Nếu y không phải là hoàng đế.
Y cũng có thể.
Lao vào mưa, cùng với Bùi Quyết và Thuần Vu Diễm đánh nhau một trận ra trò, trút hết mọi xúc cảm, nói hết mọi lời muốn nói…
Mang tất cả những điều ở kiếp trước chưa kịp thổ lộ, toàn bộ nói với nàng.
Thế nhưng số mệnh luôn thích trêu cợt y.
Những điều có thể nói… lại chẳng thốt thành lời.
Còn những điều không thể nói… thì càng không có cơ hội.
“Bệ hạ…” Cát Tường giơ ô, “Vào khoang sưởi ấm đi ạ, trời lạnh quá rồi. Long thể quan trọng.”
Tiêu Trình mỉm cười nhàn nhạt, dõi mắt nhìn về phía bờ sông xa dần, nơi ấy có người y chẳng thể buông bỏ, vậy mà y chỉ có thể đứng nơi đây, để tuyệt vọng từng chút một chìm vào màn mưa đêm.
“A Vận, ta đợi nàng ba năm.”
202- Phản khách vi chủ.
Bầu trời như bị ai đó mở toang chiếc hộp chứa nước, mưa như trút xuống, mang theo sức mạnh vô hình, xối xả dội xuống đầu hai nam nhân đang đánh nhau, khiến cả người họ ướt sũng, hoang dại và nguyên sơ.
Thuần Vu Diễm từ nhỏ luyện võ, chiêu thức như mây trôi nước chảy, quyền quyền đều mạnh mẽ dữ dội, nhưng Bùi Quyết đã từng chinh chiến mười năm, sở hữu kỹ xảo đối chiến phong phú. Hơn nữa, đánh tay đôi là sự va chạm về sức mạnh, chỉ trong chốc lát, Thuần Vu Diễm đã cảm thấy có phần lực bất tòng tâm…
Thấy y bị Bùi Quyết đè xuống bùn lầy, giáng cho một trận đòn tơi tả, Phùng Vận đột nhiên lên tiếng.
“Đừng đánh nữa!”
Không ai để ý tới nàng.
Hai nam nhân đều nổi cơn thịnh nộ, trong mắt chỉ còn phẫn hận, cứ như thể không đánh c.h.ế.t đối phương thì không cam tâm.
Phùng Vận ôm tấm chăn ướt sũng một nửa, “Hắt xì!!!”
Một tiếng hắt hơi vang lên, như chiếc công tắc bật mở, hai người nam nhân đang quyết tử trong mưa lập tức dừng lại, lạnh lẽo nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt quay đầu về phía nàng.
Thuần Vu Diễm nhanh chóng lui lại, lắc người hắt bớt nước mưa, đứng bên cạnh Phùng Vận, chỉ tay vào Bùi Quyết, nghiến răng nghiến lợi.
“Bùi Vọng Chi, ngươi đừng không biết điều! Hôm nay nếu không có ta ra tay tương trợ, Phùng Thập Nhị đã sớm rơi vào tay Địch Kỵ Ty, đợi ngươi quay lại cứu người? Có khi chỉ còn nhặt xác là kịp.”
Y siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m để tự vỗ n.g.ự.c nhận công, da mặt dày như đồng như sắt.
Phùng Vận vừa rồi đã bàn bạc trước với y về lời giải thích, cứ để mặc y nói dối mặt không đổi sắc, nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt và bất lực nhìn về phía Bùi Quyết.
“Thế tử chỉ là cứu ta, tướng quân sao lại nổi giận đến mức này? Là trách ta mất tích phá hỏng chuyến đi Phù Dương của ngài sao?”
Bùi Quyết: “Nàng biết ta không phải vì vậy.”
Phùng Vận: “Ngài không nói, ta sao biết được?”
Sắc mặt Bùi Quyết trầm xuống, đôi mắt đen trong màn mưa đêm đậm như mực, sâu như đáy vực, chỉ là không nói một lời.
Phùng Vận nhớ lại khi nãy hắn nói, “Người nên tức giận là ta.”
Lại nghĩ đến lúc hắn nói, “Nếu nàng muốn, có thể đi cùng hắn.”
Lúc này bình tĩnh nghĩ lại, những lời ấy còn sắc nhọn hơn khi nãy.
Nàng hỏi: “Nếu khi nãy ta chọn rời đi cùng Tiêu Trình, tướng quân thật sự sẽ không ngăn cản sao?”
Bùi Quyết nhíu mày: “Không ngăn.”
“Thật là rộng lượng.” Phùng Vận ngẩng cằm, lạnh lùng hỏi lại:
“Vậy tướng quân cần gì phải làm bộ làm tịch quan tâm ta, còn đánh bằng hữu ta một trận tơi bời, khiến ta khó xử?”
Thuần Vu Diễm nhướng mày cười, cảm thấy mình chẳng còn thấy đau ở đâu nữa.
Bùi Quyết chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì.
Phùng Vận cũng không lên tiếng.
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, như thể ngôn từ đã bị phong tỏa, chớ nói đến người ngoài, ngay cả Thuần Vu Diễm kẹt ở giữa cũng không nhìn nổi nữa.
Y nhướng mày nói:
“Thập Nhị đừng sợ hắn, nếu hắn dám đối xử không tốt với nàng, nàng cứ theo ta về Vân Xuyên…”
Dám nói ra mấy lời như thế ngay trước mặt Bùi Quyết, cũng chỉ có Thuần Vu Diễm.
Tả Trọng và Kỷ Hựu thực sự không thể nhìn nổi nữa, liếc nhau một cái, Kỷ Hựu liền bước lên trước, chắp tay nói:
“Tướng quân là vừa hay tin phu nhân mất tích, liền trong đêm cưỡi khoái mã từ Phù Dương trở về, trên đường chưa từng chợp mắt, đến được Tín Châu thì chưa kịp ăn gì, giờ vẫn còn đói bụng đấy…”
Phùng Vận ngẩng nhìn người nam nhân cao lớn trước mặt, toàn thân ướt sũng, những giọt nước mưa từ tóc đen nơi thái dương nhỏ xuống, men theo chân mày và lông mi chảy xuống khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng kia. Hắn đứng đó như một thân vạn mã, không chịu cúi đầu, cũng không mất khí thế.
Lại nhìn sang Thuần Vu Diễm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ nheo lại, áo bào quý giá bị làm cho nhếch nhác chẳng ra gì, đứng bên nàng như đang bảo vệ con, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Phùng Vận hơi cụp mắt, hướng về phía Thuần Vu Diễm hành lễ.
“Lần này đa tạ Thế tử tương trợ, nhận ân huệ của ngài, ta vô cùng cảm kích.”
Nói rồi nàng bước đến trước mặt Bùi Quyết, trên gương mặt không biểu hiện gì nhiều.
“Đi thôi, món nợ giữa chúng ta, về Tín Châu rồi tính.”
Khóe môi Thuần Vu Diễm khẽ cong, bật cười khẽ, trong mắt lại lạnh buốt.
Nàng luôn luôn, vào bất kỳ thời khắc nào, cũng kiên định lựa chọn Bùi Vọng Chi.
Ánh sáng từ đèn dưới mái hiên chiếu lên khuôn mặt trắng mịn trong veo của nàng, lướt qua một mảng hồng nhàn nhạt, lan đến tận vành tai.
Bùi Quyết đưa tay ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay đặt lên trán nàng.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Trên người Phùng Vận lạnh băng, nhưng chỗ áp sát vào hắn lại nóng ẩm bỏng rẫy, như có ngọn lửa đang thiêu đốt từng đợt.
Thế nhưng nàng lại kiên quyết lắc đầu, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
“Không. Đi thôi, về Tín Châu. A huynh tìm không thấy ta, chắc chắn đang lo đến phát điên.”
Nàng nôn nóng muốn trở về, sợ Ôn Hành Tố lo lắng, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt mình đỏ bừng, đôi mắt như ngấn nước mùa xuân, chỉ nhìn qua đã thấy khác thường.
Trời sinh ưu đãi nàng, bình thường dù có giận dỗi, ánh mắt cũng vẫn dịu dàng như khói, trong veo long lanh. Nhưng lúc này, đôi mắt ấy lại nóng rực, mê ly mơ hồ, quyến rũ đến lạ, lớp vỏ bọc cứng cỏi kia hoàn toàn không thể che giấu những biến hóa của thân thể…
Đây là dấu hiệu bất thường.
Người khác nhìn vào sẽ tưởng là nhiễm lạnh mà phát sốt.
Nhưng Bùi Quyết thì hiểu rõ nàng bị làm sao.
Hắn không dám để nàng tiếp tục đi mưa, vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo cả người vào lòng, chắn tầm nhìn của Thuần Vu Diễm.
“Mưa lớn không tiện đường đi, đêm nay ta và phu nhân muốn tá túc tại quý trang một đêm, Thế tử xin chiếu cố…”
Nụ cười lười nhác của Thuần Vu Diễm lập tức cứng lại.
Vừa rồi còn đánh nhau sống c.h.ế.t, y phục còn chưa khô, vậy mà Bùi Vọng Chi nói ra mấy lời này sao không biết xấu hổ?
Y bật cười lạnh:
“Tá túc thì được thôi, cơ mà… ngủ chung hả?”
Mặt dày vô sỉ, phong lưu không kiêng dè chút nào!