quy hoạch khu vực lại lần nữa vì nó.
Nghe nói lúc đào đất, rễ cây bên dưới uốn lượn hơn mười mét giống như râu rồng vậy!"
Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên nhớ ra, mỗi lần có yêu ma xuất hiện thì cành cây đa to lớn này đong đưa rất mạnh.
Trước đó cô vẫn cho rằng là nó chịu ảnh hưởng của âm phong.
Nếu như không phải thì sao?
Bạch Tiên Tiên lại vào nhà nhìn, cửa sổ sát đất của phòng khách nhà họ Hàn hướng về cây đa kia, không kéo rèm thì từ chỗ cây nhìn là có thể thấy rõ tất cả trong phòng, đó là nơi theo dõi tốt.
Thú vị nha.
Không ngờ chạy đi chạy lại lâu như vậy, chủ mưu đang ở ngay trước mắt cô?
Yêu ma giỏi ngụy trang, cô mở thiên nhãn mấy lần cũng không phát hiện ra cái cây này có gì bất thường.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Nhị trưởng lão, Bạch Tiên Tiên xách kiếm đi ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, lá cây đa xanh biếc sáng trong, thân cây to khỏe rắn chắc, cành cây tỏa ra bốn phương tám hướng sinh trưởng, tràn ngập sức sống.
Cây đa còn gọi là hoàng quả thụ, đó là hoàng quả thụ ở thác nước hoàng quả thụ - phong cảnh nổi tiếng ở nước ta.
Dân gian có nhiều chỗ nói về hoàng quả thụ và cây hòe, cảm thấy hai loại cây này dễ tích tụ âm khí thành tinh nhất.
Nhưng mà thực vật tu luyện thành tinh rất khó, trừ khi là báu vật tự nhiên như nhân sâm sinh trưởng tự nhiên trong núi có ưu thế trời ban.
Cho nên phần lớn dân gian thấy toàn là mấy yêu tinh từ các loại động vật như hoàng tiên hồ tiên, cực ít nghe nói thụ tinh gì đó.
Hoàng quả thụ có thể tu thành yêu tinh, Bạch Tiên Tiên cũng mới gặp lần đầu.
Trong lòng cô có phán đoán, nhưng không chắc chắn trăm phần trăm, xác kiếm Lục Linh đi lượn quanh một vòng dưới cây, vẫn chẳng có chút bất thường nào.
Sau đó Bạch Tiên Tiên bắt đầu khoa tay dưới tàng cây.
Hai tay cầm kiếm Lục Linh thủ thế nhắm vào, lúc nhắm chỗ này lúc nhắm chỗ kia, trông động tác vô cùng hung ác.
"Mềnh chặt bên này một cái, lại chặt bên kia một cái là thành kiếm pháp lung tung của nhà họ Bạch."
Nói xong, chém một nhát vào thân cây.
Sức mạnh của kiếm vô hình, bốn phía không gió, hoàng quả thụ lại lay động ở dưới nhát kiếm này, rung rung rụng không ít lá cây.
Bạch Tiên Tiên: "Không được không được, nhát kiếm này chưa ổn, lại lần nữa."
Dứt lời lại một nhát.
Hoàng quả thụ lại rung một cái.
Bạch Tiên Tiên: "Tôi chặt! Tôi chặt! Tôi chặt tôi chặt tôi chặt! Tôi chặt tôi chặt tôi chặt!"
Hoàng quả thụ rung, hoàng quả thụ rung, hoàng quả thụ lại rung.
Không biết rung rơi rụng bao nhiêu lá cây rồi, cuối cùng nó cũng không rung nữa, bên trong cây truyền tới một tiếng nói tức giận thở hổn hển: "Cô dừng tay lại!"
Bạch Tiên Tiên: "Hì hì, rốt cục chịu ra rồi."
Trong thân cây được bao phủ dưới ánh mặt trời dần dần có một bóng dáng xuất hiện.
Nửa người trên tung bay ở trên không trung, nửa người dưới giấu bên trong cây, không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể nhìn ra là một hình người.
Nghe tiếng vẫn là trẻ con, tiếng trẻ con ngây thơ mắng cô: "Người phụ nữ này cô quá tàn nhẫn! Giết nhiều con cháu của ta rồi, bây giờ còn muốn chặt trọc ta!"
Bạch Tiên Tiên thu kiếm, ngẩng đầu nhìn bóng người mơ hồ trong không trung: "Ai bảo mi không tu luyện tử tế lại đi làm chuyện xấu?"
Hoàng quả thụ tức giận tới nỗi cả cái cây rung ào ào, vừa phẫn nộ vừa uất ức lên án kịch liệt nói: "Là căn nhà này ra tay trước! Nó chặn chân của ta!".