Trường Ninh Tướng Quân

Chương 35

Tình cờ gặp gỡ

Người đối diện chưa mở miệng, Khương Hàm Nguyên đã nghĩ đến Sí Thư.

Ba năm trước sau khi Thanh Mộc tắc về lại trong tay Đại Ngụy, Lục hoàng tử nước Địch này lợi dụng danh hào Nam Vương khai phủ ở U Yến. Trong lúc đó quanh vùng Thanh Mộc tắc hai bên đánh nhau mấy lần, đều không ngoại lệ, lần nào cũng là nước Địch khởi xướng, song quy mô lại không lớn, Khương Hàm Nguyên phán đoán là đối phương chỉ thăm dò nên cũng không ra sức, toàn bộ đều để bộ hạ lĩnh chiến. Nhưng rõ ràng là, mấy trận xung đột kia chắc chắn xuất phát từ lệnh của Sí Thư.

Là quan chỉ huy quân tuyến đầu trực tiếp đứng trước xung đột hai quân, dĩ nhiên Khương Hàm Nguyên cũng từng cho điều tra địch thủ này. Theo cô biết, Sí Thư tuổi không lớn lắm, từ nhỏ theo một tiến sĩ người Hán trong triều Địch học văn hóa, có thể nói tiếng Hán lưu loát, tính cách tự phụ, vũ lực hơn người, dám mạo hiểm. Trong lúc cha y thống nhất các bộ lạc, có lần bị rơi vào cạm bẫy của bộ lạc đối địch bố trí, bị bao vây tứ bề, ngay lúc nguy nan, y cùng cha mình đổi ngựa, ngụy trang cờ xí, dùng bản thân mình hấp dẫn kẻ địch, huyết chiến phá vây, đưa cha quay về từ đường tơ kẽ tóc, lòng can đảm đó, lại thêm đủ dũng mãnh, từ dạo ấy y bắt đầu trổ hết tài năng giữa đám Vương tử đông đảo, thu được chú ý.

Cô điều tra địch thủ, đối phương dĩ nhiên cũng biết. Người trước mặt này, chẳng những về tuổi tác, đặc thù, còn có tư thái bề trên bễ nghễ kia, đều tương xứng với Sí Thư. Nghe lời y mà đoán, hình như đối với mình y cũng rõ như lòng bàn tay.

Người có thân phận và địa vị trong đám người Địch, ngoài Sí Thư, cô không nghĩ ra còn có thể là ai.

Song điều mà cô không ngờ là, Lục hoàng tử nước Địch, cuồng vọng đến mức ấy, dám can đảm lẻn vào Trường An.

Giây phút này, y đã hiện thân trước mặt cô, tuyệt đối không thể chỉ một mình trơ trọi.

“Ngươi chính là Sí Thư? Ta biết ngươi. Ngươi lẻn vào Trường An, muốn làm gì?”

Cô vừa tiếp tục đáp lời y, vừa cực nhanh quan sát chung quanh. Quả vậy, ở chỗ đồi thấp cách đó không xa, ẩn hiện có người thò đầu đang rình mò bên này. Tổng cộng tầm mười người.

Khương Hàm Nguyên không dám có bất kỳ khinh thường nào. Với phán đoán của cô, nếu mình và Sí Thư đơn đả liều mạng, thắng bại phân nửa, nhưng nếu đối phương có thêm mười mấy thủ hạ, muốn dựa vào lực chiến đấu mà thoát thân cũng không thực tế. Sí Thư đã xâm nhập vào địch cảnh, hẳn mang theo bên người là kẻ giỏi trong những người giỏi.

Đối diện, Sí Thư cũng lưu ý việc cô đang quan sát đám thủ hạ đang ở sau lưng mình, nhìn cô, môi mỉm cười: “Khương Tướng quân, Khương Hàm Nguyên! Ta cũng biết cô. Cô đã là tướng quân nước Ngụy, ta sẽ không bắt cô mà đối đãi như cô gái tầm thường, càng không nghĩ sẽ làm nhục cô. Nhưng ta cho cô biết, hôm nay cô không có cơ hội, chi bằng đầu hàng theo ta về, ta chắc chắn bảo đảm tính mạng của cô không lo, vinh hoa phú quý. Sao hả?”

Lời y nghe rất khách khí, song ngạo mạn trong đó, lại lồ lộ rất rõ.

Khương Hàm Nguyên không nói gì.

“Ngoại trừ ta, đám thủ hạ kia đều không phải hạng tầm thường, đều là dũng sĩ dũng mãnh dưới trướng ta, từng trải trăm trận. Hẳn cô vẫn còn cho rằng hôm nay còn có thể thoát thân à? Cô trẻ tuổi sinh đẹp, là tướng tài trời sinh, làm Nhiếp Chính Vương phi Ngụy quốc bỏ đi này làm gì chứ? Ta cho cô hay, tương lai vùng đất Trường An này chắc chắn cũng là vật trong tay Đại Địch triều ta! Đợi ta kế vị, cô làm tướng quân Đại Địch triều, có khác gì nào?”

Khương Hàm Nguyên vẫn không nói một lời, lòng đã có kế hoạch.

Sí Thư thấy cô mãi không đáp lại, gật gù: “Được. Từ lâu đã muốn xem cô đến cùng có bản lãnh gì. Tuy hôm nay ở đây không phải là chiến trường, nhưng có thể đọ sức với cô, cũng là hiếm có!”

Y huýt sáo, hơn mười người đang dừng sau đồi kia phóng ngựa mà ra, đến gần, xếp thành một hàng chỉnh tề sau lưng y.

“Khương Hàm Nguyên, ta cũng không muốn lấy đông hiếp yếu để người chê cười, huống chi cô còn là nữ.”

Y đưa tay ra hiệu, một võ sĩ mũi ưng ánh mắt lạnh lùng từ phía sau bước ra, trông đúng là hạng người đao treo lơ lửng trên đầu, tuyệt không phải người lương thiện.

Khương Hàm Nguyên thấy đối phương rút đao thúc ngựa ép tới, duy trì tư thế một tay giữ ngựa, không hề động, mãi đến khi đối phương dồn đến vị trí còn cách một ngựa, nâng đao về phía mình, chợt đạp hai chân một cái, người đạp không khí vụt lên, đánh tới đối phương, hai tay vặn một phát, lôi tuột người từ trên ngựa xuống, tiếp đó, hai chân rơi chạm đất.

Cô biết, vào thời điểm như này, mọi chiêu thức trên giáo trường đều không có đất dụng võ. Chỉ có thể xem như vật lộn giáp đấu nơi chiến trường, dùng mạng mà chém giết.

Võ sĩ mũi ưng rơi khỏi ngựa, thấy thật mất mặt trước mặt chủ nhân và đồng đội, sắc hung ác cực bén trong mắt, lộn vòng bật dậy, lại vung đao bổ đến Khương Hàm Nguyên, mỗi lần ra thế vừa nhanh vừa mạnh, nhanh như chớp lóe, lưỡi đao ngậm gió, dùng sức lớn định một đao lấy đầu cô.

Sí Thư ở một bên nhìn, thấy thế, ánh mắt khẽ động, trong lòng thầm trách lỗ mãng.

Nữ tướng quân nước Ngụy này, con gái Khương Tổ Vọng, Nhiếp Chính Vương phi, nếu có thể bắt tới tay, thì chuyến xuôi nam này của y có thể nói là thu hoạch khổng lồ ngoài ý muốn.

Y đang định ra tay ngăn cản, đã thấy Khương Hàm Nguyên nghiêng người né, khó khăn lắm mới tránh được, lưỡi đao lướt qua đỉnh đầu cô, cắt đứt một lọn tóc.

Thừa dịp thế đao của đối thủ đi xuống chưa dừng, Khương Hàm Nguyên bám sát lấy, dò cánh tay bắt lấy cánh tay cầm đao của đối phương, kéo mạnh, người gã mất đà, té ngửa xuống đất, Khương Hàm Nguyên cũng bị thể trọng to lớn kéo theo. Ngay tích tắc nhào xuống, cô xoay người rút cây chủy thủ từ trong ống giày mình, giơ tay chém xuống, thuận tay một đao thọc vào bụng đối phương.

Gã kia kêu thảm xong, vẫn còn hung ác có thể cử động định đánh trả, Khương Hàm Nguyên lại không cho gã bất cứ cơ hội nào, rút chủy thủ ra, lại nhào tới như mãnh hổ, một đao nữa đâm thẳng ngực gã, cầm đao, vừa ép vừa vặn, máu tuôn như suối, cuối cùng võ sĩ nhịn hết thấu, ngã người qua đất, co rút mấy lần, khí tuyệt bỏ mình.

Từ phi thân lôi người xuống đất đến hai đao đâm chết đối thủ, chỉ là chuyện giữa mấy hơi.

Sí Thư và đồng đội của võ sĩ bị giết kia sửng sốt một lát mới phản ứng lại. Sí Thư chòng chọc nhìn Khương Hàm Nguyên, ánh mắt khác hẳn vừa rồi.

Thủ hạ được y cử ra đầu tiên đã bên y nhiều năm, giết người như ngóe, là người đứng đầu trong mười dũng sĩ dưới tay y. Vừa lên, đã chết dưới đao thế này, thực khiến y bất ngờ.

Ngay lúc này rốt cuộc y đã tin, vị nữ tướng quân nước Ngụy dương danh ở Thanh Mộc Nguyên này, đúng là nữ la sát giết người không chớp mắt, tuyệt đối không phải như ấn tượng đầu tiên y nhìn thấy mà hiểu lầm, có chỗ thương tiếc cô ta.

Đối phó với địch thủ không thể khinh nhờn này, không thể có bất kỳ lơ là nào nữa, cũng không cần cố kỵ lấy đông hiếp yếu. Bắt đưa đi, là mục đích duy nhất.

Y híp mắt dò xét, đưa tay ra hiệu lần nữa. Lúc này không còn là một người tấn công, mà tầm mười người còn lại, toàn bộ bủa vây đến cô.

Khương Hàm Nguyên nhanh chóng lùi về cạnh ngựa mình. Sí Thư cho là cô định lên ngựa chạy thoát, đây chắc chắn là không thể, cũng không vội, nào ngờ cô lợi dụng thân ngựa che chắn, lấy thứ đồ trong túi da treo cạnh yên ngựa, đột nhiên quát: “Sí Thư!”

Lục Vương tử theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đoạn dây thừng như rắn quấn bay tới đầu mình, chụp vào người y, lập tức siết chặt.

Là sợi thòng lọng.

Đây là thòng lọng dùng khi đi săn dành để chụp chân dã thú cỡ lớn hoặc để chuồng ngựa dùng bắt ngựa mạnh. Y không ngờ, mình lại thành mục tiêu bị trói, định rút đao bên hông cắt đứt dây thừng, chậm một bước, phía bên kia, Khương Hàm Nguyên đã móc đầu dây vào yên ngựa, kéo thòng lọng một phát, thòng lọng thắt chặt, chụp chết trên người y, tiếp đó dùng chuôi đao vỗ mạnh trên mông ngựa. Ngựa bị đau chấn kinh, tung vó phi nước đại thẳng tới. Lục Vương tử bị tóm ngã xuống đất tại chỗ, hoàn toàn không cách nào tránh thoát, chớp mắt đã bị con ngựa đang chấn kinh kéo đi mấy trượng.

Mười thủ hạ của y bị biến cố chấn kinh đến ngây người, đợi kịp phản ứng, không màng đến Khương Hàm Nguyên, rối rít lên ngựa đuổi theo cứu chủ.

Cách này chỉ có thể tạm thời giải vây, chờ Sí Thư được cứu, với tính tình của gã, sẽ không bỏ qua như thế.

Khương Hàm Nguyên ngó bốn bề.

Nắng chiều nặng trĩu, trời sắp tối. Cô lên con ngựa của Sí Thư để lại, thúc ngựa, lập tức nhanh chóng đuổi đến hướng núi rừng bên cạnh.

Đúng như cô liệu trước, sau khi Sí Thư bị ngựa kéo một lát, gặp nguy không loạn, thân thủ cũng cao minh, tự ổn định thân hình, không thèm đếm xỉa dùng lưng chà sát, giãy giụa rồi thuận lợi rút thanh đoản đao còn trên người, một đao cắt đứt dây thừng, thoát khỏi hiểm cảnh.

Y phục trên lưng y mài nát, rách thành từng mảnh, cách lớp vải rách nát, da thịt bật máu, đau rát nóng bỏng. Y nằm trên đất, thở phì phò, chật vật hết sức. Bọn thủ hạ cuối cùng đuổi tới, kinh hoảng thỉnh tội, dìu y dậy, định xem xử lý vết thương sau lưng y.

Mặt y âm trầm, một phát gạt đi cánh tay đưa tới giúp mình, chỉ nhận lấy y phục, mặc lên người.

Sắc trời càng mờ tối. Cả đám không dám lên tiếng. Nô Khiếu, tay võ sĩ đầu lĩnh trong đám chần chừ một lúc, rốt cuộc nói, “Nam Vương, người ắt đã chạy thoát, chúng ta có nên mau chóng lên đường không?”

Bắt nữ tướng quân Vương phi Đại Ngụy, vốn là hành động thừa cơ bất chợt. Có thể thành công thì tốt nhất. Không thành, cũng không tính là tổn thất. Vì vốn dĩ không ngờ cơ hội như thế sẽ đến. Mục đích chính yếu nhất hiện giờ của chúng, là mau chóng an toàn rời địa phận Trường An, về Yến U.

Thủ hạ trong thành đã báo trước đã mấy ngày không ra đúng hẹn, mất liên hệ, nhất định mười phần hết tám chín là bị bắt. Lúc này nói không chừng, không biết nơi nào, quan quân nước Ngụy đang khắp nơi lùng bắt bọn hắn.

Cặp mắt Sí Thư chằm chằm nhìn phía trước.

Hoàng hôn bao phủ, rừng núi phía tối tăm trùng điệp, có những bóng chim bay về núi rừng sang lại xoáy, phát ra trận trận ồn ào.

“Đuổi theo! Bắt lấy cô ta!” Y nghiến chặt chân răng, hạ lệnh.
Bình Luận (0)
Comment