Dù là Thái hậu tôn quý, nàng ta vẫn phạm phải sai lầm mà nữ nhân bình thường hay mắc phải, tin tưởng vào lòng trung thành của người bên gối, nghĩ rằng đã cùng chung chăn gối thì chính là người một nhà. Nào ngờ, diện thủ mà nàng ta nuôi dưỡng lại to gan đến vậy, không lo làm việc cho tốt thì thôi, còn dám sau lưng nàng ta tìm hoa ghẹo nguyệt…
Cơ hội trời ban, nếu không tận dụng thì thật lãng phí.
Phùng Vận cảm thấy trận chiến ở Tín Châu lần này, có thể càng đặc sắc hơn một chút.
“Cát Quảng.” Nàng ra hiệu cho Cát Quảng ghé sát tai nghe.
Nói hết mọi điều trong lòng, Cát Quảng ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, lại bắt gặp nụ cười ôn hòa của nữ lang.
“Không cần sợ, đây là cơ hội nhất cử lưỡng tiện, chúng ta phải quyết đoán hành động.”
Cát Quảng không hiểu thế nào là nhất cử lưỡng tiện, nhưng nghe lệnh xong liền lập tức đáp, “Tiểu nhân hiểu.”
---
Tả Trọng không đi Phù Dương cùng Bùi Quyết. Hai ngày nay hắn xử lý công vụ ở trấn Minh Tuyền, rồi nghỉ ngơi tại doanh trại thị vệ, coi như được một ngày nghỉ.
Hắn là người nghiêm túc, luôn tuân thủ quy tắc, trời vừa tối đã lên giường ngủ.
Khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, hắn còn tưởng là Canh Thiện phòng bên vừa trở về, nên không lên tiếng. Mãi đến khi cửa phòng bị gõ mạnh.
“Tả thị vệ, người của Xuân Chừng Quán đến báo, phu nhân mất tích rồi.”
Tả Trọng lập tức bật dậy, “Ai truyền tin?”
“Là Diệp thị vệ, Diệp thị vệ sai người đến báo.”
Dù cách một tấm cửa, hắn vẫn nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của người truyền tin.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng mặc áo giáp, cầm theo đao rồi đi ra ngoài, trầm giọng hỏi: “Nói rõ xem, rốt c.uộc xảy ra chuyện gì?”
Người đến là Lâm Trác của doanh trại thị vệ, trước đó được Bùi Quyết bố trí bên cạnh Phùng Vận. Giờ xảy ra chuyện này, hắn lo lắng vô cùng, thuật lại vắn tắt tình hình.
“Chuyện xảy ra gần phố Hà Đê. Khi đó bên cạnh nữ lang chỉ có Cát Quảng. Chúng ta tìm thấy xe ngựa trong một con hẻm nhỏ, nhưng không thấy nữ lang đâu…”
Lâm Trác do dự một chút, rồi nói tiếp:
“Chúng tôi nghi ngờ là do Lưu Phong Viện gây ra.”
Tả Trọng sững người.
Lưu Phong Viện vốn là nơi lui tới của Đại Nội Địch Kỵ Ty, người từ Trung Kinh đến.
Tống Thọ An cứ tưởng mình làm rất kín kẽ, nhưng đúng như Vệ Tranh từng nói, thợ gốm không thể trở thành quốc khí, gã không đáng để trọng dụng. Ngay ngày đầu tiên đến Tín Châu, gã đã bị trinh sát quân Bắc Ung theo dõi.
“Tối nay ta và Đao Vũ vốn phải theo nữ lang, nhưng nữ lang bảo muốn đi dạo trong thành, không cho chúng ta đi cùng, nên bọn ta chỉ âm thầm bám theo. Trên phố ven đê có thấy Tống Thọ An chặn đường, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nữ lang đuổi đi, nên chúng ta không ra mặt. Nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này…”
Tả Trọng trầm mặc lắng nghe hắn thuật lại.
“Nói vậy thì tên họ Tống kia lòng dạ vẫn chưa dứt, sau khi bị cản trở liền giở trò, bắt cóc nữ lang đi…”
“Phải làm sao đây?” Lâm Trác bắt đầu sốt ruột, “Tả thị vệ, mau đưa ra quyết định đi…”
Tả Trọng đáp ngay: “A Trác, ngươi lập tức cưỡi khoái mã đi Phù Dương, bẩm báo với Đại tướng quân. Ta sẽ dẫn người trong Doanh Trại Thị Vệ đến Lưu Phong Uyển…”
“Nhưng… không có lệnh của tướng quân…”
Đối với người của Đại Nội Địch Kỵ Ty, bọn họ hiểu rất rõ.
Nếu lỡ đắc tội bọn chúng, tìm được người thì còn đỡ, lỡ như tìm không ra, e là sẽ rước họa vào thân.
Tả Trọng vỗ vai hắn, trấn an: “Chuyện đã xảy ra, ta sẽ tự mình gánh lấy, đích thân nhận tội trước tướng quân. Việc cấp bách, ngươi mau đi cho nhanh.”
Lâm Trác ôm quyền, gật mạnh: “Vâng. Bảo trọng.”
---
Tống Thọ An đêm nay có phần quên mình.
Ở trong Gia Đức Điện bị Lý Tang Nhược chèn ép lâu ngày, không chỉ danh dự nam nhân quét sạch mà ngay cả bản thân cũng chưa từng được là chính mình. Đội trên đầu danh phận thế thân để làm loại chuyện đó, có thể có trải nghiệm gì tốt đẹp chứ?
Gã cũng không muốn làm một kẻ nhu nhược.
Giai nhân trên giường không phải Lý Tang Nhược. Lúc này đây, gã giống như kẻ bị nhốt trong lao ngục đã lâu bỗng được tự do, không nói đến khoái cảm, chỉ riêng việc có người quỳ trước mặt hầu hạ, để gã tùy ý trêu đùa, đã đủ khiến gã đắc ý quên cả trời đất.
Thủ đoạn của giai nhân trong hoa lâu sao có thể so với những nữ nhân nơi thâm c.ung như Lý Tang Nhược? Mấy lần hoan hảo qua đi, Tống Thọ An thậm chí quên cả mình họ gì.
“Giai nhân xinh đẹp… ngoan nào…”
“Hừ… Thập Nhị nương, đến thử xem thủ đoạn của gia…”
“Thuận hay không… ngươi thuận hay không…”
Gã vốn là công cụ tiết dục của Lý Tang Nhược. Mỗi lần hoan hảo, nàng ta đều gọi gã là tướng quân, là A Quyết, là Bùi lang… Gã cực kỳ chán ghét. Nhưng giờ phút này, khi gương mặt của Phùng Vận hiện lên trong đầu, gã lại không kìm được mà biến thành cái bộ dạng mà gã ghê tởm nhất.
“Thập Nhị nương… ngoan nào… sao nàng lại đẹp đến thế…”
“Ah…”
Bên ngoài cửa sổ, Tả Trọng nghe thấy tiếng hoan hảo của nam nữ, lại nghe thấy tiếng gào điên c.uồng của Tống Thọ An, m.á.u trong người như chảy ngược, kinh hoàng đến tuyệt vọng.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu Tống Thọ An thực sự ức h.i.ế.p Phùng Vận, hậu quả sẽ khủng kh.i.ế.p đến mức nào.
Trời của Đại Tấn sợ rằng sắp sập, hòa nghị ở Tín Châu, bang giao giữa Đại Tấn và Đại Tề… chỉ e sáng mai Đại tướng quân sẽ đánh thẳng đến Trung Kinh…
~~~~~~~~~
Hôm nay đau bụng, chạy vào nhà xí cả buổi sáng, thực sự là tra tấn đến c.h.ế.t…
Bùi Quyết: Đây chính là hậu quả của việc ngược đãi bản tướng.
Phùng Vận: … Ngươi đang nói chuyện với ai?
Bùi Quyết: Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế thất lễ rồi.
Ngao Thất: A cữu, chú ý giữ gìn tiết tháo…
Thuần Vu Diễm: Đường đường là Đại tướng quân, hoàn toàn không có cốt khí. Tiếng ‘nhạc mẫu’ này nên để ta gọi…
Tiêu Trình: Trời đông giá rét, nhạc mẫu phải bảo trọng thân thể.
Chúng độc giả: CÚT!
~~~~~~~~~
193- Hiện nguyên hình.
Để hành sự thuận lợi, Tống Thọ An đã điều hết Địch Kỵ ra ngoại viện. Tả Trọng lặng lẽ mò vào, vốn dĩ muốn điều tra trước rồi tính sau. Nhưng khi nghe thấy những tiếng rên đứt quãng, lẫn trong đó là hơi thở dồn dập, lại xen lẫn chút đau đớn, hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Động thủ.”
Tả Trọng ra hiệu cho người bên cạnh.
Lại dặn dò: “Không được gây ra động tĩnh…”
Lúc này, hắn chưa thể chắc chắn người bên trong có phải là Phùng Vận hay không, cần phải cân nhắc đến ảnh hưởng.
Nhưng lời còn chưa dứt, ngoại viện bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
“Kẻ nào dám xông vào Lưu Phong Viện, không muốn sống nữa sao?”
Tả Trọng ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Bọn họ hành sự cẩn thận như vậy, sao có thể bị phát hiện?