“Thập Nhị, dậy tắm rửa đi.”
“Y phục đều là đồ mới tinh, xem thử nàng có thích không.”
Thuần Vu Diễm đã thay y phục khô ráo, đứng thẳng người trong phòng, tự nhiên điều động đám nha hoàn như thể là chủ nhân thực sự.
“Nếu hầu hạ nữ lang không chu đáo, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Bọn nha hoàn đồng thanh đáp lời, lập tức vào phòng tắm, điều hương thử nước cho Phùng Vận.
Hai ngày qua ở trong trang viện, Phùng Vận được nha hoàn của Thuần Vu Diễm chăm sóc chu đáo, thật sự vô cùng thoải mái.
Thuần Vu Diễm là người biết hưởng thụ, dạy dỗ hạ nhân nghiêm khắc, nên bọn họ đều rất biết hầu hạ, khác hẳn với đám người trong phòng nàng, đã quen lười nhác thả lỏng…
“Đa tạ Thế tử.” Qua một lớp rèm mỏng, Phùng Vận không dám đứng dậy, nhưng nàng thực sự cần một bồn nước thơm để thư giãn, giải bớt cơn nóng ran, tẩy sạch cảm giác ngứa ngáy khó chịu đang từng tầng dâng lên trong cơ thể…
Vì vậy, nàng kín đáo nhắc nhở Bùi Quyết:
“Ta muốn tắm. Tướng quân xuống dưới rửa mặt dùng bữa đi.”
Nàng bảo Bùi Quyết đi xuống, chứ không nhắc gì đến Thuần Vu Diễm.
Bởi vì nàng cho rằng Thuần Vu Diễm tất nhiên phải rời đi, không cần phải dặn.
Nhưng lời này rơi vào tai hai nam nhân, lại chẳng giống nhau.
Đồng tử Bùi Quyết co rút, ánh mắt đột nhiên lạnh băng, sắc mặt sa sầm, như thể chứa cả một trời mưa gió u tối.
Ngược lại, Thuần Vu Diễm vô cùng khoái trá, ngẩng cằm lên không khách khí, làm động tác mời:
“Ta đã chuẩn bị phòng ở chính viện cho huynh, có mỹ nhân hầu hạ. Trời không còn sớm, huynh đi tắm nước nóng, ăn chút gì đó rồi nghỉ sớm đi.”
Khóe môi Bùi Quyết khẽ mím.
“Thế tử thật khách sáo. Nhưng ta muốn ở lại chăm sóc phu nhân. Mời Thế tử cứ tự nhiên.”
Cả hai đều là người đã thành thân, chính danh phu thê, nói vậy vốn cũng không sai. Gặp người khác thì hẳn đã tự lui rồi.
Nhưng Thuần Vu Diễm là hạng người nào? Y xưa nay chẳng cần thể diện, cũng chẳng biết nói lý.
“Thập Nhị nói gì, huynh không nghe rõ sao?”
Y nói giọng trêu tức, dáng vẻ ngang ngược, nụ cười lười nhác khinh khỉnh nhìn về phía Bùi Quyết.
“Ở trong trang viện của ta mà muốn tá túc, vậy phải nghe theo an bài của ta…”
Ánh mắt Bùi Quyết dần tối lại: “Vậy sao?”
Chưa dứt lời, nắm đ.ấ.m đã siết c.h.ặ.t.
Thuần Vu Diễm vừa mới bị hắn đánh cho một trận, không ít chỗ ê ẩm, thấy thế vội lùi hai bước.
“Bùi Vọng Chi, ngươi đừng có ‘được voi đòi tiên’!”
Bùi Quyết không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn y, rồi đưa tay chỉ ra cửa.
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ một trận huyết chiến.
Phùng Vận nằm trong chăn, chỉ cảm thấy sóng lớn trào dâng, càng lúc càng khó chịu.
Đó là triệu chứng của mị độc đang phát tác.
Nàng không thể chịu đựng cơn hành hạ ấy thêm được nữa, cố nén khó chịu gọi nha hoàn đến đỡ, khoác áo choàng bước vào phòng tắm.
“Các ngươi cứ tiếp tục cãi đi…”
Nàng theo nha hoàn vào trong.
Ngọn lửa trong người Thuần Vu Diễm lập tức bùng lên.
“Cướp quyền chủ nhà, Bùi Vọng Chi, ngươi thật quá đáng!”
Y không đả kích Bùi Quyết thì thấy trong người không thoải mái.
“Ngươi tưởng có cái gọi là đại hôn, thì Phùng Thập Nhị thật sự là người của ngươi rồi à? Ngươi có từng hỏi qua nàng chưa? Biết đâu… nàng lại muốn theo ta ấy chứ!”
Bùi Quyết trầm mặc nhìn y, sát khí ngập trời, vẻ mặt lạnh lẽo như một dã thú sắp bùng phát, thậm chí còn kinh người hơn cả lúc đánh nhau trong mưa ngoài trang viện.
Lần này là thực sự nổi giận rồi.
Thuần Vu Diễm cảm nhận được sát ý trong mắt hắn, nhưng vẫn không chịu nhường.
“Lúc Phùng Thập Nhị gặp nguy hiểm, tại sao nàng tìm đến ta, chứ không phải ngươi? Bùi Vọng Chi, ngươi chưa từng nghĩ đến điều này sao? Trong lòng nàng, người đáng để tin tưởng… là ta.”
Cả người Bùi Quyết cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.
Một lúc lâu, hắn không nói một lời.
Bầu không khí còn căng thẳng hơn cả lúc đánh nhau.
Khóe môi Thuần Vu Diễm khẽ nhếch, kéo ra một nụ cười châm chọc.
“Huynh à, Bùi Vọng Chi, huynh căn bản không hiểu Thập Nhị thật sự muốn gì. Huynh dùng binh quyền, dùng vũ lực ép nàng, cưỡng cưới ở Tịnh Châu, không mai không mối, không có phụ mẫu chấp thuận, đó vốn là đang làm nhục nàng. Đêm nay lại ra vẻ độ lượng cho nàng chọn Tiêu tam lang, càng là sỉ nhục…”
Y siết c.h.ặ.t nắm đấm, sẵn sàng phòng bị nếu Bùi Quyết ra tay.
Không ngờ Bùi Quyết chỉ liếc y một cái, đột nhiên quay người.
Tựa như hắn nghe thấy gì đó, hướng ánh mắt về phía phòng tắm.
Thuần Vu Diễm ngẩn người, vì y không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
“Huynh làm gì vậy?”
Bùi Quyết như thể bị mê hoặc, mặt lạnh như băng, nét mặt cứng đờ, không nói lời nào, lặng lẽ bước nhẹ về phía phòng tắm.
Thuần Vu Diễm liền bước theo, kéo tay hắn lại.
“Phùng Thập Nhị đang tắm trong đó, ngươi định làm gì…”
Bùi Quyết mạnh mẽ hất tay y ra, ánh mắt lạnh như d.a.o cắt.
Đúng lúc đó, cánh cửa bên trong mở ra.
Nha hoàn tên Khinh Mi vừa bước ra, sắc mặt có vẻ sợ hãi lẫn ngượng ngùng, cúi người hành lễ.
“Chủ nhân, nữ lang nói… mời tướng quân vào hầu hạ…”
Sắc mặt Bùi Quyết lập tức sầm xuống, nghiêm nghị lạnh lùng.
Thuần Vu Diễm như bị sét đánh ngang tai: “Ngươi nói gì?!”
Nha hoàn cụp mắt, không dám nhìn ánh mắt như muốn ăn người của Thuần Vu Diễm.
“Nữ lang thân thể có phần không khỏe, nàng nói… mời tướng quân vào hầu hạ…”
Không chỉ để Bùi Quyết vào, mà còn dùng từ “hầu hạ”.
Thuần Vu Diễm rất muốn cười nhạo Bùi Quyết, muốn châm chọc hắn không có địa vị trước mặt Phùng Vận, nhưng y lại không cười nổi.
Bởi vì, Phùng Thập Nhị không mời y vào hầu hạ…
---
Phùng Vận lúc này cả người như say mê, ngâm mình trong nước nóng, đầu óc choáng váng, cơ thể từ cảm giác ấm áp ban đầu dần trở nên nóng bừng, tê tê ngứa ngáy, như có một ngọn lửa đang bùng lên bên trong.
Nàng thấy Bùi Quyết bước vào, mang theo hơi lạnh, thấy hắn cúi người, bàn tay lạnh như băng áp lên trán nàng, lập tức như được an ủi, khẽ gọi một tiếng, giọng khàn khàn ướt át:
“Ta không khỏe…”
Không khỏe mà còn biết tìm đến hắn.
Lạnh lẽo trong mắt Bùi Quyết dần dần tan đi.
Hắn quay đầu liếc nhìn hai nha hoàn đang cúi đầu đứng bên, không dám thở mạnh.
“Các ngươi lui xuống.”
Hai nha hoàn vội vàng đáp lời, nhẹ bước lui ra.
Bùi Quyết vừa nhấc chân định đi đóng cửa, cánh tay liền bị Phùng Vận kéo lại.
Nữ lang nằm trong thùng tắm, sương mù mờ ảo bao quanh, đôi mắt say đắm, ánh nước lấp lánh, đầy khát khao và mong mỏi.
“Đừng đi, tướng quân…”