Chuyển ngữ: PHẬT THỦ
Người nhà họ Thân không nhìn thấy Quỷ Miêu nhưng nghe cuộc đối thoại của hai vị Thiên Sư, và động tác của Trần Lẫm, cũng ù ù cạc cạc đoán được con quỷ kia đã bị chế ngự.
Thân Hải nhanh nhẹn đỡ ba mình lên ghế sofa nằm, thấy khí sắc ông hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn hơn, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trần Lẫm vừa thuần thục trói con Quỷ Miêu, vừa quay đầu nhìn Bạc Tiên Tiên ngồi trên án, hít sâu đè nén cơn đau từ vết thương nơi bả vai.
Sắc mặt anh tối đi, nhanh chóng bước tới ngồi xuống trước mặt cô: “Bị thương à?”
Bạch Tiên Tiên vốn chỉ vì đau nên tức giận, thấy anh quan tâm mình lập tức tỏ vẻ tủi thân, bĩu môi ra điều mệt mỏi, lẩm bẩm mấy tiếng.
Nếu không phải bởi vì người nhà họ Thân đang đứng xung quanh, nên phải ra vẻ cao thâm, lạnh lùng cô đã nhảy bổ vào lòng anh khóc lóc, kêu ca rồi.
Trần Lẫm vươn tay định xem thương thế của cô.
Đáy mắt lướt qua tình hình khái quát, cánh tay lập tức xuyên qua cẳng chân, hơi dùng lực, bế bổng cô từ dưới sàn nhà lên.
Bạch Tiên Tiên theo quán tính ôm chặt lấy cổ anh, tư thế này có hơi giống gấu Koala treo mình trên thân cây.
Sau khi vững vàng đứng thẳng người, anh quay sang Thân Hải, nhàn nhạt hỏi: “Tôi mượn căn phòng phía kia một chút.”
Lúc này Thân Hải mới phát hiện ra Bạch Tiên Tiên bị thương, nhanh chóng dẫn hai người đến căn phòng nghỉ dành cho khách ở ngay lầu một.
Chờ hai người bước vào, anh ta mới quan tâm hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Trần Lẫm đặt Bạch Tiên Tiên lên giường, quay người đi tới cửa, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái, lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Thân Hải: …
Cậu thanh niên này tính tình thật cáu bẳn! Đúng là chỉ có Bạch đại sư hòa nhã, dễ gần.
Thần thức bị thương, thân thể hoàn toàn lành lặn nhưng có thể trông thấy từ bả vai cô vô số sợi khí đen lượn lờ xung quanh.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy nửa người đã hoàn toàn mất cảm giác, tủi thân nói: “Trên móng của nó chắc chắn có bôi cổ độc thời xa xưa.”
Trần Lẫm điểm chu sa trên tay, vẽ ra một bùa chú, đi đến bên cạnh cô từ tốn ngồi xuống.
Bạch Tiên Tiên cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len trắng mỏng.
Ngón tay Trần Lẫm cứng lại, như thể không dám nhìn thẳng cô, anh cụp mi, chăm chú nhìn lên vị trí vết thương, hạ thấp giọng nói: “Trừ khử độc tố sẽ rất rát, cố nhịn một chút.”
Bạch Tiên Tiên vô thức siết chặt nắm đấm.
Trần Lẫm cau chặt mày, sắc mặt chăm chú, nghiêm túc kéo cổ áo len của cô xuống qua bả vai.
Trên bờ vai mỏng manh, từng sợi khói đen tụ quanh, ánh đèn vàng làm nổi bật làn da trắng như sứ của cô bao nhiêu thì cũng đồng thời khiến âm khí kia rõ nét, gớm ghiếc bấy nhiêu.
Cả người Trần Lẫm cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vết thương trên vai Bạch Tiên Tiên, không dám nhìn lung tung dù là một tấc.
Anh cứng nhắc giơ tay lên, dán lá bùa vàng lên vết thương.
Giống như một bàn ủi nóng hổi dí lên da thịt, Bạch Tiên Tiên không nhịn được kêu lên một tiếng, cánh tay vô thức níu chặt quần áo Trần Lẫm.
Anh xót cô, phối hợp ngồi sát lại một chút, tránh để cô mất sức vươn người về phía mình.
Cảm giác nóng bỏng từ miệng vết thương, truyền đến thân thể.
Trên nước da trắng ngần như sứ, những mảng khí đen cùng dần dần tản đi.
Trần Lẫm như một con rối, cử động cực kỳ không được tự nhiên.
Bạch Tiên Tiên cũng thoáng ngại ngùng, không dám nghiêng đầu nhìn anh, hô hấp của cô hơi rối loạn, những vẫn cố trấn tĩnh nói vòng vo sang chuyện khác, nhằm làm dịu bầu không khí: “Trần Lẫm anh nói xem, con Quỷ Miêu kia rốt cuộc đã bị nuôi thế nào mà có thể hung dữ, tà ác như thế nhỉ?”
Anh vẫn nhìn chằm chằm vết thương, yết hầu hơi động, một lúc sau mới mở miệng đáp: “Không biết nữa.”
Bạch Tiên Tiên nói: “Chờ giải độc xong, chúng ta phải nhanh chóng lần tìm ra kẻ hạ cổ.
Tôi luôn cảm thấy con Quỷ Miêu này có gì đó không đúng lắm.
Nó quá mạnh so với Quỷ Miêu bình thường.”
Anh gật đầu: “Được.”
Nói xong, động tác cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Chờ giải xong độc tố, cảm giác đau đớn đỡ hơn hẳn, chỉ còn chút bỏng rát.
Bạch Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, khoác áo ngoài lên, như thể không thấy nét bối rối trên khuôn mặt Trần Lẫm.
Ngoài phòng, Thân Hải đã sắp xếp mọi việc đâu ra đó.
Chỉ có đống tàn hương giữa phòng vẫn giữ y nguyên, không ai dám tới gần.
Thấy Bạch Tiên Tiên bước ra, Thân Hải lập tức vui vẻ tiến lên nghênh đón: “Bạch đại sư, bây giờ chúng ta sẽ đi bắt kẻ hạ cổ đúng không?”
Bạch Tiên Tiên gật đầu.
Con Quỷ Miêu bị phù chú trói buộc nằm thở thoi thóp, trông thấy kẻ làm mình bị thương nặng bước tới, không những không khiếp sợ còn nhe nanh giơ vuốt đe dọa.
Bạch Tiên Tiên ngồi xuống, tỉ mỉ xem xét nó một lượt.
Quỷ Miêu này xem ra số tuổi cũng không nhỏ, sợi râu vừa trắng vừa cứng, đôi mắt sắc lẻm, xanh biếc như bảo thạch, mặc dù bị sét đánh tiêu tan không ít ma lực, nhưng vẫn không khiến yêu tướng của nó vơi bớt phần nào.
Thú vị.
Một con quỷ miêu, lại sở hữu yêu tướng nhường này, Bạch Tiên Tiên thật sự tò mò không biết bình thường, kẻ nuôi nó cho nó ăn gì.
Quỷ Miêu và chủ nhân đương nhiên có một sợi dây liên hệ chặt chẽ.
Đã tóm được Quỷ Miêu nhất định có thể từ nó lần ra được kẻ thao túng phía sau.
Khi Thân Hải và đám vệ sĩ lần theo manh mối mà Bạch Tiên Tiên cung cấp, thì tìm thấy một gã đàn ông trung niên đang vội vàng chạy lên một chiếc ô tô đường dài ở bên đường.
Kẻ thao túng Quỷ Miêu chắc hẳn cũng đã cảm nhận được Quỷ Miêu mình nuôi gặp nạn.
Sợ mọi việc bại lộ nên đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Thân Hải theo Thân Văn Hưng ra ngoài làm ăn nhiều năm, ánh mắt sắc bén, thủ đoạn nhanh nhẹn, quyết liệt không khác gì ông, chỉ cần một ánh mắt đã lập tức nhận ra kẻ khả nghi có dáng vẻ vội vã, lén lút đang hoảng hốt như làm việc khuất tất, giữa đêm giao thừa.
Gã kia còn chưa kịp kêu la, đã bị vệ sĩ nhà họ Thân trói lại, lôi lên xe, áp giải thẳng về biệt thự nhà họ Thân.
Ghi nhớ lời Bạch Tiên Tiên dặn dò, Thân Hải cũng không làm khó gã, nhưng không tránh được một trận xả giận, dù sao cũng là người nhà mình bị kẻ đó làm tổn thương.
Vừa vào nhà, đã trông thấy Trần Lẫm xách con mèo đen xì trên tay, gã trung niên mặt mũi sưng vù, lập tức chân tay mềm nhũn ngã quỳ xuống sàn.
Bạch Tiên Tiên đi đến bên cạnh gã, chăm chú dò xét, mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhã nhặn, từ tốn hỏi: “Quỷ Miêu này do ông nuôi?”
Gã đàn ông trung niên cả đường bị đánh một trận bầm dập, giờ lại gặp được một cô gái trẻ xinh đẹp, nói chuyện mềm mỏng, dễ nghe, cho nên cũng coi như phối hợp, đáp: “Đúng.”
Bạch Tiên Tiên hỏi: “Miêu Cổ từ thời Tùy đã bị cấm.
Kẻ biết về Miêu Cổ phần lớn đều đã chết, hậu nhân lưu vong nơi đất khách quê người.
Sao ông lại biết thuật luyện cổ này?”
Gã trung niên thoáng kinh ngạc nhìn cô: “Cô biết nhiều thật.” Ông ta im lặng một lát mới trả lời: “Tổ tông nhà tôi là một trong số những dòng họ năm đó bị đưa đi lưu đày.
Miêu Cổ này… cũng là gia truyền…”
Khó trách có thể nuôi được thứ Quỷ Miêu hung hăng như thế, thuật luyện cổ cao minh hơn mấy trăm, ngàn năm đúng là có khác.
Nhưng dù có nuôi hơn ngàn năm, cũng không thể ghê gớm đến nước này.
Bạch Tiên Tiên lại hỏi: “Thế bình thường ông cho nó ăn cái gì?” Giọng của cô đột nhiên lạnh lẽo: “Không phải là sinh hồn (*) đó chứ?”
(*) Hồn của người sống.
Gã trung niên kia giật mình, hoảng hốt, liên tục khoát tay: “Không… không phải.
Tôi nào dám giết người làm thức ăn cho nó! Chỉ cho ăn những thứ bình thường người nuôi cổ hay cho ăn, cộng thêm chuột sống!”
Bạch Tiên Tiên cười lạnh một tiếng: “Loài chuột nào thần kỳ thế, có thể biến một con Quỷ Miêu tôm tép thành thứ yêu nghiệt này? Quỷ Miêu của ông đã bắt đầu sinh yêu tướng, ông còn tỏ vẻ vô tri nỗi gì?”
Thân Hải ở bên cạnh nhịn không được đạp cho gã ta một cái: “Nói thật đi! Còn dám giấu giếm ông đây đánh gãy chân mày!”
Bạch Tiên Tiên: …
Các người là gia đình xã hội đen đó hả???
Thân Hải nhận lấy ánh mắt một lời khó nói hết của Bạch Tiên Tiên, ngại ngùng bật cười, nói bằng khẩu hình miệng: “Tôi dọa gã chút thôi.”
Nào ngờ chiêu trò đe dọa này lại mang lại hiệu quả bất ngờ.
Gã trung niên cả đường đã bị đánh cho bầm dập, lá gan vốn đã bé lại còn một mẩu, nghe thế, nước mắt lưng tròng sợ hãi van xin: “Tôi không biết thật mà! Quỷ Miêu này vốn do ba tôi truyền lại, ba tôi cũng được ông nội truyền cho.
Nhà chúng tôi đời đời kiếp kiếp dựa vào nó để kiếm cơm.
Tôi cũng không rõ nó từ quỷ biến thành yêu lúc nào?”
Xem ra tên này không giống đang nói láo.
Bạch Tiên Tiên vẫn còn nghi hoặc, Trần Lẫm lại đột ngột mở miệng: “Trước kia nó có ăn gì lạ không?”
Gã trung niên bất ngờ bị hỏi khó, thoáng sững sờ, chần chờ một lát mới đáp: “Trước kia cũng ăn… cái đó…” Ông ta đột nhiên im bặt, như thể nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng láo liên.
Thân Hải nhạy bén phát hiện, lại đạp gã ta một cái nữa, hung hăng đe dọa: “Nghĩ ra cái gì rồi? Mau nói!”
Gã trung niên vội vàng khai: “Chuyện này tôi vốn chỉ nghe ba tôi kể lại, nói trước kia tổ tông từng mang theo Quỷ Miêu đi khắp nơi, vô tình đi qua một khu đất chuyên chôn xác người, lại do cơ duyên mà tìm được dưới lòng đất một viên Thi Lộ.”
Thân Hải nhíu mày: “Thi Lộ là thứ gì?”
Gã trung niên run rẩy đáp: “ Thi Lộ là một loại Vu Cổ của Nam Cương.
Nơi nào có vô số người chết thường được gọi là Tích Thi Địa (Nơi Tích Xác).
Tại Tích Thi Địa âm khí ngưng tụ, không thể tiêu tan.
Xác chết, máu, thịt chất chồng dưới tầng tầng lớp lớp đất là nơi chí âm, chí tà.
Những nơi đó lâu dần sẽ từ từ sinh ra Thi Lộ.
Giới luyện cổ Nam Cương rất thích dùng Thi Lộ, bởi vì đây là vật chí âm chí tà, sinh trưởng tự nhiên.
Nếu dùng nó để luyện cổ sẽ cực kỳ lợi hại.”
Thân Hải còn muốn hỏi thêm, Bạch Tiên Tiên đã nhanh chóng ngắt lời: “Nếu Thi Lộ bị đánh cắp thì Tích Thi Địa kia sẽ ra sao?”
Gã trung niên lí nhí đáp: “Thi Lộ là vật do trời đất tạo ra, nó vừa là tà vật, đồng thời cũng là trấn vật.
Nếu bị lấy đi, âm khí sẽ không ngừng thoát ra, các hồn ma ở Tích Thi Địa sẽ mất khống chế, thi nhau làm loạn.”
Thân Hải không hiểu ra sao: “Loại địa điểm thế nào mới có thể tạo ra một cái Tích Thi Địa? Bãi tha ma à?”
Bạch Tiên Tiên chậm rãi thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Chính là các bãi chiến trường thời xưa.”
Cô quay đầu nhìn Trần Lẫm một cái, trong khoảnh khắc cả hai đều hiểu thấu suy nghĩ trong đầu đối phương.
"Trái tim" bị mất tích dưới nền đất của toà ký túc xá số 2, có lẽ chính là Thi Lộ.
Một con tiểu quỷ sau khi ăn Thi Lộ có thể sinh ra yêu tướng, trở nên hung hiểm, lợi hại như thế, vậy nếu thứ đó rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính, không biết còn có thể dẫn tới hậu họa khôn lường ra sao.
Kẻ đánh cắp viên Thi Lộ dưới lòng đất toà ký túc số 2 rốt cuộc là ai?
Không hiểu vì lý do gì, trong đầu Bạch Tiên Tiên hiện ra một cái tên.
Phàn Lai Tịnh.
Kể từ khi Đạo Gia ra đời, theo thời gian một số một phái vì hoặc lý do khách quan, hoặc lý do chủ quan mà trở thành kẻ địch.
Giống một quả bom bất ngờ phát nổ rồi đột ngột bốc hơi, tựa như tất cả những trận ác chiến trước đó chỉ là một trò đùa ác ý không hơn.
Nhưng ai cũng biết, gã sẽ không từ bỏ.
Không ai biết gã muốn làm gì, cũng không biết hiện tại gã đang ấp ủ mưu tính quái ác nào.
Nếu như Thi Lộ thực sự bị gã cướp đi, vậy rốt cuộc gã muốn dùng Thi Lộ cho mục đích gì?
Cảm giác bất an đột ngột dâng lên, Bạch Tiên Tiên cẩn thận thăm dò những thông tin khác liên quan đến Thi Lộ.
Nhưng có vẻ gã ta cũng không thực sự hiểu rõ về vấn đề này, hỏi mãi mà chẳng thêm được thông tin gì hữu ích, Bạch Tiên Tiên đành coi như thôi.
Kẻ nuôi cổ đã bị bắt, thông qua gã ta bắt được người thuê lại càng dễ dàng.
Sự việc sau đó để người nhà họ Thân tự xử lý, không còn liên quan gì đến Bạch Tiên Tiên nữa.
Thân Hải trả cô một khoản thù lao rất lớn.
Bạch Tiên Tiên nhìn chuỗi sáu con số trong tài khoản ngân hàng, lần đầu tiên trong đời thấy tiền mà chẳng thể vui vẻ nổi.
Không để ý hôm nay là đêm Giao Thừa, cô lập tức vào nhóm Đạo Môn nói ra nghi ngờ của mình.
Đây là nhóm mà các Đạo Gia chuyên dùng để mở các cuộc họp khẩn cấp, Bạch Tiên Tiên là admin, trong nhóm đa phần là các tiền bối thế hệ trước, bình thường rất ít khi tám chuyện linh tinh, các tin nhắn bên trong hầu hết chỉ liên quan đến chuyên môn, hoặc các thông báo quan trọng.
Bạch Tiên Tiên là admin, gửi tin vào nhóm tất cả đều nhanh chóng nhận được.
Đã rất lâu không tra ra được chút manh mối nào của Phàn Lai Tịnh.
Mọi người phần lớn đều đã có tâm lý từ bỏ, nào ngờ hiện tại lại có vài tin tức hữu dụng, người người nhà nhà đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Mặc dù chỉ là giả thiết.
Nhưng các vị tiền bối đều cảm thấy hướng tư duy này khá có lý.
Trụ trì của Thái Huyền Quán - Đỗ Thanh Nguyên nói: “Chúng ta thử liên hệ với các Đạo phái lớn và các chùa miếu hỏi thử xem gần đây có từng xử lý trường hợp bạo hồn nào không? Nếu có nhờ họ chuyển tư liệu vụ án đó qua.”
Thứ đồ chơi tên Thi Lộ này nghe ra cũng chẳng phải loại đồ vật tốt đẹp gì.
Nếu Phàn Lai Tịch muốn dùng Thi Lộ để gây sóng gió, chắc chắn không ăn cắp chỉ duy nhất một viên.
Theo phong cách làm việc của gã, chắc chắn sẽ sờ đến không ít Tích Thi Địa khác..