Hay cho một cái quốc sắc thiên hương mê hoặc chúng nhân.
Nhóm người Nghi phi uyển chuyển nối bước tiến vào, vừa tới cửa, chính là thấy một màn bày như thế.
Đứng trên phương diện nữ nhân mà nói, các nàng ghen tị đồng thời cũng vô
cùng hâm mộ Chu Liên Hoa. Có thể nhận thánh sủng của bậc quân vương hơn
hai mươi năm chẳng hề đổi thay, đó không phải là điều đơn giản.
Các nàng cả đời sống trong thâm cung, tâm tư từ ngày đặt chân vào nơi này
đã không còn thứ gọi đơn thuần, có thể tự bảo vệ mình sống ở nơi cung
cấm xa hoa đầy rẫy những cạm bẫy, cùng những tranh đấu ngầm khắc nghiệt
này là không hề dễ. Sai một li là đi một dặm, sơ suất một bước là vực
sâu vạn trượng đợi chờ. Nếu may mắn nhận được sủng hạnh thì châu báu lụa là nào thiếu, còn không thì tuổi xuân chỉ có thể vùi chôn héo tàn, chết già ở nơi người không biết quỷ không hay.
Để giữ được lòng
quân, tình cảm có hay không nào có phải là điều quan trọng. Ở nơi người
người đều khoác lên lớp vỏ ngụy trang này, mặt đối mặt, hư tình giả ý.
Yêu trong men say, tỉnh khi ái tình tàn, hạnh phúc có chăng chỉ là một
giấc mộng trước khi trời hừng sáng, phù phiếm tựa như mây gió phiêu dật
đằng xa nơi chân trời. Là phi nhưng chẳng khác gì là kĩ, chung quy cũng
chỉ là những nữ nhân mua vui cho người.
Là nữ nhân của vua, kiếp này đã định hạnh phúc vốn chẳng thể vẹn tròn. Mọi người đều nghĩ các
nàng tâm địa bất lương, tranh giành ân sủng vì danh lợi, vì tham vọng có thể bước lên vạn trượng lầu cao làm mẫu nghi thiên hạ, dưới một người, lại trên trăm vạn người khác. Nhưng nào có ai biết đâu rằng các nàng
cũng chỉ là phận nhi nữ thường tình, mưu cầu hạnh phúc. Có ai biết đâu
rằng, các nàng cũng chỉ vì lỡ yêu phải một người trái tim quá rộng lớn.
Một trái tim chứa cả giang sơn, lại không có chỗ chứa một mình nàng.
So với bọn họ, Chu Liên Hoa đứng ở vị thế hoàn toàn trái ngược. Nàng có
tham vọng, nàng tài trí hơn người, đương nhiên sẽ không cam chịu mà núp
bóng người khác mãi. Mê hoặc quân vương bất quá cũng chỉ là một thủ đoạn nhằm đạt được lợi ích nhất định, Tuyết Thánh đế dù có được thân nàng,
nhưng tâm nàng thì vĩnh viễn nằm ngoài tầm với, bởi thứ đó nàng đã ném
đi từ lâu rồi.
Nhóm người Nghi phi tiến tới vấn an Chu Liên Hoa, ai cũng một bộ quan tâm lo lắng hỏi thăm sức khỏe của nàng. Nghi Phi
thân thiết ngồi cạnh bên giường, nắm tay Chu Liên Hoa sốt sắng không
thôi.
"Tỷ tỷ, tỷ thấy trong người thế nào rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa, có cần muội truyền ngự y tới hay không?"
Chu Liên Hoa nhẹ lắc đầu:"Không cần, ta không sao. Chỉ là bệnh vặt vãnh mà thôi, không cần phải làm quá lên như vậy."
Nghi phi thở phào một hơi, nhẹ vuốt ngực, an tâm cười với nàng.
"Tỷ làm muội lo chết đi được, vừa hay tin tỷ ngã bệnh là muội vội chạy tới
đây ngay. Trên đường đi có gặp qua mấy tỷ muội, biết tỷ ngã bệnh, nên
mọi người đã mang rất nhiều nhân sâm thảo dược trân quý đến để tặng tỷ,
chỉ mong tỷ sớm ngày bình phục."
Chu Liên Hoa nhìn bọn họ mỗi
người đều cầm theo giỏ trúc, đúng như lời Nghi phi nói, bên trong đó
chứa đầy những thứ đáng giá đắt tiền, thấy nàng nhìn đến thì tất cả đồng loạt giương môi cười. Chu Liên Hoa thoáng đảo mắt sang Hồng nhi, Hồng
nhi hiểu ý khẽ gật đầu, mang theo Thanh nhi và Lục nhi đến thu lễ vật
của từng người rồi đi xuống, lúc này Chu Liên Hoa mới hướng nhóm cung
tần phi tử cười đáp lễ.
"Đa tạ tấm lòng của mọi người, ta nhất định sẽ không phụ sự kì vọng mà sớm ngày lành bệnh."
Nghi phi cười:"Tỷ tỷ đừng khách sáo, đây là bổn phận của bọn muội." Nói rồi
như sực nhớ ra điều gì đó, nàng ta "A!" một tiếng, nói:"À phải rồi, đêm
mai đoàn sứ giả của Ngọc Long quốc sẽ đến, không biết tỷ có cần muội
giúp chuẩn bị gì hay không?" Trong lời nói lộ ra cỗ ẩn ý.
Mắt
Chu Liên Hoa chợt loé, tự biết Nghi phi đang ám chỉ điều gì, nàng mỉm
cười, nhàn nhã đáp:"Những gì cần làm, ta đều đã làm. Hi vọng đến lúc đó, muội sẽ ra tay tương trợ."
"Tất nhiên rồi." Nghi phi cười, đứng lên hành lễ. Hiền phi, Thục phi, Huệ phi, Mai phi, Ngọc phi cũng đồng loạt cúi người.
Nghi phi ngẩng đầu, sóng nước sắc sảo luân chuyển trong đáy mắt, đôi môi
tiên diễm cong lên đầy mị hoặc:"Muội, nhất định sẽ không làm tỷ thất
vọng."
"Nghi phi tỷ, tỷ đồng ý giúp cho Chu Liên Hoa thì bên hoàng hậu phải tính sao?"
Từ lúc rời khỏi Liên Hoa cung, Ngọc phi vẫn luôn băn khoăn trăn trở, đợi đi xa rồi mới dám mở miệng hỏi.
Nghi phi trái lại bình tĩnh hơn dự kiến của mọi người, cười nói.
"Trai cò đánh nhau, được lợi chẳng phải là chúng ta sao? Cứ để họ thoả thích
đấu đá nhau đi, chúng ta ở ngoài chêm mồi vào là được. Hoàng hậu tốt,
Chu Liên Hoa cũng tốt. Đến cuối cùng ai là người trụ lại thì cũng thương tổn nặng nề, đó chính là thời cơ thích hợp để chúng ta ra tay đoạt
quyền." Thoáng siết lại những ngón tay, Nghi phi mỉm cười âm trầm.
Có ai là thích sống trong cảnh khúm núm lạy lục người khác, nàng ở nơi hậu cung sóng gió khó khăn lắm mới đạt được vị trí này, nhưng nàng không
nghĩ sẽ an phận ở một nơi, mà luôn tìm cách củng cố địa vị của mình. An
phận ư? Thứ đó chỉ dành cho những kẻ yếu đuối, muốn sống yên bình một
đời không tranh chấp. Quy luật chốn hoàng quyền là đào thải, những kẻ
nghĩ muốn đứng yên một nơi sẽ bị loại ra khỏi cuộc chơi, đây là nơi chỉ
dành cho những người có đủ tỉnh táo và lí trí để kiểm soát tất cả. Thắng làm vua, thua thì.. Chết!
"Tỷ nói chí phải." Hiền phi nghiệm ra, bật cười:"Chúng ta cứ ở yên làm ngư ông đắc lợi là được rồi."
"Phải đó, phải đó. Mọi chuyện đều nghe theo Nghi phi tỷ là đúng nhất." Huệ
phi, Mai phi nhìn nhau tán thưởng. Thục phi cũng không kiệm lời vuốt
mông ngựa.
"Điều đó là đương nhiên. Các ngươi nghĩ Nghi phi tỷ là ai kia chứ, chỉ có tỷ ấy mới suy nghĩ được thấu đáo như vậy."
Nhóm phi tử khanh khách cười, Nghi phi hài lòng dẫn đầu đoàn người quay trở về điện.
Chu Liên Hoa thả trái chu quả mọng nước vào miệng, nhấm nháp vị ngọt thanh
tao từ đầu lưỡi. Đây là loại trái cây ưu thích của nàng, một mùa chỉ kết quả đúng một lần duy nhất trong năm, dưới chân đồi Hỏa Diễm của Phượng
Diễm quốc. Chỉ có hoàng gia quý tộc mới được thưởng qua loại quả này,
phú quý cường hào có tiền cũng chưa chắc mua được, càng đừng nói chi đến lê dân bá tánh bình thường.
Dĩ nhiên loại quả hiếm như thế sẽ
được liệt vào hàng cống phẩm thượng đẳng, ngay cả người không thích ăn
trái cây như Tuyết Thánh đế cũng luôn miệng khen không dứt. Ăn ngon lẽ
dĩ nhiên sẽ nhớ tới giai nhân, Tuyết Thánh đế vì muốn được lòng mỹ nhân
mà đem chúng ban tặng cho Chu Liên Hoa, khiến hoàng hậu từng tức giận
không thôi trước sự thiên vị của hắn.
Quả thật phải công nhận một điều, nó rất hợp khẩu vị của nàng, Chu Liên Hoa có thể ăn suốt mà không cảm thấy ngán.
"Người bên hoàng hậu, rốt cuộc cũng có động tĩnh?"
Nàng nói, mắt cũng không nâng lên nhìn Hồng nhi đang quỳ bên dưới, mềm mại
nằm trên nhuyễn tháp chuyên tâm thưởng thức đĩa trái cây tươi ngon.
Hồng nhi cẩn mực đáp:"Dạ phải. Nương nương, có cần nô tì ra tay diệt trừ ả ta hay không?"
"Trước mắt cứ giữ ả ta lại, dù sao tìm một con chốt* bù nhìn cũng không phải
dễ dàng gì. Ngai vị hoàng hậu tuy ta không có hứng thú, nhưng cũng sẽ
không để người khác dễ dàng ngồi lên như vậy." Nàng cười, làm như lơ
đãng nói:"Tự dưng ta lại muốn biết, Nghi phi nếu như hoá điên trong yến
tiệc đêm mai, không biết sẽ trông như thế nào?"
Rèm mi khẽ rũ,
chỉ thấy mắt Hồng nhi đanh lại loé lên tia sắc bén, cúi người hành lễ
với Chu Liên Hoa rồi từ từ lui ra, hiển nhiên đã tường tận lời nàng.
Môi thoáng cong, Chu Liên Hoa đặt chu quả trước môi nhưng không vội cắn xuống, toàn thân tản ra sát ý nhàn nhạt.
"Muốn đấu với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách."
Chu quả nhanh chóng bị nuốt chửng.
*Tên gọi của một quân trên bàn cờ tướng, thường được dùng như một quân cờ hi sinh để mở đường.