Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 365

“Ta có thể cho các ngươi một cơ hội.”

Tiếng mưa rơi ào ào, Bùi Quyết vẫn ngồi trên lưng ngựa. Gió và mưa quét qua thân hình cao lớn của hắn, làm áo choàng dính sát vào người, cũng khiến giọng nói của hắn trở nên trầm khàn, như bị ngấm nước, không còn rõ ràng.

“Cơ hội duy nhất.”

Hắn từ tốn thu c.ung tên lại, ánh mắt khóa c.h.ặ.t trên người Phùng Vận.

“Nếu nàng muốn, có thể cùng y rời đi.”

Phùng Vận ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chấn động.

Hắn đứng đó sừng sững giữa mưa, cả người cứng như một khúc gỗ lớn, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiêu Trình quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Chỉ riêng hắn, không nói một lời.

Chỉ lặng lẽ nhìn nàng, nói rằng sẽ cho họ một cơ hội.

Phùng Vận bật cười, nụ cười nhợt nhạt đến mức khiến cả gương mặt trắng bệch.

“Vậy ta phải cảm tạ tướng quân đã thành toàn.”

 

201- Hôn đến c.h.ế.t đi sống lại.

Phùng Vận chậm rãi buông ô, bước thẳng vào màn mưa. Nàng không đi theo Tiêu Trình, cũng không nhìn Thuần Vu Diễm, càng không quay đầu lại. Chỉ bước một mạch về phía rời khỏi trang viện…

“A Vận…”

“Thập Nhị!”

Tiêu Trình đẩy mạnh thị vệ đang cản trước mặt, nhưng lại bị cận thần Cát Tường kéo c.h.ặ.t lấy.

“Bệ hạ, không được!”

“Buông tay!” Tiêu Trình gầm lên như phát c.uồng, giọng nói mang theo run rẩy.

Cùng lúc đó, Thuần Vu Diễm cũng biến sắc, không kịp nghĩ ngợi, vén chăn lên xông vào màn mưa, sải bước ngăn nàng lại.

Phùng Vận bước đi rất nhanh.

Không ngoảnh đầu, không do dự.

Nàng nửa khép mắt, lạnh lùng như không hề nghe thấy tiếng gọi xung quanh, bị mưa xối ướt như chuột lột, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ kỳ.

Nàng không sợ gì cả, thậm chí không cảm thấy đau lòng.

Người sợ mất, thì ắt sẽ mất. Mất rồi sẽ đau đến không muốn sống nữa.

Nhưng nàng luôn biết rõ, nàng chỉ thuộc về chính mình.

Tiếng vó ngựa b.ắ.n tung nước mưa lướt qua bên cạnh, từng giọt tung tóe khắp nơi.

Lúc then chốt, vẫn là bốn vó của con Đạp Tuyết chạy nhanh nhất. Bùi Quyết phi ngựa đến gần, nhảy xuống ngựa, vươn tay kéo lấy nàng, nhưng Phùng Vận cứng đầu hất tay hắn ra, chạy thục mạng.

Bùi Quyết lao tới, ôm nàng ngang eo, kéo nàng vào lòng.

“Ta đã cho nàng cơ hội rồi. Là do nàng không chịu đi.”

Phùng Vận nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng.

“Ta đi bằng hai chân của mình, ngươi mù à?”

“Không đi cùng hắn.”

 

“Vậy chưa chắc ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Nói lý chút đi. Vận nương, người nên giận phải là ta mới đúng.”

Bùi Quyết nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng nàng, dịu dàng như đang dỗ dành một con thú nhỏ bị thương, sợ chạm mạnh sẽ khiến nàng vỡ vụn.

 

“Được rồi. Không theo hắn thì theo ta.”

“Ai muốn theo ngươi?” Phùng Vận cau mày, đẩy hắn ra.

“Ta nghĩ kỹ rồi, sẽ đi tìm đại huynh, huynh muội chúng ta ngày mai sẽ rời khỏi Tín Châu, cao bay xa chạy. Ngươi và ta từ nay, không cần gặp lại nữa…”

Giọng nàng không cao, nhưng từng lời như d.a.o cứa, vô cùng kiên quyết.

Từ nay không cần gặp lại nhau nữa?

Ánh mắt Bùi Quyết chợt lạnh băng, hơi thở dường như cũng khựng lại. Cảm xúc bị đè nén trong lồng n.g.ự.c hắn phút chốc bị nàng ép trồi lên, hai cánh tay siết c.h.ặ.t, mạnh mẽ kéo nàng dính sát vào lồng n.g.ự.c. Hắn cúi đầu, đầu răng cắn lên đôi môi son lạnh lẽo của nàng, dừng lại thoáng chốc mới chịu buông ra. Nụ hôn nóng rực mang theo cả dục vọng xâm nhập, xen lẫn cơn giận dữ, dữ dội và sâu đến mức như muốn hòa làm một với nàng, vừa quấn quýt, vừa mãnh liệt…

Cổ họng Phùng Vận phát ra một tiếng "ưm" khe khẽ, không nói nên lời, xương cốt toàn thân như bị hắn bóp vụn.

“Ư…”

Nàng đ.ấ.m vào vai hắn.

Bùi Quyết không chịu buông tay, hôn nàng càng thêm quyết liệt.

Hai người dán c.h.ặ.t lấy nhau, như cặp uyên ương quấn quýt giữa trời mưa giăng đầy.

Dưới trận mưa xối xả, Thuần Vu Diễm đứng yên tại chỗ.

Tiêu Trình dẫn người lao đến, Tả Trọng, Diệp Sấm cùng đám thuộc hạ vung đao chắn phía trước, chặn giữa Bùi Quyết và Phùng Vận. Quân Tề thấy vậy, lập tức tuốt đao bảo vệ Tiêu Trình.

Hai bên tuốt đao giương c.ung, căng thẳng đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể bùng nổ.

“A Vận!?” Tiêu Trình giận đến nỗi mắt đỏ hoe, gần như hóa điên.

Y trông thấy Bùi Quyết ép buộc nàng, trông thấy hắn giam giữ nàng, hôn đến mức nàng không còn thở nổi vẫn không buông tay, tim y như bị bóp nghẹt.

“Bùi Quyết! Quân tử không đoạt người yêu, không cưỡng ép lòng người! Ngươi là súc sinh!”

Bùi Quyết… chẳng phải quân tử.

Phùng Vận nghĩ mơ hồ trong đầu.

Hắn hôn quá lâu, thân thể nàng dần nóng lên. Rõ ràng cơn mưa lớn nên mang đến lạnh lẽo, nhưng trong nụ hôn điên c.uồng như dã thú của Bùi Quyết, nàng lại như bị đốt cháy. Sau một thoáng kháng cự, nàng không kìm được nữa mà túm lấy cổ áo hắn, như muốn trả đũa, hôn hắn ngược lại thật sâu, rồi rũ người dựa lên n.g.ự.c hắn, thở gấp không ngừng…

Đó không phải là ý chí của nàng.

Mà là sự thật nơi thân thể nàng.

“Hãy nhìn ta, Vận nương.”

Bùi Quyết nâng cằm nàng, không cho phép nàng nhắm mắt.

“Từ nay về sau, nàng không còn đường lui nữa.”

Tim hắn đập dồn dập, trong mắt chỉ toàn là dục vọng muốn nuốt người. Nước mưa men theo tóc mai hắn nhỏ xuống, như muốn nhấn chìm nàng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy…

Phùng Vận không đáp lời, cũng chẳng còn cảm nhận được ánh mắt hay tình thế xung quanh. Nàng l.i.ế.m môi, như thể đang hồi tưởng vị ngon nào đó, đột ngột kéo mạnh đầu hắn xuống, hung hăng cắn vào yết hầu hắn, đầu lưỡi lướt nhẹ.

Yết hầu Bùi Quyết phát ra tiếng rên trầm thấp, hai tay siết c.h.ặ.t lấy eo nàng.

“Ngươi cũng thế. Đã lên con thuyền này rồi… thì không còn đường lui nữa.”

Giọng nàng rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có đôi môi mấp máy, Bùi Quyết chẳng nghe được, cũng chẳng nhìn thấy.

Lồng n.g.ự.c hắn bị một cảm xúc mãnh liệt khuấy động, ôm c.h.ặ.t lấy nàng, hôn sâu c.uồng nhiệt, say đắm quên cả thế gian…

Hai người họ… phát điên rồi.

Đó là suy nghĩ chung của tất cả những người có mặt.

Phùng Thập Nhị nương điên cũng thôi đi, đến cả Bùi đại tướng quân xưa nay luôn bình tĩnh kiềm chế, cẩn trọng lý trí cũng điên mất rồi. Vì một nữ lang… mà phát c.uồng.

Mặt Tiêu Trình từ trắng chuyển sang xanh, nhìn hai người trong vòng vây thị vệ đang c.uồng nhiệt hôn nhau, da đầu y đau như kim châm…

Y chưa từng thấy Phùng Vận như thế này.

Chưa từng.

Nàng lại điên c.uồng nhào lên hôn một nam nhân như vậy, không chút cốt khí, chỉ vì vài cái ôm vài cái hôn… mà đã mềm nhũn ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment