Trường Ninh Tướng Quân

Chương 64

Trang thái phi ở Thắng Sơn, một chỗ nghỉ dưỡng ngoài thành Bắc. Hôm đó trời chưa sáng, Thúc Thận Huy cưỡi ngựa khởi hành, đến trưa đến. Trong núi yên tĩnh âm u không một bóng người. Y lần theo thềm đá đi lên, vào cung lư xây trong núi, vào cửa ẩn hiện có thể thấy được góc phòng điện các, bóng cây xanh biếc, tiếng chim ríu rít. Bên cạnh là gian ni am chuông vang sớm chiều. Là chỗ Thái phi ở lâu dài dưỡng sinh mấy năm qua.

Thủ vệ mở cửa. Y đi đến phòng phía Nam chỗ mẹ ở, lệnh cho Lưu Hướng chờ bên ngoài, tự mình dọc theo lối đi xuyên qua một đình viện không lớn thưa thớt mai vàng, dừng ở trước thềm nhà.

Đã có người đưa tin y tới từ trước. Nhưng không ngờ từ bên trong một thái giám chấp sự trước kia đã theo mẹ y đến hành cung đi tới, đầu tiên là cung cung kính kính hành lễ với y, sau đó thuật lại lời mẹ y: “Nhận tâm ý của ngài, về đi.”

Thúc Thận Huy khẽ giật mình, nhìn vào trong. Thái giám truyền lời xong biết hẳn là y sẽ hỏi, không đợi y mở miệng, vội vàng lùi xuống hầu bên cạnh y. Quả nhiên, nghe y hỏi: “Đừng nói Mẫu phi ta không có đây?”

Thái giám khom người: “Đúng là không có ở đây. Thái phi chỉ nói một câu vậy.”

“Bà bận việc gì à?”

Thái giám lại khom người: “Bẩm điện hạ, chuyện này nô tỳ không biết. Thái phi ở bên trong, là Già Trang truyền lời.”

Thúc Thận Huy cau mày, đứng dưới thềm một lát, “Ngươi thay ta truyền lời vào —”

Ngừng đoạn, “Lần này con đi, không biết ngày nào mới có thể đến cảm tạ ân thân, con trai cực kỳ không nỡ, xin mẹ trăm bớt chút thì giờ gặp mặt.”

Thái giám vâng đáp, quay người vội đi vào.

Thúc Thận Huy một mình chờ ở đình viện, lát sau, thái giám lại vội đi ra. Thúc Thận Huy nhìn thấy sắc mặt khó xử của ông, đã biết kết quả. Quả nhiên, thái giám đến gần, khom mình hành lễ xong ấp úng: “Thái phi nói, không muốn chậm trễ việc của điện hạ, bảo điện hạ…về…”

Thúc Thận Huy trầm mặc, đứng yên trên thềm một lát, không nói không rằng, bỗng vung vạt áo bào, đi đến cạnh cánh cửa, quỳ gối xuống nền gạch xanh.

Thái giám giật mình: “Điện hạ ——” định đưa tay dìu y, chần chừ một lúc lại rút tay về, xoay người đi vào.

Bóng Thái giám biến mất sau cửa, không ra nữa. Trong đình viện chỉ còn một mình Thúc Thận Huy.

Bóng mặt trời dần dời, bên tai yên ắng. Bóng người quỳ trên đất từ viên gạch phía bên phải y từ từ chuyển đến dưới gối, lại từ từ sang bên trái, dọc theo người.

Đến chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, chạng vạng tối, nghe sát vách truyền đến mấy hồi chuông muộn. Y đã quỳ xấp xỉ ba canh giờ.

Đình viện trước thềm không có cây cối che phủ, cái nóng của mặt trời dội lên đầu, trán y tươm đầy mồ hôi, y phục ướt đẫm, dán chặt lên lưng y. Dần dần, mồ hôi làm, xiêm y dính bết vào nhau. Y ngậm chặt môi khô, không hề nhúc nhích, vẫn luôn quỳ, hai mắt nhìn cánh cửa phía trước.

Trang thị âm thầm vừa đi vừa về không biết bao nhiêu lần. Lần cuối đi ra, nấp ở chỗ khuất sau cửa, ngó bóng hình quỳ trong nắng chiều, đau lòng muốn chết, vội vàng quay lại trước cửa phòng Trang thái phi quỳ xuống khẩn cầu: “Thái phi! Điện hạ đã quỳ nửa ngày rồi! Một ngụm nước ngài còn chưa uống! Nếu Thái phi không gặp, ngài sẽ không đứng dậy đâu, tính tình điện hạ lẽ nào Thái phi không biết? Ngài cứ quỳ đấy thì sao thân thể chịu nổi? Mấy năm qua điện hạ vất vả vì nước, lo lắng hết lòng cũng không dễ dàng, lần này quay về lại tiếp tục như thế. Tiểu tỳ cầu xin Thái phi, gọi ngài vào được không…”

Bà nói, mắt đỏ lên, giọng cũng có phần nghẹn ngào.

Trong môn yên lặng chốc lát, rốt cuộc nghe một giọng nói vọng ra: “Gọi nó vào đi.”

Trang thị vội vàng dập đầu tạ ơn, đứng dậy lau khóe mắt, xoay người vội bước ra.

Thúc Thận Huy quỳ trên con đường lát gạch xanh trong nắng chiều, hai đầu gối chịu trọng lực của toàn cơ thể. Lúc đầu còn biết đau đớn biến thành kim châm, rồi tê dại, lúc này đã như không phải là của chính y.

Cửa lại mở, y thấy Trang thị vội vàng ra, xuống bậc cấp đến bên cạnh y.

“Điện hạ đứng lên đi! Thái phi gọi điện hạ vào!”

Bả vai Thúc Thận Huy hơi nhúc nhích, chậm rãi đứng lên.

Quỳ quá lâu, lúc mới đứng dậy y đứng không vững, Trang thị cuống quýt đưa tay đỡ y, lớn tiếng gọi người tới cùng đỡ.

Lưu Hướng đang chờ ngoài đình viện. Qua nửa ngày, xuyên qua khe cửa khép hờ ông đã thấy bóng lưng Nhiếp Chính Vương quỳ gối trước bậc cấp trước đình. Ông nào dám bước vào, làm bộ không biết, đứng bên ngoài bồi hồi, lo lắng chờ đợi. Rốt cuộc đợi được bên trong có người ra, thấy thế, tim nảy lên, định nhấc chân chạy tới, thì sau cánh cửa đã vội vàng ào ra mấy thái giám và cung nữ, đỡ người, xoa đầu gối.

Lưu Hướng dừng bước, lui lại.

Thúc Thận Huy nhắm mắt đứng một lát, đợi đến cơn tê dại tan dần, nhẹ gật đầu với Trang thị, né khỏi nâng đỡ, bước lên bậc cấp đi vào.

Trang thị theo sát, dẫn đường cho y, nhận một chén trà do lão cung nữ ra đón mời y uống ngụm nước trước. Thúc Thận Huy không nhận, đi thẳng vào.

Cửa mở, nắng chiều vàng từ cửa sổ phía Tây nghiêng chiếu đến, Trang thái phi đang ngồi trên chiếc giường thấp. Thúc Thận Huy đi đến trước mặt bà, lại quỳ xuống cung kính dập đầu, thấp giọng: “Làm con bất hiếu, là lỗi của con, làm mẹ nổi giận. Xin mẹ bớt giận.”

Trang thái phi liếc y, thản nhiên nói: “Con sai ở đâu nào?”

Thúc Thận Huy chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với hai luồng ánh mắt từ chỗ mẹ ngồi lia tới.

Y đương nhiên rõ vì sao mẹ không gặp mình. Hôm ấy sau khi bà rời đi, y cùng Khương Hàm Nguyên còn ở lại. Đủ chuyện giữa hai người sau này, bà không biết hết tất thảy thì cũng nghe thấy ít nhiều.

Bà là vì Khương Hàm Nguyên mà trừng phạt mình.

Từ sau đêm mưa to gió lớn quyết liệt đến cùng với nàng ấy, cho đến giờ, mấy tháng qua bề ngoài y vẫn như thường, bận rộn nhưng vẫn đâu ra đấy làm chuyện mà thân là Nhiếp Chính Đại Ngụy y phải làm. Song trong lòng y lại cực kỳ ức chế, có một sợi cây cung vẫn luôn siết căng. Nhưng y luôn cảm thấy mình hoàn toàn khống chế được sợi dây cung này. Mãi đến hôm nhận được tấu của Khương Tổ Vọng, dây cung bỗng căng đứt.

Tất cả đều là y phải chịu, y tình nguyện nhận lấy.

Cơn đau đớn trên cơ thể này thảng như hòa hợp với tâm ý y, đổi lấy có chỗ phóng thích trong lòng.

Mà ngay phút này, nghe mẹ hỏi y sai ở đâu, tự dưng mờ mịt trong lòng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Đêm mưa ấy qua đi, y phẫn nộ mà thất vọng, hoặc là, chưa chắc không xen lẫn mấy phần oán hận và không biết làm sao mà y tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Đủ loại tâm tư ấy từ lúc nhận tấu của Khương Tổ Vọng trở đi, tất cả không còn quan trọng nữa, trong lòng y chỉ còn hối hận và lo lắng. Y hối hận đêm đó mình không nên mất trí điên cuồng dò xét nàng ấy. Biết rõ không có kết quả như ý mà y vẫn làm.

Nếu đêm đó y nhịn lại xem như không việc gì, nói thẳng chỗ đáng ngờ trong thân phận hòa thượng kia cho nàng ấy, vậy thì giờ, dù quan ải cách xa, chí ít con người nàng vẫn là của y…

Y vốn nên tuân thủ nghiêm chỉnh ý nghĩ lúc xưa lấy nàng. Khi đó y bố trí tân phòng ở Phồn Chỉ viện, chính là vì muốn giữ lại cho mình một chỗ cuối cùng có thể ở. Nếu tình thế cho phép, nàng ấy cũng không có dị nghị, vậy thì vẫn hòa thuận cử án tề mi cùng nàng sống đời.

Giờ chuyện đã thế này, nhất định phải nói ra chỗ sai, thì là lỗi của y đêm đó không kiềm được đi vặn vẹo nàng, lỗi ở y bị nàng mê hoặc; lỗi ở y quá quan tâm nàng, hy vọng nàng giờ đây thích mình nhiều hơn, giống như y, trong lòng chỉ có y, một mình y, chứ không phải cùng gối cùng giường với y mà trong mộng say vẫn có người nào khác.

Mà phút này, y chẳng thể kể tội nàng không phải với mẹ, những thứ tra tấn nàng dồn lên mình. Nàng lấy mình, nhưng trong mộng là người khác; vì mình xử lý người đó mà nàng phản ứng mãnh liệt, thậm chí quỳ xuống cắt tóc.

Y có tư cách gì yêu cầu nàng như thế?Vì ban đầu y cũng là vì Đại Ngụy mà lấy nàng?

Y chậm rãi mím môi, cảm thấy lòng bàn tay đột nhiên co rút đau đớn, đau dữ dội, như muốn khiến y đau đến không chịu đựng nổi.

Trang thái phi thấy thằng con chỉ quỳ đó không nói không rằng, dáng vẻ quật cường đến cùng. Bà càng thêm tức giận, lại nhìn thêm, thấy sắc mặt nó trắng bệch, hình như không thoải mái, hay là nó quỳ dưới nắng nửa ngày bị cảm nắng rồi? Vừa không biết làm sao, vừa đau lòng, bèn gọi y đứng dậy, y cũng không có phản ứng. Thái phi càng thêm khẩn trương, quên tức giận, vội đứng lên gọi Trang thị tới kéo thằng con dậy, lệnh nó ngồi xuống uống nước. Thái phi dùng nước ấm tự tay vắt khăn định lau mặt giúp y.

Thúc Thận Huy xoay mặt tránh bàn tay Thái phi, tự nhận lấy lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói: “Con không sao. Mẹ không cần phải lo.”

Thái phi thu tay lại, nhìn y đăm đăm một lát, hỏi: “Hủy Hủy đã bình an về Nhạn Môn rồi hả? Dạo này có tin của con bé không?”

Thúc Thận Huy ngừng đoạn, “Dạ —” y nhìn ra bóng chiều ngoài cửa sổ, ngừng lại.

Thái phi khẽ thở dài. “Ta sẽ không hỏi vì sao hai đứa cãi nhau nữa. Ta có hỏi con cũng không nói.”

Bà nhìn thằng con đang im lặng. “Con cũng đừng trách ta bất công. Chuyện khác ta không biết, ta khó mà nói, nhưng ta nghe nói, hôm đó con không đợi mưa tạnh, hừng đông đã bỏ nó mà đi? Con đối xử với con bé thế, là con cực kỳ không phải!”

“Mặc kệ đêm đó vì sao hai đứa cãi nhau, lúc trước con lấy con bé, con cũng đâu có hỏi nó tình nguyện hay là không. Con bé cho dù có một vạn điều không muốn trong lòng thì nó cũng vào thế buộc phải gả vào Trường An. Con đã như ý nguyện, giờ dù con có bất mãn gì với con bé, thì lúc giận dỗi nó, ta hy vọng con nên nghĩ thêm, vì thứ gì mà con bé lấy con làm chồng!”

“Lời nên nói, lần trước ở hành cung ta đã nói cả rồi. Ta vẫn một câu, Hủy Hủy là đứa bé tốt, con đối xử tốt với nó, nó sẽ không phụ con.”

Thúc Thận Huy chậm rãi thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, nhìn mẹ nở nụ cười, gật đầu: “Giờ con đã nhớ rõ rồi ạ. Đúng là lỗi của con. Con sẽ xin lỗi Hủy Hủy. Mẹ hãy yên tâm!”

Thái phi lắc đầu, thầm thở dài.

Y được Thái phi giữ lại dùng cơm, trước khi lên đèn, lưu luyến không rời bái biệt mà đi. Thái phi tiễn y ra ngoài cửa, dừng ở bậc thềm đưa mắt nhìn bóng con.

Bóng điện hạ đã khuất, Thái phi vẫn đứng đấy, thật lâu không nỡ quay vào.

Trang thị lẳng lặng hầu một bên, chợt nghe Thái phi thấp giọng nói: “Tâm tình Hủy Hủy vào Trường An ngày đó, ta hẳn cũng hiểu được. Nên ta càng đau lòng cho con bé. Có điều, ta cũng thật sự có lòng riêng, vì con ta, ta hy vọng Hủy Hủy có thể —— “

Bà ngừng đoạn, đưa mắt nhìn bầu trời phương Bắc. Nơi đó vẫn còn chút vạt nắng tàn rực rỡ. Dưới nắng tàn, một tòa hoàng thành xa xa không nhìn rõ.

“… Cho dù tương lai thế nào, nếu Hủy Hủy có thể bầu bạn với nó, không rời không bỏ, ta thật sự có thể yên tâm…”

Trang thị đỡ bà, dịu dàng nói: “Điện hạ và nữ tướng quân trời sinh một cặp, cũng đều là người trí tuệ, có va chạm sẽ tự nhanh chóng nghĩ rõ ràng. Thái phi cứ yên tâm, chờ lần sau điện hạ đưa nữ tướng quân tới, hẳn sẽ không giống cảnh này.”

Trang thái phi trầm tư một lát, mỉm cười, gật đầu nói: “Chị nói rất đúng. Ta chờ là được.”

Thúc Thận Huy bước đi. Lưu Hướng theo y xuống núi, thấy ý cười trên mặt không còn, giữa lông mày hình như vẻ buồn bực, sao dám nói nhiều, chỉ cắm đầu đi theo. Đến khi đoàn người cưỡi ngựa về thành, đến dưới chân núi hành cung, đêm đã khuya.

“Sáng mai khởi hành, các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta thấy hơi nóng, ở đây hóng gió chút rồi lên. Các ngươi không cần lo cho ta.” Thúc Thận Huy bỗng nói, xuống ngựa, ném cương cho tùy tùng, đi tới dọc bờ hồ.

Lưu Hướng thấy y đứng ven bờ hồ, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt hồ, không biết đang suy nghĩ gì. Nước hồ đen thẫm hơi khiếp người. Sao ông dám nghe theo, đành cho thủ hạ rời đi, còn mình vẫn đi theo nhưng không dám quá gần, đứng ngoài mấy chục bước thôi.

Nhiếp Chính Vương lại ngẩng nhìn bầu trời đêm phương Bắc, bóng lưng cứng lại như bức tượng.

Lưu Hướng chờ mãi, lúc thì nghĩ đến hôm nay Nhiếp Chính Vương ăn canh bế môn của Thái phi, quỳ nửa ngày, lúc thì nghĩ đến đêm đó, vẻ mặt ngài cứng ngắc ôm bàn tay đẫm máu do kiếm cắt đi tới.

Cho đến giờ, ông vẫn không hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng giữa Nhiếp Chính Vương và Vương phi có xung đột không nhỏ, là rõ ràng. Tất cả cũng đều bắt nguồn từ đêm hôm ấy, ông tìm Nhiếp Chính Vương nói chuyện về vị hòa thượng Vô Sinh kia.

Lưu Hướng đè bứt rứt trong lòng, nhìn sắc trời, bước lên mấy bước nói: “Điện hạ, thật sự là không còn sớm. Điện hạ đi nghỉ ngơi đi.”

Nhiếp Chính Vương vẫn không nhúc nhích, ngay lúc Lưu Hướng không biết phải làm sao, chợt nghe y mở miệng: “Trước kia ông cũng là bộ hạ của Khương Tổ Vọng. Nghe nói lúc bé Vương phi lớn lên ngay trong quân doanh, lúc đó ông từng gặp nàng chứ?” Y không quay đầu lại.

Lưu Hướng khẽ giật mình, kịp phản ứng rất nhanh, bước lên nói: “Bẩm điện hạ, vi thần đúng là từng gặp. Vương phi từ rất nhỏ, tầm sáu bảy tuổi đã vào quân doanh.”

Nói xong, thấy Nhiếp Chính Vương như khẽ giật mình, chậm rãi quay lại nhìn ông.”Nhỏ vậy à?”

Lưu Hướng gật đầu: “Vâng.”

Y im lặng một lát, lại hỏi: “Lúc bé, nàng ấy thế nào?”

Lưu Hướng nói: “Lúc nhỏ Vương phi không thích nói chuyện, khi vừa tới còn là một bé gái trắng trẻo như ngọc, tuy tuổi còn nhỏ, song lại muốn tự thao luyện với bộ tốt. Thoạt đầu không ai xem là thật, chỉ cho là cô ấy chỉ hứng chí nhất thời. Nào ngờ, trời chưa sáng cô ấy đã thức dậy, đến tối về doanh, ngày nào cũng như ngày nào, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Vi thần chưa từng gặp người nào kiên nhẫn như thế, huống chi là một bé gái. Không gạt điện hạ, lúc ấy Vương phi là bộ tốt ngay dưới tay vi thần trong doanh trại, tay chân thường xuyên va đập bầm trầy, có khi vi thần còn thấy không đành lòng, còn cô ấy lại không màng. Sau này vi thần về Trường An, không qua lại với phía Nhạn Môn nữa, sau đó nhiều năm, tin tức về Vương phi vi thần được nghe lại là năm đó cô ấy dẫn người đoạt lại Thanh Mộc Nguyên.”

Nói xong, thấy Nhiếp Chính Vương lại từ từ quay đi, đưa mắt nhìn mặt hồ, thật lâu, trầm thấp nói: “Thì ra ông với nàng ấy, còn có chỗ quen biết cũ như thế…”

Rồi y im bặt.

Lưu Hướng nhìn bóng lưng ủ dột của y, do dự thật lâu, lại nói: “Điện hạ, thần cả gan có câu quá giới hạn, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.” Y vẫn nhìn mặt hồ.

“Hôm đó sau khi điện hạ đi, thần đưa Vương phi. Vương phi là một người rộng rãi. Nếu điện hạ có lời, dù hai nơi cách xa, cũng có thể viết thư cho ngài ấy. Dù là chuyện gì, Vương phi hẳn sẽ không so đo. Huống chi, trước kia Vương phi cũng là ngưỡng mộ điện hạ mà gả vào Vương phủ.”

Thúc Thận Huy quay lại: “Ý ông là gì? Sao ông biết nàng ngưỡng mộ ta?”

Lưu Hướng thực sự bị áy náy vây khốn, hy vọng hai người làm hòa, chắc mình không đến mức trở thành kẻ có tội, mới ức chế không kiềm được nói ra. Giờ nghe y hỏi dồn, ông giật mình vì lỡ lời, tim nhảy lên, cuống quýt lùi lại mấy bước, cúi đầu nói: “Là vi thần tự đoán lung tung. Điện hạ rồng chương phượng tư, Vương phi lẽ nào có chỗ không cảm mến?”

Thúc Thận Huy chậm rãi quay lại, hai tay thả lỏng phía sau, nhìn chằm chằm Lưu Hướng, nói: “Ông với nàng ấy có chuyện gì? Lẽ nào dám giấu giếm ta!”
Bình Luận (0)
Comment