Trường Ninh Tướng Quân

Chương 46

Thúc Thận Huy tỉnh lại đang trong lúc cô đưa tay lên gần chạm đến khuôn mặt kia.

Như là một loại cảm ứng kì diệu.

Thật ra động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng ngay lúc đến gần, sắp chạm tới mặt y, y bỗng có cảm giác, tỉnh lại.

Trước đó, y thấy mình mệt rã đến cùng cực, ngấm một trận mưa cũng có thể khiến y sốt cao. Hẳn chừng là do mệt, thậm chí, lần đầu tiên y nhìn công văn mà sinh ra mệt mỏi. Tấu chương và hồ sơ nhiều như rừng, cầm đi xong, cái mới lại tới, mỗi ngày đều chồng chất như núi, cứ như vĩnh viễn không hết. Y biết mình không đúng. Căn cứ kinh nghiệm xưa giờ, dù mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể sảng khoái sức lực dồi dào chuyên tâm vào công việc. Y cần một giấc ngủ ngon. Nhưng giấc ngủ ngon y cần mãi vẫn không tới. Mấy lần y cực kỳ mệt chực đi nằm, thì lại mơ màng lộn xộn, tỉnh lại không những không thể tan đi mệt nhọc trái lại người càng thêm nhức mỏi. Y càng thêm buồn bực nóng nảy. Đêm nay Lý Tường Xuân gọi Thái y xem y sốt thế nào, y bèn bảo Thái y cho thêm vị an thần giúp ngủ ngon trong toa.

Toa thuốc đúng là đã có công hiệu, ngay tích tắc tỉnh lại, y cảm thấy mình như đã lâu rồi không ngủ thoả thích như đêm nay.

Chiếc giường với y mà nói, chỉ là một chỗ nghỉ ngơi, ngoài ra không còn ý nghĩa gì. Nếu là ngày xưa, tỉnh dậy, y xuống giường ngay, cắm đầu vào công văn.

Nhưng sáng nay lại khác, trên chiếc giường bầu bạn với y vô số đêm, còn một người khác đang nằm.

Thật ra lúc đầu hôm, y cảm giác mình cũng chẳng chờ mong lắm việc nàng ấy tới thăm mình. Chỉ là người bên cạnh quen nhiều chuyện, kinh sợ, tự tiện chủ trương thôi. Nhưng Trương Bảo đi rồi, tâm trí y lại có phần không tập trung. Nghĩ có lẽ nàng sẽ đến, y không khỏi thầm hận, sao mình không bệnh nặng thêm tí. Nửa vời vầy, thậm chí còn ngồi xem hồ sơ được, thì có vẻ không đủ trở thành lý do để nàng thăm bệnh, thế là y mang đến bên giường, tránh để nàng cho là y giả bệnh gạt mình. Đến chừng nàng ấy đến, chuyện đầu tiên, chính là ép lấy tấu chương trong tay y, còn lấy trước mặt hạ nhân bên cạnh, vạch trần tâm tư y không thể để cho ai biết. Ấy là lần đầu tiên y bị đối xử như thế, trên mặt theo thói quen hiện nét không vui vì bị mạo phạm, nhưng cũng giây phút đó, y không lừa được mình. Y rõ rõ ràng ràng cảm giác được, tâm tình sa sút muộn phiền nóng nảy nhiều ngày bỗng dưng tốt lên. Y cảm thấy rất vui. Y không biết vì sao mình lại thích được đối đãi như vậy. Chính lúc ấy, y hạ quyết tâm, mặc kệ phải ra thủ đoạn gì, đêm nay phải giữ nàng ấy ngủ cùng. Y hy vọng nàng ấy có thể ngủ chung với mình. Để đạt mục đích, y lại dùng thủ đoạn vô sự tự thông mà qua rồi đầy xấu hổ khi nhớ lại kia, nhưng rõ là nàng rất hưởng thụ. Nàng ấy đã hưởng thụ, xấu hổ thì sao chứ? Miễn y có thể vừa lòng thoả nguyện.

Lúc y bị cô nghiêng qua phía tay mình chợt tỉnh, trực giác nói cho y biết, cô ở bên gối kia cũng đang ngắm nhìn mình. Y không biết vì sao cô lại khác thường vậy, nhưng vì hành động đó mà y lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Không phải là cuối cùng nàng ấy đã phát hiện, thật ra bình thường mình cũng được xem là không tệ? Trên đời nào chỉ có hòa thượng mới có bộ mã đẹp chăng.

Y cảm thấy toàn bộ tinh lực của mình đều quay về, đồng thời, dường như còn tràn trề xưa nay chưa từng có. Giờ phút này, canh bốn rạng sáng, tứ chi bách hài của y, trong mỗi một tấc gân cốt, thậm chí đến cả cọng tóc cuối cùng, đều có sức lực mạnh mẽ như cơn sóng, vì cô ngưng mắt tiến lại gần mà trở nên càng thêm mạnh mẽ, như con rồng ẩn nấp ngầm rít gào, muốn thoát khỏi giam cầm.

Ban đầu y tiếp tục giả như ngủ say, không dám mở mắt, sợ kinh động cô. Y âm thầm bắt đầu chờ mong bàn tay cô có thể vuốt ve mặt mình. Y chắc chắn sẽ vờ như hoàn toàn không hay biết, cô muốn đụng chạm thế nào, thì để cô đụng chạm thế đó, bao lâu đều được. Nhưng chẳng biết tại sao, bàn tay kia rõ ràng đã dò dẫm đến gần, nhưng cứ rề rà chưa đáp, ngay tại sờ nhẹ đến hắn gương mặt trong nháy mắt đó, rụt trở về.

Gần như là phản ứng theo bản năng, y đưa tay, bắt lấy.

Đủ rồi, đã đủ. Ý muốn muốn đụng chạm y của cô, đã cho y sự cổ vũ và lòng tin tận cùng. Lời thề son sắt các thứ, hạ quyết tâm giữ khoảng cách với nàng các thứ sá là gì, đêm qua chỉ vì muốn giữ lại nàng đã hứa hẹn chỉ ngủ thôi, sá là gì chứ – thật sự cũng nào phải là lừa dối, lúc ấy y thật sự hạ quyết tâm mà nói ra suy nghĩ trong tim ngay phút ấy cơ mà. Có điều trước khác giờ khác thôi, lúc ấy, y nào biết, nữ tướng quân giết người không chớp mắt này, cũng sẽ bị dung mạo của y mê hoặc, đưa tay muốn sờ mặt y chứ?

Rốt cuộc Thúc Thận Huy đã đưa cô vào gian phòng trong Văn Lâm các ở chốn hoàng cung.

Một chốc trước, người cô đã mềm nhũn, hai tay quấn ôm lấy cổ y. Y đã đạt được sự phục tùng của cô. Với y mà nói, điều đấy vốn là một hưng phấn cực kỳ lớn và trải nghiệm vô cùng kích thích mới mẻ, lại nghĩ rằng y cưới cô vốn là vì Đại Ngụy, đêm nay trời xui đất khiến, ở đây, nơi thực tế đưa ra những chính lệnh của Ngụy triều, cũng là nơi trước đây y định ra kế hoạch cầu hôn, lại ngoài dự kiến đạt được sự thuận theo và đáp lại từ cô.

Vậy, phải chăng là một thứ báo hiệu, y đã chắc chắn tâm tưởng sự thành. Việc y cưới cô, là lựa chọn trời cao đã định trong số mệnh. Vào lúc y còn chưa biết cô là ai, là người như thế nào, cô gái tên Khương Hàm Nguyên này, đã là người được định trong số mệnh y.

Y bị ý nghĩ hoang đường chợt nảy trong đầu mình càng làm tăng hưng phấn và kích thích.

Đã là trời cao định trong số mệnh, vậy thì việc còn lại, cũng chỉ là y lấy thân phận đàn ông thuần túy nhất, đi chinh phục cô gái tướng quân này, hoàn toàn chinh phục, để cô không còn là tướng quân, mà biến thành người của y. Y tuyệt đối không thể như mấy lần trước, thua hết lần này lại đến lần khác trước mặt cô, quân tan lính rã. Dù cô chưa từng biểu lộ nửa phân bất mãn ra mặt, nhưng một vị tướng quân, sao có thể để mắt viên bại tướng dưới tay, chứ đừng nói là lúc thắng lúc bại.

Giờ Sửu rạng sáng, trong hoàng cung tối đen, bóng đèn trùng điệp. Một con mèo đêm nấp trong góc ngự viên lúc ban ngày đã như tên rời cung, từ một góc mái hành lang phía Nam Văn Lâm các nhảy qua, kêu một tiếng vừa thấp vừa thâm trầm lạ kỳ.

Lý Tường Xuân đã lớn tuổi, Nhiếp Chính Vương không cho ông trực đêm. Song tối nay lão thái giám lại tự mình canh ngoài lầu các phía nam. Ông đang ngồi dựa, nhắm mắt cúi đầu, không nhúc nhích, lúc con mèo chạy qua, ông từ từ mở mắt, khõ Trương Bảo và một tiểu hầu khác hai bên. Cả hai choàng tỉnh, còn ngái ngủ.

“Hình như có con mèo mới nhảy từ tiền các qua, các ngươi đi xem thử, nếu vẫn còn đó thì đuổi đi, rồi về chỗ ngủ đi, ở đây có ta trông chừng được rồi.”

Trương Bảo và tên kia nghe vậy mừng quá, thầm cảm ơn con mèo xông vào cung kia, đến chỗ Lão thái giám nói dạo qua một vòng, không thấy, ngáp một cái, chạy về ngủ.

Lão thái giám đuổi người đi coi con mèo, một mình ngồi dựa vào lại, nhắm mắt như nhập định, mãi đến cuối giờ Dần, động tĩnh sâu trong các ẩn hiện như có như không kia, hơi thở mới từ từ yên ổn chậm rãi, như gợn sóng, biến mất dưới bầu trời đêm.

Rốt cuộc, y tự nhận đã biểu hiện đủ để rửa sạch nhục nhã, lấy được lòng nàng. Thật sự là đến phút cuối cùng, y cũng đã kiệt sức, không chịu nổi.

Vào lúc này, chút nến tàn trong gian trong cũng đã tắt, y chưa thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt và thần thái giây phút cuối cùng, không khỏi tiếc nuối. Nhưng, tiếc nuối ấy cũng để y được đền bù bằng một cách khác.

Trong bóng tối, y cảm thấy cơ thể cô bị mình đặt dưới người thoảng như biến thành một cây cung bị kéo căng đến cùng cực, một tay cô níu chặt cổ y, tay kia ôm tấm lưng rộng lớn của y, ép chặt cả người y về phía mình. Sức mạnh níu cổ ôm lưng ấy, dường như muốn y không thở nổi, nhưng y lại cực kỳ thoải mái, ước gì nàng ấy có thể quấn mình chặt hơn chút, cuốn lên người nàng ấy, y cũng tình nguyện.

Trong tai y nghe thấy âm thanh cực kỳ kiềm chế mà cũng uyển chuyển vô cùng phát ra từ cuống họng cô. Thứ tiếng gợi y nhớ đến khúc ca sâu xa mà thăm thẳm theo gió mềm tung bay, quyện cùng sợi tóc mưa trong đêm xuân ngõ hẻm ướt át thành Trường An kia. Nghĩ đến đêm nay chính mình là người kéo căng cánh cung quý là nàng, chút tiếc nuối vì chưa thể đích thân nhìn thấy thần thái mềm dẻo của nàng ấy, bỗng được bù đắp cực lớn.

Cả hai đều tắm trong mồ hôi nóng ướt. Đến khi cơ thể quấn quýt cùng nhau một chỗ rốt cuộc cũng đã tách ra, cô yên lặng ngả xuống gối, y cũng cực kỳ mệt mỏi, lười cử động, cho đến khi nhịp tim và hơi thở dốc từ từ yên bình trở lại, mới rút ra một góc quần áo không biết là của y hay của cô vừa cởi, giúp cô lau mồ hôi trên người, rồi lung tung lau mình, ngó sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ thừa lúc trời vẫn còn chưa sáng hẳn mà dành thời gian dưỡng lại chút tinh thần. Y ôm cô vào lòng, nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Y có phần ưa thích cô gái nhà họ Khương mà mình cưới về này.

Trước khi đầy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, y mơ màng thầm nghĩ.

Một giấc này, chờ đến khi y tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Có điều, vẫn còn đủ thời gian. Hôm nay không triều nghị, cuộc thi Xuân giờ Thìn bốn khắc bắt đầu.

Lúc y còn chưa tỉnh táo, lòng còn suy nghĩ, tay chân vô thức sờ qua bên cạnh, thấy trống trải, chợt tỉnh hẳn. Y mở mắt, thấy cô đã xuống giường.

Y phục của cô có lẽ đêm qua đã bị vấy bẩn cả, hiện giờ chỉ khoác đại món đồ lót của y, đối với cô có phần hơi lớn, vạt áo chấm đến mắt cá chân cô. Nắng sớm còn tờ mờ, cô dựa chăm chú ngắm nhìn cảnh bên ngoài.

Y xuống giường, tùy ý quơ món quần áo quấn phần dưới bụng, lập tức đến phía sau cô, khép cửa sổ, ôm eo cô từ phía sau.

“Bên ngoài có cảnh rất đáng xem à?”

“Tỉnh rồi, thì dậy đi.” Cô xoay người, mỉm cười với y, “Trời đã sáng, giờ này mà còn về phủ thay y phục e không kịp. Lý công công đã phái người về Vương phủ lấy y phục hôm nay chúng ta cần mặc, đợi lát sẽ đưa đến.”

Thúc Thận Huy không bận tâm mấy. Những việc vụn vặt, Lý Tường Xuân tự xem mà làm cho ổn thoả, vốn dĩ không cần y hao tâm tổn trí.

Nắng sớm chưa rõ, y mượn ánh sáng mờ nhạt quan sát cô một chút, quan tâm hỏi cô có mệt chăng. Cô lắc đầu. Y đưa tay ôm một ôm trọn cô, đè xuống giường, trêu chọc, “Còn ta thì đêm qua có mấy phần mệt mỏi đây này, y phục còn chưa đưa đến, hay Vương phi lại ngủ với ta một lát đi!”

Khương Hàm Nguyên tiện tay một phát đẩy y ra, xoay người ngồi dậy, che kín lại vạt áo.

Y bị cô đẩy quay mấy vòng trên giường, đến vòng cuối, suýt thì rơi khỏi mép giường, chìa một tay chống cạnh giường, dừng người lại. Còn chưa dừng hẳn, y như thấy thú vị, trầm thấp cười hì, thuận đà xoay người nhanh nhẹn nhổm dậy, trở tay, kéo cô ngã xuống giường.

“Quả là vô tình! Sao hả, mới qua một đêm, đã trở mặt không nhận ta?”

Tấm bình phong bị gõ vang, có tiếng Lý Tường Xuân truyền vào, nói Trang thị mang y phục hai người đến.

Y nghe thấy, mang theo mấy phần ảo não, lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa cô nữa, liếc sắc trời, rất nhanh buông cô ra, tự mình xoay người đứng dậy, thu thần sắc cười đùa, nói, “Cũng đúng, nên sửa soạn rồi, chậm trễ nữa thì muộn mất.”

Khương Hàm Nguyên ngâm cả người trong thùng nước tại bốc đầy hơi nóng. Trên người cô vẫn còn rõ vết tích đêm qua y để lại, cô không muốn để Trang thị nhìn thấy, tự tắm rửa sạch sẽ xong ra thay quần áo. Phía bên kia Thúc Thận Huy cũng đang sửa soạn.

Thay y phục xong, y liền trở lại dáng vẻ trang nghiêm thường ngày, dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng, đêm qua ngay ở trong Văn Lâm các này, đã xảy ra một chuyện hoang đường bực nào.

Lúc này trời cũng đã sáng, ở sân quân Hoàng gia góc Tây Bắc hoàng cung, ẩn hiện tiếng trống trận ầm ầm truyền đến.

Cuộc thi xuân sáu quân mở màn.
Bình Luận (0)
Comment