Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói

Chương 13

Dõi theo đám người Tuyết Bạch Cầm đưa Tuyết Tĩnh Nguyệt rời đi, mặt Dạ Lang liền trầm xuống, nhãn quang lộ ra tia sát khí lạnh lùng.

Giỏi cho ngươi Tuyết Bạch Cầm, dám đối với hắn nặng tay như vậy, lại còn tự ý ra mặt làm chủ mọi chuyện. Tuyết Bạch Cầm, ta sẽ không quên ngày hôm nay đâu.

“Luyến tiếc hắn sao?” Thanh âm từ tính thấp giọng bên tai, Thang Viễn Thần cười tà tứ nghịch lọn tóc bên vai nàng:”Ra Đệ nhất sát thủ Vô Minh cung đã biết yêu rồi nha?”

Nghiêng đầu né một chưởng đánh tới mặt, Thang Viễn Thần xấu xa nhảy ra chỗ khác tránh tầm đánh của nàng:”Gì vậy nga, bị ta nói trúng tâm tư?” Người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cứ thích trêu trọc nàng, hắn không bị làm sao nhưng những người xung quanh thì có đấy, nhìn xem mặt ai nấy cũng tái mét hết trơn rồi kia kìa.

Đệ nhất sát thủ Vô Minh cung Dạ Lang, cái tên này còn xa lạ gì với bọn hắn. Có thể với những người mới gia nhập thì không biết nàng, nhưng danh tính của nàng có muốn không biết cũng khó. Một trận thành danh, tàn nhẫn khát máu, Huyết La Tử Thần Dạ Lang.

Nhìn Thang Viễn Thần còn đang hớn hở bên kia, trong lòng họ thầm than. Trên đời này ngoại trừ người đó ra, chắc cũng chỉ có hắn mới dám năm lần bảy lượt không biết sống chết là gì đùa cợt Tử thần như thế.

Thang Viễn Thần là một trong những cao thủ trẻ tuổi được vinh danh trên bản xếp hạng ở Vô Minh cung, trong mười vị trí đầu bảng thì hắn chính là người đứng thứ nhất, chỉ sau Dạ Lang. Hỏi hắn đã đứng nhất rồi thì Dạ Lang nằm ở đâu à? Nàng từ lâu đã nằm ngoài bảng xếp hạng đó, thực lực cùng vị trí của nàng là không thể thay đổi, nàng là nỗi khiếp sợ của toàn thể chúng giáo Vô Minh cung, tất cả những sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ hoặc bị tổ chức bài trừ đều nhận được một bản án duy nhất – Tử thần sẽ xuất hiện trước mặt họ, mỉm cười, tiễn đưa họ về thế giới bên kia.

Không ai dám nghi ngờ khả năng của nàng, cũng chẳng muốn dại dột thăm dò nó, bởi khi đôi mắt màu đỏ được khơi lên, cũng là lúc Nhân giới biến thành Tu la giới.

Họ không bao giờ quên, sợ là không thể nào quên được khi tận mắt chứng kiến một màn huyết tinh năm đó. Trên lôi đài nhiễm máu, hắc y nữ tử toàn thân ướt sũng một màu đỏ, đôi mắt tiên diễm rực sáng, dâng lên Tà chủ đại nhân Tế đài chết chóc đẫm máu.

Dạ Lang dù vẫn đứng yên một nơi, nhưng vẫn làm người khác không nhịn được cảm thấy bị đe dọa, có thể cảm nhận bằng trực quan những luồng sát khí vờn quanh người nàng.

“Ấy ấy, đừng nóng, đừng nóng! Ta chỉ là đùa thôi, không cần phải làm ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.” Thang Viễn Thần xua tay xin tha thứ, nhưng sắc thái bỡn cợt hiện diện trên khuôn mặt đó chỉ làm Dạ Lang cảm thấy hắn thật thiếu đánh. Thang Viễn Thần sờ cằm:”Cũng lâu rồi ta và ngươi chưa tỷ thí”, bắn cho nàng một cái mị nhãn, hắn lưu manh ngoắc ngoắc tay, đối với sắc diện bất hảo của nàng khiêu khích:”Đến, chúng ta đánh một trận, xem xem ai mới xứng là Đệ nhất ở Vô Minh cung.”

Thang Viễn Thần xuất kích tung một chưởng, ánh mắt Dạ Lang tối sầm, nhếch môi cười nhạt:”Nha, ngươi đã có ý, ta đây cũng đành liều mình bồi quân tử.”

Cước bộ hư ảo, thủ pháp quỷ dị, bóng dáng như mây mờ thoắt cái đã xuất hiện trước người Thang Viễn Thần, tặng ngay cho hắn một cước ngang hông.

Thang Viễn Thần xoay người đưa tay chặn lại công kích, một đấm mãnh lực hướng nàng đáp trả. Tay xuyên qua bóng người mờ ảo, vùng bụng dấy lên một trận đau nhức, Dạ Lang không chỉ đả hắn một quyền mà còn truy kích đánh thẳng vào người hắn. Tiếp một chưởng được bồi tới, Thang Viễn Thần tung người nhảy ra xa, xuýt xoa cơ bụng. Thật đau nha!

Ngoài kiếm pháp ra, thực chiến là lĩnh vực Dạ Lang giỏi nhất, có thể nói, nàng tập hợp đủ tố chất của một nhân tài hiếm gặp trong giới võ thuật, chỉ đáng tiếc, nàng không dùng nó để nâng cao cảnh giới luyện võ, phát triển võ thuật lên tầm cao, mà dùng sức mạnh của nó cho mục đích cá nhân của mình.

Thang Viễn Thần tuy không phải đối thủ của Dạ Lang lại chẳng hề tỏ ra yếu kém, ngược lại mạnh mẽ đáp trả. Hắn cả đời theo đuổi võ học, đam mê lớn nhất chính là chinh phục những người mạnh hơn hắn, là một cái võ si. Với Thang Viễn Thần, Dạ Lang là đối thủ cả đời hắn mong muốn vượt qua, đánh bại được nàng là ước mơ lớn nhất của hắn.

Hai người dời chiến địa ra mảnh đất trống phía sau Lôi Hổ trại, nhiều người hiếu kì đuổi theo xem trận chiến của cả hai. Đùa sao, cao thủ so tài đâu phải lúc nào cũng được thấy, đương nhiên là phải nắm bắt cơ hội thưởng thức một màn long hổ tranh hùng này rồi, đặc biệt là có thể xem Đầu lĩnh tài ba uy vũ của bọn hắn đấu với truyền thuyết sát thủ kia, với những người học võ như bọn hắn, đây là vinh hạnh còn gì bằng.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, câu này quả không sai tẹo nào. Không ít người đã bị vạ lây vào cuộc chiến của họ, thương tích trên người không phải không có, dù vậy vẫn cố chấp ở lại.

Hai đạo bóng phi người bay lên không chiến, Thang Viễn Thần mặc dù hiếu thắng nhưng không quên mục đích của mình, hắn nắm lấy cổ áo của nàng, không đợi nàng ra chiêu đã nháy mắt với nàng một cái, Dạ Lang trông thấy chiêu thức có hơi chậm lại, Thang Viễn Thần nhân cơ hội kéo sát người nàng, xoay người vào góc độ những kẻ đang quan sát bên dưới cũng không nhìn thấy, áp chế nàng. Một loạt hành động diễn ra quá nhanh, ngay cả những người đã quan sát từ đầu trận cũng không cảm thấy có gì bất ổn, Thang Viễn Thần kề bên tai nàng, thấp giọng, thanh âm có chút ai oán.

“Dạ Lang, ngươi thật không biết kiềm chế chút nào, với người đã vất vả vì chuyện của ngươi thật nặng tay.”

Không khách khí thưởng hắn một cước ngay chân, Dạ Lang vẫn còn bất mãn hắn xém chút phi lễ nàng trước mặt mọi người ban nãy:”Hừ, đừng nhiều lời. Ta còn chưa trách ngươi làm hỏng nhiệm vụ của ta, ngươi đã vậy còn trách ngược lại, ngươi là lâu ngày chưa bị đánh nên nhớ thương mùi vị quyền cước của ta sao?”

“Ngươi đánh ta nãy giờ còn thiếu sao, bao nhiêu cơ bắp rèn luyện bị ngươi đánh cho ra bã.”

Nàng thản nhiên:”Đó là ngươi tự chuốc lấy, không liên quan gì đến ta.”

“Đúng là tú tài gặp nhà binh, có lí mà không nói được.” Thang Viễn thần thở dài thườn thượt.

Nàng hung hăng, không thương tiếc chà đạp lên bản mặt trêu ngươi của ai đó:”Ngươi có dùng nhầm thành ngữ không vậy nha? Cái mặt giang hồ, côn đồ như ngươi mà cũng đòi làm tài tử á? Mơ. Cái này mới đúng với ngươi nè, đồ lưu manh giả danh tri thức.”

“Không thèm chấp kẻ nói có thành không như ngươi.” Nói chuyện với nàng căn bản là tự vả vào mặt mình, chọc mình tức hộc máu, hại não, đau tim, hắn mới không thèm chấp, để người khác biết hắn cãi nhau với nữ nhân (mà còn cãi thua), mặt mũi hắn còn để đâu.Ngữ khí bỗng thay đổi, Thang Viễn Thần nghiêm túc nhìn nữ nhân còn đang nháo sự kia:”Không đùa nữa, chúng ta nói chính sự. Vô Minh cung đang cho người truy lùng dấu vết kẻ hủy Tiêu Dao phái, ngươi biết chứ?” Đỡ lấy một gối thúc lên của nàng, Thang Viễn Thần vận lực bật tung người ra sau chạm đất, cách nàng hơn mười thước, Dạ Lang cũng rơi xuống vững vàng.

Gió nổi lên thổi tung tà áo của hai người, đám người đứng xem nuốt một ngụm nước bọt cảm thán. Hai người này đúng là quái vật, chỉ bằng tay không mà có thể đánh cho thiên địa thất sắc như vậy cũng thật tài tình đi, nhìn mặt đất nơi hai người giao chiến vốn bằng phẳng nay trở nên lòi lõm, có những chỗ còn bay luôn cả mảng đất, bụi dày đặc, cho thấy sức công phá mãnh liệt như thế nào.

Không tiếng động, lam y và hôi y lại lao thẳng vào nhau nhanh như tia chớp. Một màn này lọt vào mắt những người đang xem đều là kịch liệt tử chiến, nhưng thực chất họ là đang đối thoại.

“Ai được phái đi thực hiện nhiệm vụ?” Tuy là đang hỏi, tay lại không ngừng ra chiêu, hại Thang Viễn Thần vừa phải vất vả chống đỡ, vừa phải nghĩ câu trả lời nàng.

“Người đứng thứ 5 Vô Minh cung, Võ Duyệt Tuần.” Lợi hại thật! Đánh nãy giờ mà hơi thở nàng chẳng hề thô suyễn, chẳng bù cho hắn thở gần chết.

“Thái độ của các môn phái đối với đề nghị của Vô Minh cung thế nào?”

“Đại đa số đều chọn nghe theo, chỉ có một số ít là không, thế lực của Vô Minh cung như diều gặp gió, mỗi ngày một mạnh, gần một nửa nhân sĩ giang hồ đã thề chết đi theo Vô Minh cung, chính tà lẫn lộn, không thể phân biệt ra ai với ai.”

“Hừ, lần trước lẽ ra ta cũng nên ra tay cảnh cáo bọn họ một chút, không nên để họ dễ dàng tuân theo như vậy.” Giọng nàng trầm xuống, lạnh lùng.

“A!”

Một tiếng kêu thật nhỏ, bất quá không qua nổi tai Dạ Lang. Nhìn sắc mặt kinh ngạc của tên vừa giật mình thốt lên, cùng dòng chất lỏng chảy ra từ mắt mình, Dạ Lang thoáng hiểu.

Thân ảnh vừa mới còn giao chiến kịch liệt bổng chốc xuất hiện trước mặt khiến tên thủ hạ vừa la lên chột dạ rùng mình, không dám nhìn thẳng vào nàng, đặc biệt là đôi mắt còn đang tuôn lệ máu.

Dạ Lang híp mắt cười, đổi lại một trận ác hàn không riêng gì tên nọ.

“Ngươi thấy?”

Tên nọ toàn thân run rẩy lắc đầu, lắp bắp:”K,Không có. T,ta không thấy gì hết.”

Dạ Lang vẫn cười, từ tốn lặp lại câu hỏi:”Ngươi thấy?” Mở ra đôi mắt đỏ máu đáng sợ, tay vươn ra bóp chặt mặt tên nọ, sát khí lãnh liệt khiến tên nọ kinh hãi trừng to mắt, quên cả phản ứng:”Ngươi thấy, ngươi phải chết.”

Tử thần mỉm cười trước giây phút chấm dứt sinh mệnh của nhân loại, nụ cười tàn bạo đầy chết chóc.

Có ngu mới tiếp tục ở lại nơi này, những tên khác sau khi thấy nàng hạ sát tên nọ liền nhanh chân bỏ chạy, vô cùng ân hận vì đã tò mò đến đây.

Bất ngờ, một luồng kình phong mạnh mẽ ập đến, đánh chết tươi một tên đang chạy giữa chừng, hai tên nữa cũng chung một số phận, đầu bị bẻ ngược ra sau, chết ngay tại chỗ. Những tên còn lại kinh ngạc nhìn người nọ, Đầu lĩnh?!!

“Các ngươi thấy?” Thanh âm quỷ mị từ sau lưng vang lên, nhắc nhở họ Tử thần đã gần kề hơn bao giờ hết.

Một nhát kiếm sáng lạnh cắt ngang, thân thể như diều đứt dây ngã xuống từng người một. “Các ngươi thấy, các ngươi cũng phải chết.” Đó là lời nói cuối cùng họ nghe thấy trước khi lìa đời.

“Vô Dạ kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, một kiếm đoạt mạng.” Nhìn một loạt người chết dưới lưỡi kiếm không nhắm mắt, chuẩn xác bị công kích vào tử huyệt, Thang Viễn Thần thầm than, võ công của nàng lại tăng tiến rồi.

Rút lại chân khí, thanh kiếm vừa mới còn cứng rắn, sắc bén bỗng trở nên mềm mại, rũ rượi, không hề có tính sát thương. Dùng kiếm như một sợi dây mượt mà quấn quanh thắt lưng, Dạ Lang từ trong tay áo lấy ra khăn tay, lau đi huyết lệ đang còn chảy.

“Đôi khi ta nghĩ ngươi là một quái vật.” Thang Viễn Thần mở miệng:”Sức mạnh ngươi sở hữu đã vượt trên phạm vi mà một người bình thường có thể đạt tới. Dạ Lang, cái giá mà ngươi phải trả là gì?”

Môi mỏng khẽ nhếch:”Ngươi trở nên quá tò mò, đó không phải là điều tốt. Có lẽ, do lâu ngày không được giáo huấn nên ngươi trở nên không ngoan chăng? Thang Viễn Thần..” Tinh quang màu đỏ rực sáng, bóng dáng Dạ Lang phiêu tán giữa giọng nói âm u.

“TIỂU LANG..!!!” Một tiếng hét đứt ruột xé nát bầu không khí tanh nồng, đồng thời đánh thức thần trí Thang Viễn Thần. Ma trảo của nàng bằng tốc độ quỷ dị đã dừng lại ngay trước mặt hắn, cách hắn tầm nửa lóng móng tay.

Thang Viễn Thần tin, nếu không có tiếng thét đó, khuôn mặt hắn chắc chắn sẽ có nhiều hơn một vết sẹo. Hắn có chút ảo não, hắn thậm chí còn không nhìn ra chiêu thức của nàng để phản kích, nó quá linh hoạt ảo diệu.

Thu hồi tay, nàng nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh gọi tên nàng, nếu nàng không lầm thì đó hẳn là giọng của Tuyết Tĩnh Nguyệt.

Theo hướng đến đây để trở về, vừa đi được mấy bước đã bị người giữ lại khủy tay, Dạ Lang khép đuôi mắt liếc nhìn.

“Dạ Lang, ngươi đang trở nên bất ổn.” Thang Viễn Thần trầm giọng. Đúng như những gì người đó nói, Dạ Lang dần không kiểm soát được mình, điều này rất nguy hiểm đối với người luyện võ, nó có thể làm nàng tẩu hỏa nhập ma. “Người đó bảo ta nhắn ngươi đến gặp y, y muốn cho ngươi dùng thử loại thuốc mới mà y bào chế. Chỗ thuốc ngươi lấy từ y trước đó, chắc cũng sắp hết rồi nhỉ?”

Dạ Lang huy khai tay Thang Viễn Thần, hướng bản trại bước tiếp, thanh âm xuyên qua gió lay động cỏ cây, nghe như một tiếng thở dài:”Đã biết.”

Lam sắc phiêu động, Thang Viễn Thần không đuổi theo nàng, hắn hơi có điều suy tư trông theo bóng dáng nàng tiêu sái.

Hệt như bốn năm về trước, nữ nhân cũng để lại bóng lưng ngạo nghễ y như vậy. Thang Viễn Thần không bao giờ quên, năm hắn 17 tuổi, hắn đã gặp được một Tử thần. Chính nàng đã dạy hắn biết, “Chết”, thật sự là như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment