Chuyển ngữ: Mơ
Bạch Tiên Tiên bị dáng vẻ ngơ ngác của anh chọc cười: "Không được, cây này là cây cảnh."
Trần Lẫm cầm cành cây cúi đầu nhìn một lát, có chút không biết làm sao, Bạch Tiên Tiên mỉm cười nói: "Nhưng mà vừa rồi tôi mua một bình hoa, lát nữa không cần tới tiệm hoa mua hoa nữa, quả màu đỏ này nhìn cũng rất đẹp!"
Trần Lẫm gật đầu.
Xe gọi đỗ lại bên đường rất nhanh, cửa hàng này cách nhà cô thuê cũng không xa, không tắc đường nên mấy phút đã đến.
Tiểu khu cũng coi như là tiểu khu cũ nhưng mà công trình phủ xanh và cảnh vật đều được làm rất tốt, đối diện tiểu khu là một công viên cho mấy người già nghỉ hưu dưỡng lão, hòn non bộ hồ nước, còn có quảng trường nhảy múa cho các ông lão bà lão.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy sau này các trưởng lão tới quảng trường nhảy múa cũng rất tốt, nói không chừng còn có thể quen một bà lão phù hợp, làm bạn trải qua tuổi già.
Lên tầng vào nhà, Trần Lẫm nhẹ nhàng để hai túi lớn lên bàn trà, Bạch Tiên Tiên nhiệt tình giới thiệu với anh: "Là chỗ này! Thế nào? Có phải rất tuyệt không?"
Trần Lẫm nhìn xung quanh, gật đầu: "Ừ, rất tuyệt."
Bạch Tiên Tiên hưng phấn vỗ tay: "Vậy tiếp theo là bắt đầu sắp xếp đồ đạc!"
Ga giường chăn đệm cô mua hôm qua và đều để ở trong tủ quần áo rồi.
Cô sắp xếp đồ hôm nay mua, Trần Lẫm yên lặng đi trải giường.
Giống như ký túc xá của anh, ga trải giường ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Bạch Tiên Tiên rót nước vào bình hoa rồi bày ở trong hộc tủ trước cửa, bỏ cành cây quả màu đỏ vào, trái lại trông sống động hơn cắm hoa nhiều.
Trần Lẫm trải xong ga giường trong phòng, để bồn hoa cô mua ra ban công, nghe thấy cô ở phòng khách gọi: "Trần Lẫm, ngăn tủ này của tôi sao kéo không ra nhỉ?"
Anh quay đầu lại, thấy cô kiễng chân đứng ở trước tủ âm tường trong phòng khách, kéo một cánh cửa tủ trên đỉnh đầu.
Trần Lẫm đi đến sau lưng cô.
Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng ở sau lưng cô vươn tay là sờ tới cửa tủ.
Kéo thử vẫn không kéo ra được.
Bạch Tiên Tiên đứng trước thấy lạ ồ một tiếng.
Trần Lẫm ngừng lại, lại dùng thêm sức nhấn vào bên trong, lúc này cửa tủ mới lạch cạch mở ra.
Bạch Tiên Tiên hiểu ra: "Cái này là ấn nha!"
Tiếng nói còn chưa dứt, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, theo đó là một chuỗi tiếng bước chân và tiếng nói hào hứng của ba Bạch, hai vị trưởng lão cười mỉm đi vào phòng.
Sau đó đã nhìn thấy độc đinh của nhà họ Bạch bọn họ tựa vào ngực một người đàn ông, đang kinh ngạc quay đầu lại nhìn bọn họ.
Tam trưởng lão lập tức tức giận: "Hai đứa đang làm vậy?!"
Bạch Tiên Tiên: "...?"
Trần Lẫm: "..."
Anh nhanh chóng thả tay xuống, lùi ra sau hai bước.
Bạch Tiên Tiên kịp phản ứng: "Chúng con chẳng hề làm gì ạ!" Trong mắt cô lộ ra vui mừng, reo hò nhào tới chỗ hai vị trưởng lão: "Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão! Con rất nhớ hai ông! Hai ông đến rồi sao không nói sớm cho con biết, con còn tưởng ngày mai hai ông mới tới!"
Nhị trưởng lão cười nhẹ nhàng nói: "Ba người bọn ông nói muốn cho con một bất ngờ nên không nói cho con."
Tam trưởng lão thở phì phò không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Lẫm cúi đầu chắp tay đứng trước cửa âm tường.
Bạch Tiên Tiên tới ôm cánh tay ông nũng nịu: "Tam trưởng lão, có nhớ con không?"
Tam trưởng lão ghét bỏ đẩy cô ra, tức giận hung hăng hỏi: "Cậu ta là ai?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Anh ấy là đồng nghiệp nhà xác trước đó con đã kể với ông.
Anh ấy tên Trần Lẫm!" Cô nhìn thợ chăm hoa hoảng sợ tới ngây ngốc, kéo kéo tay của Tam trưởng lão: "Ông đừng hung dữ với anh ấy, vừa rồi anh đang giúp con mở cửa tủ.
Con không mở được, người ta xin nghỉ tới dọn phòng giúp chúng ta đó!"
Lúc này sắc mặt Tam trưởng mới dịu hơn chút, cuối cùng thu ánh mắt từ trên người Trần Lẫm về, xoa nhẹ đầu Bạch Tiên Tiên: "Con bé này."
Hai vị trưởng lão nói không mang theo hành lý, tới rồi mua, kết quả vẫn xách bốn cái túi lớn, trong đó pháp khí, đạo thư của tổ sư gia, linh vị của Đại trưởng lão chiếm ba túi, ngược lại đồ dùng cá nhân của bọn họ rất ít.
Thân mặc áo bào đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm gỗ là cuộc đời của bọn họ.
Nhân lúc bọn họ sắp xếp hành lý, Bạch Tiên Tiên kéo Trần Lẫm tay chân đều cứng đờ ra ban công.
Anh cúi đầu, lông mi mềm mại rũ xuống, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Bạch Tiên Tiên không hiểu sao lại hơi buồn cười, giật nhẹ tay áo của anh nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không biết hôm nay bọn họ đã đến, xin lỗi nha."
Trần Lẫm lắc đầu: "...!Không sao."
Bạch Tiên Tiên nói: "Hai vị trưởng lão nhà tôi đều rất tốt, anh đừng sợ nhé.
Lát nữa chờ bọn họ sắp xếp xong, tôi giới thiệu anh làm quen với các ông nhé?"
Bàn tay dưới tay áo của Trần Lẫm nắm lại, môi mỏng hơi mím, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Bọn họ không thích tôi lắm..."
Bạch Tiên Tiên lập tức phản bác: "Ai nói vậy! Chỉ là các ông còn chưa hiểu rõ anh! Hơn nữa chúng tôi đều là người nhà họ Bạch, thẩm mỹ di truyền đó.
Tôi thích anh, bọn họ chắc chắn cũng thích anh."
Lông mi rũ xuống của Trần Lẫm run lên, ngước mắt nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Tiên Tiên: "...?"
Chờ đã, mình nói gì vậy?
Mình nói thích anh ấy sao?
Không! Mình không có ý đó...!
Nhưng mà, hình như cũng có ý đó...!
Phải giải thích thế nào? Giải thích ra sao? Anh ấy có hiểu nhầm không? Nhưng mà hiểu nhầm thế nào mới gọi là hiểu nhầm?
Á cuống quá! Được rồi, trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng mà có ích!
Bạch Tiên Tiên chớp mắt lúng túng giả vờ không có việc gì, cô giả vờ không biết mình nói gì, giả vờ không để ý phản ứng của anh, giả vờ mình rất bình thường: "Cho nên không cần lo lắng nha, mà sau khi các ông biết anh rất giỏi, chắc chắn sẽ khâm phục anh!"
Trần Lẫm vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Bạch Tiên Tiên cảm giác mình sắp không giả vờ được, tai đỏ ửng lên sắp lan tới tận mặt.
Cũng may ba Bạch kịp thời tới cứu cô: "Tiên Tiên, cái này để chỗ nào nhỉ?"
Bạch Tiên Tiên trả lời, hơi hoảng hốt xoay người bỏ chạy, để lại một mình Trần Lẫm lẳng lặng đứng ngẩn người tại chỗ.
Phòng Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão kề nhau, hai người đang sắp xếp mấy đồ dùng cá nhân.
Bạch Tiên Tiên vào phòng Nhị trưởng lão trước, mỉm cười hỏi: "Nhị trưởng lão, có cần con giúp không?"
Nhị trưởng lão cười lắc đầu: "Không cần, ít đồ mà."
Bạch Tiên Tiên ồ một tiếng, lề mề trong phòng, sờ so4ng nhìn khắp nơi, Nhị trưởng lão xếp quần áo nhìn hai cô, bật cười lắc đầu hỏi: "Có phải con muốn nói với ông chuyện đồng nghiệp của con không?"
Không hổ là Nhị trưởng lão, Bạch Tiên Tiên lại cảm thấy bên tai khá nóng, ngượng ngùng sờ tóc một cái rồi mới nhỏ giọng nói: "Nhị trưởng lão, Trần Lẫm rất tốt.
Sau khi con tới bệnh viện làm thì anh ấy giúp đỡ con rất nhiều, chưa từng để con làm những công việc đáng sợ kia."
Nhị trưởng lão hiểu rõ gật đầu một cái: "Là một thằng nhóc không tồi."
Đạt được tán đồng, khóe miệng cô không khỏi cong lên, còn nói: "Hơn nữa anh ấy cũng là người của Đạo Môn, đạo thuật của anh ấy rất lợi hại! Trước đó nhờ có anh ấy bệnh viện mới sạch sẽ như vậy, anh ấy rất rất lợi hại đó ạ!"
Nhị trưởng lão nhìn cô một cái sâu xa: "Những lời này lúc gọi điện con nói với ông rồi."
Bạch Tiên Tiên: "Khụ khụ...!Con sợ ông quên rồi thôi." Cô tiến tới chớp chớp mắt: "Cho nên Nhị trưởng lão có thích anh ấy không ạ?"
Nhị trưởng lão bỏ quần áo gấp xong vào tủ quần áo, nhìn khuôn mặt mong chờ của cô, không khỏi bật cười, trầm ấm nói: "Tiên Tiên thích thì ông thích."
Bạch Tiên Tiên mở miệng như muốn phản bác nhưng cuối cùng không phản bác gì cả, cười ngượng ngùng vội vã chuồn đi.
Lời tác giả:
Gặp phụ huynh rồi!!!.